LoveTruyen.Me

Khi Tuyet Bay Qua Gio Thi Thanh Do

[Chú chim di cư đậu trên cờ phớn ven đường, em mỉm cười với anh trước núi. Anh đi vòng quanh bảo tháp trắng một vòng rồi lại một vòng, chỉ nghĩ đến chuyện nên đi vào chùa cầu nguyện hay không, có lẽ mùa xuân vẫn còn có thể ở lại thêm một thời gian nữa.]

Mặt trời đã lặn về phía tây, chỉ còn lại những đỉnh núi xa xa le lói chút màu hồng, bóng tối từ phía Đông dần bao trùm lên đồng cỏ rộng lớn.

Trần Trắc chăn cừu, thong thả bước đi. Từ Dạng Thời đi theo sau nhìn bóng lưng anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Trần Trắc thật tốt bụng, cô thầm nghĩ.

Từ Dạng Thời Thời học theo Trần Trắc, hái một chiếc lá cỏ dại, vừa vung vẩy chiếc lá vừa đi theo sau Trần Trắc về nhà.

Chiếc lá cầm trên tay vung vẩy về đến tận nhà nghỉ.

Trần Trắc không về thẳng nhà, anh dắt cừu đến gõ cửa nhà bên cạnh.

"Tang Thố, cừu của bác về rồi này."

Một bác trai mặc trang phục Tây Tạng bước ra, tóc được buộc bằng sợi dây đỏ nhưng một phần được tết thành bím dài, buông thõng xuống vai.

Bác trai ước chừng năm mươi tuổi, da mặt đen nhẻm tím bầm, đầy nếp nhăn.

Ông vội vàng chạy ra, âu yếm ôm lấy chú cừu của mình rồi nhìn Trần Trắc với vẻ biết ơn, dùng tiếng Hán lơ lớ của mình để nói: "Cảm ơn cháu, Trần Trắc. Bác đang định đi tìm cừu thì cháu đã đưa nó về cho bác rồi."

Trần Trắc vỗ vai ông rồi đưa cho ông một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Cháu chỉ đi ngang qua thôi. Cừu đã về rồi thì cháu về trước đây."

Nói rồi, anh lại chỉ về phía Từ Dạng Thời bên cạnh: "Cô ấy còn chưa ăn tối."

Tang Thố lúc này mới chú ý đến Từ Dạng Thời Thời, chất phác cười với cô: "Bác tên là Tang Thố."

Từ Dạng Thời Thời gật đầu, cười ngọt ngào đáp lại: "Cháu tên Từ Dạng Thời Thời, đến đây chơi ạ."

"Trát Tây Đức Lặc." Tang Thố kéo tai con cừu để nó không chạy mất, không quên nói với Từ Dạng Thời : "Chơi vui vẻ nhé."

"Dạ được."

Từ khi Từ Dạng Thời bắt đầu nói chuyện với Tang Thố, Trần Trắc đã quay sang nhìn cô.

Nhìn thấy cô mải mê vui chơi quên mất cả việc mình chưa ăn tối, Trần Trắc lên tiếng: "Vậy chúng cháu về trước đây."

"Không giữ cháu ở lại nữa, lát nữa đến nhà bác, bác mời cháu uống rượu." Tang Thố vỗ vai Trần Trắc, hào sảng nói.

Rồi ông lại nghiêng đầu quay sang nói với Từ Dạng Thời: "Cháu gái à, cháu cũng đến nhé. Rượu lúa mì Thanh Khoa do bác tự cất, uống ngon lắm."

Từ Dạng Thời Thời nghe xong liền đáp: "Tý nữa cháu sẽ đến cùng Trần Trắc ạ." 

"Haha được, nhất định phải đến đấy nhé."

Trần Trắc xoa đầu chú cừu nhỏ rồi quay người bước đi, đi một đoạn lại ngoảnh đầu nhìn Từ Dạng Thời vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, anh lùi lại hỏi: "Sao vậy, không nỡ cừu con à?"

Từ Dạng Thời ngượng ngùng nhìn anh, nói: "Tôi vẫn muốn sờ nó tiếp."

"Để ngày mai nhé, hôm nay nên để nó ngủ thôi. Em cũng phải ăn tối nữa mà."

Từ Dạng Thời Thời uể oải gật đầu, luyến tiếc đi theo sau Trần Trắc về nhà.

