Kim Nguu Xuyen Khong Doi Doi Cho Nu Phu
Sáng hôm sau"Dậy đi! Gần 7h rồi!" Kim Ngưu vung chiếc mền bay lên không trung. Song Linh chẹp miệng lười biếng mở mắt ra. Sau đó lại túm cái mền đang sắp rơi xuống đất trùm lại trên đầu mình.Kim Ngưu thở dài một tiếng. Khổ tâm cô quá đi! Mẹ của Song Linh sắp đến rồi. Kim Ngưu kẽ lắc đầu rồi bước đến chiếc tủ chọn cho Song Linh một bộ váy màu trắng, hoạ tiết đơn giản đen. Đi đến lấy điện thoại mình nhắn tin xin chị chủ nghỉ một hôm.Không nghe thấy tiếng la của Kim Ngưu nữa. Song Linh tự mò ngồi dậy. Lâu lắm rồi mới có thể đi lại được. Thật thoải mái.Song Linh ngồi dậy xoay người từ từ nhẹ nhàng đặt chân xuống giường bệnh như thể kiểm tra xem hôm qua có phải là một giác mơ không?Song Linh mỉm cười thở nhẹ.Không phải là mơ."Đừng ngồi cười như con ngốc nữa. Lẹ đi! Thay đồ rồi tao làn tóc cho mày!" Kim Ngưu lên tiếng"Yes sir!" Song Linh bước nhanh vào phòng vệ sinh.Một lúc sau khi Kim Ngưu tân trang cho Song Linh. Làm thủ tục xuất viện thì Song Linh đã an toạ trên chiếc xe lăn để diễn nốt vở kịch. "Đi thôi!" Kim Ngưu đi lại đẩy chiếc xe lănLời bán tán bắt đầu nổi lên trong bệnh viện--Không phải là hai cô con gái hư hỏng nổi danh khắp thành phố là Kim Ngưu và Song Linh sao? Thật hợp nha!--Ăn chơi xa xỉ, mặt dày bám theo bạn trai người khác. Thật không biết xấu hổ!--Quả là hợp nhau!--Mất chân rồi đúng là quả báo!--Đáng chết!"Đúng là rỗi hơi!" Song Linh nói thầm. Chẵng mảy may để ý đến mấy lời này. Kim Ngưu cũng không khác mấy.Chẵng mấy chốc. Một chiếc xe đen đậu trước cửa bệnh viện. Song Linh đưa mắt nhìn chiếc xe. Từ trong xe, một cậu trai bước ra nhìn và nhìn cả hai cô một cách chán ghét,"Tôi nghe bác gái đến đón cậu!" Cậu ta nói."Tôi không thích lên được không?" Song Linh nói nhạt."Tôi chỉ được bác gái nhờ. Lên hay không cần cậu quyết? Tôi chỉ giữ lời hứa của mình!" Nói rồi cậu ấy đi lại bế xốc Song Linh lên. Kim Ngưu nheo mày rồi đi lại mở cửa cho cậu trai ấy đặt Song Linh vào, cơ bản thì việc đỡ Song Linh lên xe trong tình trạng đang đóng kịch là một việc khó. Coi như cậu ta giúp bọn cô rồi.
Kim Ngưu không sợ bị bắt cóc. Bởi xung quanh đây toàn là vệ sĩ của nhà Song Linh để tránh nhỏ giở trò bỏ đi nên chuyện đó sẽ không xảy ra được."Cậu vào luôn đi! Nghe nói cậu đã làm hoà với gia đình?" Cậu ta giọng đều hỏi nhẹ."..." Kim Ngưu cũng ngồi vào, trên mặt chẳng hiện ra sự quan tâm.Cả đoạn đường về nhà Song Linh chỉ dựa vào vai Kim Ngưu lẩm nhẩm bài nhạc trong điện thoại. Không khí ngột ngạc, không ai nói ai câu nào. _______Lần nữa cậu trai ấy lại bế Song Linh xuống xe. Song Linh chã buồn liếc mắt cảm ơn cậu ấy một cái. Ngược lại còn dùng tay phủi đi những chỗ bị chạm vào. Hành động này khiến cậu trai kia vô cùng khó chịu. Cậu dơ bẩn lắm sao?Kim Ngưu mặt lạnh đẩy Song Linh đi vào cửa. "Bình tĩnh nhé!" Kim Ngưu nói nhỏSong Linh gật