Khai Nguyen Tong Tai Buc Hon Vo Yeu Ngang Buong
Chris nghe ông nói vậy, cả kinh lùi về sau mấy bước. Sắc mặt tái nhợt một mảnh!
“Tôi không tin! Tôi không tin! Ông không cần nói dối nữa!”
Hắn lắc đầu, không thể tin được.
” Tất cả những gì ta nói đều là sự thật. Ta muốn cùng hai mẹ con con bỏ trốn, ta đã đánh mất người nhà của chính mình. 20 năm qua, bọn họ coi ta như người chết, ta ở chỗ này để chờ chết. Không ai muốn tới thăm ta một lần. Coi như là vợ ta có đến, nhưng mỗi lần đến gương mặt luôn tràn đầy chán ghét cùng oán hận. Tuấn Khải còn không thèm tới thăm ta nữa! 20 năm qua, nó tới đây không quá 5 lần……”
Vương Thế Hiên thương tâm khôn nguôi.
Ông biết, đây là báo ứng! Là trời cao trừng phạt ông! Ông vứt vợ bỏ con, không xứng làm người! Bất kể là đối với Lệ Như cùng Lập Phong, hay là đối với Phù Y cùng Khoa Tư Đốn, ông đều không chịu trách nhiệm! Ông thật đáng chết!
Nhưng vì sao nhiều năm như vậy, ông sống không bằng chết, trời cao lại không chịu chứa chấp mạng già này? Không để ông tìm chết một cách thống khoái? Là để ông lần nữa nhìn thấy mẫu tử hai người mà ông vẫn luôn nhớ thương trong lòng sao?
Chris căn bản không thể tiếp nhận kết quả này! Năm đó hắn mới 7 tuổi, hắn và mẹ ở sân bay chờ đã hơn nửa ngày trời cũng không đợi được ba ba tới. Về sau người tới lại là vợ ba ba —— Bạch Lệ Như! Người phụ nữ ác độc đó ở trước mặt bao nhiêu người trên sân bay đẩy mẫu tử họ, nói bọn họ là đồ mẫu tử không biết xấu hổ nhất trên thế giới. BÀ ta muốn bọn họ cút khỏi Trung Quốc! Sau này không được phép trở lại! Cuối cùng còn gọi người bảo hệ ép mẫu tử họ lên máy bay……
Đến tận bây giờ, hắn còn nhớ rõ lúc ấy gương mặt thê lương của mẹ tràn đầy nước mắt…… hận ý trong lòng hắn đã cất giấu thật sâu trong lòng, vẫn chờ đến ngày quay về báo thù!
Mà hiện tại, người đàn ông này nói với hắn rằng hận ý trong lòng hắn thật ra là ngoài ý muốn? Thật buồn cười! Hắn cảm giác mình rất buồn cười!
Hắn không cách nào tiếp nhận nổi kết quả này! Hắn không muốn tin tưởng sự thật này!
” Khoa Tư Đốn, nói cho ta biết, mẹ con hiện tại có tốt không?”
Vương Thế Hiên run rẩy hỏi. Ông lo sợ sẽ nghe được đáp án làm mình sụp đổ.
” Mẹ tôi rất tốt! Mẹ chưa từng sống tốt như giờ!”
” Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Chỉ cần bà ấy có thể sống tốt, ta an tâm.”
Ông rất vui mừng gật đầu. Thật sự, chỉ cần bà ấy có thể sống tốt ông có thế nào cũng không đáng nói.
” Thì ra ông còn có thể quan tâm mẹ a?” Chris cười nhạt.
Đôi môi Vương Thế Hiên run run, nhưng không cách nào nói nổi một câu. Ông hiểu Khoa Tư Đốn nhất định rất hận ông! Ông nguyện ý đón nhận tất cả hận ý của Khoa Tư Đốn, nhưng Tuấn Khải vô tội. Từ ngày bé nó đã không được cảm nhận ba ba yêu thương, bây giờ còn vì ông mà chịu mối hận! Ông cảm thấy rất có lỗi với Tuấn Khải.
” Khoa Tư Đốn, Lập Phong rốt cuộc là anh trai con. Con có thể bỏ qua cho nó không?” Vương Thế Hiên cầu khẩn.
Chris vẻ mặt lạnh lùng, hung hăng đáp: ” Ông không có tư cách cầu xin tôi!”
” Nó là vô tội! Đứa nhỏ này cũng chịu không ít khổ sở. 20 năm qua, ta vẫn ở đây không hề có chút trách nhiệm của người làm cha. Thật ra nó cũng giống con, cũng đều trong hoàn cảnh thiếu hụt tình thương của cha mà lớn lên. Nếu như con hận ta, hãy đem tất cả nỗi hận phát tiết trên người ta. Hi vọng con không nên thương tổn nó!”
