Khat Vong Troi Day Light Novel
Seol Jihu và Teresa Hussey đã ngâm mình hồ hàng tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, họ hiểu rằng không thể ở đây mãi. Sau khi giải tỏa cơn khát và tắm táp sạch sẽ, hai người đổ đầy bình nước rồi miễn cưỡng rời khỏi hồ.Cơn đau vẫn đeo bám cơ thể họ theo từng bước họ đi, nhưng giờ tình trạng cơ thể họ đã tốt hơn rất nhiều. Vừa đi vừa nghỉ, không lâu sau họ đã đi qua đồi Napal và hướng thẳng về Haramark.Vào đêm thứ ba kể từ khi họ rời khỏi Khu rừng Khước từ. Hai người ngồi bên đống lửa, tựa vào nhau trò chuyện."Seol này...""???""Anh sẽ làm gì đầu tiên khi quay trở lại?" – Teresa hỏi."Khi tôi quay lại Haramark ư?"Có rất nhiều điều cậu ta muốn làm – gặp gỡ đồng đội của mình, ăn và uống đến khi căng bụng, chữa trị vết thương, đi đến đền thờ, và tiếp tục tập luyện.'Huh?'Đột nhiên, Seol cảm thấy mình đã quên mất một điều gì đó quan trọng.[Trong tương lai, khi cậu định đi đâu đó – bất cứ nơi nào, hãy gọi cho tôi trước. Cậu nghe rõ chưa?]'Chết cha!'Soel rùng mình. Trên thực tế, Seol Jihu đã do dự khi gọi Kim Hannah trước khi cậu ta. Cuối cùng, cậu quyết định bỏ qua, vì biết rằng cô sẽ không bao giờ chấp thuận.Seol muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách bí mật và giả vờ rằng mình không biết gì về chuyện đó, nhưng... đã đến nước này, khó có chuyện cô ấy sẽ không phát hiện ra.'Thôi toang rồi....'Nhớ đến sức mạnh từ cái tát của Kim Hannah, Seol Jihu thở dài. Teresa không biết những gì Seol đang suy nghĩ, cô hồn nhiên nói tiếp."Anh có muốn theo em về, à, ý em là đến cung điện hoàng gia không?""Cung điện Hoàng gia...?""Đúng!"Seol Jihu ngập ngừng. Cậu định nương nhờ Hoàng gia Haramark một thời gian để trốn tránh Kim Hannah, tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, Seol lắc đầu.Dù sao đi nữa, cậu ta không thể trốn trong cung điện hoàng gia mãi mãi. Các cụ có câu "Trâu chậm uống nước đục", Seol không muốn mạo hiểm thêm. Thà ăn đòn sớm còn hơn là làm Kim Hanah phát khùng lên."Cảm ơn Công chúa, nhưng tôi nghĩ tôi nên về trụ sở Carpe Diem trước. Tôi phải cho họ biết tôi còn sống.""Đừng lo về chuyện đó, em có thể mời họ đến cung điện dự tiệc luôn.""Uhm... nhưng mà tôi muốn làm họ ngạc nhiên."Teresa há hốc mồm."Seol à... Anh khá là nhây đó. Được rồi, nếu vậy em sẽ mời anh sau."Có vẻ như cô ấy kiên quyết muốn mời cậu ta đến cung điện. Seol Jihu không có lý do gì để từ chối, nên cậu gật đầu.Sáng hôm sau, họ dậy sớm để tiếp tục khởi hành.Khi hoàng hôn buông xuống...Họ đã bước ra đường cái. Ở chân trời, hai người có thể thấy một bức tường màu xám đứng sừng sững dưới ánh nắng chiều. Mặc dù họ vẫn còn cách nó khá xa, nhưng chắc chắn đó là một bức tường thành.Công chúa và Seol đồng loạt dừng lại. Trong vài phút tiếp theo, họ đứng yên và chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào nhau.Một bức tường thành. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Haramark.***Cuối cùng họ trở đã về Haramark. Khi bước vào thành phố, Seol Jihu không thể che giấu cảm xúc dâng trào của mình. Những con đường với rãnh nước bẩn thỉu, những tòa nhà cũ kỹ và đổ nát bị che khuất bởi bóng tối, mọi thứ khiến cậu run lên vì cảm động.
