Khai Nguyen Tong Tai Buc Hon Vo Yeu Ngang Buong
Sáng sớm ngày thứ hai, cậu còn đang trong giấc mộng thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa đánh thức.
"Là ai?"cậu lười biếng hỏi.
"Tôi là Ngọc tẩu." Cửa ngoài truyền tới một thanh âm.
Cậu mở cửa phòng, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi. Thái độ bà ta cung kính nhưng lại lạnh lùng nhiều hơn.
"Bà là ai?" Cậu hỏi.
"Tôi là Ngọc tẩu, là người giúp việc của Vương gia."
Ngọc tẩu trả lời không hề khách khí.
"Bà tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Bây giờ là 7 giờ sáng, cậu hẳn là phải đi nấu bữa ăn sáng, thiếu phu nhân.""Cái gì? Muốn tôi nấu bữa sáng?" Tiếng nói của cậu cao lên đến quãng tám. Muốn cậu nấu bữa sáng?! Cậu là thiên kim tiểu thư a~~!
"Đúng. Người của Vương gia chúng ta mỗi sáng đều vì chồng của mình mà nấu bữa sáng, thiếu phu nhân cũng không ngoại lệ."
Ngọc tẩu cao ngạo, dường như bà mới là chủ nhân chân chính.
"Xin lỗi, tôi không biết làm!"
Cậu lạnh lùng.
"Không sao, tôi chịu trách nhiệm chỉ bảo cho thiếu phu nhân."
"Nói cho bà biết, tôi không làm!"
Cậu tức giận muốn đóng sầm cửa phòng lại. Ngọc tẩu lập tức chặn cửa."Thiếu gia nói nếu như cậu không muốn làm..., thiếu gia gọi mẹ cậu đến làm. Thiếu phu nhân, cậu muốn tôi gọi điện thoại cho lệnh tôn sao?" Lời nói của Ngọc tẩu mang theo sự uy hiếp.
"Bà——! Bà uy hiếp tôi?"
Cậu chỉ về phía bà ta, mở to mắt.
"Tôi không dám, tôi chỉ chuyển cáo lời của thiếu gia mà thôi." Khuôn mặt Ngọc tẩu vẫn lạnh lùng, không lộ vẻ gì.
Cậu cắn cắn đôi môi, Vương Tuấn Khải chết tiệt! Muốn tôi nấu bữa ăn sáng cho anh ăn? Được, vậy anh sẽ được nếm thử mùi vị của tôi!
Một lúc sau, trải qua hơn mười lần làm đi làm lại, cậu đã có thể đem trứng chần nước sôi thành công để trên bàn ăn đợi anh thưởng thức. Thừa dịp Ngọc tẩu không chú ý, cậu đem một chút thuốc xổ len lén bỏ vào sữa bò của anh. Chờ anh ta uống ly sữa này là... Hắc hắc! Có trò hay để xem rồi!
Cậu nhìn trên ly sữa bò trên mặt bàn lộ ra nụ cười như ma quỷ.
Anh thấy bữa cơm vợ mình tự tay làm, trứng ngon mắt, lạp xưởng đầy đủ không bị sứt mẻ, sữa bò ấm nóng, anh nhìn cậu một cái nói
"Khá tốt " rồi nở nụ cười:
"Xem ra cũng không tệ lắm, không biết mùi vị thế nào?"
"Anh ăn thử một chút đi."
Cậu ngồi xuống phía đối diện anh ta.
Vương Tuấn Khải ăn trứng gà, mùi vị cũng không đến nỗi tệ. Dĩ nhiên không ngon bằng Ngọc tẩu làm, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
"Như thế nào?" Khóe miệng cậu nhấc lên một nụ cười.
"Cố mà làm!"
"Tôi mất một lúc mới làm được."
Cậu hừ lạnh. Làm bữa sáng, không chỉ làm cho cậu mất thời gian, còn làm tay cậu bị dầu nóng bắn lên nhiều lần."Tôi ở trên lầu nghe thấy phía dưới có thanh âm heo bị giết kêu rất nhiều lần. Heo kia hẳn không phải là em chứ?"
Anh trêu chọc nói.
"Hừ ——"
Cậu quay mặt qua chỗ khác uống sữa bò của mình, không thèm nhìn anh ta nữa. Bất quá, mắt của cậu vẫn len lén nhìn chăm chú xem anh ta có uống ly sữa bò kia không.
Anh cầm lấy ly sữa bò, ánh mắt cậu lập tức theo dõi tay anh ta, đang đợi thời khắc kích động nhân tâm đến.
Chỉ thấy anh ta biết là sữa bò liền để xuống nói với Ngọc tẩu:
"Hôm nay tôi không muốn uống sữa bò, cho tôi một tách cà phê."
"Thiếu gia, phu nhân nói vì con của cậu sau này, cậu phải giảm uống cà phê, nên uống nhiều sữa bò hơn." Ngọc tẩu đem lời của mẹ Vương Tuấn Khải chuyển cáo anh ta.Anh nhíu mày,
"Đừng dài dòng! Cho tôi một ly cà phê!"
"Dạ." Ngọc tẩu xoay người vào phòng bếp lấy cà phê.
