LoveTruyen.Me

Khong Lam Phao Hoi Luy Tinh

Tác giả: Liên Sóc.

Edit: Cá Sấu Bông.

Wattpad: Casaobong.

Wordpress: https://loveukeok.wordpress.com.

⁎⁎⁎

"Tôi tìm Tạ Nguyễn."

Bạc Tấn gửi lời mời kết bạn cho cậu?!

Tạ Nguyễn còn chưa kịp phản ứng, tay đã nhanh hơn não ấn đồng ý.

Nhìn chằm chằm dòng chữ "Hai người đã là bạn bè, có thể bắt đầu trò chuyện ngay bây giờ ~" hồi lâu, Tạ Nguyễn mới từ từ hồi phục tinh thần.

Bạc Tấn thật sự gửi lời mời kết bạn cho cậu.

Nhưng vì sao?

Tạ Nguyễn suy nghĩ một lúc nhưng không ra kết quả nên đành bỏ qua. Không cần biết vì cái gì, kết bạn với cậu là tốt rồi. Quá trình và nguyên nhân không quan trọng mà quan trọng là kết quả.

Cậu ngước mắt lên nhìn xung quanh một lượt không thấy thầy đâu, lúc này mới yên tâm xem ấn vào trang cá nhân của Bạc Tấn, định xem động thái của hắn.

Ngoài dự kiến của cậu, trang cá nhân của Bạc Tấn trống không lạ thường, một dòng trạng thái cũng không có.

Lúc đầu, Tạ Nguyễn còn tưởng rằng mạng ở hành lang yếu nên không tải được bài. Cố ý làm mới một lần, nhưng trang cá nhân vẫn không có gì như cũ.

Tạ Nguyễn nghi ngờ Bạc Tấn kết bạn với cậu bằng tài khoản phụ, nhưng khi bấm vào phần thông tin cậu thấy tài khoản này có chín chữ số, đã dùng được tám năm, rõ ràng không phải tài khoản phụ.

Vậy thì, Bạc Tấn trước giờ chưa đăng bất kỳ trạng thái nào, hoặc là đăng xong lại xóa. Có vẻ như cách tìm hiểu thông tin qua QQ này không mang lại hiệu quả. Tạ Nguyễn thoát khỏi trang cá nhân, tùy tiện tìm kiếm trên web rồi gửi một liên kết cho Bạc Tấn.

"Thật bất ngờ! Đọc những cuốn sách này làm cho con người ta tìm thấy dũng khí để sống tiếp!"

Rồi cất điện thoại, mở cửa bước vào lớp.

Các học sinh lớp 11 đang cầm điện thoại di động, tụ tập thành tốp năm tốp ba thì thầm với nhau, không biết họ đang nói gì. Nhìn thấy Tạ Nguyễn, âm thanh bàn tán lập tức nhỏ xuống. Hàng chục đôi mắt sáng ngời liếc về phía này, ngay ngắn chỉnh tề như hoa hướng dương tìm kiếm ánh mặt trời.

Tạ Nguyễn: "......"

Tạ Nguyễn đột nhiên cảm giác được toàn thân đều được bao phủ bởi hào quang.

Mặc dù biết rằng chia tay với Thẩm Hành Vân sẽ gây ra chấn động, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người đầu tiên ngồi xổm ăn dưa lại là bạn cùng lớp của mình.

Kệ đi, thích làm gì thì làm.

Dù sau cậu cũng sắp chuyển lớp, sang lớp khác cậu sẽ lại là tiểu Tạ trong trong sạch sạch!

"Có chuyện gì vậy." Tạ Nguyễn ngồi xuống, bạn cùng bàn Tống Tinh Hà gấp không chờ nổi nghiêng người qua hỏi, "Cậu chia tay với anh Vân à?"

Nói xong, cậu chàng giống như là nghĩ tới cái gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn lướt qua. Thấy Thẩm Hành Vân và mấy tên bạn của hắn không có ở chỗ ngồi mới yên tâm mà kéo Tạ Nguyễn tiếp tục tán phét.

"Tình hình như thế nào? Kể mau! Kể mau!"

