LoveTruyen.Me

Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu

Chương 68: Rời cung

ndmot99

Theo lời gã nói, Vệ Tương suy đoán: "Lúc bệ hạ còn là thái tử, hoàng hậu đã được tiên đế hạ chỉ vào đông cung. Mẫn thần phi, Cung phi, Lệ tần, Liên tần đều có gia thế tốt, nhưng chắc lệ Tần sẽ không hại ta. Liên tần thì tinh thần không tốt, chưa bàn đến việc có thế lực để làm việc này hay không, tâm lực e rằng không có. Người cuối cùng vào đông cung là Thanh phi, người này ta không nhìn thấu được. Kế đến là tổng tuyển cử đầu tiên, ta tin Ngưng quý cơ, Dương tài nhân, Mạnh bảo lâm và Đào thải nữ, bọn họ với ta cũng tính là thân. Trong số những người còn lại, Khang quý nhân đang có gia thế đi lên, trăm năm qua có rất nhiều người trở thành phi tần địa vị cao, thậm chí từng có người trở thành hoàng hậu. Còn Phùng ngự viện và Tống tài nhân thì không có năng lực này."

Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, nhìn Dung Thừa Uyên, kết luận, "Tính ra, kẻ đứng sau vụ việc này chỉ có thể là hoàng hậu, Mẫn thần phi, Thanh phi, Cung phi và Khang quý nhân đúng không?"

Dung Thừa Uyên khẽ cười: "Mẫn thần phi không tính."

Vệ Tương giật mình: "Chỉ vì nàng ấy mắc bệnh đậu mùa nên chưởng ấn cảm thấy nàng ấy sẽ không mạo hiểm làm vậy sao?"

"Không phải. Là bởi vì Mẫn thần phi xuất thân thương nhân, tuy là hoàng thương được bệ hạ coi trọng nhưng thân phận vẫn khá xấu hổ."

Vệ Tương thắc mắc: "Tại sao lại thế?" Tuy biết trong mắt người đời thương nhân không được đề cao, nhưng nàng không tán đồng lời Dung Thừa Uyên nói, "Chuyện lung lay lòng người, tiền bạc luôn có tác dụng."

Dung Thừa Uyên cười nói: "Nếu chỉ là lung lay lòng người thì đúng là vậy, nhưng muốn điều tra lý lịch của cung nhân không phải việc đơn giản. Hồ sơ của cung nhân ở lục thượng cung chỉ ghi lại phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội, nếu thái giám trước khi vào cung có thê tử thì sẽ được ghi chép thêm, ngoài ra không có thông tin nào khác. Muốn biết rõ cả dòng tộc của họ thì chỉ có thể làm việc ở quan nha mới kiểm chứng được, việc này không chỉ cần có tiền mà còn phải có nhân mạch."

Vệ Tương hoang mang: "Hoàng thương vào nam ra bắc, chắc lẽ thiếu nhân mạch?"

Dung Thừa Uyên kiên nhẫn giải thích: "Nhân mạch của thương nhân đương nhiên rất lớn, nhưng chỉ luẩn quẩn trong giới của mình mà thôi. Ở nơi xa hoàng đế vẫn có rất nhiều quan viên, bọn họ không quan tâm đó có phải hoàng thương được yêu thích hay không, càng không quan tâm gia tộc có phi tần địa vị cao, chỉ biết là thương nhân thì sẽ kém một bậc."

"Thì ra còn có kiểu kỳ thị này, thế nên dù họ muốn gây chuyện, đối phương cũng sẽ không tận tâm, mà dám làm chuyện như vậy thì chắc chắn không được để xảy ra sự cố."

"Đúng thế. Ngoài ra Khang quý nhân nương tử cũng không cần quan tâm, nàng ấy sống giản dị, không được sủng ái, cho dù có ghen tị thì cũng không cần phải bày mưu tính kế đến thế."

"Vậy thì chỉ còn hoàng hậu, Thanh phi và Cung phi. Ba người này đều cần phải đề phòng, nhất là Cung phi..." Nhắc tới Cung phi, Vệ Tương lắc đầu thở dài, "Trước đây có lẽ không sao, bây giờ có chuyện của Lệ tần và công chúa, sợ rằng hai bên đã kết thù oán rồi."

"Chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, nô tài sẽ thanh trừng lục thượng cục và Nội Quan Giám trước."

"Thanh trừng thế nào đây?" Vệ Tương cười khổ, "Bọn họ nấp trong tối, nếu không có vấn đề gì ai nấy đều rất trong sạch."

