Chương 82: Răn dạy
Quỳnh Phương làm theo lời dặn của Vệ Tương đến chỗ Văn chiêu nghi nhắn nhủ, khi về Quỳnh Phương nói Văn chiêu nghi chỉ cảm ơn, bản thân không rõ Văn chiêu nghi có hiểu ý mình hay không.Vệ Tương thở dài: "Dù có hiểu hay không ta cũng chỉ có thể nói như thế. Ta với nàng ấy không thân, cũng chỉ tiếp xúc với quý phi vào lần, nếu nói quá nhiều sẽ giống như đang châm ngòi quan hệ giữa họ và người ngoài." Nói tới đây, nàng hỏi, "Truân thái phi có đồng ý với thỉnh cầu của Văn chiêu nghi không?"Quỳnh Phương đáp: "Đồng ý rồi. Lúc nô tỳ đi truyền lời, cung của chiêu nghi nương nương đang vội thu dọn hành lý, có lẽ trong hôm nay sẽ trở về."Vì Mẫn quý phi, một giây Văn chiêu nghi cũng không muốn chờ.Chiều hôm đó, quả nhiên Văn chiêu nghi từ hành cung khởi hành hồi cung, nhưng sáu ngày sau, Văn chiêu nghi lại trở về.Vừa đi vừa về nhanh nhất cũng mất bốn năm ngày, nàng ấy chỉ mất sáu ngày, xem ra chỉ ở trong cung một lúc đã quay lại.Vệ Tương thấy thắc mắc nên đi cầu kiến Văn chiêu nghi, nhưng Văn chiêu nghi lại không chịu gặp ai.Mọi người trong lục cung đều thấy kỳ lạ, vì thế có người hiểu chuyện lấy nguyên nhân quan tâm để đi thăm hỏi. Cung nhân sôi nổi bàn tán: "Chẳng biết Mẫn quý phi và Văn chiêu nghi bị sao, nghe nói sau khi hồi cung Văn chiêu nghi đứng ngoài Ngọc Phù Cung một ngày một đêm nhưng Mẫn quý phi chẳng chịu mở cửa. Văn chiêu nghi hết cách, chỉ đành quay lại."Mấy ngày sau, lại có người nói: "Cuối cùng Mẫn quý phi cũng đồng ý để cung nhân đưa đứa bé đi an táng... Đứa bé kia đúng là đáng thương, đã thành hình rồi nhưng không thể cố gắng thêm một chút. Bệ hạ đã hạ chỉ hạ táng đứa bé chết non theo lễ nghĩa của hoàng tử để trấn an Mẫn quý phi.Dần dần bắt đầu có lời đồn Mẫn quý phi trở nên hỉ nộ vô thường, trong vòng hai ngày đã phạt đánh chết ba cung nhân, trong đó có một cung nữ không biết mắc lỗi gì, lúc đưa ra ngoài hạ táng trên người không còn miếng thịt nào lành lặn. Nghe đâu có có cung nữ bị siết cổ chết, có điều vết ngấn trên cổ không phải dấu dây thừng siết chặt bình thường, mà như cố cắt cổ xuống.Cung nhân mắc lỗi bị xử phạt vốn không có gì bàn cãi, nhưng cách làm như vậy khiến ai nghe cũng sợ hãi, nhất thời từ hoàng cung ở An Kinh đến hành cung Lân Sơn đều chê trách Mẫn thần phi, nhưng đế hậu niệm tình Mẫn quý phi mới mất con nên không nói gì.Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, tháng bảy, Mẫn quý phi lệnh hoạn quan chưởng sự tới hành cung, thỉnh chỉ đến hành cung bầu bạn bên thánh thượng. Hoàng đế không đồng ý, chỉ bảo Mẫn quý phi nghỉ ngơi cho tốt.Ba ngày sau, Mẫn quý phi lại sai người tới thỉnh chỉ, hoàng đế vẫn không đồng ý.Lần thứ ba cung nhân đến là vào cuối tháng bảy, hôm đó Vệ Tương đang ở Thanh Lương Điện, Sở Nguyên Dục sai người mang đĩa nho ướp lạnh tới.Vệ Tương thích ăn nho đã lột vỏ nhất, vì thế vừa ăn vừa đút hắn ăn, thỉnh thoảng lại phát hiện hắn nhìn mình chằm chằm, nhìn kỹ hơn mới thấy hắn nhìn chằm chằm tay nàng. Nàng không khỏi thắc mắc, thử nhìn lòng bàn tay rồi mu bàn tay mình, thấy không có gì khác thường, thắc mắc hỏi: "Bệ hạ nhìn gì vậy?"Sở Nguyên Dục mỉm cười: "Ngón tay Tiểu Tương thon dài đẹp tuyệt trần, khi lột vỏ nho trông như bạch ngọc và ngọc bích, đúng là rất đẹp."Vệ Tương đút một trái nho vào miệng hắn, đồng thời đến bên tai hắn, thì thầm: "Vậy bệ hạ ăn ngọc bích