LoveTruyen.Me

Khi Quan Hon Gap Go Tinh Yeu

Nghe lời nói của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi tự nhiên cảm thấy Bùi Hân thật đáng hận, cô gái này rõ ràng là trong ngực ôm một, trong tay còn phải kéo một. Đúng vậy, Trình Phi Viễn tự nhiên làm cho người ta có chút thương cảm, nhưng có người nào không phải nói hắn gieo gió gặt bão, bọn họ không phải là điển hình một người làm một người chịu, trách được ai?

"Có phải em cảm thấy anh rất thất bại hay không!" Cặp mắt Trình Phi Viễn nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi, thực sự muốn biết đáp án của cô.

Tôn Đào Phi cười khẽ một tiếng, trước kia có người nói có người sau khi say rượu và lúc thanh tỉnh hoàn toàn là hai dáng vẻ, trước kia cô còn không tin, hôm nay cô hoàn toàn tin. Nếu như Trình Phi Viễn tỉnh táo, hắn tuyệt đối sẽ không trẻ con như vậy ở trước mặt cô.

"Em cười cái gì, em nói đi, có phải em cảm thấy anh rất thất bại hay không!" Trình Phi Viễn chợt tiến đến trước mặt Tôn Đào Phi, trong tròng mắt sáng quắc vẫn mang theo cố chấp như trẻ con.

Mùi rượu nhàn nhạt tản ra trên mặt cô, Tôn Đào Phi theo bản năng lui về phía sau một bước, vậy mà Trình Phi Viễn lại chồm lên, vươn tay, hung hăng kéo cô ngồi ở trên giường, lẩm bẩm nói với cô tựa như ăn vạ, "Em nói, có phải hay không, có phải hay không!"

Bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người nào đó rõ ràng không biết Đông Nam Tây Bắc, Tôn Đào Phi không thể không khuyên nhủ, "Anh không phải là thất bại, anh chẳng qua là gặp sai người, lại nói có người nào mà cuộc sống không xuất hiện những việc ngoài ý muốn, mấu chốt là anh có hiểu, có chừng mực hay không, nếu như không hiểu được, vậy cũng chỉ có thể nói là thất bại. Lại nói, trừ tình cảm, những phương diện khác anh cũng không tệ lắm."

"Thật không?" Trình Phi Viễn lộ ra nụ cười trong sáng cởi mở như đứa trẻ, trong mắt sáng trông suốt rực rỡ lóe ra như những ánh sao.

Nhìn Trình Phi Viễn rõ ràng cần có được sự khẳng định của cô, Tôn Đào Phi quả quyết gật đầu một cái, "Thật!"

Lời của Tôn Đào Phi vừa xong, Trình Phi Viễn thẳng tắp nằm ngay đơ ở trên giường, thở to ngủ thật ngon.

Tôn Đào Phi đứng ở bên giường không biết nên khóc hay cười nhìn người nào đó đang ngủ say, lắc đầu một cái, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Vừa xuống cầu thang, mẹ chồng liền nôn nóng sốt ruột tiến lên đón, "Nó như thế nào rồi?"

Trên mặt Tôn Đào Phi vẫn treo nụ cười thản nhiên, nhẹ nói: "Anh ấy ngủ rồi ạ".

Vương Cẩn ý nghĩa sâu xa liếc con dâu của mình một cái, nụ cười trên mặt dần dần mở rộng, xem ra mới vừa rồi nhất định xảy ra chuyện gì tốt.

"Mẹ." Tên nhóc Bàn Đinh phát hiện mẹ từ khi về nhà đến bây giờ đều không để ý đến mình, nó quyết định tự mình gọi mẹ, nhào vào lòng mẹ.

Tôn Đào Phi đón lấy con, cười híp mắt cọ cọ vào gương mặt nó "Bàn Đinh, hôm nay có nghe lời bà hay không?"

"A, a!" Thằng nhóc hưng phấn quơ múa quả đấm nhỏ, tỏ ý rằng nó rất nghe lời.

"Mẹ, ông nội bà nội đi đâu rồi ạ?" Bình thường lúc hai người họ ở nhà luôn là cãi nhau, bây giờ lại không có âm thanh nào, Tôn Đào Phi nhất thời thật còn có chút không quen.

"Chị họ lớn của con, hai ngày trước đi kiểm tra thấy đã mang thai, ông nội bà nội đến nhà của bác con rồi."

Nhìn ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bụng mình của mẹ chồng, Tôn Đào Phi chỉ có thể giả bộ không biết cười hai tiếng ha ha.

Vương Cẩn nhìn con dâu giả vờ ngây ngốc, bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới con trai nhà mình thì trong lòng có oán giận không nói ra được, con dâu tốt như vậy sao nó lại không nhìn ra cơ chứ.