Tạ Nguyễn lúc này đang nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với Thẩm Hành Vân, có người hỏi tất nhiên sẽ không giấu giếm, tránh bị truyền ra những tin đồn lung tung, cậu gật đầu tùy ý: "Ừ. "

Tống Tinh Hà và Tạ Nguyễn đã học cùng lớp được một năm, tận mắt chứng kiến ​​toàn bộ quá trình theo đuổi Thẩm Hành Vân của cậu, đương nhiên biết cậu thích Thẩm Hành Vân đến nhường nào. Ngay cả khi tin tức Tạ Nguyễn chủ động nói chia tay rầm rộ khắp nơi, cậu chàng cũng không tin hoàn toàn.

Bây giờ nghe được Tạ Nguyễn đích thân thừa nhận cậu chàng há hốc miệng, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Không thể nào... Tại sao đột nhiên chia tay? Không phải mấy hôm trước cậu còn chi một số tiền lớn mua quà sinh nhật cho cậu ta sao?"

Dừng một chút, cậu chàng nghi ngờ đánh giá Tạ Nguyễn từ trên xuống dưới: "Cậu cố ý đúng không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu chàng như được được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy: "Muốn lạnh nhạt với Thẩm Hành Vân để cậu ta thấy được tầm quan trọng của cậu? Được đó tiểu Tạ, khá khôn ngoan."

Không thể trách Tống Tinh Hà được, thật sự là hình tượng chó liếm của Tạ Nguyễn quá mức khắc sâu vào lòng. Vừa nghe thấy cậu muốn chia tay, suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người đều là cậu sử dụng chiêu trò.

Tạ Nguyễn một lời khó nói hết nhìn cậu chàng một cái: "Không cố ý, là thật."

Tống Tinh Hà vốn không tin nhưng sau khi cẩn thận nhìn cậu một lúc, thấy cậu khi nhắc tới Thẩm Hành Vân không đỏ hết mặt mũi, ánh mắt cũng không hề né tránh, rốt cuộc tin cậu không phải giận dỗi nhất thời.

Cậu chàng đơ ra một lát, hoảng sợ nói: "Sao, chuyện là thế nào? Cậu từng nói nếu không có cậu ta thì sẽ không thế sống nổi mà?"

Tạ Nguyễn nghe mà sởn da gà.

Cậu nhét sách vở bừa bãi trên mặt bàn vào ngăn bàn, không trả lời mà hỏi lại: "Từng nghe qua câu này chưa?"

Tống Tinh Hà không ngờ cậu đột nhiên chuyển đề tài, ngơ ngác mà "Hả?" một tiếng.

Tạ Nguyễn nói phét không đền mạng: "Miệng đàn ông ma xui quỷ khiến, lời nói khi yêu sao có thể tin được?"

Tống Tinh Hà: "???"

Tống Tinh Hà tam quan tan vỡ đồng tử đổ nát.

Còn nói yêu sâu đậm mãi mãi không đổi thay? Tán đổ xong đá ngay lập tức, không ngờ tra nam ở ngay bên cạnh ta!

"Vậy..." Tống Tinh Hà vẫn cố chấp nói một câu: "Cậu thật sự không có tình cảm gì với anh Vân?"

Tạ Nguyễn mặt không cảm xúc vứt xuống một quả bom: "Đúng vậy."

Bùng nổ thật sự là gợn sóng trong tĩnh lặng.

Tống Tinh Hà nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến gần như không có dục vọng thế tục của Tạ Nguyễn, hốt hoảng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được thốt lên một câu thô tục: "Đụ!"

Tạ Nguyễn không quan tâm Tống Tinh Hà mặt đang tràn ngập nghi ngờ về cuộc sống, ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường phía trên bảng đen, thấy còn vài phút nữa là vào giờ học nên lấy điện thoại ra bấm vào ứng dụng chim cánh cụt và bắt đầu xóa tất cả những người có liên quan đến Thẩm Hành Vân.

Tống Tinh Hà ở bên cạnh thấy cậu thao tác sạch sẽ nhanh nhẹn không ngần ngại chút nào. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy có chút không chân thật: "Không đúng, cậu theo đuổi người ta lâu như vậy, ngày nào cũng treo Thẩm Hành Vân Thẩm Hành Vân bên miệng. Hôm qua còn vì người ta mà đòi sống đòi chết, tại sao hôm nay lại đột ngột không thích?"

Tạ Nguyễn đang kiểm tra danh sách liên lạc, nghe vậy không thèm ngẩng đầu lên nói: "Độc thân từ trong bụng mẹ như cậu sao hiểu được."

Tống Tinh Hà: "???"

