LoveTruyen.Me

Khong Tin Anh Yeu Tham Toi Dau Dang La Vi Chi

Đào Nhiễm xác thực không thể làm gì anh, cha mẹ cô có thành ý tốt ​​với Ngụy Tây Trầm.

  Cho đến khi bữa ăn kết thúc, giọng nói lạnh lùng uy hiếp của Ngụy Tây Trầm vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

  Hắn nói: "Đào Nhiễm, biết càng nhiều càng sớm chết. Ngoan, đừng gây phiền phức cho tôi."

  Khi nói điều này, đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn pha lê, và trong mắt cô, chúng biến thành vô số ánh sáng lạnh lẽo. Chàng trai vẫn mặc đồng phục màu trắng, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và máu từ trên người Ngụy Tây Trầm.

  Anh cười nhạo một tiếng rồi mới buông lỏng tay.

  Ngụy Tây Trầm uy hiếp người xong, thấy sợ hãi hiện rõ trong mắt Đào Nhiễm, anh cảm thấy cô gái này trông hoạt bát nhưng thực ra lại nhút nhát và nhát gan như thỏ đế.

  Sau bữa tối, Đào Hồng Ba bảo Ngụy Tây Trầm đi theo mình vào thư phòng, Đào Nhiễm lòng đầy ngập tâm sự, dứt khoát ở phòng khách làm bài tập.

  Viết mấy chữ, đôi mắt lại lén nhìn lên lầu.

  Ngụy Tây Trầm nói xong đi xuống lầu, thấy cô cắn đầu bút, vẻ mặt thống khổ.

       Hôm đó là một đêm mùa hè, bên ngoài trời đã tối, phòng khách thắp đèn sáng trưng, ​​dưới ánh đèn là làn da trắng nõn của cô.

  Anh nhìn một hồi, rốt cuộc cũng không có đi qua.

  Mà đi thẳng ra cửa rời đi.

  Ngụy Tây Trầm trở lại chung cư mới thấy ai đó đang đứng trước cửa nhà.

  Văn Khải thấy hắn trở về, vẻ mặt vui sướng, nhớ tới lời Ngụy Tây Trầm dặn dò, nuốt xuống danh hiệu "Lão đại", sửa lời nói: "Anh Ngụy!"

  "Vào trong nói chuyện đi."

   "Vâng vâng."

  Văn Khải tự rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó thở hổn hển nói: "Anh Ngụy, nếu anh không trở về, em bị thời tiết chết tiệt này nướng khô thành than mất."

       Ngụy Tây Trầm không để ý đến lời mắng của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đồ của anh đâu?"

  "Đây, anh xem còn thiếu cái gì không?"

  Văn Khải mở chiếc ba lô lớn màu đen của mình và đưa cho Ngụy Tây Trầm một chồng sách.

  Hắn nhìn chồng sách kia muốn phun mấy lời tiếp, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Ngụy Tây Trầm, lại nuốt tất cả những lời chửi thề vào trong.

  Nhưng vẫn không giấu được biểu tình ai oán.

  Lúc trước khi Ngụy Tây Trầm biết hắn sẽ đến, anh đã yêu cầu mang theo một thứ gì đó đến Cẩm Thành.

  Văn Khải ban đầu khá kích động, hắn cân nhắc, thị trấn Thanh Từ cách Cẩm Thành hàng ngàn dặm, Ngụy Tây Trầm muốn hắn mang theo bảo vật nào chứ?

  Kết quả... chỉ là một đống sách!

  Hắn cõng suốt chặng đường, gần như kiệt sức.

  "Anh Ngụy, mặt anh làm sao vậy?" Văn Khải sắc mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

  Ở trấn nhỏ Thanh Từ, không ai dám chọc Ngụy Tây Trầm, hắn cũng chưa bao giờ thấy Ngụy Tây Trầm rơi vào tình trạng khốn khổ như vậy.

  Có vẻ như thành phố lớn này cũng không tốt như trong tưởng tượng.

  Văn Khải nhịn không được, liếc nhìn đồng phục của Ngụy Tây Trầm vài lần, cố gắng hết sức kìm nén tiếng cười của mình.

  Nếu đem tình huống hiện tại của Ngụy Tây Trầm đem nói cho đám anh em của hắn, một đám người kia sẽ cười chết mất.

  Hoàng đế gặp rắc rối, lại còn ngoan ngoãn mặc đồng phục.

  Văn Khải giơ ngón tay cái: "Anh Ngụy, anh thật đẹp trai nha ha ha ha."

  "Cút."

      "Em nói thật, nếu như ở đây anh không thoái mái, anh Ngụy, không bằng anh trở về Thanh Từ đi, ít nhất tự do tự tại không ai quản."

  Ngụy Tây Trầm dừng ngón tay trên sách: "Mặc kệ."

  Văn Khải thấy không thuyết phục được nên không nói nữa, hắn biết Ngụy Tây Trầm đến Cẩm Thành làm việc lớn, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng vẫn âm thầm ủng hộ.

