Khieu Vu Cung Anh Nhe Lolita Hoan
Một số thứ, đeo lâu rồi sẽ để lại dấu ấn, cũng như một số người đã ở bên cạnh mình quá lâu thì không thể thiếu vắng được.
(1)
Sáng sớm.
Hơi sương vẫn chưa tan hết.
Những giọt sương mỏng manh còn sót lại trong không khí trong lành.
Khiêu vũ cùng anh nhé
"Kì, đi nhanh lên nào, sắp muộn học rồi". Tiểu Vân đi trước, hối hả thúc giục Kha Mộng Kì đang lờ đờ đi phía sau.
"Cậu đi muộn cũng không phải một hai lần, lần này làm gì mà gấp vậy?". Kha Mộng Kì đi nhanh theo Tiểu Vân hỏi.
"Cậu không biết thôi, môn tự chọn này nhiều người học lắm, phải đến sớm để chiếm chỗ". Mồ hôi lấm tấm trên trán Tiểu Vân, hơi thở đứt đoạn.
"Hồi học lớp vũ đạo cũng không thấy cậu tích cực thế này". Kha Mộng Kì không giống như Tiểu Vân phải gánh vác tấm thân nặng nề, nên đi lại cũng không vất vả lắm.
Đến giảng đường, may mắn là vẫn còn rất nhiều chỗ trống, Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm.
Cô không vội ngồi xuống, mà nhìn ngó hết bên trái lại sang bên phải, cứ như đang tìm ai đó.
"Hôm nay cậu lạ thật đấy". Kha Mộng Kì bĩu môi với Tiểu Vân.
"Mình nhìn thấy rồi!". Tiểu Vân dường như không nghe thấy lời Kha Mộng Kì, nở nụ cười rạng rỡ như hoa, vẫy vẫy tay về phía bên phải, hai chân còn kiễng lên, như sợ bị những người khác che mất vậy.
Kha Mộng Kì nhìn theo hướng Tiểu Vân vẫy tay, là khuôn mặt tươi cười của Lý Thần Hạo.
Kha Mộng Kì thở dài, nói: "Tưởng chuyện to tát gì khiến cậu vui thế này. Muốn đến gặp người ta thì cứ nói thẳng ra, lại còn lấy cớ đi sớm chiếm chỗ nữa, đây quả không giống tác phong của Dương Tiểu Vân!".
"Chiếm chỗ?". Tiểu Vân lẩm bẩm tự nói một câu, sau đó mặt đỏ bừng, bối rối nói: "Tớ cũng không nói là chiếm chỗ cho mình mà, không ngờ anh ấy còn đến sớm hơn, thật ngại quá".
"Đi, chúng ta xuống dưới ngồi". Khi Tiểu Vân đang kéo Kha Mộng Kì đi thì va phải một người.
Kha Mộng Kì ngã dúi vào lòng một người nào đó, bỗng nhiên một mùi gì đó rất dễ chịu bay vào mũi cô. Không đợi cô chìm đắm vào mùi hương đó thì mũi cô dường như thấy đau đau.
Đang định nói "xin lỗi", Kha Mộng Kì đột nhiên khe khẽ mở to mắt, người đó lại chính là Phương Văn Húc.
"Là em à!". Phương Văn Húc cũng ngớ ra, đang định nói gì đó lại thôi. Vẻ mặt hơi tức giận dần dần biến mất, trở nên dịu dàng, hiền hòa, giọng nói hơi trách cứ: "Sao em đi đường mà không cẩn thận thế".
Nói xong, anh dịu dàng vuốt tóc cô.
Kha Mộng Kì hơi nghiêng người, nghiêng đầu lệch sang một bên, vẻ mặt lúng ta lúng túng.
"Khụ khụ, mình qua bên kia đây". Tiểu Vân khẽ ho một tiếng, tỏ ra rất biết điều.
"Anh cũng chọn môn này?". Kha Mộng Kì tìm một chỗ, ngồi xuống.
