LoveTruyen.Me

Kim Taehyung Nguoi Trong Mong


Chiếc mô tô lao trên con đường cao tốc một cách điên cuồng, và rất nhanh, nó dừng lại trước một khu nhà dường như đã bị bỏ hoang. Khu nhà bị bao bọc bởi vô vàn ngọn cỏ dại, xen lẫn vài cây xanh và một số cành hoa giản dị. Nơi đây chẳng có gì là tốt đẹp, từ khung cảnh bên ngoài đến bên trong khu nhà.

- Mày chắc mẹ tao ở đây à ? – Jungki ngước nhìn khu nhà, quay sang hỏi cô gái với bộ đồ đen rất ngầu.

Haeri nhìn vào màn hình chiếc điện thoại, miệng nói nhỏ nhưng đủ cả hai nghe.

- Chắc. 100%. Và tao cũng gọi cảnh sát rồi. Khoảng chừng một tiếng sau họ tới.

- Và đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ có một tiếng để làm việc.

Hai cô gái, chẳng ai biết họ đã từng trải qua những gì với nhau. Nhưng khoảng thời gian họ bên nhau có lẽ không ít. Kế hoạch lần này, chẳng ai giúp họ thực hiện, là do họ tự ngồi bàn với nhau. Và tỉ lệ thành công đạt bao nhiêu thì phải xem Chúa có thương họ hay không...

Bước lên tầng năm khu nhà, gió thổi càng nhiều hơn, không khí thấm đẫm sương mù làm cho nơi này càng thêm rét. Hai người nhanh nhẹn bước tới một căn phòng đã đóng cửa, cánh cửa bị gỉ sét đến xấu xí thấy rõ. Jungki không thể tin được tên bắt cóc đã đưa mẹ mình đến một nơi thiếu thẩm mĩ như vậy. Thật không hợp với gương mặt xinh đẹp của bà.

Không chần chờ một chút, Haeri đẩy cửa bước vào bên trong. Bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô. Haeri khó chịu nhìn Jungki.

- Làm gì vậy ?

- Sao mày hành động nông nổi vậy ? Lỡ có tên bắt cóc nên trong thì sao ? – Jungki tuy trách mắng Haeri, nhưng ngữ khí vô cùng nhỏ nhẹ, không muốn phải hét lên với cô bạn chí cốt.

- Yên tâm. Tin tao. Không có gì đâu.

Jungki muốn nói gì đó rồi lại thôi. Làm sao chỉ một câu “tin tao” là cô yên tâm được ? Đấng sinh thành đang ở bên trong kia, chưa biết người đã ra làm sao, đã hối hả chạy vào bên trong. Chẳng may nếu tên bắt cóc đang ở cùng bà, thì chẳng phải tự chuốc họa vào thân sao ?

Nhưng nếu nói ra liệu có thay đổi được sự thật ? Đến đây rồi, nghĩa là đã tự chui vào hang cọp, thôi thì đánh liều một lần. Chỉ cầu xin rằng, ông trời đừng nhẫn tâm quá mức, dập tắt chút hi vọng cuối cùng đang len lỏi nơi đáy lòng.

Cách cửa bật mở. Bên trong rất tối, chỉ có mập mờ ánh áng hắt từ ngoài vào. Haeri mở cửa to hơn, cốt để xem bên trong có những ai. Có lẽ lần này ông trời rất thương mẹ con của Jungki. Bên trong chẳng còn ai ngoài một người phụ nữ đang bị trói ngồi trên ghế, tóc xõa rũ rượi xuống che gần hết gương mặt.

Cả hai cùng tiến vào trong, nhẹ nhàng, cẩn thận vô đối.

Bước đến trước người phụ nữ kia, Jungki khe khẽ gọi, nhưng vẫn nghe được giọng cô đang rung lên như thế nào.

- Mẹ... Có phải mẹ...

Chưa đợi cô con gái nói hết câu, cánh cửa sau lưng đóng rầm lại. Đèn trong phòng đột ngột bật sáng, thắp sáng nơi quái quỷ này.

Một người đàn ông đã qua tứ tuần bước ra từ nơi cánh cửa đã đóng lại, khiến cho cơ mặt của Jungki và Haeri cứng lên. Jungki nhanh chóng quay lại nhìn người đàn bà ngồi trên ghế.

Bà từ từ ngóc đầu dậy. Dù ánh sáng trong phòng khá yếu, chỉ có một bóng ngay giữa phòng, nhưng vẫn đủ để đôi đồng tử nâu đỏ thấy được những vết bầm tím trên gương mặt của bà. Bên cạnh còn có những vết trầy xát do bị hành hạ.

Rất nhanh, đôi đồng tử nâu đỏ trợn lên giận giữ, như đôi mắt hổ phách của cọp mẹ mất con, mạnh mẽ và hung bạo.

Liếc về phía người đàn ông kia, cô quát lên.

- Ông làm cái gì với mẹ tôi vậy hả ?

- Khà khà. Tao chẳng làm gì cô ả cả.

Giọng người đàn ông khàng khàng, đục ngầu như người say rượu. Chẳng mấy chóc cánh cửa sau lưng lão mở tung ra, khoảng chừng hơn 5 người đàn ông khác bước vào. Jungki bàng hoàng nhìn đám trước mặt. Cô không ngờ được lão ta lại có thể thuê người để hạ gục cô. Và chắc đó không phải là số tiền nhỏ, khi tất cả người lão thuê ai ai cũng lực lưỡng cao to...

Rượu vang đỏ thẫm, sóng sánh trong ly như máu tươi vừa đổ ra. Ngồi trên chiếc ghế sô pha, Taehyung vừa cầm ly rượu lắc lắc, mắt vừa liếc nhìn thứ đỏ thẫm ấy nghiêng qua nghiêng lại. Rồi...