Đã khá muộn, nên chỉ có một vài người ra ngoài đường. Teresa và Seol Jihu nắm tay nhau bước trên phố, cho đến khi tới quảng trường.Họ nhìn nhau chăm chú. Teresa đột nhiên đưa tay ra."Xin chúc mừng."Không phải là 'Làm tốt lắm' hay 'Cảm ơn', mà là 'Chúc mừng'. Seol Jihu nắm chặt tay cô."Công chúa cũng vậy. Xin chúc mừng.""Nghỉ ngơi đi. Em sẽ cho người mời anh sớm thôi. Đừng có từ chối đấy.""Tại sao tôi phải làm thế chứ?""... Hehe, ai mà biết. Nhỡ đâu anh lại khước từ như hồi ở khu Cổ mộ thì sao?"Teresa nháy mắt. Có vẻ như cô ấy đang đề cập đến phần thưởng.'Cô ấy sẽ tặng mình thứ gì nhỉ?'Seol Jihu mỉm cười. Cậu định nói đùa rằng: "Liệu tôi có được thấy Công chúa quấn ruy băng nằm trên giường không?"Nhưng Seol nhanh chóng ngậm miệng lại. Cậu phải trở về và nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, không nên dại dột nói ra những câu ngu ngốc, trêu chọc như thế. Nhỡ Công chúa tống cậu vào tù, hoặc tệ hơn, tống cậu vào giường luôn thì sao?!Sau khi nói lời chia tay, mỗi người đi một ngả. Teresa hướng về phía cung điện, trong khi Seol Jihu hướng đến văn phòng Carpe Diem.'Tại sao cơ thể mình nặng nề thế này?'Có phải vì tinh thần cậu không còn căng thẳng? Hay vì cơn hưng phấn đã tan? Hay vì không còn Terasa ở đây nữa???Sự mệt mỏi tích tụ bên trong Seol dường như bùng nổ khi cậu bước vào thành phố. Cuối cùng, Seol phải dùng cây thương của mình như một cây gậy để chống đỡ và bước về phía trước.Khi một tòa nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt của Seol, cậu bắt đầu nức nở. Một bước sau, cậu dùng hết sức để bước lên cầu thang và đẩy cửa ra.CẠCH"...Huh?"Cánh cửa đã bị khóa. Seol cố gắng xoay tay nắm cửa một lần nữa, nhưng cánh cửa đã không nhúc nhích một chút nào."Heyyy!""Có ai ở đây không?"Kwang, Kwang!!Seol gõ cửa, nhưng không có phản hồi nào.'Có lẽ nào?'Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu Seol. Có khi nào Chohong tìm cách tới phòng thí nghiệm để cứu cậu ta không?'Cô ấy không thể đến đó được, phải không? Làm ơn, Chohong!'Lẽ nào Seol phải quay lại đó một lần nữa để cứu Chohong? Cậu ôm đầu rên rỉ.'Chết tiệt....''Nếu biết không có ai ở nhà, mình sẽ theo Công chúa đến cung điện.'Một sự hối hận muộn màng xuất hiện. Seol Jihu càu nhàu đi xuống cầu thang, cậu thở dài và nhìn lên bầu trời. Mắt cậu bắt gặp tòa nhà phía bên kia văn phòng Carpe Diem."Có vẻ họ đã xây xong rồi."Seol tò mò không biết ai là người đã chuyển đến, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc. Cậu mím môi và quay đầu lại. Đến nước này, cậu chỉ còn một nơi khác để đi.Chẳng mấy chốc, Seol Jihu đã đến ngôi đền thờ Luxuria, và lê bước vào trong sảnh.Um UmNgười phụ nữ ngủ gật ở bàn tiếp tân mở mắt ra. Nhìn thấy chàng trai trẻ vất vả đi đến gần mình, đôi mắt cô mở to ngạc nhiên."... Tôi cần một Linh mục để trị thương...""Được rồi, được rồi. Cho tôi xem vết thương nào."Seol Jihu nhanh nhẹn cởi phăng chiếc áo choàng ra. Sau hành trình gian khổ, cậu quên mất sự ngượng ngùng khi cởi đồ trước mặt người khác. Và kết quả là...KyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaTiếng thét của cô lễ tân vang vọng khắp đền.Seol Jihu suýt bị đuổi ra ngoài. May mắn thay, cô lễ tân ngừng la hét trong năm giây, và sau khi nhận thấy những vết thương trầm trọng trên cơ thể cậu ta, cô vội vàng kêu gọi các Linh mục cao cấp tới.Sau khi được hộ tống đến phòng điều trị khẩn cấp, Seol Jihu vẫn giữ được sự tỉnh táo. Thế nên, cậu bị tấn công bởi hàng loạt câu hỏi. Sau nhiều ngày gian khổ, cậu mới được nằm xuống một chiếc giường thoải mái và êm ái, nhưng não cậu từ chối ngủ thiếp đi.Cuộc rượt đuổi kéo dài vài ngày đã khiến cậu trở nên cảnh giác cao độ. Trong lúc đó, phòng điều trị cũng xôn xao và nhốn nháo bất thường."Nước! Mang thêm nước sạch đến đây"."Dùng Hồi phục Cao cấp nhé?""Không, vết thương của anh ấy ít nhất đã bảy ngày rồi. Phải triệu tập Hồi phục Toàn phần hoặc Hồi phục tuyệt đối!""Chờ đã! Vai trái và đùi của của anh ấy khép miệng rồi kìa! C-cái quái gì thế!? Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy!?""Hmm... Có vẻ như anh ấy đã được điều trị khẩn cấp bởi một loại phép lạ lùng nào đó."Seol Jihu bật cười khúc khích. Cách mọi người bận rộn chạy tới chạy lui và la hét khiến cậu ta cảm thấy như đang ở trong một phòng cấu cứu thực sự.'Vết thương của mình tệ đến vậy sao?'Ngay lúc đó, những cuộc nói chuyện trong phòng đột nhiên chấm dứt. Seol Jihu đang nhìn lên trần nhà với đôi mắt nheo lại, nhưng khi căn phòng đột nhiên im lặng, cậu bối rối nghiêng đầu sang một bên."Huh? Họ ngừng điều trị rồi sao?"Nghĩ lại thì, cậu cảm thấy như ai đó đã nhìn chằm chằm vào mình từ lâu.Thế rồi...Các Linh mục bỗng dạt ra hai bên.'Eh? Gì vậy? Họ không định chữa cho mình sao?''Đừng nói là họ định tống mình vào nhà xác nhé?!'Đang bối rối, Seol chợt phát hiện ra một chiếc áo choàng Linh mục trang nhã, trông giống như một chiếc váy trắng; cùng với mái tóc dài màu mun.'Chung Chohong?'Không, Chung Chohong không bao giờ ăn mặc như thế. Vì lý do nào đó, Seol Jihu cảm thấy đã nhìn thấy chiếc áo choàng đó ở đâu rồi."...Đồ ngốc.... Tôi đã rất lo lắng đấy..."Một giọng nói khe khẽ vang lên. Seol Jihu căng tai lắng nghe tiếng lầm bầm của cô gái lạ mặt. Đó là lúc một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán cậu. Bàn tay dường như đang run rẩy dữ dội. Thế rồi...[Hồi phục Tuyệt đối]Một giọng nói quen thuộc vang lênChíuuuuu!Và tầm nhìn của Seol mờ đi. Ánh sáng bùng nổ tràn ngập căn phòng và thậm chí nhuộm trắng cả hành lang . Chứng kiến cảnh này, Seol Jihu hoàn toàn bị sốc. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một ánh sáng nào thanh khiết và mạnh mẽ như vậy.Chẳng mấy chốc, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận ánh sáng thấm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể mình. Ý thức thấp thoáng của cậu cuối cùng cũng chìm xuống. Sau nhiều ngày tỉnh táo, cuối cùng não cậu cũng ngủ thiếp đi.Seol Jihu chìm vào giấc ngủ êm ái. Khuôn mặt đang ngủ của cậu hiện lên một nụ cười hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác trên thế giới.***Sáng hôm đó, Hoàng gia Haramark đã đưa ra một thông báo chính thức chưa từng có. Nội dung của thông báo là sự trở lại của Seol, và Teresa Hussey.Như vậy mọi thành viên tham gia nhiệm vụ giải cứu đều đã sống sót trở về. Và quan trọng nhất là công chúa cũng bảo toàn được tính mạng.Hoàng gia Haramark cũng công bố thêm một vài chi tiết. Đầu tiên là chuyện hai người hợp tác với các chiến binh của Liên Bang trong thời gian chạy trốn. Thứ hai là họ đã phá hủy phòng thí nghiệm của Công tước Delphinion, trụ sở của trại nhân giống Ký sinh trùng trong lốt đột biến. Điều cuối cùng là họ đã đột phá vòng vây của Ký sinh trùng ở biên giới.Tin tức lan đi nhanh chóng...Không chỉ lan truyền trong Haramark....Mà còn ở Scheherazade và các vương quốc khác.Thậm chí trong vòng chưa đầy một ngày, tin tức về chiến công của cậu đã lan xa, đến cả lãnh thổ của Liên bang và Ký sinh trùng.—"Hey! Chohong! Chohoooooong!""Gì thế lão già? Sáng sớm đã lèo nhèo!""Cô đang ở đâu thề? Mà ở đâu cũng vậy, quay về mau lên?""Quay về? Không, tôi đã nói rồi mà! Tôi phải đi tìm...""Seol đã trở lại! Seol đã trở lại!"Hả ả ả ả????"—"Thế còn Đền Luxuria? Không phải con mụ Băng Giá đó nói rằng sẽ làm mọi cách để tìm thấy anh ta ư? Mụ còn bảo, phải tìm thấy anh ta thì mới bình thường trở lại.""Vâng, chúng tôi đang xem xét vấn đề này. Dường như anh ta đã sống sót bằng chính sức lực của mình. Thực tế thình Hội thánh Luxuria vẫn chưa ổn định trở lại và không hề rời khỏi Haramark."Thật là một sự kiện thú vị. Tên người đàn ông đó là gì?""... Hình như là Seol. À, tôi mới nghe được vài mẩu tin khá thú vị.""Tin tức thú vị?""Thanh niên đó... Dường như Con gái của Luxuria đang chăm sóc anh ta."—Tuy nhiên, đó là chuyện của thế giới.Còn Seol – nhân vật chính trong những lời đồn đại, vẫn đang lang thang trong vùng đất mơ ước của mình. Cả một ngày đã trôi qua, nhưng cậu vẫn không có dấu hiệu thức dậy. Cơ thể thiếu ngủ của cậu vẫn thèm khát được nghỉ ngơi.