Các anh chị học trước Kha Mộng Kì vài khóa thông thường sẽ không chọn môn này, họ đều không muốn lãng phí thời gian vào những môn kiểu này, chỉ có những người mới bước chân vào trường, hiếu kỳ, thích những cái mới mẻ như Kha Mộng Kì mới chọn.
Cho nên, chọn lựa của Phương Văn Húc được coi là kỳ lạ.
"Anh đã đến lớp học, chắc chắn là chọn môn này rồi, không em lại nghĩ anh đến đây chỉ để tìm em?". Phương Văn Húc cười.
Tài ăn nói của anh quả thật xuất sắc, miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, khiến người khác không tìm ra một điểm gì bất thường. Rõ ràng là anh muốn ở bên người mình yêu nên mới chọn môn này, lại giả bộ làm sinh viên ngoan ngoãn chăm chỉ học hành.
"Em đâu có cái vinh dự lớn lao đó ạ". Kha Mộng Kì không cho rằng anh lại đến tìm riêng cô, cũng không phải việc gì quan trọng. Nói xong, cô xoa xoa chiếc mũi vẫn còn đang đau, giọng nói hơi mỉa mai, "Nhưng mà, anh cũng đến đúng lúc quá!".
"Còn đau không?". Phương Văn Húc nhẹ nhàng xoa chiếc mũi nhỏ của Kha Mộng Kì, hỏi nhỏ.
Nét dịu dàng trong ánh mắt anh như mưa phùn liên miên không ngớt, từng giọt từng giọt thấm vào tận sâu trái tim Kha Mộng Kì, biến thành một hồ nước trong tinh khiết.
"Mũi em bị anh va vào sắp vẹo cả rồi này". Kha Mộng Kì trách móc, sau đó, chỉ vào cái mũi đang đau buốt, nói: "Thành thế này rồi, dung nhan bị tàn phá, sau này chắc chẳng ai thèm lấy nữa...". Âm cuối rất thấp nhưng lại bị kéo dài ra.
Phương Văn Húc nghe lời nói phóng đại quá mức ấy của Kha Mộng Kì, không nhịn được bật cười.
Cười xong, Phương Văn Húc thì thầm bên tai cô: "Không cho phép em nói không ai thèm lấy. Bất kể sau này em biến thành hình thù như thế nào, trong lòng anh em vẫn là đẹp nhất, em là cảnh đẹp mãi mãi không bao giờ phai sắc trong lòng anh".
Một câu nói đùa buột miệng của cô mà Phương Văn Húc lại trả lời thận trọng như vậy, nằm ngoài dự đoán của Kha Mộng Kì, cô không biết phải làm thế nào.
Những lời đường mật thông thường sẽ trở thành lời nói dối, nhưng nghe rất lọt tai, khiến người ta như rơi vào chai mật ong, tình nguyện đắm chìm.
Lúc này, trong không khí dường như phảng phất mùi hương ngọt ngào, khắp bốn phía, hương thơm ngây ngất lòng người.
Hai người ngồi cạnh nhau vô cùng thân mật.
Rất nhiều nữ sinh nhìn họ, ánh mắt không còn sự đố kỵ với Kha Mộng Kì nữa mà đã hóa thành ngưỡng mộ.
Khi Kha Mộng Kì trở thành nhân vật chính trong mắt họ, xung quanh cô như có vầng hào quang vô hình bao quanh, đẹp đẽ đến mức khiến người ta ca tụng không ngớt.
Nếu trên thế giới này tồn tại truyện cổ tích, hai người có trở thành công chúa và hoàng tử đẹp đôi nhất không?
Ánh nắng ban mai nhuốm cả bầu trời trong xanh.
Sương đã tan biến trong khoảnh khắc.
Khiêu vũ cùng anh nhé
Sau bữa trưa, nhân buổi chiều không có tiết học, Phương Văn Húc đề nghị với Kha Mộng Kì hai người cùng đi dạo phố. Kha Mộng Kĩ ngẫm nghĩ thấy buổi chiều cũng không có việc gì, nên vui vẻ đồng ý.