Cậu vừa uống sữa bò vừa nhìn ly sữa có thuốc xổ kia lộ ra vẻ mặt thất vọng. Thật đáng tiếc a! Anh ta không uống ly sữa bò đó. Lần sau cậu nên đem thuốc thả vào trong cà phê! Cậu thầm suy nghĩ.
Bỗng nhiên có tiếng nhạc kêu vang, cậu nhìn điện thoại một chút, là bạn tốt Lưu Chí Hoành của cậu. Chí Hoành là nam tiếp viên hàng không, thời điểm cậu kết hôn, Chí Hoành đang trên máy bay không thể tham gia hôn lễ, hiện tại đã trở về. Cậu cầm lấy điện thoại di động đi tới phòng khách bên kia nghe máy.
"Như thế nào? Tiếp đất an toàn chứ?" cậu có thể dùng giọng nói thoải mái đối với bạn tốt.
"Đó là đương nhiên! Nếu không bây giờ còn có thể nói chuyện với cậu sao?"
Hoành Hoành ở trong điện thoại cười khanh khách.
"Tôi rất nhớ cậu, Hoành Hoành."
Cậu bỗng nhiên thở dài.
"Làm sao vừa kết hôn lại nghĩ tới tôi a~~. Phải nghĩ tới lão công hoàn mỹ của cậu chứ?"
Lưu Chí Hoành tính trêu chọc cậu.
"Thôi đi. Anh ta không hành hạ tôi, tôi liền cười trộm."
"Kết hôn nhất định phải chung sống hòa hợp." Lưu Chí Hoành khuyên can.
"Rất khó khăn! Tôi với anh ta vĩnh viễn cũng không hòa bình được một ngày!"
Cậu suy đoán một cách chắc nịch.
"Tháng này tôi rất rảnh rang. Cậu có rảnh rỗi nhớ tìm tôi nha."
"Tốt. Mấy ngày sau gặp lại."
Cậu sảng khoái.
"Vợ chồng cậu không đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Chí Hoành kỳ quái hỏi.
"Hừ! Hưởng tuần trăng mật? Chúng tôi là chiến tranh bắt đầu!"
Cậu hừ lạnh.
Trở lại bàn ăn, cậu thấy ly sữa bò trước mặt mình đã được rót đầy. Không nên, nhất định là Ngọc tẩu đã làm. Bà giúp việc này mặc dù làm việc nhanh nhạy, nhưng những việc mình có thể làm, mình vẫn có thể làm tốt.
Cậu cầm ly sữa bò cạn sạch. Sau đó phát hiện ra ly sữa bò của Vương Tuấn Khải không thấy đâu. Chẳng lẽ anh ta uống rồi? Cậu âm thầm cao hứng trong lòng.
Anh thấy cậu nhìn mình âm thầm lộ ra một tia cười thần bí, liền lạnh lùng liếc cậu một cái:
"Em ngắm nhìn tôi xong chưa?"
"Nhanh như vậy anh đã uống hết ly sữa bò?"
"Ly sữa bò nào? Chính là ly sữa trên tay em a."
Anh xem thường cúi đầu đọc báo.
Cậu sửng sốt một chút, nhìn ly sữa trống rỗng trên tay, sắc mặt biến đổi, lập tức chạy lên lầu. Cậu chạy đến phòng tắm liều mạng móc cổ họng mình, muốn đống sữa bò đã uống phun hết ra ngoài.
Nhưng, bụng đột nhiên đau nhói, cậu biết, hết thảy đã quá muộn! Thuốc xổ đã phát huy tác dụng.... ^^
.
.
.
Hơn mười lần rồi a~~,
.
.
Cậu thật khổ sở. Gương mặt trắng bệch nằm trên giường nhắm mắt lại, cầu nguyện trời cao không nên làm mình tiếp tục bị tào tháo rượt nữa. Nếu không, thật sự cậu sẽ chết mất.
Trời ạ! Hại người cuối cùng thành hại mình! Như vậy cậu có phải là tự gây nghiệt chướng không thể sống nổi không?!
Buổi tối,cậu còn đang ngủ mê man, Ngọc tẩu tới báo cho cậu là tối nay cậu và anh phải tham gia một yến tiệc. Lễ phục đã chuẩn bị xong, cậu phải đứng lên rửa mặt thay trang phục.
Đẩy thân thể mệt mỏi, cậu kiên trì bò dậy khỏi giường. Rửa mặt mặc y phục, cậu cùng anh ngồi lên xe hơi lên đường.
"Em không trang điểm sao? Mặt mũi sao lại khó coi như vậy?"
Anh bất mãn. Tối nay anh muốn dẫn cậu tham gia một yến tiệc quốc tế, bên trong là người của công ty đa quốc gia, tổng tài cùng các nhân viên quan trọng, cậu xem ra thật giống như đã ngã bệnh, khuôn mặt nhìn anh vô cùng không thoải mái!
"Lâm, đến MBM đi, tìm chuyên viên trang điểm cao cấp. Tôi không muốn bộ dáng của cậu ta hù dọa người khác."
Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không rảnh để ý đến việc anh ta muốn xử trí mình thế nào.
Ở MBM nổi tiếng, cậu được trang điểm trở nên xinh đẹp, rực rỡ.
Thật là
"người dựa vào y trang, Phật dựa vào kim trang"!
Anh rốt cục lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me