Seol Jihu hiện đang cảm thấy rất hạnh phúc. Dù không biết tại sao, nhưng có một hơi ấm mềm mại không ngừng ôm lấy cơ thể cậu. Không, chừng đó là đủ để mô tả cảm giác này. Đó là cảm giác ấm cúng, thư thái, bình yên và êm ái.Thêm vào đó, mặc dù đôi khi nó khiến cậu nghẹt thở, nhưng thứ đó cũng khá dịu dàng và mềm mại. Mỗi lần Seol Jihu vùi mặt vào sự mềm mại này, cảm giác hạnh phúc lại ùa vào não cậu.(Note: Anh em đoán được đây là thứ gì chưa?)Seol cảm thấy hạnh phúc chết đi được. Thậm chí ngay khi tỉnh dậy, cậu lại lập tức ngủ thiếp đi vì sự sảng khoái.Đó chưa phải là tất cả."Nào, há miệng ra. Aaaah"Trong mơ, Seol thấy một luồng sáng ấm áp và thân thương luôn bên cạnh mình. Quan trọng hơn, có những lúc nó nói chuyện với cậu trong giấc mơ như một con người thực sự. Seol chỉ cần làm theo lời nó, và thức ăn ngon sẽ chui vào miệng cậu ta.'Mm, hương vị thật tuyệt vời. Có phải cháo không?"Seol Jihu sụt sịt liên tục và mở miệng như một đứa bé đang chờ được cho ăn. Đúng như dự đoán, một muỗng cháo ấm áp nhẹ nhàng rơi vào miệng cậu. Seol Jihu vẫn tin rằng cậu đang mơ."... Ngon quá, wow!".Tuy nhiên, có những lúc vị đắng sẽ được trộn lẫn với thức ăn.'!'Ngay khi cảm nhận được, cậu sẽ ngậm miệng lại ngay lập tức. Giống như bây giờ."...!!!" – 'Ánh sáng' hoàn toàn bất ngờ."Sao cậu nhắm mắt mà vẫn biết đó thuốc chữa bệnh???""Tôi ghét uống thuốc!""Nào nào, cố ăn đi. Cậu có biết loại thảo dược này quý như thế nào không?""...""Nào. Nói, aaaah đi.""..."Seol Jihu liên tục ngậm miệng phản kháng, nhưng giọng nói liên tục thuyết phục cậu. Cuối cùng, cậu chịu thua giọng nói dịu dàng của 'ánh sáng' và mở miệng."Euuuuh! Đắng quá."Vừa nhắm tịt mắt, Seol vừa nhăn nhó. Trong khi đó, 'ánh sáng' bí ẩn thở dài."Cậu có thật sự là người lớn không vậy?"Cậu ta có thể nghe thấy giọng nói gì đó, nhưng giờ cơn buồn ngủ đã ập tới. Sau khi ngáp dài, Seol Jihu lao vào thứ ánh sáng ấm áp kia. Dường như có ai đó đang vuốt tóc và vỗ lưng dỗ dành Seol."Đây chính là hạnh phúc tuyệt đối!"Giống như câu nói, "bình yên sau cơn bão" – Seol Jihu đang hoàn toàn tận hưởng một giấc mơ hạnh phúc. Tất nhiên, cậu không biết rằng một cơn bão mới đang xuất hiện ở bên ngoài.***Seoul, Trụ sở chính của Công ty Dược Sinyoung."Vâng vâng.... Hôm nay lúc 6:25 chiều. Tôi hiểu."Cạch.Tiếng điện thoại cúp máy vang lên."..."Khuôn mặt của Kim Hannah bộc lộ biểu cảm kỳ lạ. Cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn.'Seol Jihu.'Ngay từ đầu, cô đã phát hiện ra rằng cậu quyết định tham gia nhiệm vụ giải cứu mà không nói với cô. Tất nhiên, đã quá muộn để ngăn Seol lại. Sau vài ngày, cô nhận được báo cáo rằng Seol đã trở về.Tất nhiên, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin tốt lành đó. Thế nhưng...Kim Hannah đưa tay che mặt.'Tên ngu xuẩn khốn kiếp'.Chuyện cậu ta sở hữu Dấu Vàng đã gây xôn xao lắm rồi. Thế nhưng, lần này cậu ta đã vướng vào một sự kiện quá lớn, tới mức không ai có thể bỏ qua. Sự kiện này ở một quy mô hoàn toàn khác so với sự bảo vệ của Pháo đài Arden. Vì thế, tên tuổi cậu trở nên vang dội khắp chốn Thiên đường.Thực sự, tình hình đã vượt quá khả năng kiểm soát của Kim Hannah, một mình. Mặc dù Seol Jihu vẫn không biết gì, nhưng sớm muộn, rắc rối sẽ đến.Vì người Trái đất có thể sử dụng điểm thành tích để đưa các vật phẩm từ thiên đường trở về, nên vô số nhóm lợi ích đã tranh đấu với nhau để giành quyền lợi. Không biết từ lúc nào, Thiên đường đã trở thành nơi tụ tập của các tổ chức và băng nhóm nổi tiếng từ Trái đất.Kim Hannah vò đầu vứt tóc trong tuyệt vọng. Cô vừa nhận được một cuộc gọi từ người trợ lý, nói rằng Đệ nhất phu nhân muốn gặp