Vừa bước vào tòa nhà Hoa Vân, mắt Kha Mộng Kì sáng lên. Cả đại sảnh như chốn tiên cảnh, ánh sáng chan hòa khắp nơi, các mặt hàng bày bán đều tỏa ánh sáng sinh động, cực kỳ thần bí, sang trọng.
Bình thường cô rất hiếm khi đến những plaza sang trọng như thế này, có đi thì cũng là do Tiểu Vân ép đi. Cô biết những plaza sang trọng kiểu này chỉ tầng lớp "cổ cồn trắng" mới đủ khả năng chi trả, một sinh viên nghèo như cô cũng chỉ đến ngắm nghía mà thôi.
Còn Phương Văn Húc đang đi bên cạnh cô, anh mặc một bộ quần áo được cắt may rất vừa vặn, nhìn chất vải thôi là đủ biết giá không rẻ, tất nhiên anh ấy thường xuyên đến những khu mua sắm như thế này.
Phương Văn Húc rất thông thuộc đường đi, đưa cô đến thang máy, ấn số "6". Không lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng ding ding, cửa thang máy từ từ mở ra.
Sàn nhà sáng loáng, có thể nhìn rõ cả bóng mình. Kha Mộng Kì nhìn khắp xung quanh, thầm ngợi khen không ngớt.
Từng cánh cửa thủy tinh được nhuộm thứ ánh sáng ấm áp, xuyên qua khung cửa có thể nhìn thấy những dãy quần áo được bài trí rất ngay ngắn bên trong. Quần áo được thiết kế rất độc đáo, không giống những bộ cô vẫn nhìn thấy ở những khu mua sắm nhỏ.
Vì hôm nay không phải cuối tuần, lượng người trong plaza tương đối ít, người qua lại giữa các gian hàng vẫn có thể đếm được.
Đi trên hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nói chuyện riêng của những người bán hàng.
Khi đi qua một quầy hàng, bước chân Kha Mộng Kì đột nhiên chững lại, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác màu hồng bên trong cửa kính.
Phương Văn Húc nhìn theo ánh mắt của cô, miệng khẽ nhếch lên, sau đó nắm tay Kha Mộng Kì đi vào trong.
"Xin hỏi hai vị cần gì ạ?". Chị bán hàng vừa nhìn thấy khách vào liền đến chào hỏi.
"Chị lấy giúp chiếc áo này, cỡ M". Phương Văn Húc chỉ tay vào chiếc áo khoác màu hồng.
"Vâng ạ". Chị bán hàng lễ phép đáp lại.
Chị bán hàng đưa chiếc áo vừa lấy ra cho Phương Văn Húc, Phương Văn Húc cầm lấy đưa ra trước mặt Kha Mộng Kì, mắt mỉm cười nói: "Em mặc thử xem!".
"Ặc?". Kha Mộng Kì ngớ ra, nhìn Phương Văn Húc bằng ánh mắt quái dị. Phương Văn Húc vừa chọn đã chọn đúng chiếc áo cô thích, khiến cô vô cùng thích thú.
"Thử xem thế nào?". Phương Văn Húc mỉm cười.
Kha Mộng Kì không nghĩ nhiều nữa, nhận lấy chiếc áo vào phòng thử đồ.
"Bạn trai của em thật có con mắt tinh đời, em mặc chiếc áo này trông rất xinh". Chị bán hàng vừa nhìn thấy Kha Mộng Kì bước ra đã khen nức nở.
Kha Mộng Kì nghe thấy hai chữ "bạn trai" bỗng cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Cô khẽ lườm Phương Văn Húc một cái, anh dường như không ngại chút nào cả, ngược lại ánh cười trong mắt càng đậm hơn.
