Khuyet Nguyet Da Chanhun Taekook
Thông tin trước mắt đã nắm được một chút, họ cần mở rộng ra để nắm thêm, ví dụ như chuyện gì đã xảy ra trong thời gian Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân kẹt trong vụ nổ, để tâm sinh lý của họ thay đổi bất thường như hiện tại. Buổi sáng sớm, Kim Thạc Trân là người đến sở đầu tiên, cảm thấy ngứa ngáy tay chân nên có ghé qua kho hồ sơ của những phạm nhân mắc bệnh tâm lý trong quá trình gây án. Anh đảo mắt, hàng trăm loại bệnh bằng tiếng anh xuất hiện trên kệ, thật khó để xem bằng hết chỗ này. Kim Thạc Trân chỉ là vô tình nghĩ đến việc xem qua những hồ sơ bệnh tâm lý này, nhưng càng nghĩ anh lại càng thấy nó có khả thi.Kim Thạc Trân ôm hẳn một chồng hồ sơ bám dày bụi đặt lên bàn, khẽ nhăn mặt, "Mẹ nó, ở đây lâu ngày không ai dọn dẹp hay sao?"Ở xa xa vang lại tiếng sập cửa, anh đoán chắc có ai đó vừa vào văn phòng, đầu định đứng dậy gọi người đó đến xem phụ nhưng mắt lại va trúng một tập tài liệu nhỏ, tiêu đề 'Bệnh án Hoán Ký Ức'."Hoán ký ức?" Kim Thạc Trân lẩm bẩm. Sự tò mò thúc đẩy anh cầm tập tài liệu lên mở ra xem, bên trong chi chít những chữ cái tiếng Anh làm anh có chút chần chừ. "Bên ngoài viết bằng tiếng Trung nhưng bên trong lại là tiếng Anh?"Kim Thạc Trân xem lại phần credit, người biên soạn: giáo sư Thomas Freaker.Thomas Freaker? Không phải là thầy của Ngô Thế Huân hay sao?Các tình tiết được xâu chuỗi lại càng lúc càng liền mạch, Kim Thạc Trân bất giác rùng mình."Anh Thạc Trân!"Tiếng gọi vang từ văn phòng đến chắn ngang mạch suy nghĩ của Kim Thạc Trân, anh giật mình, mắt hướng ra phía cửa không biết ai đang gọi mình. Chần chừ một lúc, Kim Thạc Trân đặt bộ tài liệu xuống bàn, bước ra ngoài."Tôi đây!"Điền Chính Quốc ngoái đầu nhìn anh, cười: "Đi sớm vậy? Vừa vào tới đã thấy bàn làm việc của anh sáng đèn rồi."Kim Thạc Trân còn tưởng chuyện gì, anh thở dài khoanh tay tựa vào cửa, nhìn cậu. "Thái Hanh đâu?""Bị ba tôi lôi đi đánh cờ tướng, chắc là lát nữa sẽ tới sở sau. Anh ăn sáng chưa?"Kim Thạc Trân lắc đầu, "Vẫn chưa, tôi..." Chưa nói hết câu, Kim Thạc Trân phát hiện một bóng lưng đen từ đầu đến chân vừa lướt qua người anh một cách nhanh chóng. Anh nhíu mày, đây không giống loại trang phục người trong sở hay mặc đi làm, cũng không giống đồng phục cảnh sát. "Gì vậy anh Thạc Trân?" Chính Quốc nhướn người đứng lên hỏi khi thấy ánh mắt đăm chiêu của Kim Thạc Trân, không khí có chút căng thẳng."Hướng đó không phải là từ kho tài liệu sao? Khoan đã..." Kim Thạc Trân lập tức xoay người chạy như tên bắn về phía kho tài liệu ban nãy, Điền Chính Quốc không hiểu chuyện gì cũng vội vàng chạy theo, gọi với: "Anh Thạc Trân, đợi chút đã!"Cánh cửa phòng tài liệu mở tang hoang, Kim Thạc Trân lao vào trong, đảo mắt tìm lại sấp tài liệu vừa rồi, tuyệt nhiên không thấy tăm tích. Ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng, quay sang nhìn Điền Chính Quốc, hỏi: "Cậu có thấy người vừa nãy đi trong hành lang phía sau tôi là ai không?""Tôi không thấy rõ!"Kim Thạc Trân tặc lưỡi một tiếng, đập tay xuống bàn. "Bị lấy đi rồi!""Lấy cái gì đi?" Điền Chính Quốc hỏi lại."