Khuu Binh Kich Ban Nay Khong Duoc
Lý Bính đang cùng với Lão Ngô và Hồ Cơ nói chuyện thì nghe thấy tiếng động mái nhà, liền chạy ra kiểm tra. Nhưng trong lúc vội vàng lại để trúng cơ quan mai phục, rơi khỏi mái nhà. Trước lúc hôn mê, y nhìn thấy hắc y nhân phóng vụt tới. Dù chỉ một thoáng qua, y vẫn kịp nhận ra mặt nạ la sát của gã, chính là thứ cả đời này y sẽ không quên được. Đó là kẻ đã giết phụ thân y. .."Tiểu Đinh! Cậu tỉnh rồi?"Lý Bính chậm rãi mở mắt. Đầu vẫn còn hơi choáng váng nhưng không có vấn đề gì đáng ngại. Y lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên một băng ghế đệm, ở trong một không gian kỳ lạ và chật hẹp. Không phải phòng mà giống như một cái hộp. Nội thất đều là màu đen, băng ghế y đang ngồi cũng màu đen, làm bằng chất liệu kỳ lạ, vừa trơn nhẵn lại lạnh lạnh. Không gian trong "cái hộp" này tuy nhỏ nhưng lại không ngộp mà còn rất mát mẻ dễ chịu. Lý Bính ngồi thẳng người dậy, có lẽ vì ngồi gục đầu sai tư thế nên có hơi mỏi cổ. "Tiểu Đinh, cậu không sao chứ?"Người bên cạnh lại hỏi y. Lý Bính lúc này mới nhận ra "Tiểu Đinh" là đang gọi mình. Y có hơi ngơ ngác nhìn người kia. Hắn để tóc ngắn, còn có màu vàng cháy kỳ quặc. Bộ y phục trên người cũng quái lạ không kém. Quan trọng hơn là Lý Bính hoàn toàn không quen biết hắn. "Ngươi... nói chuyện với ta? Ngươi biết ta?"Người kia đột nhiên đưa tay sờ trán Lý Bính."Đâu có bị sốt đâu!" – rồi hắn lại nắm vai Lý Bính xoay tới xoay lui – "Chẳng lẽ lúc nãy rơi xuống bị chấn thương nặng đến lú lẫn sao? Bởi vậy đã dặn mấy người ở tổ đạo cụ này trước khi bấm máy phải kiểm tra kỹ càng rồi mà. Lỡ đâu làm chậm lịch quay, trễ lịch trình thì phải làm sao?!"Trong không gian chật chội mà người kia cứ xoay Lý Bính qua lại để xem làm đầu óc còn hơi choáng của y lại thêm chóng mặt. Lý Bính vội ngăn hắn lại. "Đủ rồi! Ngươi đang nói cái gì? Quay cái gì? Lịch trình gì?""Quay phim đó! Lúc nãy đang quay cảnh cậu rơi xuống từ mái nhà thì dây cáp bị đứt, lại còn rơi đè lên người cậu Ngụy nữa. Lát nữa không biết quản lý của người ta có sang ăn vạ không đây."Lý Bính không biết có phải tác dụng phụ của mê dược không. Tại sao y càng nghe càng chẳng hiểu được gì cả, lại còn nhức đầu hơn. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ. Người kia kéo mở bức vách bên hông cái hộp, nói chuyện với một người kỳ lạ khác ở bên ngoài."Cậu ấy sao rồi? Đã quay tiếp được chưa? Nếu dời sang tối mai thì sẽ phiền lắm đó!""Tiểu Đinh còn hơi choáng. Phiền mọi người chờ cậu ấy xíu nha, 10 phút thôi! 10 phút rồi sẽ ra quay tiếp."Người kỳ lạ lại cầm một quyển sách dày, dúi vào tay Lý Bính."Tôi ra ngoài kiểm tra lại với tổ đạo cụ. Cậu ở trong xe, tranh thủ xem lại kịch bản đi. Chỉ cần xong cảnh này là kết thúc ngày hôm nay rồi."Nói rồi người kia lại mở "bức vách" rồi đi ra ngoài, để Lý Bính ở lại, vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.Lý Bính nhìn cuốn sách trên tay, bên ngoài ghi chữ "Kịch bản Đại Lý Tự thiếu khanh du – 30"Lý Bính xem sơ qua một chút, nhưng càng xem càng kinh ngạc. Những thứ bên trong cuốn kịch bản này hoàn toàn giống như một quyển thoại bản viết về cuộc đời y vậy. Thậm chí chi tiết đến từng người một, còn viết cả những chuyện không xảy ra trong tầm mắt của y. Những câu nói của Lý Bính được đánh dấu bằng một loại mực màu vàng xanh chói mắt. Lý Bính lật đến một trang được đánh dấu, viết đoạn y đang trò chuyện cùng Lão Ngô và Hồ Cơ thì bị trúng kế, rơi khỏi mái nhà. Có lẽ đây cũng là việc người lúc nãy nhắc tới, y bị rơi khỏi mái nhà nên bất tỉnh. Lý Bính đọc tiếp đoạn sau. Kẻ tấn công quả nhiên là Hắc La Sát. Khưu Khánh Chi kịp thời đến cứu y, trúng một mũi tên tẩm độc của Hắc La Sát nên bị trọng thương. Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ.Lý Bính thử đẩy ngang qua để mở giống người lúc nãy nhưng "bức vách" chẳng hề nhúc nhích. Y lại dùng sức vài lần, cũng không cách nào mở được. Chẳng biết người lúc nãy khởi động cơ quan nào để mở cửa. Tiếng gõ bên ngoài lại vang lên dồn dập hơn. Lý Bính cũng bắt đầu thấy sốt ruột nhưng vẫn không biết cách mở. Rồi cánh cửa đột nhiên được mở ra. Người bên ngoài lại là Khưu Khánh Chi."Khưu Khánh Chi, ngươi...""Ngươi là Lý Bính hay là Đinh Vũ Hề?"Ngươi hỏi vậy là sao? Ta đương nhiên là Lý Bính!" "Quả nhiên!"Khưu Khánh Chi chui vào bên trong rồi đóng cửa lại."Lý Bính, ta cũng vừa mới tỉnh lại lúc nãy, cũng nắm được chút tình hình.""Ta còn đang nhức đầu, ngươi đã nắm được cái gì rồi?""Trước tiên ngươi phải bình tĩnh. Hiện tại không biết tại sao chúng ta lại ở đây, nhưng ở nơi này ngươi gọi là Đinh Vũ Hề, ta là Ngụy Triết Minh. Chúng ta cũng không phải quan sai, mà là diễn viên.""Diễn viên? Ý ngươi là giống như trong đoàn hát hả?""Đại khái có thể coi là vậy. Hơn nữa, hiện tại vở kịch chúng ta đang diễn..." – Khưu Khánh Chi liếc nhìn quyển kịch bản trong tay Lý Bính."Là cái này?""Ngươi đã xem chưa?""Xem qua một chút." Vẻ mặt của Khưu Khánh Chi hình như là muốn nói gì đó, nhưng lại cứ ngập ngừng, chỉ nhìn chằm chằm vào quyển kịch bản của Lý Bính. "Ngươi... bị trọng thương vì cứu ta thật sao?"Khưu Khánh Chi nghĩ quả nhiên Lý Bính đã xem được đoạn đó rồi. Hắn đành gật đầu. "Ngươi tại sao lại đến Lý phủ?""Ta đuổi theo Hắc La Sát.""Nói dối! Trong kịch bản đoạn trước có ghi ngươi trong lúc lục soát Đại Lý Tự vẫn luôn lo lắng tìm ta."....Kịch bản viết rõ ràng chi tiết. Không gian trong xe không lớn. Hai người ngồi đối diện rất gần. Lý Bính vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn chất vấn. Khưu Khánh Chi hoàn toàn không có cách nào chối cãi, chỉ đành gật đầu."Chẳng phải ngươi chỉ quan tâm đến địa vị của mình sao? Lo lắng cho ta làm gì?"Khưu Khánh Chi lại tiếp tục im lặng. Lý Bính cũng đoán được hắn sẽ không dễ dàng chịu mở miệng như vậy, nhưng lần này y cũng không cần hắn tự mình nói ra nữa."Ngươi không nói cũng được. Ta tự đọc!"Lý Bính lật tiếp đoạn sau. Khưu Khánh Chi lập tức giật lại quyển kịch bản trên y."Đừng đọc nữa!""Người lúc nãy bảo ta xem lại kịch bản. Ngươi để ta xem!"Khưu Khánh Chi vươn tay định giật lấy kịch bản. Lý Bính cản tay hắn lại, giấu kịch bản ra sau lưng. Hắn lại nhoài người tới trước, vòng tay ra sau lưng y. Lý Bính nhanh nhẹn luồn quyển kịch bản ở sau lưng, từ tay trái chuyển sang tay phải. Khưu Khánh Chi lại sấn tới, bắt lấy tay phải của y. Không gian trong xe không đủ chỗ để hai người giành giật qua lại như vậy. Lý Bính rất nhanh đã bị Khưu Khánh Chi ép sát vào cửa xe, không còn đường tránh. Tay phải y vẫn cố giữ chặt kịch bản không buông, tay trái lại đẩy vai Khưu Khánh Chi, cố gắng đẩy hắn ra. "Tiểu Đinh, ra ngoài chỉnh lại make up đi rồi quay tiếp."Cửa xe vừa mở, Lý Bính nhân cơ hội đẩy Khưu Khánh Chi mạnh một cái, làm hắn ngã ra ngoài. "Cậu... cậu Ngụy?""Triết Minh, thì ra là ở đây! Sắp bắt đầu quay còn chạy lung tung nữa."Lại thêm một người chạy tới, vội vội vàng vàng kéo Khưu Khánh Chi đi mất. Lý Bính bắt đầu thấy thắc mắc. Cuộc sống ở đây bận rộn quá vậy? Ai cũng thích hối thúc người khác?!...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me