Phương Văn Húc nhìn Kha Mộng Kì trong gương, lúc này cô vô cùng xinh đẹp. Chiếc áo màu hồng tôn làn da trắng của cô, toàn thân tỏa ra một khí chất làm mê đắm lòng người.
"Phiền cô gói chiếc áo này lại dùm tôi". Phương Văn Húc nói.
"Dạ". Chị bán hàng nhanh chóng cầm chiếc áo đến quầy thu ngân.
"Húc, không cần mua đâu". Kha Mộng Kì khẽ giật giật tay áo Húc, hơi nhíu mày.
Trong phòng thay đồ, cô không phải không nhìn thấy mác giá, con số trên đó vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, tương đương với mấy tháng sinh hoạt phí. Chiếc áo như vậy mặc lên người có đẹp đến đâu đi nữa, cũng chỉ có thể thử ngắm nghía chút thôi, chứ cô không có ý định mua nó.
"Em mặc đẹp, vừa vặn như vậy tại sao lại không mua?". Phương Văn Húc khẽ cười, "Em không cần phải lo lắng gì cả, đối với anh khoản tiền này không đáng là bao. Em rất thích chiếc áo, kiểu dáng này ở những tiệm tương tự chắc cũng không có mấy bộ, chỉ sợ bỏ lỡ mất rồi lần sau có muốn cũng không mua được".
"Nhưng mà...".
Kha Mộng Kì ấp úng muốn nói gì thêm, Phương Văn Húc khoác vai cô nói: "Coi như là phần thưởng cho việc em đi dạo phố cùng anh".
Nghe Phương Văn Húc nói thế, cô cũng không cố chấp nữa.
"Xin cảm ơn hai vị!". Chị bán hàng cúi người cung kính chào.
"Kì, chuyện đó em xem xét thế nào? Chúng ta giúp cho câu nói vừa rồi của chị bán hàng thành hiện thực, được không?". Bước ra khỏi cửa hàng quần áo, Phương Văn Húc liền nói.
Kha Mộng Kì hơi bất ngờ, sau đó cũng hiểu ra.
Hàng đêm, cô đều nằm trằn trọc suy nghĩ xem có nên nhận lời làm bạn gái Húc không?
Tất nhiên Phương Văn Húc rất yêu cô, đối xử với cô cũng rất tốt, rất chân tình, nhưng vì người đến trước sẽ làm chủ, trong lòng cô chỉ toàn nghĩ đến Trình Vũ Kiệt, nhớ đến gương mặt đau thương của cậu ấy.
Hai người như ánh sáng và bóng tối, thuộc hai thế giới khác nhau, đương nhiên cũng mang đến cho cô những cảm giác khác nhau, cô nên lựa chọn thế nào?
Cứ nghĩ đến vấn đề này trái tim lại đau nhói, khiến cô không thể ngủ ngon giấc.
Cô đã từng mong ước có thể ở bên Trình Vũ Kiệt, nhưng bây giờ, cậu chỉ là một người đầy hận thù, tình cảm của cậu đối với cô cũng chưa chắc đã là thật lòng.
Ngược lại, tình yêu mà Phương Văn Húc dành cho cô lại rất dịu dàng, chân thật, không tì vết. Anh có thể vì cô làm nhiều chuyện như vậy, nhưng lại chưa bao giờ ép buộc cô phải làm bạn gái anh. Lần nào anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô, không một lời oán thán. Sự thấu hiểu tâm lý người khác của anh đâu phải cô không biết?
Bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế, niềm mong ước từng có của cô đã bị gió cuốn đi. Yêu Trình Vũ Kiệt thì sao chứ? Trong lòng luôn khắc ghi thì sao chứ? Cuối cùng đổi lại không phải tấm chân tình. Nếu như những gì cậu nói, cậu làm đều là giả dối, sự kiên trì của cô còn ý nghĩa gì nữa?
Cho dù có đau đớn, cô nghĩ, đã đến lúc phải lựa chọn rồi.
Kha Mộng Kì nhìn xuống, trong lòng dường như bị thứ gì đó đè nén khiến cô rất khó chịu.