Mở cửa bước vào, Chu Độ và Hạ Hoán vẫn ngồi trên ghế sofa thảo luận, nghe thấy tiếng mở cửa hai người ngẩng đầu nhìn lên rồi gật đầu nhẹ coi như chào hỏi.

Từ Dạng Thời Thời ngây người nhìn hai người họ giống nhau như đúc và có những hành động ăn ý đến kinh ngạc. Trong đầu không khỏi tự hỏi: Tại sao họ lại có thể ăn ý đến vậy?

Lẽ nào đây chính là sự ăn ý giữa những người đồng đội?

Từ Dạng Thời Thời lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ này.

Cô ngồi lên ghế cao trước quầy bar, lắc lư chân hỏi Trần Trắc: "Anh không nấu cơm à?"

Trần Trắc lặng lẽ ngắm nhìn Từ Dạng Thời từ xa, ánh mắt anh vừa đăm chiêu vừa sâu sắc như muốn khắc ghi hình ảnh của cô vào trong tâm trí. Dường như cái nhìn quá chăm chú khiến anh không nghe thấy lời Từ Dạng Thời nói.

Từ Dạng Thời quay lại định hỏi Trần Trắc sao không trả lời nhưng lại bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của anh.

Đồng tử của Trần Trắc mang một màu sắc rất nhạt, dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, ánh mắt ấy như được phủ lên một lớp huyền bí.

Ánh mắt anh nhìn cô quá nghiêm túc, có lẽ vài giây hay có lẽ cả một phút trôi qua, Từ Dạng Thời mới ngượng ngùng dời mắt đi hỏi anh: "Trần Trắc, anh không nấu cơm à?".

Lúc này, Trần Trắc mới tỉnh táo lại, anh ảo não thở dài một tiếng, lo sợ bản thân quá vội vàng sẽ dọa cô chạy mất.

"Có người nấu cơm rồi, không cần tôi nấu đâu.", Trần Trắc cố gắng dời mắt khỏi Từ Dạng Thời.

Tuy nhiên trong căn phòng chỉ có bốn người, nếu không nhìn Từ Dạng Thời thì anh chỉ có thể nhìn Chu  Độ và Hạ Hoán.

Hai người này cũng có vấn đề, thay vì ở trong phòng riêng lại cứ nhất thiết phải ở đây quấy rầy anh.

Nếu không phải vì nể mặt ông ấy, Trần Trắc đã đuổi bọn họ đi từ lâu rồi.

Trần Trắc lẩm bẩm một câu: "Thật vô vị."

Ánh mắt anh lướt qua một vòng rồi lại dừng lại ở Từ Dạng Thời.

Từ Dạng Thời đang cúi đầu nhìn đôi giày của mình, hai tai ửng hồng, bông hoa anh tặng khi về nhà vẫn được cài sau tai. Hai màu sắc hòa quyện, đỏ lại càng đỏ, hồng càng thêm hồng.

Gió lùa qua khe cửa chưa đóng kín, thổi bay những sợi tóc mai của cô.

Trần Trắc đưa tay ra, đúng lúc những lọn tóc của cô nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay anh. Mái tóc mềm mại lướt qua khiến người ta đắm say hơn cả gió xuân.

Vào một ngày bình thường trong mùa xuân ở Tứ Xuyên, có một bộ xương ngựa trắng đột nhiên chuyển sang màu đỏ. Trong đêm, nó nở rộ những bông hoa rực rỡ, cả ngàn ngọn lửa rực cháy cũng không thể dập tắt được sườn eo màu xanh của nó.

Sau khi gió bình lặng, Trần Trắc thất thần nắm lấy tay mình.

Anh không khỏi tự hỏi tại sao hạnh phúc lại luôn ngắn ngủi đến vậy. Giá như khoảnh khắc này có thể tồn tại mãi mãi.

Từ Dạng Thời Thời cúi đầu không dám nhìn Trần Trắc. Cô luôn cảm thấy Trần Trắc có hơi khác nhưng lại không thể nói ra được như thế nào.

Cô chỉ đành chọn cách cúi đầu, không nhìn anh. Tuy nhiên, giữa hai người vẫn tràn ngập một bầu không khí không thể giải thích được, khiến Từ Dạng Thời Thời chỉ cần nghĩ đến Trần Trắc là hai tai lại đỏ bừng.