  Văn Khải vẻ mặt đau khổ: "Anh Ngụy, sau này em sống ở đâu?" Hắn biết Ngụy Tây Trầm sẽ không để mình sống ở đây.

  Ngụy Tây Trầm khoanh tay, nhẹ nhàng bâng quơ nó: "Trên lầu có một nhà muốn chuyển ra ngoài, chú tự liên hệ với họ."

  "Được ạ." Dù sao hắn không có việc gì làm, cũng không cần học, thời gian có rất nhiều, "Vậy em có cần phải làm gì nữa không?"

  Ngụy Tây Trầm dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt lấp lóe.

        Anh chợt nhớ đến người mà cô nói trong miệng, người gọi là Giang Diệp.

  ~

  Thứ ba, Đào Nhiễm vừa bước vào phòng học liền phát hiện bầu không khí có chút khác thường.

  Cô đi vào bằng cửa sau, nhiều người lén nhìn lại.

  Đào Nhiễm nhìn theo ánh mắt của họ, thấy Ngụy Tây Trầm đang ngồi xoay bút ở đó, khuôn mặt trong sáng mà lạnh nhạt, ngòi bút nước đang xoay tít dưới ngón tay anh.

  Anh hoàn toàn không cố tìm cách che đi vết sẹo trên mặt, vết bầm tím ở khóe miệng trông càng đáng sợ hơn.

  Đào Nhiễm nhìn nhóm bên cạnh, quả nhiên chỗ ngồi của Lam Tấn trống.

  Ngụy Tây Trầm xuống tay cũng thực tàn nhẫn.

  Đào Nhiễm vừa vào lớp học, một lúc sau chuông reo.

  Tiết học đầu tiên là tiết học của thầy dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp Trần Chí Cương, thầy hắng giọng nhưng sau đó lại nhẹ giọng nói: "Các em, khi bắt đầu nhập học chúng ta làm hai việc. Trong lớp bầu ban chủ nhiệm, lần này chúng ta bầu ban chủ nhiệm mới, hi vọng các học sinh có khả năng sẽ tích cực tham gia bầu chọn, giúp đỡ các bạn trong lớp cũng là một việc rất vinh hạnh đúng không?"

  "Điều thứ hai là bài tập của chúng ta. Bài kiểm tra đầu vào đầu năm học. Giáo viên đã dặn các em không được chểnh mảng khi về nghỉ hè cũng là vì kì thi này. Bài kiểm tra đầu năm học không phải là kỳ thi lớn gì, nhưng nếu đã là năm Hai, thầy vẫn mong các em đối với mỗi kỳ kiểm tra đều nghiêm túc học tập."

  Ngay khi những lời của thầy Trần rơi xuống, cả lớp một trận kêu rên.

  Nghỉ hè rồi, ai còn tâm trí mà học, sợ nhất bây giờ là thi cử.

  Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, nghỉ lễ về nhà đọc sách chưa?"

  Đào Nhiễm: "... Cậu nghĩ sao?"

  "Muốn run." Đoạn Phân Phương cũng thực sự sầu khổ, "Trường học này thật có độc, mỗi lần kiểm tra điểm đều gửi cho phụ huynh, thật sự có độc." Cô đi dạo một vòng, sắc mặt các bạn trong lớp cũng không tốt lắm. Khi nhìn đến Ngụy Tây Trầm, ánh mắt dừng lại.

  Đoạn Phân Phương có chút ngượng ngùng, viết lên tờ giấy cho Đào Nhiễm: "Người ngồi sau chúng ta, nghe nói cậu ta là một học sinh giỏi đó, tớ nghĩ không chừng có thể đạt vị trí số 1 trong kỳ thi."

  Đào Nhiễm cầm lấy cuốn sổ nhỏ, đọc đến nội dung bên trong, trong lòng như nghẹn lại.

  Cô gạt đi vài nét bút: "Anh ta chắc chắn không phải học sinh giỏi gì đâu! Nói không chừng còn phải để chúng ta mách nước.".

  Đoạn Phân Phương đáp: "Không thể nào, thầy Trần nói mà, chẳng lẽ sai sao?"

  Đào Nhiễm: Cứ chờ xem kịch vui đi.

  Việc bầu chọn ban lãnh đạo trong lớp diễn ra nhanh chóng ngoài dự kiến, các học sinh nhất trí bày tỏ sự hài lòng với ban lãnh đạo lớp học kỳ trước và hy vọng có thể tái đắc cử.

  Đào Nhiễm học kỳ trước là ủy viên văn nghệ, tiết mục cô lên kế hoạch trước đó đã giành được giải thưởng, làm báo bảng cũng rất đẹp, cho nên cái tên này vẫn treo trên đầu cô.

         Đoạn Phân Phương là ủy viên tuyên truyền, một kẻ lười biếng thực sự.

  Thứ Ba giáo viên bắt đầu giảng bài mới.