Cô nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, ánh sáng trên đó không hề mất đi, một chút ánh sáng phản chiếu vào mắt cô. Trái tim cô dường như đang được thứ ánh sáng dịu dàng này dần lấp đầy, suy tư đắn đo cũng xa dần.
Cửa hàng yên tĩnh tột độ, khiến Phương Văn Húc cảm thấy rất áp lực. Trái tim anh dường như đã nhảy ra khỏi lồng ngực, tay để trong túi hơi hơi run, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Anh không dám nhìn vào mắt Kha Mộng Kì, ánh mắt cứ nhìn về xa xăm, hơi hoang mang. Sự im lặng lâu như vậy của Kha Mộng Kì làm anh rất lo sợ, anh không thể tưởng tượng được cảnh tia sáng nhỏ nhoi lại bị vùi vào bóng tối.
Thời gian chầm chậm trôi qua, một lúc lâu sau, đôi môi mỏng manh của Kha Mộng Kì khẽ mở ra, nói: "Em đồng ý biến câu nói vừa rồi của chị bán hàng thành hiện thực".
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng Phương Văn Húc nghe rất rõ từng chữ một. Anh ngỡ ngàng hồi lâu, nhất thời chưa thể hoàn hồn lại.
Đây là sự thật sao? Đây là sự thật sao? Phương Văn Húc bỗng nhiên quay đầu nhìn Kha Mộng Kì.
Cuối cùng anh cũng chờ được câu trả lời mong đợi đã bao lâu nay, niềm vui sướng trong lòng không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi, tâm trạng lo lắng vừa rồi đã biến mất.
Vừa rồi suýt nữa thì anh lại cho rằng Kha Mộng Kì sẽ từ chối, tuy cô đang do dự, im lặng, nhưng kết quả có thể giống như những lần trước, kết thúc một cách đau lòng. Câu trả lời của cô đã đem đến cho anh niềm vui không thể đong đếm nổi
"Em đồng ý làm bạn gái anh rồi?". Phương Văn Húc vui sướng hỏi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, để lộ hàm răng trắng muốt, đều đặn.
Miệng Kha Mộng Kì khẽ cong lên, gật đầu.
"Tốt quá rồi!". Phương Văn Húc nói to, ôm lấy bờ eo Kha Mộng Kì nhấc lên, xoay mấy vòng.
Kha Mộng Kì bị hành động đột ngột của Phương Văn Húc làm cho sợ hãi, hét toáng lên.
Đi dạo trong plaza, Phương Văn Húc tuyệt nhiên không quan tâm đến tất cả những gì xung quanh, trong mắt anh chỉ có Kha Mộng Kì, nắm tay cô, không ngừng nói chuyện với cô, cười rạng rỡ.
Về đến ký túc, các bạn khác đều đang làm việc riêng.
Vẻ mặt hạnh phúc không cách gì che giấu được của Kha Mộng Kì bị Tiểu Vân phát hiện ngay. Tiểu Vân kéo cô đến bên giường, một tay giằng lấy chiếc túi cô đang cầm trên tay, mở ra xem, mắt chữ A mồm chữ O, lắp ba lắp bắp, "Đây... đây chẳng phải là kiểu dáng mới ra của Chanel sao, đẹp thật đấy. Mình sớm đã nhắm cái này rồi, tiếc là... không có tiền thôi!".
Kha Mộng Kì không đáp, gấp áo lại nhét vào túi.
"Húc tiền bối là thiếu gia hào phóng, sau này cậu cứ từ từ mà hưởng phúc! Không như tớ, dù có thèm nhỏ dãi những thứ tốt đẹp thì cũng không bao giờ đến miệng". Tiểu Vân than thở.
"Người ta đã là phượng hoàng trên cành cao rồi, chúng ta còn có thể bì sao?". Tần Dịch vừa làm bài vừa nói, ra vẻ vô tình.