May mắn thay, một cô gái từ trong bếp bước ra đã phá vỡ sự im lặng.

"Ăn cơm thôi."

Từ Dạng Thời T nhìn theo tiếng gọi, cô nhìn thấy một cô gái nhìn rất khỏe mạnh. Mái tóc của cô ấy rất dài, tết thành một bím tóc rũ xuống sau lưng và dài đến bắp chân.

Không hiểu sao, bỗng nhiên Từ Dạng Thời Thời lại liên tưởng đến Bối Vân, cũng với mái tóc dài ngang lưng dọc theo xương sống, mỗi lần bước đi sẽ lắc lư theo động tác.

Cô gái này là người bản xứ Tây Tạng. Cô có làn da màu nâu khỏe mạnh, trên má có hai mảng hồng đậm, khi cười sẽ lộ ra hàm răng trắng sáng.

Từ Dạng Thời tò mò hỏi Trần Trắc: "Cô ấy là ai vậy?"

Trần Trắc chưa kịp trả lời thì đã bị Chu Dộ đoạt mất lời: "Đây là cô gái Trần Trắc tìm về để nấu cơm cho chúng ta."

"Ồ, trước đây em cứ tưởng Trần Trắc sẽ nấu cơm chứ?" Từ Dạng Thời cười nói với Chu Độ.

Chu Độ hờ hững liếc Trần Trắc, chỉ nói: "Cậu ấy không biết nấu cơm."

Từ Dạng Thời bình tĩnh nhìn Trần Trắc, giống như không tin tưởng chuyện này cho lắm.

Trần Trắc thở dài, cam chịu nói: "Tôi từng nói rồi, tôi không biết làm gì hết."

Từ Dạng Thời cẩn thận nghĩ lại, hình như anh đã từng nói như vậy. Cô vẫn luôn miệng khen Trần Trắc, còn Trần Trắc thì lại bác bỏ, thế mà cô còn tưởng anh chỉ đang khiêm tốn mà thôi.

Hóa ra, không phải chuyện gì anh cũng làm được.

Từ Dạng Thời vội vàng nói: "Những điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi thấy anh giỏi đâu."

Trần Trắc im lặng gật đầu, đi về phía bàn ăn.

Rõ ràng là không có gì khác biệt so với trước đây nhưng Từ Dạng Thời lại cảm giác được hình như anh đang vui.

Từ Dạng Thời thầm nghĩ: "Thì ra anh ấy thích được khen ngợi."

Trên bàn đã bày sẵn bảy tám món ăn, được chế biến đẹp mắt và nhìn rất thơm ngon.

Từ Dạng Thời Thời gắp một miếng thịt rang cháy cạnh mà cô thích nhất rồi nếm thử, cô ngạc nhiên khen ngợi: "Cái này ngon quá đi thôi!"

Hai mắt cô lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô gái kia khiến người ta ngại ngùng cúi đầu.

Chu Độ chọc chọc cô: "Chú ý hình tượng của em đi."

Trần Trắc mỉm cười giới thiệu với Từ Dạng Thời: "Đây là Xích Ương, bố cô ấy trước đây từng cùng người khác mở nhà hàng ở Thành Đô, Xích Ương cũng học được một ít."

"Cô thật giỏi!" Từ Dạng Thời không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với Xích Ương, một cô gái xinh đẹp lại còn biết nấu ăn ngon, quả là thiên sứ trần gian.

Xích Ương xấu hổ mỉm cười: "Tôi cũng chỉ biết nấu một số món ăn bình thường thôi."

Từ Dạng Thời Thời lập tức nói: "Cô giỏi hơn tôi nhiều, tôi chỉ biết ăn thôi chứ không biết nấu."

Mọi người trong nhà bỗng chốc bật cười thành tiếng hòa mình vào bầu không khí vui vẻ náo nhiệt. Bất chợt, từ bên ngoài vọng vào tiếng đàn guitar du dương cùng với tiếng hát vang vọng:

"Bức thư em gửi anh đã lạc mất trên mây

Anh ngồi trên đỉnh núi tuyết

Nhìn những đám mây bay ngày càng xa

Tối nay anh quên đi tuyết rơi

Chỉ nhớ những con người vội vã"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me