"Tuy nói là vậy nhưng tra xét vẫn tốt hơn không làm gì." Dung Thừa Uyên lấy thêm một miếng mứt đào, đứng dậy, "Nô tài cáo lui đây, nương tử nghỉ ngơi đi."

Vệ Tương tươi cười gật đầu: "Không tiễn."

Dung Thừa Uyên đi rồi, Vệ Tương vẫn ngồi suy nghĩ. Trong số ba người còn lại, thật ra hoàng hậu không đáng nghi.

Hoàng hậu ngồi ở vị trí trung cung, lại có con trai, địa vị rất vững. Mà nàng chỉ là sủng phi, chưa từng mang thai, gia thế càng không sánh bằng hoàng hậu.

Nếu ngay cả sủng phi như nàng hoàng hậu cũng muốn hại thì trong hậu cung này sợ rằng chẳng còn ai sống nữa.

Nhưng Cung phi và Thanh phi...

Vệ Tương nghĩ mãi vẫn không tìm được đáp án.

...

Giờ Sửu hôm sau, tất cả các cung đều thức dậy vào giờ Sửu, cũng là hai giờ.

Canh giờ còn quá sớm, ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài, khi lên xe ngựa mí mắt Vệ Tương cũng mở không nổi, vừa mới ngồi xuống, cơn buồn ngủ lại ập tới, xe ngựa còn chưa lăn bánh nàng đã chìm vào giấc.

Cứ thế, Vệ Tương ngủ thẳng đến giữa trưa. Buổi trưa xe ngựa dừng lại, có điều vẫn chưa đến hành cung Lân Sơn, chỉ là dừng lại để ăn trưa thôi. Đồ ăn đã được Thượng Thực Cục và bếp của các nơi chuẩn bị trước, trên đường đều được cẩn thận làm nóng, bây giờ có thể ăn ngay.

Sáng dậy Vệ Tương chưa ăn gì, còn vừa đi đường xóc nảy, nên tỉnh lại liền thấy đói bụng. Nàng đang ở trong xe ăn thì nghe bên ngoài có tiếng vấn an, ngay sau đó Ngưng quý cơ vén màn xe, dò đầu vào, cười nói: "Ăn cơm một lần chán lắm, ta đến ngắm mỹ nhân để có khẩu vị."

Vệ Tương bật cười, vội mời nàng ấy lên xe, rồi lệnh cung nhân lấy thêm chén đũa.

Ngưng quý nhân nhìn lướt qua đồ ăn, sau đó vén rèm nhìn ra ngoài, thấy gần đó không có người ngoài, mới hạ giọng nói: "Xảy ra chuyện rồi. Thời gian tới nếu muội có làm bạn bên thánh giá hay gặp Thanh phi thì cẩn thận một chút."

Vệ Tương giật mình: "Sao vậy?"

Ngưng quý cơ nói: "Bệ hạ có phải người lén đến nước La Sát, dẫn đầu chính là cữu cữu Từ Ích của Thanh phi, quan viên đi theo hộ tống có đường huynh bà con xa của ta. Người này hơn ta mười mấy tuổi nên ta chưa từng gặp, nhưng ngày xưa huynh ấy có ở nhà ta mấy năm, thế nên có thể xem là thân với phụ mẫu ta. Sáng sớm hôm nay... Trước khi ta ra rời cung nhà ta có truyền tin đến, nói rằng đường huynh này gửi thư về báo Từ Ích bệnh nặng, sợ rằng sẽ không qua khỏi."

Vệ Tương hít một hơi thật sâu: "Bệnh gì?"

"Bệnh đậu mùa."

"Thế huynh trưởng của tỷ..."

"Huynh ấy không sao, ít nhất đến giờ chưa nhiễm bệnh. Có điều tuy bệnh đậu mùa nguy hiểm, người chết nhiều nhưng với nam nhân khỏe mạnh tình hình vẫn khả quan hơn. Huống hồ nam nhân không để ý dung mạo như chúng ta, nhiễm bệnh chỉ cần cố gắng sống sót là được."

Ngưng quý cơ nói cũng có lý, nhưng có lẽ do nàng ấy và đường huynh của mình không thân nên vẫn giữ bình tĩnh, không quá hoang mang.

Vệ Tương chỉ cười: "Vậy thì tốt."