"Vậy chúng ta hãy ngoan ngoãn làm chim sẻ, chấp nhận số phận thôi!". Tiểu Vân nhìn chiếc áo bên cạnh, mặt mày ỉu xìu.
"Ai muốn chấp nhận số phận? Bây giờ là thời đại nào rồi, gặp được Vương Lão Ngũ kim cương(9) chúng ta phải chủ động tấn công, đừng để lọt vào tay kẻ khác". Trương Mạc đang ngồi tẩy trang, nhẹ nhàng lấy lông mi giả ra. Thực ra lông mi của cô ấy cũng đã đủ dài rồi, còn dán thêm lông mi giả nữa trông hơi đáng sợ.
"Nếu không phải là Vương Lão Ngũ kim cương, có phải chủ động tấn công không?". Tiểu Vân rất hứng thú với chủ đề này.
"Ơ...". Trương Mạc cẩn thận để chiếc lông mi giả vừa tháo ra, quay đầu lại, đôi mắt to đảo liên hồi, nói: "Nói thật đi, có phải cậu đã có ai rồi không?"
"Đâu có...". Tiểu Vân vội khoát tay.
"Có nói không?". Trương Mạc đi tới, cù Tiểu Vân.
Sau đó, cả căn phòng chìm trong tiếng cãi cọ ồn ào.
Kha Mộng Kì không thèm để tâm đến cuộc tranh cãi giữa họ, xếp chiếc áo vào tủ.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng lấp lánh. Tiếp đó, cô chầm chậm tháo nó ra, cất cẩn thận.
Khoảng da nho nhỏ dưới chiếc nhẫn rất trắng, để lại một vết hằn vòng tròn nhạt nhạt.
Một số thứ đeo lâu rồi sẽ để lại dấu ấn, cũng như một số người đã ở bên cạnh mình quá lâu thì không thể thiếu vắng được.
(2)
"Tin sốc đây, các cậu mau xem này!". Một buổi trưa, Tiểu Vân tay cầm tờ báo chạy xộc vào phòng gọi to.
"Tin gì thế? Nhìn cậu chạy hộc tốc như vậy, mặt đầy mồ hôi rồi kìa". Tần Dịch lấy tờ báo trong tay Tiểu Vân, hơi kinh ngạc, rồi vứt tờ báo lên bàn, nói: "Người ta nổi tiếng, chuyện gì mà không thể làm được?".
Tiểu Vân vội vàng đi tìm Kha Mộng Kì, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu cả, liền hỏi Tần Dịch: "Cậu có biết Kì đi đâu không?".
"Cậu ấy không nói". Kha Mộng Kì đi đâu dĩ nhiên sẽ không nói với Tần Dịch nên cô ta không biết.
"Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?". Tiểu Vân vội vàng đến mức suýt nữa thì đứng tim, cứ đi đi lại lại trong phòng, vô cùng bất an.
Khó khăn lắm mới đợi được Kha Mộng Kì thong dong đi về, Tiểu Vân vội bước lại, đưa tờ báo cho Kha Mộng Kì xem, "Kì, cậu xem này, quá hoang đường!".
"Trình Vũ Kiệt, ca sĩ mới được lăng xê của Bách Tín hẹn hò thân mật với Ngải Thuần!".
Những chữ to màu đỏ đập vào mắt Kha Mộng Kì, không kịp chuẩn bị tâm lý, cô giật mình lùi lại phía sau mấy bước, mặt thẫn thờ.
Cô vẫn còn nhớ Trình Vũ Kiệt đã thề thốt nói yêu cô, không lâu trước còn nói muốn hẹn hò với cô. Lẽ nào vì cô từ chối, anh đã chọn người khác?
