Killer Peter | Ngày Xưa Có Một Câu Chuyện Tình
Dang dở
PeterThaddeus
...
1."Cậu còn ba tháng."Đó là lần đầu Thaddeus cảm thấy trái tim mình chùng chình như thế. Hắn không thể nói được bất cứ điều gì, chỉ lặng im, nhìn chằm chằm tờ giấy xét nghiệm. Thành thật mà nói, cảm giác đau buồn ấy cũng chỉ xâm chiếm tâm trí hắn một vài ngày; song cũng biến mất, chỉ để lại một xúc cảm nôn nao bồi hồi khi sự sống đang dần rút khỏi cơ thể đã từng khỏe mạnh. Thaddeus không biết mình đã làm gì sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn chỉ vô thức cất bước đi như thể đang trốn thoát hiện thực. Nhưng dù có chạy nhanh đến mức nào, Thaddeus cũng không thể chạy khỏi cái chết đang chực chờ.2.Thaddeus chỉ sống một mình. Hắn không có gia đình hay người thân, cũng chẳng đang trong bất cứ mối quan hệ nào. Cả ngày chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà mà bản thân dành dụm tích góp gần suốt thời gian mình vẫn còn khỏe mạnh để mua, cuối cùng phải bấm bụng treo biển "bán nhà". Thaddeus đã lao lực kiếm tiền để có được một cuộc sống sung túc dư giả, cuối cùng đổi lại chỉ là căn bệnh hiểm nghèo đang bào mòn hắn từng giây từng phút. Ngày xưa hắn từng nghĩ một ngày mình trở nên giàu có, hắn sẽ mua thật nhiều kẹo hồ lô ngào đường và đi du lịch muôn nơi trên thế giới này. Còn bây giờ, hắn chỉ mong được sống một đời bình yên ở mảnh đất Cửu Long, đối với hắn thế là đủ rồi.Thế nhưng chuyện đó cũng thật khó khăn, hắn chợt nhận ra bản thân vẫn còn nhiều điều muốn làm. Thật tâm, hắn chẳng muốn chết chút nào.Thaddeus cho rằng cuộc đời này thật bất công. Đối với Thaddeus từ khi sinh ra mà nói, đã chẳng có gì dễ dàng. Hắn sớm đã quên đi gương mặt của cả cha và mẹ, âu cũng vì họ đều rời đi khi hắn chỉ mới là một đứa trẻ ngây ngô không biết cái chết là gì. Thứ duy nhất còn sót lại, khơi gợi nên tình cảm gia đình trong Thaddeus, chỉ là bức ảnh nhàu nát hắn vô tình tìm thấy trong phòng ngủ của mẹ được cất giữ cẩn thận. Không biết đã bao lần Thaddeus nhìn ngắm bức ảnh ấy thật lâu dưới ánh hoàng hôn, mường tượng hằng đêm cha mẹ đang ở ngay bên cạnh và ôm mình ngủ; những bữa cơm gia đình ấm cúng, căn nhà nhỏ lúc bấy giờ sẽ tràn ngập là tiếng cười và hạnh phúc khiến Thaddeus chỉ muốn mãi đắm chìm.Nhưng mộng tưởng cũng sớm đến ngày kết thúc. Thaddeus nhận ra trên đời này chẳng thể cầu mong hay quay ngược thời gian. Bởi kim đồng hồ có thể quay về điểm xuất phát, nhưng đã không còn là ngày hôm qua nữa rồi.3.Khi cái chết đến thì tiền bạc cũng chỉ là giấy vụn.Những ngày cuối cùng sống trong ngôi nhà cũ, Thaddeus đã dọn dẹp một lần nữa trước khi bàn giao cho người chủ mới. Đó đã là thói quen sau khi mẹ mất. Thaddeus thường xuyên lau chùi ngôi nhà cẩn thận. Hắn quét dọn gần như hằng ngày, nội thất trong nhà lại được gìn giữ nguyên vẹn không khác gì ngày xưa. Thoạt nhìn chẳng có người sống, song bên trong thì gọn gàng và sạch sẽ. Người mua lại đặc biệt yêu thích phong cách truyền thống, hứa rằng mình sẽ chăm sóc nó thật đàng hoàng nên hắn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.