” Hừ! Các người đúng là phụ tử tình thâm, làm cho người ta cảm động a!” Mặt Chris tràn đầy vẻ khinh thường hừ lạnh.
Thấy ông lo lắng cho Vương Tuấn Khải như thế, trong lòng Chris rất không vui!
” Bất quá, tôi nghĩ không cần tôi ra tay nữa. Xem ra hắn sẽ không qua nổi tối nay!”
Chris cuồng ngạo cười to, ngọc bội cầm trong tay tùy ý ném đi, miếng ngọc bội trên không trung vạch qua một đường cong mỹ lệ, sau đó rơi xuống đất, lập tức vỡ thành mấy khối.
Khối ngọc bể tan tành, đồng thời phá vỡ hai trái tim tang thương…… Vương Thế Hiên hiểu trái tim con trai ông cũng như mảnh ngọc bội đã vỡ, không cách nào vãn hồi.
——————-oOo———————
Ở trong bệnh viện, những nhân vật quan trọng nhất của Vương gia đang tụ họp chung một chỗ, chờ Vương Tuấn Khải tỉnh lại. Anh đang trong phòng bệnh nguy kịch. Bác sĩ nói nếu như hôm nay không tỉnh lại, tánh mạng anh sẽ nguy hiểm.
Vương Nguyên ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh cúi thấp đầu, nắm chặt hai tay, đang đợi tin tức tốt. Vừa rồi mẹ chồng vào thăm Tuấn Khải, không biết tình hình Tuấn Khải thế nào?
Trong lòng cậu rất khẩn trương! Xảy ra việc ngoài ý muốn hôm nay, ai cũng không thể đoán trước! Mà là vợ anh, cậu phát hiện địa vị của mình nguyên lai lại thấp như vậy. Có rất nhiều người thân đã vào thăm, hết lần này tới lần khác không cho cậu vào gặp chồng mình. Trái tim cậu lo âu tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò bên trong!
Lúc này, mẹ đi ra. Tất cả mọi người quây lấy bà hỏi thăm tình huống Tuấn Khải . Bà lắc đầu thể hiện. Mọi người thấy thế cũng rối rít tránh ra. Lòng Vương Nguyên càng lạnh hơn. Tuấn Khải vào phòng bệnh đã một ngày, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này làm tất cả mọi người rất lo lắng!“Mẹ, con muốn vào thăm anh ấy một chút.”
Vương Nguyên cầu khẩn mẹ chồng. Cơ hồ cậu đã khóc lên.
Bạch Lệ Như nhìn cậu một chút, rốt cục gật đầu. Cậu mau chóng bước vào phòng bệnh, vào thời khắc này, cậu nghe thấy được bà thím nói:
” Lệ Như, cậu ta mới gả vào Vương gia thì tập đoàn Vương Thị chúng ta liên tiếp phát sinh sự cố, hiện tại Tuấn Khải cũng xảy ra chuyện. Có phải hay mệnh cậu ta không hợp Tuấn Khải không a?”
” Đúng vậy. Cậu ta gả vào Vương gia cũng nửa năm, bụng một chút tin tức cũng không có! Có phải là không thể có chửa không?”
Một bà cô nói.
” Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy cậu ta giống loại người không rõ ràng, minh bạch! Tôi nghĩ nên đi đối chiếu ngày sinh tháng đẻ bọn họ?”
Một vị bác tiếp lời.
Vương Nguyên nghe vậy, nước mắt trào dâng. Cậu thay y phục khử độc rồi ngồi vào đối diện Vương Tuấn Khải, sắc mặt anh tái nhợt, lông mi dài nhắm chặt, trên mũi mang theo bọc dưỡng khí, anh an tĩnh nằm trên giường, im lặng, tĩnh mịch, giống như là chỉ ngủ thiếp đi. Cậu cũng hi vọng anh chẳng qua là mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi, không phải là hôn mê thế này.
Cậu và anh, mười ngón tay đan chặt, cô muốn truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình sang cho anh, cho anh hiểu rõ trái tim mình, cho anh hiểu tình cảm của mình đối với anh!
Thời gian lâu như vậy, cậu vẫn chưa nói cho anh biết tình cảm của mình. Cậu yêu anh, trong lúc vô tình cậu đã yêu anh sâu sắc. Chẳng qua cậu vẫn không dám thừa nhận!
Trên thế giới chuyện tiếc nuối nhất là khi người mình yêu không có ở bên, mới nhận ra mình yêu người ấy thật nhiều!
Những lời này nói rõ cô không có dũng khí yêu anh! Đến khi anh rời mình đi, mới phát hiện mình không cách nào xa cách anh!