"Mấy ngày trước chẳng phải Kiệt yêu Lâm Phương Phi sao? Mới chưa được bao lâu, sao lại chuyển thành Ngải Thuần rồi? Ngải Thuần chính là cái cô trong ban giám khảo cuộc thi "Super Boy" đấy hả? Trông cũng xinh đẹp, không biết có phải là cô ta đã dụ dỗ Kiệt không nữa, nếu không, sao Kiệt lại dễ dàng bỏ Lâm Phương Phi được, tớ nghĩ Kiệt không phải loại người đó". Thần tượng của mình làm việc thế này, Tiểu Vân rất kích động, tạm thời bây giờ chưa biết thực hư thế nào, trước tiên cứ đổ hết tội trạng cho Ngải Thuần, rõ ràng là có ý thiên vị Trình Vũ Kiệt.
"Tin đồn thôi". Kha Mộng Kì lạnh nhạt nói, nhưng lòng lại như những con sóng đang trào dâng.
"Bọn nhà báo cả ngày không có việc gì làm, chuyên đi bới móc chuyện đời tư của người khác, làm cho chúng ta không biết đâu là thật đâu là giả". Tần Dịch vẫn còn nhớ tin đồn Trình Vũ Kiệt và Lâm Phương Phi yêu nhau, còn bây giờ... Trình Vũ Kiệt đã thay đổi sở thích.
"Bất kể là thật hay giả, mình tin Kiệt sẽ không làm những chuyện này đâu!". Tiểu Vân kiên định lập trường của mình.
"Các cậu ai cần mua cơm, mình mua về cho". Kha Mộng Kì lập tức đổi chủ đề.
"Tớ vừa ăn xong". Tần Dịch lạnh nhạt nói.
"Ha ha, ý kiến này không tồi, vậy cậu mua hộ mình một suất cơm, một suất thịt gà thái viên cay, một suất cá, một suất sườn, một suất...". Tiểu Vân thao thao bất tuyệt nói.
Không đợi cô nói xong, Kha Mộng Kì liền cúi đầu, than thở: "Đại tiểu thư của tôi ơi, rốt cuộc là chị ăn bao nhiêu món, lại còn toàn là đồ ăn mặn, cẩn thận béo ú ra không ai thèm rước đâu".
Niềm hưng phấn vừa rồi của Tiểu Vân trong chốc lát vụt tắt, cúi đầu xuống nhìn dáng người mình, nghĩ nếu cứ tiếp tục ăn như vậy, đúng là không biết sẽ thành hình thù gì nữa, đến lúc đó người ấy thực sự không cần cô nữa, thì thật thê thảm. Sau đó, cô lập tức đổi thực đơn.
Đi dưới ánh nắng dịu nhẹ, Kha Mộng Kì lại cảm thấy lòng mình lạnh lẽo biết bao, cái lạnh từ trái tim dần dần lan đến tận từng ngóc ngách nhỏ trong cơ thể.
Cho dù lừa dối bản thân rằng đó là tin đồn, cho dù bản thân không dám thừa nhận đó là sự thực, trái tim cô vẫn quặn đau.
Cậu ấy hoàn toàn coi tình yêu là trò chơi, đùa cợt hết người này đến người khác?
May mà ngay từ đầu cô đã từ chối, tuy không nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ấy, nhưng tìm mọi cách để thoát khỏi cậu ấy, cũng coi như sáng suốt.
Lúc này, cô hoàn toàn không đoán được cậu ấy nghĩ gì, càng không hiểu thấu được.
Lẽ nào...
Bỗng nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, khiến cô kinh ngạc, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.
"Kiệt, anh đá em chính là vì cô ta?". Lâm Phương Phi tìm thấy Trình Vũ Kiệt, ném tờ báo trong tay xuống đất.
Hôm qua, khi Lý Minh Nguyệt báo cho cô tin Trình Vũ Kiệt hẹn hò với Ngải Thuần, cô nhất quyết không tin, cho đến khi tận mắt đọc báo mới không thể không tin. Anh nghĩ trăm phương nghìn kế để đòi chia tay cô chính là vì người này sao?
Nỗi đau bỗng chốc chạy qua tim cô, khiến cô gần như không thể thở được.
