LoveTruyen.Me

Khai Thien Co Khong Giu Mat Dung Tim Hoan

"Sao lại thành ra như vậy. . ."

"Thật ra mọi chuyện đều do cháu, Tiểu Thiên"

". . .Cháu!?"

Dịch Dương Thiên Tỉ khó hiểu nhìn người phụ nữ dáng vẻ mệt mỏi đứng cách đó không xa.

"Tiểu Thiên, giờ cháu cùng dì nói chuyện một lát có được không?"

"A! Được ạ"

"Dì muốn hỏi cháu một chút. Nếu Tiểu Khải cùng người bên cạnh cháu bây giờ cùng gặp nguy hiểm cháu sẽ cứu ai trước?"

"Cháu. . .không biết. . ."

Giống như là đã biết trước câu trả lời này, mẹ Vương cong khóe môi cười cười tiếp tục hỏi.

"Vậy chúng ta thay đổi một chút, cháu cùng cậu ấy thì sao?"

"Cháu nghĩ. . .sẽ cứu Phong trước."

"Cháu cùng Tiểu Khải?"

"Tiểu Khải"

Dịch dương Thiên Tỉ cuối cùng cũng hiểu ra, cậu lựa chọn cứu Vương Tuấn Khải không chút do dự khiến cho cậu biết được cái tên Vương Tuấn Khải đã sớm khắc sâu trong tâm trí, không thể xóa nhòa.

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Dịch Dương Thiên Tỉ mẹ Vương cười khẽ.

"Hai đứa ngốc, rõ ràng đối phương ở trong lòng còn quan trọng hơn cả bản thân, vì cái gì lại làm cho nhau đau khổ? Thời gian của Tiểu Khải không còn nhiều, hi vọng cháu có thể bên cạnh nó khoảng thời gian cuối cùng này."

"Dì. . .cám ơn. . ."

Dịch Dương Thiên Tỉ nở nụ cười, đồng điếu ấm áp tựa như mặt trời nhỏ, Phong Khanh Vũ nhìn tươi cười của Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng sớm hiểu rõ, chính mình đã thua rồi. . .

Không rõ lần này trở về còn ý nghĩa gì, trước đó trong lòng chỉ luôn nghĩ đến cậu ấy, nhưng hôm nay người trong lòng cậu ấy đã sớm không phải là mình, sự tồn tại của mình còn quan trọng sao? Có lẽ nên rời đi chúc phúc cho cậu ấy. . .

Nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đứng cách mình không xa, nhưng Phong Khanh Vũ lại có cảm giác xa cách không thể chạm tới.

Dịch Dương Thiên Tỉ có lẽ cũng đã từng thích anh, là của anh. . .nhưng tất cả cũng chỉ là đã từng. . .không thể quay lại.

Chương 21:

"Tiểu Khải. . ."

Nhìn Vương Tuấn Khải nằm trên giường bệnh hô hấp mỏng manh, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy hốc mắt cay cay. Có chút run rẩy đưa tay vuốt ve hai má tái nhợt của Vương Tuấn Khải lại bị âm thanh tin nhắn đánh gãy. Thiên Tỉ có chút bất mãn lấy ra di động, nhìn đến tên người gửi nghi hoặc mở ra tin nhắn.

[ Dịch Dương Thiên Tỉ

Thật xin lỗi, xem ra lần này tớ lại không từ biệt mà đi.

Nhưng lần này tớ rất yên tâm rời đi, bởi vì tớ biết cậu đã có Vương Tuấn Khải làm bạn, không còn là tiểu ngốc nghếch cô độc nữa.

Nói thật! Lựa chọn của cậu cũng làm tớ bị tổn thương a!Thật là có người mới liền quên chồng cũ!

Nhưng mà tớ chấp nhận, vì đó là lựa chọn của cậu.

Tiểu ngốc nghếch, cậu đã trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành. . .chính là tớ có chút ích kỉ không muốn cậu lớn nhanh như vậy, tớ ích kỉ muốn đem cậu giữ bên mình nhưng cuối cùng lại phát hiện tớ chỉ giữ được con người cậu, trái tim cậu đã sớm bị Vương Tuấn Khải mang đi mất rồi.

Cậu nói xem tớ có buồn cười không?

Lúc trước là tớ cố chấp ra đi, cứ nghĩ rằng cậu nhất định sẽ đợi tớ, kết quả thật đáng buồn, là tớ tự tay đem cậu đẩy cho người ta. . .

Thôi, cậu cũng biết là tớ không chịu được cảnh chia ly mà, cho nên tớ trộm trốn đi đây!

Ha ha nếu có duyên sẽ lại làm bằng hữu, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, là lại gặp lại, không phải không bao giờ gặp lại!!!]

"Đồ ngốc."

Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài cất điện thoại vào trong túi, đem tầm mắt trở lại trên người Vương Tuấn Khải.

"Tiểu Khải, anh xem, đều tại anh. . .Phong lại trộm chạy đi mất rồi, anh còn không mau tỉnh dậy nhận sai đi. Em nhớ rõ trước đây anh rất năng động tham gia các hoạt động ở trường, sao bây giờ lại cứ nằm im lặng như vậy. . .Đứng lên đi được không. . .Đừng bỏ em lại. . .Em sợ. . ."

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi không huyết sắc của Vương Tuấn Khải.

"Tiểu Khải. . .Nếu phải chết, chúng ta cùng nhau."

. . .

"Không thấy! Không thấy! Mau tìm bác sĩ!! Không thấy Vương Tuấn Khải trong phòng bệnh! !"

"Cái gì? Còn không mau đi tìm! Ông bà Vương xin đừng lo lắng, chúng tôi sẽ lập tức tìm thấy Tiểu Khải thôi."

"Không cần. . .Có đứa nhỏ kia bên cạnh Tiểu Khải sẽ không sao. . ."

. . .

Này, Tiểu Khải. . .Anh có hối hận không? Vì đã gặp em. . .

Hối hận a. . .Nhưng anh là hối hận vì đã không gặp em sớm hơn một chút.

Tiểu Khải, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh. . .Sau này có như thế nào chúng ta cũng vẫn cùng một chỗ được không?

Tiểu ngốc nghếch, anh cũng yêu em, yêu em, yêu em. Không chỉ là sau này chúng ta đời đời kiếp kiếp phải cùng một chỗ a. Mặc kệ em có trốn ở đâu anh cũng sẽ tìm được em. . . . . .


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me