đầuCạchBóng dáng của cha mẹ Song linh xuất hiện trong phòng khách. Hai người họ nhàn nhã nhấp từng ngụm trà.Song Linh nhếch môi khinh bỉMột chút nữa tôi vạch mặt từng người cho xem. -Chào con gái! - giọng chua chát vang lênPhải rồi! Giờ nhìn mới thấy Song Tử rất giống với mẹ. Còn Song Linh thì không hề có bất kỳ nét nào. Sao lại vậy? Rõ hai người này là sinh đôi mà???Không lẽ? Song Linh là con riêng?Nên mẹ của Song Linh mới tỏ thái độ? Từ lúc nhỏ tới giờ?Giọng nói của Song Linh cắt đứt dòng suy nghĩ của Kim Ngưu."Chào mẹ!" Song Linh lạnh nhạt trả lời. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mẹ mình khiến bà ta vô cùng bất ngờ. Những lúc thấy bà. Không phải Song Linh sẽ rụt người. Chứ chưa bao giờ dám nhìn thẳng, hay tỏ thái độ sắc bén, lạnh nhạtCha Song Linh đảo mắt xuống chân Song Linh. Chẹp miệng-Chân phế rồi nhỉ?"Vẫn còn khá tốt ạ!"-Hử?"Con nói là con vẫn có thể đạp chết những người con ghét ạ!" Song Linh đápPhụt - cậu trai lạ mặt kia đang trong bếp uống nước bỗng phụt ra-Mày dám nói vậy sao?"Có gì mà không dám ạ?" Song Linh đápKim Ngưu lắc đầu rồi lẻn nhanh vào bếp, cơ bản vì cô thấy từ phòng khách qua bếp gần hơn từ phòng khách ra tới cửa lớn. Cô làm biếng đi, đôi khi mặt dày một chút cũng không chết ai. Ở đây giao cho Song Linh thôi. Kim Ngưu cũng lấy làm lạ. Sáng nay không thấy Song Tử. Đang lúc nhìn nhìn dọc nhìn ngang thì cậu trai kia lên tiếng."Song Tử vì phản đối ba mẹ mà bị tống qua nhà thằng Thiên Yết rồi! Chắc tầm 10' nữa là thằng đó phá ngục tới đây thôi!" Cậu ta đápKim Ngưu trề môi gật đầu rồi lại trợn mắt nhìn người đối diện mình? Mấy người rảnh đến thế sao?Bên ngoài.-Mày không biết thương anh mày sao?- ba Song Linh nói"Ai thương con. Con thương lại! Ai không thương con. Thì cần gì con phải dành tình cảm cho người ta?" Song Linh lớn giọng nóiPhù phù phù-Ông nó bớt giận! Mày mau xin lỗi ba! Song Linh nhếch môi quay đi-Một tí nữa khôn hồn làm thiếu gia kia vui lòng! Không thì đưng hòng mày yên ổn!- mẹ Song Linh trừng mắtVừa mới nhắc tào tháo. Tào tháo liền tới ngay. Chuông cổng reo lên một hồi. Giọng người hầu thông báo cậu thiếu gia đó đã tới. Song Linh khá mong chờ giây phút này. Kim Ngưu nghe vậy liền thò đầu trong bếp ra định coi kịch hay. Vị thiếu gia nhìn mặt mày rõ là ăn chơi lắm điều. Trên tay cầm bó bông đứng trước mặt Song Linh. Cả mẹ lẫn ba Song Linh bắt đầu dựng lên màn kịch. Bà ta tay đặt lên vai Song Linh, mắt dịu dàng nhìn con gái. Song Linh nhẹ nhàng lấy tay mẹ mình ra trong nụ cười khinh bỉ--Hix! Chân con bé... người mẹ như ta thực sự rất mong một người như cậu có thể chăm sóc nó!- bà ta khóc lóc, còn ông ta cũng giở mặt buồn ra.Nhảm nhí thật!Giả tạo đến sởn gai ốc.Thật kinh tởm!-Xin đừng quá đau buồn!--Chỉ vì ngày xua con bé quá dại dột. Cảm ơn cậu không để ý đến tai tiếng mà..."Tởm quá!" Song Linh nói.--Con nói nói gì vậy?