Sáng sớm, trong tiếng chim hót thanh thuý dễ nghe, Trình Phi Viễn mở mắt, đầu đau đớn như tê liệt, không nhịn được đưa tay dùng sức xoa xoa, sớm biết khó chịu như vậy, ngày hôm qua hắn đã không để những tên kia giựt giây uống nhiều rượu như vậy.

Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Trình Phi Viễn liếc xem, liền nhìn thấy Tôn Đào Phi bưng cái ly không biết đựng cái gì đi vào, trong đầu lục tục hiện ra hình ảnh thưa thớt tối hôm qua, Trình Phi Viễn nhất thời không biết nên đối mặt Tôn Đào Phi như thế nào, định đưa tay khoác lên mắt, làm bộ như không nhìn thấy người nào đó.

Tôn Đào Phi buồn cười nhìn thoáng qua Trình Phi Viễn rõ ràng giấu đầu hở đuôi, "Nếu anh tỉnh rồi thì uống cái này đi."

Trình Phi Viễn chần chờ một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi dậy, ho hai tiếng để che giấu, nhận lấy cái ly trong tay Tôn Đào Phi, oang oang hỏi, "Đây là cái gì?"

"Nước mật ong, uống vào có thể khiến cho anh dễ chịu hơn chút." Tôn Đào Phi tốt bụng giải thích.

Trình Phi Viễn cầm cái ly hớp vài hớp liền uống hết nước trong đó đến chổng ngược đáy lên trời.

Vuốt vuốt mái tóc, giọng nói Trình Phi Viễn hơi có chút khẩn trương hỏi, "Ngày hôm qua, anh không nói gì chứ?"

Cúi đầu, Tôn Đào Phi nhếch môi, người này có được xem như là làm trộm lén lút không? Ngẩng đầu lên, sắc mặt Tôn Đào Phi bình tĩnh, như không có việc gì đáp, "Không có!"

Nhìn chân mày Trình Phi Viễn lập tức giản ra, Tôn Đào Phi giật nhẹ khóe miệng, cái người trước mắt này thật ra thì ở một vài phương diện thật đúng là rất đơn thuần.

"Đứng lên đi, tất cả mọi người đang đợi anh xuống ăn điểm tâm đó." Nhìn về người nào đó vẫn còn ngồi dựa trên giường xuất thần, Tôn Đào Phi không thể không làm hết phận sự, nhắc nhở.

Nghe lời nói của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn không vui nhìn chòng chọc cô một cái, không nói một lời bò dậy.

Bởi vì ông nội bà nội không có ở đây, cả bữa cơm tất cả mọi người ăn rất an tĩnh.

"Phi Viễn, cùng ba đến thư phòng." Mới vừa bỏ xuống bát đũa, ba chồng liền kêu Trình Phi Viễn tinh thần vẫn có chút uể oải.

Nửa giờ sau, Trình Phi Viễn liền trầm mặt trực tiếp vọt ra ngoài cửa.

Tiếp thu được ánh mắt mẹ chồng hướng tới, Tôn Đào Phi chỉ đành phải ôm Bàn Đinh nhắm mắt đi theo sau lưng Trình Phi Viễn.

Bước chân Trình Phi Viễn bước rất lớn, Tôn Đào Phi cơ hồ là chạy chậm mới có thể đuổi theo hắn.

"Này, anh dừng lại, em theo không kịp!" Thật vất vả thấy một băng ghế dài, Tôn Đào Phi ôm Bàn Đinh đặt mông ngồi xuống, vội vàng kêu lên với Trình Phi Viễn vẫn còn đang tiếp tục đi nhanh.

Nhìn Trình Phi Viễn vẫn đưa lưng về phía cô, Tôn Đào Phi trừng mắt, không biết người này lại đang trúng gió gì, quay đầu lại chịu khổ luôn là cô.

"Em nói xem, anh muốn dựa vào thực lực của chính mình là có lỗi sao?" Trình Phi Viễn chợt quay đầu, mặt đầy tức giận trầm giọng hỏi.

Tôn Đào Phi theo bản năng lắc đầu một cái, giống như quả thật không có sai.

"Vậy tại sao ông ấy còn bảo anh về thành phố A!" Thanh âm của Trình Phi Viễn bộc phát tức giận, tầm mắt nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi cũng bộc phát hung ác.

Trong nháy mắt Tôn Đào Phi hiểu được, hóa ra là ba chồng bảo Trình Phi Viễn trở về thành phố A, mà hắn không muốn, hai cha con xảy ra mâu thuẫn.

Đối mặt áp bách cao cường của người khác, Tôn Đào Phi vẫn lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói, "Trở về thành phố A cũng không có gì không tốt." Theo ý cô điều này không có gì là không được, chẳng qua là người khác đã động tới ngưỡng trong lòng hắn thôi.