  Thật ra, chất lượng giảng dạy của giáo viên trường cấp 3 Cẩm Thành không tệ, nhưng trên đời này, có một số người sinh ra không phải để học.

  Đào Nhiễm chính là loại người này.

  Cô vẫn đang nghĩ về lời hứa với Trình Tú Quyên để lấy lại điện thoại mình, phải đứng trong top 40 trong kỳ thi.

  Nhưng tiếng giáo viên giảng kiến ​​thức còn hiệu quả hơn một bài hát ru bên tai.

  Đến tiết Ba, mắt Đào Nhiễm đã hoàn toàn nhắm lại.

  Trong bóng tối, dường như cô vẫn có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo và tiếng ve sầu, cảm nhận được âm thanh nhẹ của gió,  không khí ấm áp ngọt ngào.

  Cô đang nằm trên bàn, ngủ say sưa.

  Giáo viên tiếng Anh giảng bài nhìn cô mấy lần, mặt đã đen hơn đáy nồi.

  Đoạn Phân Phương ngồi cùng bàn đang mải mê đọc tiểu thuyết, không để ý đến ánh mắt càng ngày càng phẫn nộ của cô giáo.

  Ngụy Tây Trầm liếc cô một cái.

  Từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cô, anh thị lực không tồi, thậm chí có thể nhìn rõ hàng mi cong vút đang say ngủ.

  Cô gái này thoạt nhìn thật ngoan, thật yên tĩnh.

  Không biết vì lý do gì, anh lại không "có lòng" đánh thức cô dậy.

  Cô đang ngủ sau, còn anh chỉ dựa vào ghế và nhìn.

  Cô giáo tiếng Anh gọi tên Đào Nhiễm hai lần, thấy cô không phản ứng , không thể nhịn được nữa đập bàn một cái: "Đào Nhiễm!"

  Đào Nhiễm không phản ứng, nhưng Đoạn Thanh Phân hoảng sợ.

  Vội vàng đẩy Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm sững sờ mở mắt ra, nhạy cảm nhận ra bầu không khí trong lớp có gì đó không ổn.

  Làn da của cô rất trắng, nằm sấp ngủ được một lúc thì trên mặt có một vết đỏ lớn, cô ngơ ngác nhìn về phía giáo viên tiếng Anh.

  Giáo viên tiếng Anh là một nữ giáo viên trung niên nghiêm nghị, thấy bộ dạng mơ hồ của cô cũng giận sôi máu.

  "Đào Nhiễm, trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi. Trả lời không được thì đứng đó mà nghe."

  Gì đây? Đào Nhiễm đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho Đoạn Phân Phương.

  Đoạn Phân Phương hiểu cử chỉ của cô, nhưng cô cũng không nghe giảng, biết cái rắm....

  Thông thường trong tình huống này, vì tình cảm và sự đoàn kết của các bạn cùng lớp, những người xung quanh sẽ nhắc họ, nhưng họ đang ở khu vực tập trung những kẻ cặn bã, khi giáo viên nhìn sang, chỉ thấy một vài khuôn mặt đờ đẫn như Đào Nhiễm .

  Tất cả thậm chí không biết câu hỏi là gì.

  Đào Nhiễm uể oải thật thảm. Cô xui xẻo đến mức bị phạt đứng vào ngày thứ hai sau khai giảng.

  Một mảnh yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của chàng trai trẻ phía sau mình.

  Rất thấp và nhẹ, nhưng nó khiến khuôn mặt cô đỏ bừng ngay lập tức.

  Cô đỏ mặt, ước gì mình có thể quay lại đánh anh một trận.

  Có gì mà buồn cười vậy? Chưa thấy ai học kém sao? Cô thà chịu phạt còn hơn nhờ anh giúp đỡ!

  "Đào Nhiễm, đứng ở phía sau nghe, đừng ảnh hưởng đến bạn phía sau nghe giảng."

  "..."

  Bạn học phía sau cô trong mắt mang theo ý cười, viết một tờ giấy.

  Khi Đào Nhiễm dịch bước chân theo lối ra, hắn vươn tay đưa tờ giấy cho cô.

  Đào Nhiễm ngẩn người, vội vàng đem tờ giấy nắm chặt trong tay.

Như một tên trộm, cô mở tờ giấy ghi chú trong lúc giáo viên tiếng Anh không chú ý.

  Hắn viết Tiếng Anh rất đẹp, hai từ vừa xa lạ vừa quen thuộc nằm trên mặt giấy——

  "Little Fool".

  Đào Nhiễm: "..." Hừ, nhìn quen quen, nhưng là có ý gì? Cô nhất thời không nhớ ra ý nghĩa của hai từ này, nhưng lại đặc biệt tò mò Ngụy Tây Trầm nói gì.

  Chờ đến giờ tan học, cô lặng lẽ lật từ điển tiếng Anh.

  Từ điển tiếng Anh nói với một cách lịch sự. Little fool, định nghĩa Trung Quốc, đứa ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me