Kim Ngưu không sợ bị bắt cóc. Bởi xung quanh đây toàn là vệ sĩ của nhà Song Linh để tránh nhỏ giở trò bỏ đi nên chuyện đó sẽ không xảy ra được."Cậu vào luôn đi! Nghe nói cậu đã làm hoà với gia đình?" Cậu ta giọng đều hỏi nhẹ."..." Kim Ngưu cũng ngồi vào, trên mặt chẳng hiện ra sự quan tâm.Cả đoạn đường về nhà Song Linh chỉ dựa vào vai Kim Ngưu lẩm nhẩm bài nhạc trong điện thoại. Không khí ngột ngạc, không ai nói ai câu nào. _______Lần nữa cậu trai ấy lại bế Song Linh xuống xe. Song Linh chã buồn liếc mắt cảm ơn cậu ấy một cái. Ngược lại còn dùng tay phủi đi những chỗ bị chạm vào. Hành động này khiến cậu trai kia vô cùng khó chịu. Cậu dơ bẩn lắm sao?Kim Ngưu mặt lạnh đẩy Song Linh đi vào cửa. "Bình tĩnh nhé!" Kim Ngưu nói nhỏSong Linh gật đầuCạchBóng dáng của cha mẹ Song linh xuất hiện trong phòng khách. Hai người họ nhàn nhã nhấp từng ngụm trà.Song Linh nhếch môi khinh bỉMột chút nữa tôi vạch mặt từng người cho xem. -Chào con gái! - giọng chua chát vang lênPhải rồi! Giờ nhìn mới thấy Song Tử rất giống với mẹ. Còn Song Linh thì không hề có bất kỳ nét nào. Sao lại vậy? Rõ hai người này là sinh đôi mà???Không lẽ? Song Linh là con riêng?Nên mẹ của Song Linh mới tỏ thái độ? Từ lúc nhỏ tới giờ?Giọng nói của Song Linh cắt đứt dòng suy nghĩ của Kim Ngưu."Chào mẹ!" Song Linh lạnh nhạt trả lời. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mẹ mình khiến bà ta vô cùng bất ngờ. Những lúc thấy bà. Không phải Song Linh sẽ rụt người. Chứ chưa bao giờ dám nhìn thẳng, hay tỏ thái độ sắc bén, lạnh nhạtCha Song Linh đảo mắt xuống chân Song Linh. Chẹp miệng-Chân phế rồi nhỉ?"Vẫn còn khá tốt ạ!"-Hử?"Con nói là con vẫn có thể đạp chết những người con ghét ạ!" Song Linh đápPhụt - cậu trai lạ mặt kia đang trong bếp uống nước bỗng phụt ra-Mày dám nói vậy sao?"Có gì mà không dám ạ?" Song Linh đápKim Ngưu lắc đầu rồi lẻn nhanh vào bếp, cơ bản vì cô thấy từ phòng khách qua bếp gần hơn từ phòng khách ra tới cửa lớn. Cô làm biếng đi, đôi khi mặt dày một chút cũng không chết ai. Ở đây giao cho Song Linh thôi. Kim Ngưu cũng lấy làm lạ. Sáng nay không thấy Song Tử. Đang lúc nhìn nhìn dọc nhìn ngang thì cậu trai kia lên tiếng."Song Tử vì phản đối ba mẹ mà bị tống qua nhà thằng Thiên Yết rồi! Chắc tầm 10' nữa là thằng đó phá ngục tới đây thôi!" Cậu ta đápKim Ngưu trề môi gật đầu rồi lại trợn mắt nhìn người đối diện mình? Mấy người rảnh đến thế sao?Bên ngoài.-Mày không biết thương anh mày sao?- ba Song Linh nói"Ai thương con. Con thương lại! Ai không thương con. Thì cần gì con phải dành tình cảm cho người ta?" Song Linh lớn giọng nóiPhù phù phù-Ông nó bớt giận! Mày mau xin lỗi ba! Song Linh nhếch môi quay đi-Một tí nữa khôn hồn làm thiếu gia kia vui lòng! Không thì đưng hòng mày yên ổn!- mẹ Song Linh trừng mắtVừa mới nhắc tào tháo. Tào tháo liền tới ngay. Chuông cổng reo lên một hồi. Giọng người hầu thông báo cậu thiếu gia đó đã tới. Song Linh khá mong chờ giây phút này. Kim Ngưu nghe vậy liền thò đầu trong bếp ra định coi kịch hay. Vị thiếu gia nhìn mặt mày rõ là ăn chơi lắm điều. Trên tay cầm bó bông đứng trước mặt Song Linh. Cả mẹ lẫn ba Song Linh bắt đầu dựng lên màn kịch. Bà ta tay đặt lên vai Song Linh, mắt dịu dàng nhìn con gái. Song Linh nhẹ nhàng lấy tay mẹ mình ra trong nụ cười khinh bỉ--Hix! Chân con bé... người mẹ như ta thực sự rất mong một người như cậu có thể chăm sóc nó!- bà ta khóc lóc, còn ông ta cũng giở mặt buồn ra.Nhảm nhí thật!Giả tạo đến sởn gai ốc.Thật kinh tởm!-Xin đừng quá đau buồn!--Chỉ vì ngày xua con bé quá dại dột. Cảm ơn cậu không để ý đến tai tiếng mà..."Tởm quá!" Song Linh nói.--Con nói nói gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me