Đợi lát nữa mọi người vào đông đủ, tôi sẽ nói luôn một lần."Mặt trời lên gần giữa đỉnh đầu, tất cả nhân sự của tổ trọng án bao gồm cả Kim Thái Hanh tập trung tại phòng giám sát camera của sở cảnh sát, mắt dõi theo một nhân tố áo đen bí ẩn tranh lúc những cảnh sát trực sảnh đi mua cà phê sáng mà ngang nhiên lẻn vào sở đánh cắp tài liệu, trùng hợp lại là những tài liệu bọn họ cần xem để điều tra vụ việc năm xưa của hai vị giáo sư phòng pháp y pháp chứng. "Có kẻ không muốn chúng ta điều tra sâu về chuyện này." Trịnh Hiệu Tích nói, "Đó lại là một kẻ rất thông thuộc nơi này, có thể là người trong sở cảnh sát chúng ta."Kim Mân Thạc cắn môi khó hiểu, lên tiếng: "Nhưng còn ai biết được chuyện chúng ta đang âm thầm điều tra chuyện này cơ chứ, thậm chí sếp Kim còn không biết được!"Trịnh Hiệu Tích ấn tua lại một lần nữa, xem lại dáng dấp của người áo đen, nói: "Mọi chuyện giống như đang không muốn chúng ta tiếp tục điều tra, tức là chuyện này đã bị lộ ra ngoài và có sự nhúng tay từ bên thứ ba. Tôi chỉ không nghĩ ra được ai lại có năng lực đến độ có hẳn tai mắt ở trong sở, tôi không nhớ ra được ở trong sở cảnh sát của chúng ta có ai mang dáng dấp thế này."Kim Thái Hanh: "Không phải khi nãy cảnh sát Kim có xem qua một chút sao, có manh mối gì không?"Kim Thạc Trân lắc đầu, "Nội dung bên trong toàn bộ bằng tiếng Anh, tôi cũng chưa kịp nhìn rõ. Ban đầu tôi nghĩ nó liên quan đến việc chúng ta đang điều tra vì người biên soạn phần tài liệu đó chính là đại giáo sư Thomas Freaker, thầy của lão Ngô. Nhưng khi phần tài liệu đó bị cướp đi mất tôi càng chắc chắn nó có liên quan đến chuyện này. Nếu không tại sao không sớm không muộn, không phải bộ khác mà là bộ này, vào chính thời điểm này liền tới trộm đi chứ?""Thomas Freaker, hiện giờ ông ta đang ở đâu?" Kim Thái Hanh hỏi.Phác Trí Mân lên tiếng đáp: "Sau khi nghỉ hưu ở trường đại học Cambridge, giáo sư đã về quê hương của mình là làng Castle Combe, ở phía Tây Nam thuộc Anh Quốc để dưỡng già cùng gia đình. Rất khó để liên lạc lại nếu không có vấn đề gì quan trọng.""Thế thì lại khó, làm sao chúng ta có thể nhờ lão Ngô liên lạc với giáo sư Thomas Freaker để giúp chúng ta điều tra được?" Kim Mân Thạc nói.Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mân, nói: "Không phải cậu cũng là sinh viên Cambridge sao?"Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc, đáp: "Thì sao?""Thì cậu sẽ tìm được phương thức để liên lạc lại với vị giáo sư này, đúng chứ? Có thể không?"Phác Trí Mân thở dài, "Không phải tôi vừa mới nói giáo sư Thomas Freaker rất khó liên lạc lại sao, tôi cũng đâu phải học trò cưng của ông ấy như phó giáo sư Ngô?""Vậy phải làm sao mới được?"Cục diện lần nữa rơi vào bế tắc..Đặt cốc cà phê lên bàn, Biện Bạch Hiền thẳng lưng đứng bên cạnh đợi Ngô Thế Huân ngẩn đầu lên nhìn cậu thay vì cứ chăm chăm vào mớ hồ sơ trên bàn. Phải mất một lúc sau Ngô Thế Huân mới nhận thấy không khí kì quặc tại văn phòng của mình, từ từ đưa mắt nhìn cậu."Có chuyện gì sao?"Biện Bạch Hiền khéo léo mỉm cười một cái, chầm chậm nói: "Dạo này giáo sư vất vả quá, ngày nào tôi cũng thấy anh xem hồ sơ đến tối muộn."Ngô Thế Huân gật đầu, "Phải, nhưng mà cũng không có gì quan trọng, mấy bản hồ sơ cập nhật tình hình về Đảng Y Khoa thôi. Tuy không thường xuyên để tâm tới nhưng họ vẫn gửi để tôi nắm được tiến trình và hướng đi của đảng.""Thì ra là vậy." Biện Bạch Hiền gật gù, "Tôi nhớ không lầm thì người tiến cử anh vào Đảng có phải đại giáo sư Thomas Freaker, người đứng đầu hội Pháp Y Anh Quốc đúng không?""