Đất Cửu Long nơi Thaddeus đang sống, vốn ngày xưa là một nơi tự trị, nhưng bây giờ nó đã rơi vào tay của chính phủ. Họ biến nó thành một khu đô thị sầm uất, khác xa với Cửu Long mộc mạc in hằn trong ký ức tuổi thơ. Thaddeus không muốn mất đi thứ duy nhất để lại kỷ niệm, thế nên hắn dành ra một số tiền lớn từ việc phụ giúp hàng quán khi còn là một đứa nhóc, chỉ để mua lại căn nhà mà hắn từng sống cùng với mẹ. Chí ít chính phủ cũng không làm khó một công dân đã sống ở đây lâu năm, nên bây giờ Thaddeus vẫn giữ được nguyên vẹn ngôi nhà nhỏ.Thaddeus là người thích hoài niệm nhớ về quá khứ. Hắn có thói quen nhớ về những điều đã qua, thường hay nhìn ngắm một vật lâu thật lâu trước khi cất giữ vào trong quá khứ. Đó là những thứ đã từng rất tươi đẹp, cứu rỗi cuộc đời một người đã đến bước đường cùng. Vì vậy Thaddeus lại càng thêm trân quý, hắn cho rằng bản thân chỉ là kẻ vô cảm suốt ngày chỉ biết nở một nụ cười đầy giả tạo, song không gì có thể qua mắt được cảm xúc thuần túy của con người.Mỗi ánh mắt dừng lại trên từng vật dụng đã được sử dụng trong nhiều năm, đều là ký ức, kỷ niệm mà cả đời này hắn không bao giờ quên. Đến tận bây giờ, Thaddeus vẫn thường nghe thấy tiếng cười vang bên tai những ngày mẹ còn sống, nhìn thấy thân ảnh đứa trẻ tíu tít ngày xưa sà vào lòng mẹ mỗi buổi chiều tà. Thaddeus khát khao được nghe giọng của mẹ lần nữa, được ôm và ngửi lấy mùi hương dịu dàng; nhưng đêm mưa giông đã xóa nhòa đi những gì còn sót lại về mẹ trong đứa trẻ thuở xa xôi ấy. Hắn ân hận, nuối tiếc, buồn bã nhưng rồi cũng chỉ buông xuôi mặc cho thời gian tàn nhẫn phủ lên một lớp bụi mờ. Việc lựa chọn bán ngôi nhà đi, cho thấy rằng Thaddeus đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho đoạn trường phía trước. Một cái chết đơn độc.Thaddeus bất giác mím môi, đôi tay khẽ siết chặt cán chổi rồi chầm chậm tiếp tục công việc quét dọn. Một mình đã lâu, cớ sao bây giờ hắn mới thấm thía cái gọi là cô đơn?4.Hôm ấy Thaddeus quyết định mở tủ quần áo của mẹ. Đã từ rất lâu rồi, Thaddeus không mở chiếc tủ ấy ra, vì sợ rằng mùi hương còn sót lại của mẹ sẽ bay đi mất. Hôm nay hắn mở cửa lần đầu cũng như lần cuối sau nhiều năm nhớ nhung, nhưng sự thật là Thaddeus chẳng thể mường tượng mùi của mẹ như thế nào nữa. Chiếc tủ gỗ xà cừ được chạm khắc tinh tế mà mẹ rất thích, mẹ bảo vì đó là món quà mà cha đã tặng cho mẹ khi họ yêu nhau.Thaddeus chạm lên cửa tủ, hắn hít một hơi sâu, trái tim dóng lên từng hồi trống dồn dập. Những ký ức vụn vặt thủa xưa kia chợt ùa về như mưa rào, bắt đầu hành hạ tâm trí mỗi lần hắn nhớ về mẹ. Khoảnh khắc hai cánh cửa tủ hé mở, ánh sáng ấm áp của căn nhà nhỏ chợt lấp lánh, xua đi bóng tối phủ lấp chiếc tủ đã bị bỏ quên từ lâu. Bên trong là quần áo của mẹ, những bộ mà lâu rồi Thaddeus chưa thấy mẹ mặc. Chiếc đầm màu đỏ nhạt là thứ mẹ đã mặc vào lần đầu hẹn hò cùng với cha, cái áo màu xanh mẹ mặc những buổi cùng hắn đi ngắm bình minh và hoàng hôn buông trên mặt biển. Còn chiếc áo màu vàng nhạt lại là thân thuộc khi hắn cùng mẹ ra chợ buôn bán; áo vàng thấm ướt mồ hôi, nhuốm màu nắng cháy, đẫm màu mưa rơi nặng hạt.Thaddeus với tay ôm lấy quần áo của mẹ, tưởng tượng rằng mình đang nằm trong vòng tay mẹ vỗ về.5.Rạng sáng, Thaddeus rời đi. Đã từ lâu rồi, Thaddeus không còn nhớ nhiều về cảm giác lạnh lẽo sương sớm. Ba tháng ngắn ngủi