Nói thì nói đi sao lại bắt đầu công kích cá nhân vậy?!

"Ý cậu là sao?"

Tạ Nguyễn: "Thích là một thứ rất mong manh, yêu hay không yêu chỉ trong chốc lát."

Tống Tinh Hà: "......"

Hợp cmn lý, lần đầu tiên cậu chàng thấy có người nói về thay lòng đổi dạ một cách thanh tân thoát tục như thế. (Thanh tân: tươi trẻ, mới mẻ.)

Tống Tinh Hà bị cậu nói đến mức suýt đứng bật dậy, câm lặng một lúc lâu rồi giơ ngón cái về phía Tạ Nguyễn: "Trâu bò."

Cậu chàng dừng lại một chút, thấy cậu thật sự không đau khổ chút nào bèn nghiêng người qua nói đùa: "Nói thật, anh Vân cũng không quá tệ đúng không. Tầm mắt của cậu càng ngày càng cao, ngay cả anh Vân cũng không vừa ý, đối tượng tiếp theo phải tầm cỡ như Bạc Thần à?"

Tạ Nguyễn cau mày, vừa định ngăn cậu chàng nói nhảm. Đột nhiên bàn học bị đập mạnh kêu lên ken két một tiếng lệch ra lối đi nhỏ. Tạ Nguyễn không kịp phòng bị, xương cổ tay đập vào mặt bàn, ngay lập tức đau đến mức rên lên.

"Cậu làm gì vậy Lê Minh Lượng?" Tống Tinh Hà đẩy bàn học Tạ Nguyễn về chỗ cũ, thấp giọng hỏi: "Không làm sao chứ?"

Tạ Nguyễn xoa tay lắc đầu, lạnh lùng ngước mắt nhìn Lê Minh Lượng: "Độc việc đi cũng không xong, cậu bị Parkinson(1) à?"

(1)Bệnh Parkinson (PD), hoặc đơn giản là Parkinson là một rối loạn thoái hóa lâu dài của hệ thần kinh trung ương, ảnh hưởng chủ yếu đến hệ thống vận động.  Các triệu chứng ban đầu rõ ràng nhất là run, cứng nhắc, chậm vận động và đi lại khó khăn. 

Lê Minh Lượng bị mắng cũng không giận, cười hì hì xin lỗi, trên mặt lại chẳng có chút hối lỗi nào: "Úi cha xấu hổ quá, tại tao nghe được có người nói khùng nói điên nên sợ hết cả hồn."

Lê Minh Lượng là một trong các đàn em của Thẩm Hành Vân. Quan hệ với Thẩm Hành Vân tuy không thân thiết như Vương Chiêu và Triệu Hoành Phú nhưng cũng không tệ. Tất cả mọi người đều cho rằng gã suốt ngày đi theo mông của Thẩm Hành Vân để trục lợi, chỉ có Tạ Nguyễn mới biết gã có những tâm tư không thể nói ra với người kia.

Chỉ là gã không giống Tạ Nguyễn, thích thì mạnh dạn theo đuổi. Thay vào đó, gã cẩn thận che giấu suy nghĩ của mình, lấy danh nghĩa bạn bè ở bên cạnh Thẩm Hành Vân, trốn trong bóng tối như một con rắn độc, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào những người theo đuổi Thẩm Hành Vân, chờ đợi thời cơ.

Một năm qua, Lê Minh Lượng không biết đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Tạ Nguyễn. Lúc trước có lần Tạ Nguyễn bị xã hội đen chặn bên ngoài trường suýt thì tiêu đời, có sự nhúng tay của gã.

"Bảo sao đột ngột chia tay với anh Vân." Lê Minh Lượng cười nhạo một tiếng, "Hóa ra là theo đuổi Bạc Tấn."

Tống Tinh Hà tức giận trừng mắt nhìn gã, "Cậu đừng có nói linh tinh, Tạ Nguyễn bảo thế bao giờ."

Tống Tinh Hà buồn bã khôn nguôi, tự trách mình không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng nói ra được. Tạ Nguyễn vốn đã ở nơi đầu sóng ngọn gió, bây giờ càng có khả năng trở thành đối tượng chỉ trích của tất cả mọi người.

Tạ Nguyễn theo đuổi Thẩm Hành Vân mọi người cùng lắm chỉ hóng chuyện rồi cười nhạo vài tiếng, không làm gì hơn. Nhưng Bạc Tấn thì khác, hắn đứng ở một vị trí thật cao, người sùng bái quá nhiều. Chuyện này nếu truyền ra ngoài có thể khiến Tạ Nguyễn chết chìm trong nước bọt.