cô. Kẻ biến thái đó muốn gì? Không nói cũng biết, chắc chắn là mụ ta sẽ tuôn ra những câu hỏi hóc bùa và những lời xỉ vả vì thương vụ Seol Jihu.'Cũng may là cô ta bất ngờ xuất hiện...'Thật may mắn, không, phải nói đây là một phép màu khi Con gái của Luxuria quyết định ra mặt và chăm sóc Seol Jihu.Seo Yuhui chắc chắn là một trong những Trái đất có ảnh hưởng nhất trên Thiên đường. Mặc dù cô đã nghỉ hưu một thời gian dài; nhưng khả năng, danh tiếng và ảnh hưởng của cô không hề giảm sút. Có thể nói cô ấy sẽ trở thành một lá chắn mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.Kim Hannah thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra Seo Yuhui tình nguyện giúp mình. Đồng thời, cô cũng cảm thấy bối rối.'Tại sao cô ấy bảo vệ Seol Jihu?'Theo thông tin tình báo, cả hai không hề quen nhau. Trên thực tế, Seo Yuhui là một người phụ nữ được bọc trong một bức màn bí ẩn. Không ai biết danh tính của cô trên Trái đất."Lẽ nào... Cô ta đang định nuôi dạy Seol?"Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, Trong số những người Trái đất nổi danh trên thiên đường, không ít người đã được "nhào nặn" qua bàn tay Seo Yuhui. Ngay cả Sung Shihyun cũng là tác phẩm của cô ta.Nghĩ đến đó, Kim Hannah càng thêm bối rối. Tuy nhiên cô đang cần xử lý quá nhiều vấn đề, nên việc tìm hiểu quan hệ giữa Seol Jihu và Seo Yuhui đành gác lại sau.Nhưng trước đó, có một vài thứ phải làm.'Tên khốn, cứ đợi đến khi gặp lại nhau đi'.Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.'Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là địa ngục.'
Đã khá muộn, nên chỉ có một vài người ra ngoài đường. Teresa và Seol Jihu nắm tay nhau bước trên phố, cho đến khi tới quảng trường.Họ nhìn nhau chăm chú. Teresa đột nhiên đưa tay ra."Xin chúc mừng."Không phải là 'Làm tốt lắm' hay 'Cảm ơn', mà là 'Chúc mừng'. Seol Jihu nắm chặt tay cô."Công chúa cũng vậy. Xin chúc mừng.""Nghỉ ngơi đi. Em sẽ cho người mời anh sớm thôi. Đừng có từ chối đấy.""Tại sao tôi phải làm thế chứ?""... Hehe, ai mà biết. Nhỡ đâu anh lại khước từ như hồi ở khu Cổ mộ thì sao?"Teresa nháy mắt. Có vẻ như cô ấy đang đề cập đến phần thưởng.'Cô ấy sẽ tặng mình thứ gì nhỉ?'Seol Jihu mỉm cười. Cậu định nói đùa rằng: "Liệu tôi có được thấy Công chúa quấn ruy băng nằm trên giường không?"Nhưng Seol nhanh chóng ngậm miệng lại. Cậu phải trở về và nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, không nên dại dột nói ra những câu ngu ngốc, trêu chọc như thế. Nhỡ Công chúa tống cậu vào tù, hoặc tệ hơn, tống cậu vào giường luôn thì sao?!Sau khi nói lời chia tay, mỗi người đi một ngả. Teresa hướng về phía cung điện, trong khi Seol Jihu hướng đến văn phòng Carpe Diem.'Tại sao cơ thể mình nặng nề thế này?'Có phải vì tinh thần cậu không còn căng thẳng? Hay vì cơn hưng phấn đã tan? Hay vì không còn Terasa ở đây nữa???Sự mệt mỏi tích tụ bên trong Seol dường như bùng nổ khi cậu bước vào thành phố. Cuối cùng, Seol phải dùng cây thương của mình như một cây gậy để chống đỡ và bước về phía trước.Khi một tòa nhà quen thuộc lọt vào tầm mắt của Seol, cậu bắt đầu nức nở. Một bước sau, cậu dùng hết sức để bước lên cầu thang và đẩy cửa ra.CẠCH"...Huh?"Cánh cửa đã bị khóa. Seol cố gắng xoay tay nắm cửa một lần nữa, nhưng cánh cửa đã không nhúc nhích một chút nào."Heyyy!""Có ai ở đây không?"Kwang, Kwang!!Seol gõ cửa, nhưng không có phản hồi nào.'Có lẽ nào?'Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu Seol. Có khi nào Chohong tìm cách tới phòng thí nghiệm để cứu cậu ta không?'Cô ấy không thể đến đó được, phải không? Làm ơn, Chohong!'Lẽ nào Seol phải quay lại đó một lần nữa để cứu Chohong? Cậu ôm đầu rên rỉ.'Chết tiệt....''Nếu biết không có ai ở nhà, mình sẽ theo Công chúa đến cung điện.'Một sự hối hận muộn màng xuất hiện. Seol Jihu càu nhàu đi xuống cầu thang, cậu thở dài và nhìn lên bầu trời. Mắt cậu bắt gặp tòa nhà phía bên kia văn phòng Carpe Diem."Có vẻ họ đã xây xong rồi."Seol tò mò không biết ai là người đã chuyển đến, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc. Cậu mím môi và quay đầu lại. Đến nước này, cậu chỉ còn một nơi khác để đi.Chẳng mấy chốc, Seol Jihu đã đến ngôi đền thờ Luxuria, và lê bước vào trong sảnh.Um UmNgười phụ nữ ngủ gật ở bàn tiếp tân mở mắt ra. Nhìn thấy chàng trai trẻ vất vả đi đến gần mình, đôi mắt cô mở to ngạc nhiên."... Tôi cần một Linh mục để trị thương...""Được rồi, được rồi. Cho tôi xem vết thương nào."Seol Jihu nhanh nhẹn cởi phăng chiếc áo choàng ra. Sau hành trình gian khổ, cậu quên mất sự ngượng ngùng khi cởi đồ trước mặt người khác. Và kết quả là...KyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaTiếng thét của cô lễ tân vang vọng khắp đền.Seol Jihu suýt bị đuổi ra ngoài. May mắn thay, cô lễ tân ngừng la hét trong năm giây, và sau khi nhận thấy những vết thương trầm trọng trên cơ thể cậu ta, cô vội vàng kêu gọi các Linh mục cao cấp tới.Sau khi được hộ tống đến phòng điều trị khẩn cấp, Seol Jihu vẫn giữ được sự tỉnh táo. Thế nên, cậu bị tấn công bởi hàng loạt câu hỏi. Sau nhiều ngày gian khổ, cậu mới được nằm xuống một chiếc giường thoải mái và êm ái, nhưng não cậu từ chối ngủ thiếp đi.Cuộc rượt đuổi kéo dài vài ngày đã khiến cậu trở nên cảnh giác cao độ. Trong lúc đó, phòng điều trị cũng xôn xao và nhốn nháo bất thường."Nước! Mang thêm nước sạch đến đây"."Dùng Hồi phục Cao cấp nhé?""Không, vết thương của anh ấy ít nhất đã bảy ngày rồi. Phải triệu tập Hồi phục Toàn phần hoặc Hồi phục tuyệt đối!""Chờ đã! Vai trái và đùi của của anh ấy khép miệng rồi kìa! C-cái quái gì thế!? Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy!?""Hmm... Có vẻ như anh ấy đã được điều trị khẩn cấp bởi một loại phép lạ lùng nào đó."Seol Jihu bật cười khúc khích. Cách mọi người bận rộn chạy tới chạy lui và la hét khiến cậu ta cảm thấy như đang ở trong một phòng cấu cứu thực sự.'Vết thương của mình tệ đến vậy sao?'Ngay lúc đó, những cuộc nói chuyện trong phòng đột nhiên chấm dứt. Seol Jihu đang nhìn lên trần nhà với đôi mắt nheo lại, nhưng khi căn phòng đột nhiên im lặng, cậu bối rối nghiêng đầu sang một bên."Huh? Họ ngừng điều trị rồi sao?"Nghĩ lại thì, cậu cảm thấy như ai đó đã nhìn chằm chằm vào mình từ lâu.Thế rồi...Các Linh mục bỗng dạt ra hai bên.'Eh? Gì vậy? Họ không định chữa cho mình sao?''Đừng nói là họ định tống mình vào nhà xác nhé?!'Đang bối rối, Seol chợt phát hiện ra một chiếc áo choàng Linh mục trang nhã, trông giống như một chiếc váy trắng; cùng với mái tóc dài màu mun.'Chung Chohong?'Không, Chung Chohong không bao giờ ăn mặc như thế. Vì lý do nào đó, Seol Jihu cảm thấy đã nhìn thấy chiếc áo choàng đó ở đâu rồi."...Đồ ngốc.... Tôi đã rất lo lắng đấy..."Một giọng nói khe khẽ vang lên. Seol Jihu căng tai lắng nghe tiếng lầm bầm của cô gái lạ mặt. Đó là lúc một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán cậu. Bàn tay dường như đang run rẩy dữ dội. Thế rồi...[Hồi phục Tuyệt đối]Một giọng nói quen thuộc vang lênChíuuuuu!Và tầm nhìn của Seol mờ đi. Ánh sáng bùng nổ tràn ngập căn phòng và thậm chí nhuộm trắng cả hành lang . Chứng kiến cảnh này, Seol Jihu hoàn toàn bị sốc. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một ánh sáng nào thanh khiết và mạnh mẽ như vậy.Chẳng mấy chốc, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận ánh sáng thấm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể mình. Ý thức thấp thoáng của cậu cuối cùng cũng chìm xuống. Sau nhiều ngày tỉnh táo, cuối cùng não cậu cũng ngủ thiếp đi.Seol Jihu chìm vào giấc ngủ êm ái. Khuôn mặt đang ngủ của cậu hiện lên một nụ cười hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác trên thế giới.