giờ đây cũng chỉ còn hai tháng, Thaddeus dành phần lớn thời gian để ôn lại những chuyện xưa mà mình không còn nhớ rõ. Hắn bắt đầu viết nhật ký, cố gắng để lại chút gì đó của bản thân ở chốn hồng trần. Thaddeus đã sống trong Cửu Long suốt cả thời thanh xuân, không ngõ ngách nào mà hắn không biết. Nên một tháng đó mỗi ngày Thaddeus đều dạo bước, mong muốn dấu chân mình in hằn lại nơi đã nuôi nấng hắn thành người.Thật lòng làm thế hắn thấy lòng mình được an yên. Nếu Thaddeus có thể sống một trăm năm, thì có lẽ trong số chín mươi chín năm ấy chỉ toàn khổ đau và mệt nhoài; một năm còn lại là niềm vui sướng nhưng cũng chẳng được trọn vẹn. Thaddeus đã sống đến năm hai mươi sáu, vậy thì trong suốt hai mươi sáu năm kể từ ngày hắn cất tiếng khóc chào đời, hắn chưa từng được sống yên vui dù chỉ một phút.Hành trang của Thaddeus chỉ có một chiếc ba lô cũ mèm cùng vài bộ quần áo để thay, tiền ăn và nước đóng chai. Ngăn kéo còn lại là giấy tờ khám bệnh với một bọc lớn thuốc thang hắn bắt buộc phải uống mỗi ngày. Thaddeus đã uống thuốc trong suốt một tháng, nhưng đã chẳng có kỳ tích xảy ra, tình trạng bệnh vẫn thế hay thậm chí là trở nặng thêm. Hắn đã không đến gặp bác sĩ, chỉ dùng những loại thuốc có thể kiềm hãm được bệnh. Sau khi trải qua bao ngày đớn đau quằn quại, Thaddeus quyết định rời đi.Đến một nơi mà hắn có thể gọi là thiên đường, một nơi hắn có thể gặp gỡ và tự do, một nơi Thaddeus có thể yên bình mà chết. 6.Thaddeus chưa từng đến Hàn Quốc. Nhưng những gã công nhân trong công xưởng đã từng đến đó. Mỗi ngày hắn lại được nghe bọn họ tung hô Hàn Quốc đẹp đến nhường nào; khi sắc xuân thì nở rộ cùng hoa anh đào, hạ tan trên tán lá với ve sầu, thu về cùng lá phong rơi, hay mùa đông tuyết trắng giăng đầy trên phố xá. Thaddeus nhớ từng câu từng chữ, cũng vẽ ra một khung cảnh đầy lãng mạn nếu như mẹ vẫn còn, hắn sẽ dành dụm thật nhiều tiền để hai mẹ con đi du lịch cùng nhau. Song hiện tại chỉ còn một mình Thaddeus, và số tiền kia lại quá thừa thãi.Hắn đem theo một khoản tiền lớn, thuê một cái khách sạn rồi một thân một mình đi tham quan phố phường dù bản thân chẳng rành tiếng nước họ. Trong đầu chỉ bập bẹ đôi ba câu xin chào cảm ơn hắn vội vàng học vào ngày hôm kia, và bạn đồng hành cũng chỉ có mỗi quyển sổ tay du lịch Hàn Quốc dành cho du khách nước ngoài mà Thaddeus cảm giác nó cũng chẳng giúp ích được cho cam. Vậy nên Thaddeus vứt quách cuốn sổ tay du lịch vào thùng rác tái chế, quyết định sẽ tự mình mò đường, xem như lần cuối cùng được lạc đường trước khi rời đi mãi mãi. Hắn đã đến Hàn Quốc vào ngày mùa xuân. Mùi anh đào phấn hồng thơm dịu lướt qua cánh mũi, vương vấn lại vai áo, trên thịt da cảm giác miên man. Thaddeus ngồi ngắm hoa hàng giờ liền trong công viên, tận hưởng cảm giác ấy như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng mình được tồn tại. Thaddeus không đếm thì giờ, chỉ lẳng lặng ngồi trên băng ghế nhìn ngắm dòng người qua lại, rồi hắn sẽ quay về khách sạn khi công viên chỉ còn một mình mình. Hắn vốn đã quen với cô đơn, việc ngắm nhìn một điều gì đó từ lâu đã trở thành thói quen khó bỏ. Thaddeus nhìn thấy rất nhiều thứ: đôi tình nhân trẻ, gia đình nhỏ ba người, cặp vợ chồng già chầm