Ngưng quý cơ kể tiếp: "Trong thư huynh ấy không nói rõ là vì bệnh đậu mùa, mà là... Bên nước La Sát còn có biến khác, nhưng sự việc quan trọng, trong thư huynh ấy không dám nói rõ, chỉ dặn phụ mẫu ta gần đây cẩn thận với mọi người và đồ vật tiếp xúc gần. Ta trước giờ không thích mấy thứ của nước La Sát, nhưng thấy trong cung của muội có nhiều nên tới nhắc nhở muội. Ta biết mấy thứ đó do bệ hạ ban thưởng, nhưng thời gian tới muội ít dùng lại, coi chừng gặp chuyện."

"Muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ."

Ngưng quý cơ mỉm cười, cắn một miếng gà cuộn đậu hũ: "Món này ngon quá, đợi đến hành cung ta sẽ thường xuyên đến chỗ muội xin cơm."

Vệ Tương bật cười thành tiếng: "Tỷ tỷ cứ đến đi, muội sẽ bảo họ làm nhiều món mà tỷ tỷ thích.

...

Đi như vậy thêm một ngày một đêm, đến xế chiều hôm sau mọi người mới đến hành cung Lân Sơn. Sau khi đế hậu và Truân thái phi được cung nhân hầu hạ vào trong, ngoài cửa cung bắt đầu trở nên lu bù. Các phi tần, thái phi thái tần, hoàng hậu công chúa đều vội xuống xe. Trước các đình viện phủ đệ dưới chân núi chỗ cho các quan lại dòng tộc đi theo, mọi người cũng bận rộn sắp xếp.

Vệ Tương được một thái giám dẫn đường vào hành cung, thái giám này khoảng hai mươi tuổi, mày thanh mi tú, hoạt bát thông minh, cả đoạn đường đi luôn nhiệt tình giới thiệu cảnh vật xung quanh. Cho đến khi dừng lại trước Thanh Thu Các, gã nói: "Thanh Thu Các này là nơi có thể nói là tốt nhất ở hành cung Lân Sơn. Nơi này tuy không quá khí thế nhưng lại vô cùng tao nhã lịch sự, hơn nữa hậu viện tựa núi nên Thanh Thu Các mát mẻ vô cùng, đó cũng là lý do nó có tên như vậy."

Trong lúc nói chuyện, đoàn người bước qua cửa, gã săn sóc dìu Vệ Tương, giới thiệu tiếp: "Quan trọng hơn là nơi này gần Thanh Lương Điện của bệ hạ."

Tích Lâm tò mò: "Đã lên núi rồi còn gần Thanh Lương Điện hả? Ta cứ tưởng xa lắm.

Thái giám kia giải thích: "Cả hành cung được xây dựng trên núi, Thanh Thu Các tựa lưng vào 'núi trên núi'. Lúc mới xây dựng hành cung, Thanh Thu Các được xây thêm vườn hoa hồ nước, thực sự rất gần Thanh Lương Điện. Nếu đi đường gần nhất thì chỉ mất một khắc thôi." Nói tới đây, gã nhìn vị sủng phi trước mặt, "Chính vì gần nên hoàng đế mới khâm điểm Thanh Thu Các cho nương tử."

Vệ Tương mỉm cười, gò má ửng đỏ, mặt như hoa đào, xinh đẹp đến nỗi thái giám kia không dám nhìn nhiều, vội dẫn đường tiếp.

Đưa Vệ Tương về đến tận phòng, thái giám kia mới cáo lui.

Khoảng hai khắc sau, Trương Vi Lễ chạy tới hành lễ với Vệ Tương, cười nói: "Bệ hạ sai nô tài tới hỏi quý nhân nương tử có mệt hay không, nếu mệt thì nương tử tự ăn tối trước, lát nữa bệ hạ sẽ đến, còn nếu không mệt, vậy mời nương tử theo nô tài đến Thanh Lương Điện ăn tối, sau bữa tối bệ hạ muốn dẫn nương tử đi dạo."

Vệ Tương cũng đang rảnh, gật đầu ngay: "Ta đi."

Nói rồi nàng đến trước bàn trang điểm, bảo Quỳnh Phương và Tích Lâm giúp mình trang điểm lại, sau đó theo Trương Vi Lễ ra ngoài.

Đi được nửa đường, khi đi ngang qua một cái hồ nhỏ, Vệ Tương nhìn thấy Cung phi ở phía bên kia.

Nàng không cần thiết phải đi vòng để hành lễ, nhưng vì thấy Cung phi đang lau nước mắt, nàng mới chú ý, hạ giọng hỏi Trương Vi Lễ: "Nhìn hướng của Cung phi thì hình như nàng ấy mới từ Thanh Lương Điện đi ra, sao nàng ấy lại khóc?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me