***Sáng hôm đó, Hoàng gia Haramark đã đưa ra một thông báo chính thức chưa từng có. Nội dung của thông báo là sự trở lại của Seol, và Teresa Hussey.Như vậy mọi thành viên tham gia nhiệm vụ giải cứu đều đã sống sót trở về. Và quan trọng nhất là công chúa cũng bảo toàn được tính mạng.Hoàng gia Haramark cũng công bố thêm một vài chi tiết. Đầu tiên là chuyện hai người hợp tác với các chiến binh của Liên Bang trong thời gian chạy trốn. Thứ hai là họ đã phá hủy phòng thí nghiệm của Công tước Delphinion, trụ sở của trại nhân giống Ký sinh trùng trong lốt đột biến. Điều cuối cùng là họ đã đột phá vòng vây của Ký sinh trùng ở biên giới.Tin tức lan đi nhanh chóng...Không chỉ lan truyền trong Haramark....Mà còn ở Scheherazade và các vương quốc khác.Thậm chí trong vòng chưa đầy một ngày, tin tức về chiến công của cậu đã lan xa, đến cả lãnh thổ của Liên bang và Ký sinh trùng.—"Hey! Chohong! Chohoooooong!""Gì thế lão già? Sáng sớm đã lèo nhèo!""Cô đang ở đâu thề? Mà ở đâu cũng vậy, quay về mau lên?""Quay về? Không, tôi đã nói rồi mà! Tôi phải đi tìm...""Seol đã trở lại! Seol đã trở lại!"Hả ả ả ả????"—"Thế còn Đền Luxuria? Không phải con mụ Băng Giá đó nói rằng sẽ làm mọi cách để tìm thấy anh ta ư? Mụ còn bảo, phải tìm thấy anh ta thì mới bình thường trở lại.""Vâng, chúng tôi đang xem xét vấn đề này. Dường như anh ta đã sống sót bằng chính sức lực của mình. Thực tế thình Hội thánh Luxuria vẫn chưa ổn định trở lại và không hề rời khỏi Haramark."Thật là một sự kiện thú vị. Tên người đàn ông đó là gì?""... Hình như là Seol. À, tôi mới nghe được vài mẩu tin khá thú vị.""Tin tức thú vị?""Thanh niên đó... Dường như Con gái của Luxuria đang chăm sóc anh ta."—Tuy nhiên, đó là chuyện của thế giới.Còn Seol – nhân vật chính trong những lời đồn đại, vẫn đang lang thang trong vùng đất mơ ước của mình. Cả một ngày đã trôi qua, nhưng cậu vẫn không có dấu hiệu thức dậy. Cơ thể thiếu ngủ của cậu vẫn thèm khát được nghỉ ngơi.
Seol Jihu hiện đang cảm thấy rất hạnh phúc. Dù không biết tại sao, nhưng có một hơi ấm mềm mại không ngừng ôm lấy cơ thể cậu. Không, chừng đó là đủ để mô tả cảm giác này. Đó là cảm giác ấm cúng, thư thái, bình yên và êm ái.Thêm vào đó, mặc dù đôi khi nó khiến cậu nghẹt thở, nhưng thứ đó cũng khá dịu dàng và mềm mại. Mỗi lần Seol Jihu vùi mặt vào sự mềm mại này, cảm giác hạnh phúc lại ùa vào não cậu.(Note: Anh em đoán được đây là thứ gì chưa?)Seol cảm thấy hạnh phúc chết đi được. Thậm chí ngay khi tỉnh dậy, cậu lại lập tức ngủ thiếp đi vì sự sảng khoái.Đó chưa phải là tất cả."Nào, há miệng ra. Aaaah"Trong mơ, Seol thấy một luồng sáng ấm áp và thân thương luôn bên cạnh mình. Quan trọng hơn, có những lúc nó nói chuyện với cậu trong giấc mơ như một con người thực sự. Seol chỉ cần làm theo lời nó, và thức ăn ngon sẽ chui vào miệng cậu ta.'Mm, hương vị thật tuyệt vời. Có phải cháo không?"Seol Jihu sụt sịt liên tục và mở miệng như một đứa bé đang chờ được cho ăn. Đúng như dự đoán, một muỗng cháo ấm áp nhẹ nhàng rơi vào miệng cậu. Seol Jihu vẫn tin rằng cậu đang mơ."... Ngon quá, wow!".Tuy nhiên, có những lúc vị đắng sẽ được trộn lẫn với thức ăn.'!'Ngay khi cảm nhận được, cậu sẽ ngậm miệng lại ngay lập tức. Giống như bây giờ."...!!!" – 'Ánh sáng' hoàn toàn bất ngờ."Sao cậu nhắm mắt mà vẫn biết đó thuốc chữa bệnh???""Tôi ghét uống thuốc!""Nào nào, cố ăn đi. Cậu có biết loại thảo dược này quý như thế nào không?""...""Nào. Nói, aaaah đi.""