chậm mang theo bao hạnh phúc của tuổi đời; chợt khiến Thaddeus thấy bồi hồi vô cùng tận. Hình như đã lâu rồi, Thaddeus chẳng hề yêu ai. 7. Trong đời Thaddeus có rất nhiều thứ hắn chưa từng làm. Hắn chưa từng có tình yêu, cũng chưa từng thích một người nào. Thứ duy nhất hắn thích, có lẽ là kẹo hồ lô và hơi ấm vốn đã bị màu mưa xua tan đi trong đêm lạnh lẽo. Thaddeus cũng khát khao một lần được yêu như bao người. Nhưng hắn lại chẳng biết bày tỏ như thế nào. Cũng không biết phải tìm được người yêu ra sao, liệu khi tìm thấy rồi hắn có thể yêu được hay không? Thaddeus cho rằng xuất phát điểm của mình sẽ chỉ tổn thương người khác, và bệnh tình của hắn chỉ thêm tiếc thương cho mối tình dở dang cùng người ở lại.Nếu Thaddeus có tình yêu, thật lòng mà nói nó chỉ là đoạn tơ tình bỡ ngỡ không trọn vẹn. Nhưng tình yêu đến, dù muốn hay không hắn cũng phải chấp nhận lấy nó. Sợi chỉ đỏ quấn lấy ngón út kéo Thaddeus đi, đến nơi mà đầu dây bên kia đã được buộc vào ngón tay người. Lần đầu Thaddeus nhìn thấy, trái tim hắn đã chộn rộn nhịp đập.Hắn chỉ đứng ngẩn ngơ từ phía xa, bóng hình người đứng ở nơi đó, dáng vẻ xa xăm, khó lòng mà chạm đến được. Thaddeus nhìn sợi chỉ màu đỏ quấn quýt lấy người, hắn bỗng chùn bước, bất giác cảm thấy hổ thẹn. Hắn chợt nhận ra một kẻ sắp chết như mình chẳng thể nào yêu đương. Cảm giác tội lỗi trào dâng, khiến trái tim Thaddeus thắt quặn đầy đau đớn. Hắn có thể làm gì ngoài việc nhìn ngắm người từ phía xa, rồi khi thời khắc ấy chợt đến, Thaddeus sẽ chỉ lẳng lặng biến tan khỏi thế giới này mà không có lấy một lời từ biệt.Đôi tay Thaddeus đã vươn lên, hắn mong muốn được chạm vào đôi tay to lớn ấy, được sà vào vòng tay người để được vỗ về trong êm ấm. Hắn ước bản thân có thể ích kỷ một chút, có thể thương yêu chính mình, nhưng chân hắn lại chẳng thể cất bước thêm lần nữa, chỉ đứng đó và nhìn người từ nơi xa xôi.Thaddeus đã nhìn người mình thầm thương từ một nơi nào. Ở nơi hắn có thể thấy được bóng hình ấy, thân ảnh đã xuất hiện trong tâm trí suốt bao đêm dài đằng đẵng. Giữa những cơn đau do căn bệnh mang lại, hình ảnh người thoáng hiện lên như xoa dịu nỗi đau ấy, giúp hắn vực dậy tiếp tục chống chọi dù thời gian đang dần được rút ngắn. Thaddeus uống thuốc, những viên thuốc đắng mà hắn đã nuốt đến lờn cả họng. Thuốc gần hết, Thaddeus cũng chẳng thể trụ được nữa.Hai tháng, bây giờ chỉ được đếm bằng ngày.8. "Tôi là Thaddeus. Còn anh là...""Peter."9."Peter nè, nếu một ngày... em không còn ở đây thì sao?""Tôi sẽ đi tìm em.""Thật không?""Dù cho em có ở phương trời nào, tôi cũng sẽ tìm thấy em."10.Thaddeus rời đi vào ngày chuyển giao của mùa xuân và mùa hạ. Peter tìm thấy hắn trong công viên đêm muộn, ở băng ghế nơi bọn họ vẫn thường hay ngồi chuyện trò. Hắn nở một nụ cười hạnh phúc, đôi mắt nhắm nghiền tựa như đang chìm vào mộng mơ. Trông hắn thanh thản lạ thường, vẫn bộ quần áo cũ buổi hôm nao, vẫn là mái tóc màu mận, là thân ảnh mà Peter đã luôn tìm kiếm trong đêm dài."... Thaddeus."Gã đã mất em rồi."Tôi đã tìm được em rồi."11.Họ đã hôn nhau.Nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng, sẽ ám ảnh Peter suốt quãng đời còn lại.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me