Đúng vậy, thầy Freaker là người tiến cử tôi." Ngừng một chút, Ngô Thế Huân bỗng đưa ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Biện Bạch Hiền: "Nhưng tại sao hôm nay cậu lại tò mò mấy chuyện này? Cố tình nán lại để hỏi tôi sao?"Biện Bạch Hiền khẽ giật mình, đột nhiên lúng túng không biết trả lời làm sao để không bị nghi ngờ. "Giáo sư, anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ..."Renggg! Tiếng chuông điện thoại để bàn bỗng reo lên. Thông thường, những cuộc gọi mà chiếc điện thoại để bàn này nhận được đa chỉ có thể là từ sở cảnh sát.Ngô Thế Huân ngưng đưa ánh mắt dò xét nhìn Biện Bạch Hiền, anh với tay nhấc điện thoại. "Ngô Thế Huân nghe đây."Không biết đầu bên kia đã nói gì, chỉ thấy đầu mày Ngô Thế Huân bỗng nhíu lại. Ngoài trời bắt đầu nổi sấm, hạt mưa nặng trĩu thay nhau rơi xuống nền đất, đồng hồ tích tắc chỉ tròn mười giờ tối, gió lùa vào cửa sổ hất rèm cửa bay dập dìu. Hai thầy trò Ngô Thế Huân bắt đầu khoác áo đến hiện trường vụ án mới vừa tiếp nhận. Tại tuyến đường 18 Mạc Thành, mưa to đến mức không thấy phía trước có gì. Những viên cảnh sát điều tra đều mặc trên người chiếc áo mưa xám xịt, tinh thần ai nấy đều không tránh khỏi uể oải. Kim Tuấn Miên đứng một bên nhìn những cảnh sát khác đang căng dây khoanh vùng khu vực, cắn môi suy nghĩ, mưa to thế này nếu có manh mối kiểu gì cũng trôi đi mất hết. Nghĩ đoạn, lão khẽ tặc lưỡi ngao ngán.Gần nửa giờ sau cơn mưa cũng chịu dứt, lúc này Kim Tuấn Miên mới có cơ hội tới gần thi thể nạn nhân. Đánh mắt thấy Ngô Thế Huân từ xa bước tới, lão khoanh hai tay trước ngực, nói: "Lựa một ngày mưa tầm tã như hôm nay mà hành động, đúng là tinh vi."Ngô Thế Huân kéo dây chắn bước vào trong, nhận lấy găng tay từ Biện Bạch Hiền rồi nhanh chóng tiến hành xem xét. "Nạn nhân là nữ, độ tuổi đoán chừng từ 23 đến 27 tuổi, trước mắt cho thấy vết thương dẫn đến tử vong là vết đâm ở vùng ngực trái, ngoài ra còn có những vết thương chi chít ở mặt, cổ, bụng và ngực phải."Khác hẳn mọi khi, hôm nay Phác Xán Liệt chỉ đứng một bên nhìn Ngô Thế Huân tiến hành khám nghiệm, nhất định một câu cũng không nói ra, nét mặt mang chút kì lạ."Thời gian tử vong theo nhận định ban đầu là ba tiếng trước..." nói đoạn, Ngô Thế Huân ngẩn mặt lên nhìn Phác Xán Liệt, gã cũng nhướn mày đáp trả anh."Muốn nói gì sao?" Phác Xán Liệt hỏi."Hôm nay anh không cần làm việc à?" Ngô Thế Huân hỏi lại. "Tôi vẫn đang đợi anh nói xong đấy thôi."Ai cũng nhận thấy sự khác biệt của Phác Xán Liệt nhưng không ai tiện miệng lên tiếng hỏi."Nhà dân thì sao?""Ở đoạn này khá vắng vẻ, nhà dân cũng thưa thớt, hơn nữa lúc nãy trời mưa to, khả năng nhân chứng nhìn thấy không cao, nhưng tôi đã để người bắt đầu đi lấy lời khai các hộ lân cận, lát nữa sẽ nộp tờ khai." Kim Mân Thạc nói."Dạo này nạn nhân luôn là các cô gái." Phác Xán Liệt nặng nề nói, "Xã hội ngày càng trở nên tha hoá, kẻ tâm thần xuất hiện đầy rẫy, nạn nhân bỏ mạng ngày một nhiều. Cứ thế này chẳng mấy chốc trật tự chẳng còn nữa."Bầu không khí chậm lại, ai nấy đều mang tâm thế không thoải mái, hơi lạnh từ đất bốc lên sau cơn mưa lạnh lẽo kéo dài khiến họ càng thấy ngột ngạt. Kim Thái Hanh chầm chậm bước tới, ngồi xuống cạnh thi thể nạn nhân, đưa mắt nhìn quanh, miệng lẩm bẩm: "Cô đang muốn nói điều gì?"Cách đó không xa, thoáng hư không ẩn hiện linh hồn cô gái nhỏ, tức tưởi khóc lóc âm thanh lúc xa lúc gần. Kim Thái Hanh nhìn thẳng về hướng linh hồn đó, thở dài."Thái... Tuế..." Kim Thái Hanh gật đầu, "Ta bắt hắn trả giá cho cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me