Lê Minh Lượng tự động bỏ ngoài tai lời của Tống Tinh Hà, như thể cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của Tạ Nguyễn, hết sức chế nhạo: "Tỉnh táo lại đi. Lại còn muốn theo đuổi Bạc Tấn? Cười ỉa. Bạc Tấn người ta sẽ để ý đến loại như mày à?"

Gã cố ý tăng âm lượng khi nói câu này khiến cho khá nhiều bạn cùng lớp nghe thấy dù trong phòng học hiện đang rất ồn ào, mọi người lập tức kinh ngạc.

"Không thể nào, tôi nghe nhầm sao? Tạ Nguyễn muốn theo đuổi ai? Bạc Tấn? Là Bạc Tấn tôi đang nghĩ tới ư?"

"Cậu ta điên rồi sao? Thảo nào tự dưng chia tay Thẩm Hành Vân..."

"Đúng là sống đủ lâu thì chuyện lạ gì cũng có thể nhìn thấy, Tạ Nguyễn muốn theo đuổi Bạc Tấn? Mơ cũng đẹp đấy."

"Cậu ta bị điên à? Cậu ta thích làm gì thì làm không liên quan đến tôi, nhưng đừng có làm ảnh hưởng đến việc học của Bạc thần, ok?"

"Bình tĩnh bình tĩnh, cậu ta muốn là một chuyện, Bạc thần có thích cậu ta hay không lại là chuyện khác."

Những lời chế nhạo liên tục truyền đến từ mọi hướng, Lê Minh Lượng nhếch môi đắc thắng, vươn tay gõ vào mặt bàn của Tạ Nguyễn: "Nể tình chúng ta là bạn cùng lớp, tao khuyên mày một câu. Làm người, quan trọng nhất là phải biết mình ở đâu."

Trước đây, Tạ Nguyễn không chấp Lê Minh Lượng bởi vì hắn là bạn của Thẩm Hành Vân. Bây giờ đến Thẩm Hành Vân còn chả là cái thá gì đối với cậu chứ đừng nói là Lê Minh Lượng.

Tạ Nguyễn đứng dậy, đẩy mạnh ghế vào bàn. Lê Minh Lượng chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu vặn cánh tay lại rồi ấn mạnh xuống bàn vang ầm lên một tiếng: "Không cho mày một bài học mày sẽ không để tao yên phải không?"

Cậu cười lạnh: "Còn chưa cao bằng cây hành Sơn Đông(2) mà dám nói này nói nọ tao à, ai cho mày tư cách đấy?"

(2): Hành Sơn Đông khá cao, có cây cao đến 1m8.

Mặt Lê Minh Lượng thoáng chốc đỏ bừng.

Mặt mũi gã không tệ, tuy rằng chẳng thể nào so với Tạ Nguyễn nhưng cũng coi như thanh tú. Mỗi tội quá lùn, mới được khoảng 1m6.

Lê Minh Lượng thấy Tạ Nguyễn nổi giận vốn hơi sợ hãi nhưng sau đó bị chọc vào nỗi đau, nhất thời thẹn quá hóa giận: "Tao nói sai à? Anh Vân có thể rảnh rỗi chơi đùa với mày nhưng Bạc thần thì đéo, phàm là mặt quan trọng nhất của mày..."

Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm cắt lời gã.

Lê Minh Lượng lơ đãng nhìn về phía cửa.

Lê Minh Lượng bỗng trợn tròn mắt, lời tiếp theo không làm sao mà thoát ra khỏi cổ họng được.

Mấy học sinh lớp 11 thấy vậy cũng tò mò nhìn theo.

Phòng học ồn ào trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Học sinh nam ngừng đùa nghịch, hành động trở nên nghiêm túc trong vô thức.

Học sinh nữ cố nén tiếng hét chói tai, đồng loạt lén lút soi gương, chỉnh lại tóc tai. Toàn bộ phòng học nhanh chóng rơi vào áp bức điên cuồng.

"Làm phiền chút". Bạc Tấn một tay đút túi đứng cạnh cửa, lờ đi những ánh mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng, biểu cảm bình tĩnh, thần thái thản nhiên, "Tôi tìm Tạ Nguyễn."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me