..."Seol Jihu liên tục ngậm miệng phản kháng, nhưng giọng nói liên tục thuyết phục cậu. Cuối cùng, cậu chịu thua giọng nói dịu dàng của 'ánh sáng' và mở miệng."Euuuuh! Đắng quá."Vừa nhắm tịt mắt, Seol vừa nhăn nhó. Trong khi đó, 'ánh sáng' bí ẩn thở dài."Cậu có thật sự là người lớn không vậy?"Cậu ta có thể nghe thấy giọng nói gì đó, nhưng giờ cơn buồn ngủ đã ập tới. Sau khi ngáp dài, Seol Jihu lao vào thứ ánh sáng ấm áp kia. Dường như có ai đó đang vuốt tóc và vỗ lưng dỗ dành Seol."Đây chính là hạnh phúc tuyệt đối!"Giống như câu nói, "bình yên sau cơn bão" – Seol Jihu đang hoàn toàn tận hưởng một giấc mơ hạnh phúc. Tất nhiên, cậu không biết rằng một cơn bão mới đang xuất hiện ở bên ngoài.***Seoul, Trụ sở chính của Công ty Dược Sinyoung."Vâng vâng.... Hôm nay lúc 6:25 chiều. Tôi hiểu."Cạch.Tiếng điện thoại cúp máy vang lên."..."Khuôn mặt của Kim Hannah bộc lộ biểu cảm kỳ lạ. Cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn.'Seol Jihu.'Ngay từ đầu, cô đã phát hiện ra rằng cậu quyết định tham gia nhiệm vụ giải cứu mà không nói với cô. Tất nhiên, đã quá muộn để ngăn Seol lại. Sau vài ngày, cô nhận được báo cáo rằng Seol đã trở về.Tất nhiên, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin tốt lành đó. Thế nhưng...Kim Hannah đưa tay che mặt.'Tên ngu xuẩn khốn kiếp'.Chuyện cậu ta sở hữu Dấu Vàng đã gây xôn xao lắm rồi. Thế nhưng, lần này cậu ta đã vướng vào một sự kiện quá lớn, tới mức không ai có thể bỏ qua. Sự kiện này ở một quy mô hoàn toàn khác so với sự bảo vệ của Pháo đài Arden. Vì thế, tên tuổi cậu trở nên vang dội khắp chốn Thiên đường.Thực sự, tình hình đã vượt quá khả năng kiểm soát của Kim Hannah, một mình. Mặc dù Seol Jihu vẫn không biết gì, nhưng sớm muộn, rắc rối sẽ đến.Vì người Trái đất có thể sử dụng điểm thành tích để đưa các vật phẩm từ thiên đường trở về, nên vô số nhóm lợi ích đã tranh đấu với nhau để giành quyền lợi. Không biết từ lúc nào, Thiên đường đã trở thành nơi tụ tập của các tổ chức và băng nhóm nổi tiếng từ Trái đất.Kim Hannah vò đầu vứt tóc trong tuyệt vọng. Cô vừa nhận được một cuộc gọi từ người trợ lý, nói rằng Đệ nhất phu nhân muốn gặp cô. Kẻ biến thái đó muốn gì? Không nói cũng biết, chắc chắn là mụ ta sẽ tuôn ra những câu hỏi hóc bùa và những lời xỉ vả vì thương vụ Seol Jihu.'Cũng may là cô ta bất ngờ xuất hiện...'Thật may mắn, không, phải nói đây là một phép màu khi Con gái của Luxuria quyết định ra mặt và chăm sóc Seol Jihu.Seo Yuhui chắc chắn là một trong những Trái đất có ảnh hưởng nhất trên Thiên đường. Mặc dù cô đã nghỉ hưu một thời gian dài; nhưng khả năng, danh tiếng và ảnh hưởng của cô không hề giảm sút. Có thể nói cô ấy sẽ trở thành một lá chắn mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.Kim Hannah thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra Seo Yuhui tình nguyện giúp mình. Đồng thời, cô cũng cảm thấy bối rối.'Tại sao cô ấy bảo vệ Seol Jihu?'Theo thông tin tình báo, cả hai không hề quen nhau. Trên thực tế, Seo Yuhui là một người phụ nữ được bọc trong một bức màn bí ẩn. Không ai biết danh tính của cô trên Trái đất."Lẽ nào... Cô ta đang định nuôi dạy Seol?"Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, Trong số những người Trái đất nổi danh trên thiên đường, không ít người đã được "nhào nặn" qua bàn tay Seo Yuhui. Ngay cả Sung Shihyun cũng là tác phẩm của cô ta.Nghĩ đến đó, Kim Hannah càng thêm bối rối. Tuy nhiên cô đang cần xử lý quá nhiều vấn đề, nên việc tìm hiểu quan hệ giữa Seol Jihu và Seo Yuhui đành gác lại sau.Nhưng trước đó, có một vài thứ phải làm.'Tên khốn, cứ đợi đến khi gặp lại nhau đi'.Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.'Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là địa ngục.'
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me