Là vì cô không bằng cái cô Ngải Thuần kia sao, điều kiện không bằng hay dung mạo không bằng? Cô thực sự không cam lòng. Tối đó cô gọi điện cho Trình Vũ Kiệt, đã hẹn sẵn địa điểm rồi. Cô biết có thể Trình Vũ Kiệt sẽ từ chối, nên đã nói có chuyện rất quan trọng, bắt cậu nhất định phải đến. Trình Vũ Kiệt cũng không phải người lòng dạ sắt đá, đắn đo một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Không phải". Trình Vũ Kiệt trả lời thẳng thừng, không chút úp úp mở mở.
"Cái này... vậy anh nói xem cái này là cái gì?". Lâm Phương Phi nhặt tờ báo dưới đất lên, chỉ vào hàng chữ trên đó, hỏi. Do đang rất kích động, nên nói có vẻ hơi lắp bắp.
"Tin đồn do bọn nhà báo tung ra em cũng tin sao? Chỉ là tin đồn, tin đồn thì ai mà không nói được". Trình Vũ Kiệt lạnh lùng nói.
"Vậy tất cả đều là giả dối?". Nỗi đau trong lòng Lâm Phương Phi lúc này như được xua tan đi, ánh mắt tối sầm bỗng sáng lên.
"Em tìm anh chính là vì chuyện này?". Trình Vũ Kiệt không trả lời mà hỏi lại.
Trong ấn tượng của Trình Vũ Kiệt, đã rất lâu rồi Lâm Phương Phi không tìm đến cậu. Cậu cứ nghĩ cô đã hoàn toàn quên cậu rồi, không ngờ cô lại tìm cậu vì mấy chuyện kiểu này.
"Đúng!". Lâm Phương Phi thẳng thừng đáp, cô đúng là hơi không cam lòng. Nhìn vẻ mặt uể oải của Trình Vũ Kiệt, giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng hơn, "Em đang nghĩ, tại sao anh lại ở bên loại con gái đó chứ?". Theo Lâm Phương Phi, những người con gái trong giới showbiz đều không trong sạch.
"Anh có việc bận, đi trước nhé". Trình Vũ Kiệt định bỏ đi. Anh vừa đi được một bước đã bị Lâm Phương Phi kéo tay lại.
"Kiệt, anh thực sự nhẫn tâm như vậy sao?". Lâm Phương Phi ai oán nói, ánh mắt u ám.
Sau khi chia tay, Trình Vũ Kiệt chưa bao giờ liên lạc lại với cô, khiến cô đau đớn tuyệt vọng. Đây là lần đầu tiên cô nếm mùi vị bị người khác đá, cô đã lớn thế này rồi đâu có ai dám đối xử với cô như vậy, khiến cô đau đớn không thiết sống nữa.
Không phải là cô chưa thử quên cậu, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ hơn. Cô như một con chim nhỏ bé, bị nhốt chặt trong cái lồng ký ức, không thể thoát ra được.
Trong lòng cô vẫn rất quan tâm đến cậu ấy, quan tâm đến những phút giây hai người ở bên nhau trước đây, những điều này cô đều không thể quên được.
"Anh đã nói rất rõ rồi, đừng thế này nữa". Trình Vũ Kiệt giật mạnh cánh tay, cánh tay đang ôm chặt lấy khuỷu tay anh lập tức bị tuột ra.
Cánh tay Lâm Phương Phi thõng xuống, trái tim bỗng trở lên lạnh lẽo, cô nhếch miệng cười, thì thầm nói: "Anh có biết quên một người mình yêu thương khó thế nào không? Nỗi đau đó anh có hiểu không?".
Trình Vũ Kiệt không nói lại lời nào, bỏ mặc cô lại một mình. Lâm Phương Phi nhìn những chiếc lá vàng chưa được quét sạch trên mặt đất, lòng đau đớn. Đứng dưới bóng cây, không có chút ánh nắng nào, cô chầm chậm quỳ xuống, gương mặt kiều diễm nhuốm vẻ đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me