"Em nói cái gì?" Tầm mắt hung ác bén nhọn của người khác lập tức quét tới.

Tôn Đào Phi nhìn sắc mặt đen như đít nồi của người kia, không tự kìm hãm được co rúm lại run lên, không sợ chết nói lần nữa, "Chẳng lẽ không đúng sao, hai điều này căn bản cũng không có gì không tốt, anh sợ trở về thành phố A thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy anh là con trai của Trình tổng tư lệnh, không cần cố gắng lại có thể không làm mà hưởng ưu tiên sao? Nhưng anh nghĩ không có chuyện như vậy? Lúc này lại càng là lúc có thể chứng minh chính anh, anh phải cho những người xem thường anh hiểu được cái gì gọi là hổ phụ không khuyển tử (ý chỉ cha tài thì con sẽ ko bất tài) mà không phải một phản kháng tiêu cực."

Tôn Đào Phi nắm chặt quả đấm nhỏ, hướng về phía Trình Phi Viễn làm một thế tay cố lên, ngừng một chút lại nói, "Lại nói có chỗ dựa có cái gì không tốt, tận dụng tốt có thể trở thành trợ lực rất lớn, đây cũng là xã hội."

Lời nói của Tôn Đào Phi vừa nói ra, không chút ngoài ý muốn nhận được cái nhìn căm tức của Trình Phi Viễn.

Nhìn Tôn Đào Phi cười khúc khích, Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy mây đen nặng nề nồng đậm vừa rồi còn đè ở trong lòng đã bị thổi tan đi, không ngờ cô gái này lại rất biết an ủi người khác.

"A, a." Tiểu Bàn a a kêu lên với con chim vừa bay qua, muốn có được sự chú ý của hai người lớn.

Trình Phi Viễn từ trong ngực Tôn Đào Phi bế lấy Bàn Đinh a a kêu to chỉ vào nơi con chim vừa biến mất, ngồi xuống ở bên cạnh cô, cười như không cười liếc cô một cái, "Em thật ra rất biết an ủi người khác."

"A, a!" Tiểu tử giãy dụa thân thể nhỏ bé ở trong ngực Trình Phi Viễn nhảy nhảy lên, giống như trả lời thay mẹ, dĩ nhiên dĩ nhiên.

Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, nếu không phải là mẹ chồng giục cô, cô mới lười trông nom đó.

Trong nháy mắt, gió nhẹ mơn trớn, trong không khí tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt thấm vào tâm can. Trình Phi Viễn liếc mắt Tôn Đào Phi say mê trong đó thật sâu, cô mặc quần dài màu hồng nhạt cùng với áo trắng mỏng ngắn, khiến cho khuôn mặt béo mập trắng nõn của cô dưới ánh mặt trời, giống như được dát thêm một tầng ánh sáng nhạt màu vàng kim.

Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy tim của mình bị một thứ gì đó hung hăng đụng một cái, khiến cho đầu óc hắn trống rỗng.

"A, a!" Tiếng kêu của thằng nhóc, khiến cho Tôn Đào Phi chậm rãi mở mắt.

"Trình Phi Viễn, anh trở lại lâu như vậy mà sao không thấy anh mặc quân trang." Đây là vấn dề Tôn Đào Phi vẫn rất tò mò. Lại nói, lúc đại học ban các cô cũng có bạn học đi làm lính, gần tới tốt nghiệp thì bạn học kia trở lại, người ta chính là quân trang cũng không rời khỏi người, vậy mà người bên cạnh lại một lần cũng chưa từng mặc.

"Thế nào, em muốn xem?" Người khác hơi có chút dương dương đắc ý nói.

Liếc bên cạnh một cái, Tôn Đào Phi nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Không muốn."

Mặt người kia mới vừa còn như mặt trời rực rỡ nhất thời tối sầm lại.

Bong bóng nhỏ vui vẻ trong lòng Tôn Đào Phi càng lúc càng tăng, người đàn ông ở trước mắt đã hung ác trước mặt cô, đã như vậy cũng đừng trách cô ăn miếng trả miếng.

"Tôn Đào Phi, chúng ta sống thật tốt, có được hay không?" Trình Phi Viễn chợt hỏi một câu nói khiến cho tim Tôn Đào Phi hung hăng nhảy lên một cái, cô phát hiện hôm nay Trình Phi Viễn thật sự rất không bình thường, không, nên nói là từ ngày hôm qua con người này đã có chút không bình thường.

Nghiêng đầu, liếc nhìn Trình Phi Viễn thần sắc có chút hoảng hốt, Tôn Đào Phi trầm mặc không nói, đối diện với người đàn ông hiện giờ chỉ có duy nhất cô trong lòng, cô không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me