trước đi, bạch ngọc như thần thiếp đợi lát nữa cũng có bệ hạ nếm thử."Ngửi hương đàn thoang thoảng từ hơi thở của nàng, Sở Nguyên Dục không tự chủ được mà quay đầu, hôn nhẹ lên trán nàng.Một thái giám đột nhiên vào điện đúng vào lúc này, vừa thấy cảnh trước mắt liền vội cúi đầu, sau đó mới tiến lên vài bước, cẩn thận nói: "Bệ hạ, Mẫn quý phi sai người đến thỉnh chỉ, nói mấy ngày nay ở trong cung rất nóng... Quý phi muốn đến hành cung tránh nóng."Thái giám còn chưa dứt lời, Vệ Tương đã thấy Sở Nguyên Dục nhíu mày, nụ cười khi nãy không còn trên mặt nữa."Gần đây trong cung lắm tai tiếng, trẫm và hoàng hậu niệm tình quý phi mới mất con nên không nói gì. Quý phi cũng nên hiểu chuyện, yên tâm ở cữ nghỉ ngơi đi."Thái giám khom người không dám đáp.Vệ Tương cười nói: "Bệ hạ bớt giận. Việc này... Thần thiếp hiểu tại sao quý phi nương nương lại cố chấp như vậy."Sở Nguyên Dục nghiêng đầu nhìn nàng, dù đang cố kiềm chế cơn giận nhưng nét mặt vẫn lộ sự thiếu kiên nhẫn: "Tại sao?"Vệ Tương cười khổ lắc đầu: "Ở cữ không thể ra ngoài gặp gió, Mẫn quý phi lại vừa khỏi bệnh, e rằng ngay cả việc tắm rửa các ngự y cũng cho, càng đừng nói đến việc ăn những món lạnh. Bây giờ trời lại nóng như vậy, ai mà chịu nổi chứ? Hay là bệ hạ đồng ý với thỉnh cầu của Mẫn quý phi đi."Sở Nguyên Dục lắc đầu: "Đường xá xóc nảy, nàng ấy làm sao chịu được?"Vệ Tương vừa lột vỏ nho vừa nói: "Quý phi nương nương đã nghỉ ngơi hơn nửa tháng rồi, chỉ còn vài tháng nữa là hết cữ, chắc là thấy sức khỏe đã hồi phục nhiều nên mới thỉnh chỉ. Hơn nữa hành cung mát mẻ hơn trong kinh, quý phi nương nương đi đường mệt nhọc có thể yên tâm nghỉ ngơi, còn hơn sống những ngày nóng nực phiền muộn ở trong cung."Dứt lời, nàng lại đút hắn ăn nho.Sở Nguyên Dục hưởng thụ cảm giác mát lạnh trong khoang miệng: "Nàng nói cũng đúng." Rồi hắn ra lệnh cho thái giám kia, "Nếu quý phi đã muốn đến thì cứ đến đi." Sau đó hắn lại gọi, "Dung Thừa Uyên."Dung Thừa Uyên bước lên nghe chỉ.Sở Nguyên Dục dặn dò: "Ngươi cẩn thận sắp xếp người hầu hạ, lựa chọn xa giá cho quý phi, cố gắng để quý phi ít chịu mệt nhọc, càng không được ra gió."Dung Thừa Uyên khom người: "Nô tài sẽ phái Trương Vi Lễ đi."Mấy ngày sau, Mẫn quý phi tới hành cung Lân Sơn. Các phi tần mỗi người một mục đích đều lấy lý do "thăm hỏi" để tới tận cửa, còn Mẫn quý phi lấy cớ "sức khỏe còn yếu, cần nghỉ ngơi" không gặp ai, thế nên bắt đầu lại có lời đồn nói Mẫn quý phi bị hủy dung mạo vì bệnh đậu mùa, vì vậy mới không ra ngoài.Mẫn quý phi hoàn toàn không để ý tới những lời đồn này, mãi đến cuối tháng bảy, đến ngày các phi tần đi thỉnh an hoàng hậu. Tuy hoàng hậu đang có thai, mọi việc trong lục cung do Văn chiêu nghi và Ngưng quý cơ xử lý, việc thỉnh an này vốn được miễn, nhưng mấy ngày nay trong cung liên tục có tin đồn, hoàng hậu muốn mọi người ngồi yên lại nên đầu tháng bảy đã lệnh cung nhân đi truyền lời, bảo các phi tần đi thỉnh an theo thường lệ.Chỗ ở của hoàng hậu ở hành cung Lân Sơn gọi là Tiêu Phong Điện, tuy không huy hoàng tráng lệ như Tiêu Phòng Điện ở hoàng cung nhưng cũng rất rộng rãi. Từ sáng sớm các phi tần đã tới, vì chưa được hoàng hậu truyền triệu nên mọi người tốp ba tốp năm kết bạn đứng dưới hành lang trò chuyện.Văn chiêu nghi và Ngưng quý cơ đến sớm vào điện bẩm báo tình hình hậu cung với hoàng hậu, Đào thải nữ gặp Mạnh bảo lâm ở cửa