Cậu kéo tay anh áp trên mặt mình, nước mắt thương tâm từ mặt chảy xuống đến tay anh, giọng cậu khàn khàn gọi anh:
” Anh mau tỉnh lại. Anh còn muốn ngủ tới khi nào?”
” Anh biết không? Tất cả mọi người rất lo lắng cho anh. Anh mau tỉnh lại đi! Tuấn Khải!”
” Em không thể không có anh! Anh biết không? Em yêu anh! Tuấn Khải! Em thật sự rất yêu anh! Anh tỉnh lại đi! Chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn em làm gì em cũng đáp ứng. Tuấn Khải, mau tỉnh lại!”
Cậu cúi thấp đầu nhìn anh không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, trong lòng lạnh băng. Người ta nói bệnh nhân hôn mê cần nhất là kích thích. Cậu có thể kích thích anh một chút, có thể anh sẽ sớm tỉnh lại.
” Vương Tuấn Khải! Anh tỉnh lại cho em! Nếu anh không tỉnh lại, em sẽ cùng Chris rời Trung Quốc! Từ nay về sau sẽ không trở về nữa! Anh nghe rõ chưa?”
Cậu cố ý kích thích anh, lời nói cũng càng tức giận. Nhìn anh vẫn không có phản ứng chút nào, giống như là người gỗ vậy. Cậu vừa đau lòng, vừa khổ sở!
Cậu lau nước mắt trên mặt, đau lòng nói:
” Nếu anh không tỉnh lại, em thật sự phải rời đi, vĩnh viễn không trở lại. Có thể, chúng ta thật sự hữu duyên vô phận. Quan hệ của chúng ta mới có cải thiện, anh đã biến thành như vậy. Lòng em nguội lạnh. Vương Tuấn Khải, em đi.”
Cậu hiểu, nếu Tuấn Khải không tỉnh lại, cô không thể ở lại Vương gia nữa. Người Vương gia sẽ bỏ qua cho cậu sao?
Cậu đau lòng cúi người đặt một nụ hôn trên mặt anh rồi xoay người rời đi. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy cánh tay từ phía sau kéo cậu lại. Cậu kinh ngạc xoay người nhìn, Vương Tuấn Khải nằm trên giường mở to hai mắt tức giận nhìn cậu chằm chằm. Tay anh run run tháo bọc dưỡng khí trên mặt xuống, tiếng nói còn yếu:
” Em…… em… chàng trai vô tình…!”
” Tuấn Khải!”
Cậu vừa mừng vừa sợ ôm anh:
” Anh rốt cục đã tỉnh! Anh rốt cục đã tỉnh!”
” Em thật vô tình! Anh mới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, em đã muốn cùng Chris rời đi. Em là người vô tình vô nghĩa……”
Anh thở hổn hển chỉ trích cậu.
Vương Nguyên lập tức nhấn đèn cấp cứu, vui mừng trào nước mắt.
” Em không như vậy có thể kích thích được ý chí sức mạnh của anh không? Anh có thể nhanh như vậy tỉnh lại không?”
Cậu vừa chảy nước mắt, vừa cười.
” Em, em muốn cùng Chris rời đi không?”
Thanh âm anh trầm khàn tức giận ép hỏi cậu.
” Không! Em không rời đi!” Cậu gục trên người anh ôm anh, vừa khóc vừa cười:
” Em cái gì cũng đều không đi! Em chỉ muốn cùng anh ở chung một chỗ!”
” Thật?”
” Thật?”
” Thật. Thật.” Cậu giương gương mặt tràn ngập nước mắt liều mạng gật đầu với anh.
Vương Tuấn Khải đưa tay nhẹ nhàng mà chạm vào mặt cậu, giúp cô lau nước mắt trên mặt.
” Anh hôn mê bao lâu rồi?”
” Một ngày một đêm.”
Lúc này, một đám bác sĩ vọt vào, phân công tiến hành kiểm tra toàn thân cho Tuấn Khải. Kiểm tra một phen, phát hiện anh đã không có gì đáng ngại mới để mọi người Vương gia vào. Tất cả mọi người như ong vỡ tổ mà quây quanh Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lập tức chuyển qua vị trí cửa sổ, để nhường không gian cho những người thân Vương gia khác. Cậu hiểu mọi người rất lo lắng cho Tuấn Khải, tâm tình của họ đều giống nhau.
Cách đông đảo người thân, ánh mắt Vưong Tuấn Khải và Vưong Nguyên dịu dàng nhìn nhau giữa khe hở. Trong ánh mắt là thâm tình lặng lẽ, không cách nào nói nên lời, ở trong lòng cả hai chậm rãi khuếch tán……
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me