đại điện nên cả hai kết bạn cùng vào trong, từ xa thấy Vệ Tương đã tới nên đến tìm.Thấy xung quanh không có ai khác, Đào thải nữ hạ giọng thảo luận với Vệ Tương: "Mặc dù Mẫn quý phi đã ra cử nhưng từ lúc nàng ấy đến hành cung tới nay chưa từng gặp ai. Hôm nay hoàng hậu lại buộc mọi người tới thỉnh an, như vậy chẳng phải... Chẳng phải khiến Mẫn quý phi khó xử?"Vệ Tương híp mắt, sắc mặt Mạnh bảo lâm cũng lập tức thay đổi, vội kéo Đào thải nữ lại: "Nói bậy bạ gì đó! Bây giờ ai mà không biết Mẫn quý phi còn chưa khỏe hẳn? Nếu nàng ấy thỉnh chỉ không đến, hoàng hậu cũng sẽ không nói gì. Không được nói bậy nữa, chuyện của hoàng hậu và quý phi đâu đến lượt muội thảo luận?"Đào thải nữ tủi thân: "Muội chỉ nghe cung nhân nói vậy thôi."Vệ Tương lắc đầu: "Nghe Mạnh tỷ tỷ khuyên đi. Việc này cung nhân thảo luận cũng không có gì, nhưng từ miệng muội nói ra thì chưa chắc. Đến lúc đó muội có cố bào chữa chỉ sợ cũng vô dụng, nói không chừng sẽ phạt muội để giết một người răn trăm người đấy."Đào thải nữ sợ hãi: "Muội biết rồi!"Một khắc sau, Nghi Cảnh ra truyền lời, nói hoàng hậu truyền mọi người vào.Chúng phi tần vào điện, lúc này hoàng hậu đã ngồi ngay ngắn ở chủ vị. Hiện giờ hoàng hậu đã mang thai sáu tháng, bụng lộ rõ, mặt trông có vẻ tiều tụy.Mọi người đồng loạt hành lễ, hoàng hậu cho các nàng ngồi xuống, sau đó nghe Nghi Cảnh bẩm báo: "Mẫn quý phi nói không khỏe, không tới được.""Cứ để nàng ấy nghỉ ngơi đi." Hoàng hậu lạnh nhạt nhíu mày, "Gần đây bổn cung không có tâm lực, trong cung lại vô cùng náo nhiệt. Các muội đúng là to gan, cái gì cũng dám thảo luận bàn tán."Mọi người vội đứng dậy quỳ xuống tạ tội.Hoàng hậu không cho mọi người đứng lên, ngồi từ trên cao nhìn xuống, giọng nói tuy lộ sự mệt mỏi nhưng không hề mất vẻ uy nghiêm: "Bệ hạ trước giờ rất ưu đãi với hậu cung, bổn cung cũng ghi nhớ tình cảm tỷ muội, không muốn nặng lời. Nhưng nếu có ai cảm thấy bổn cung yếu đuối không trấn áp được mấy việc này thì cứ thử tiếp xem. Từ hôm nay trở đi, bổn cung không muốn nghe thấy những tin đồn bậy bạ nữa. Ai muốn nói thì đến gặp bổn cung mà nói, ở lãnh cung không chỉ có người quen mà còn có phế phi thời tiên đế, là chỗ tốt để các muội nói chuyện phiếm đấy!"Chúng phi tần câm như hến, không ai dám phản bác một chữ, đều cúi đầu nói: "Hoàng hậu nương nương bớt giận.""Lui xuống hết đi." Hoàng hậu hờ hững ra lệnh.Mọi người không dám nói nhiều, cẩn thận hành lễ cáo lui.Hoàng hậu lại gọi: "Văn chiêu nghi."Văn chiêu nghi lập tức dừng bước.Hoàng hậu thở dài: "Muội thay bổn cung đi thăm Mẫn quý phi, nói với nàng ấy chỉ cần lo tĩnh dưỡng là được, những chuyện khác không đáng quan tâm."Văn chiêu nghi hành lễ: "Vâng." Sau đó nàng cũng lui ra ngoài.Mọi người lần lượt ra khỏi điện, dù lời răn dạy của hoàng hậu khiến ai nấy đều sợ hãi nhưng vẫn có người to gan tò mò muốn biết tình hình của Mẫn quý phi, thế nên Khang quý nhân và Tống tài nhân muốn đi cùng Văn chiêu thăm hỏi Mẫn quý phi.Văn chiêu nghi chỉ nói Mẫn quý phi đang mệt nhọc, từ chối tất cả.Cung phi nhíu mày trầm giọng: "Còn dám trêu vào thị phi, thật sự muốn vào lãnh cung hả?"Vệ Tương nhìn Cung phi, cười nói: "Bình thường đâu thấy Cung phi nương nương quan tâm chuyện của Mẫn quý phi, bây giờ vì Mẫn quý phi mà răn dạy phi tần, chắc là do gần đây trời nóng."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me