“Xoảng”

Ly rượu rơi xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn. Con mèo Anh lông ngắn nằm cạnh anh khẽ rùng mình sau tiếng động, bật dậy phóng đi vào bên trong gian bếp.

Phòng khách bây giờ chẳng còn ai ngoài anh.

Im lặng đến đáng sợ.

Lá cây ngoài căn biệt thự khẽ xôn xao, cựa quậy trong cơn gió đêm đang lùa về, âm thanh xột xoạt vang lên liên hồi. Từng giọt sương đã sớm phủ về cành lá, tô điểm cho khung cảnh buổi tối thêm yên ắng, hiu quạnh.

Anh nhắm nghiền đôi mắt lại, cơn buồn ngủ nhanh chóng vồ lấy anh. Đôi lens đã được tháo ra, trả lại đôi con ngươi một màu đen láy. Sâu thẳm đến cô đơn tê tái.

- My brother, chú em không cần đi học sao ?

Tiếng nói vang vọng từ cầu thang xuống, lộ rõ vẻ thân thiết trong từng câu chữ. Cô gái với gương mặt phúc hậu bước xuống, mắt chăm chăm nhìn vào cậu em trai đang giả vờ ngủ.

Taehyung mở hờ một bên mắt, khẽ nhìn người chị gái đã đứng trước mặt từ bao giờ. Tuy gương mặt cô có phần phúc hậu nhưng vẫn toát lên sự trẻ trung của gái đôi mươi. Cùng chiếc áo len cao cổ làm nên sự cao quý của vị tiểu thư đài cát.

- Không cần học.

- Không cần học cũng không nên phá đồ như thế. – Giọng cô trong trẻo phá tan sự tĩnh lặng nơi này – Mẹ rất giận đó.

Taehyung nhắm mắt lại, ngầm thông báo chị mình “hãy im đi”. Myun Hye thở hắt một tiếng, thẳng bước đi ra phía cửa.

- Chị đi chỗ này một lát. Ở nhà nhớ ngoan đó. Lát nữa vị hôn thê của chú em đến nhà, bảo chị không muốn tiếp.

Taehyung nhẹ nhàng mở mắt nhìn theo bóng lưng chị mình đang dần khuất sau cánh cửa. Anh thở dài. Xung quanh lại im lặng như ban nãy, giống như Chúa đang chiều lòng cậu.

Vị hôn thê mà Myun Hye nói đến chẳng ai khác ngoài bạn gái cậu. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, trong cả dòng họ và trên toàn thế giới, chỉ có duy nhất Kim Myun Hye dám phá bỏ đi cái hạnh phúc mà cậu đang hưởng, cũng là người duy nhất dám dùng một tay che trời, từ từ cướp mất cô gái mà cậu yêu thương.

Cho nên, cậu tuyệt đối phải bảo vệ cô, bảo vệ người cậu yêu thương bằng cả trái tim. Dù đó có là nghịch đạo, cậu cũng sẵn sàng.

Sau khi giáng một cái đấm vào mặt hắn, Jungki tiếp tục dùng chân đá vào bụng hắn triền miên, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội trở mình. Tiện chân, cô đá vào mặt tên phía bên trái, rồi tới phía bên phải, hết tên này đến tên kia...

Mọi việc cứ tiếp tục diễn ra như một vòng tuần hoàn, trong hơn 30 phút đồng hồ.

...

Jungki và Haeri dừng lại nghỉ ngơi sau khi hạ hết những tên ở đây. Những tên này, tuy cao to khỏe mạnh nhưng không hề biết chút võ phòng thân, chỉ tiện tay chân đấm đá vài cái. Thật bất lợi cho chúng khi gặp được hai cô gái ở đây. Bởi họ ai cũng đã từng đứng trên võ đường, được các bậc tiền bối  đào tạo chu đáo.

Người đàn ông đứng kế bên cánh cửa tuyệt nhiên không hề hoảng sợ, ngược lại hắn nở một nụ cười man rợn, nham hiểm.

- Chà. Giỏi lắm !

Nói rồi lão ta búng tay. Từ đằng sau lão, cánh cửa bật mở. Và lại có thêm những tên trai tráng cao to bước vào. Lần này chắc chắn nhiều hơn lần trước.

Bên ngoài trời đêm tối om, chẳng có một gợn mây nào, chỉ có duy nhất vài chấm nhỏ in trên tấm nhung lụa tối màu. Lá cây thi nhau cọ xát, thỉnh thoảng lại có vài lọn gió thổi qua, âm thanh cứ thế được dịp “rộn ràng” hơn.
Bên trong, mọi thứ vô cùng hỗn độn, chỉ duy nhất người đàn bà đang bị trói trên ghế và người đàn ông đứng phía sau cánh cửa im lặng quan sát tình hình.

Giọt mồ hôi chảy xuống gò má Haeri, rồi tới cằm, và điểm dừng chân là nền gạch lạnh ngắt. Cô đang thầm nguyền rủa trong lòng, tại sao lại có thêm nhiều tên khác đến trong khi những tên ở đây chưa gục hoàn toàn ?

Đột nhiên, những tên kia lao vào cùng một lúc, cố tình áp đảo hai cô gái nhỏ bé. Jungki và Haeri cứ liên tục phải đấu 2, đấu 3 một lúc, sức lực cứ thế bị rút cạn.

Người tính không bằng trời tính.

Dù có lên kế hoạch kĩ đến đâu, cả hai cũng không thể đoán được một tên bắt cóc đòi tiền chuộc lại có thể bỏ ra không ít tiền để thuê người hạ gục họ.

Và lão đã thành công.

Cả Haeri và Jungki đều bị một thanh sắt đánh vào sau gáy, theo đà ngã người xuống đất.

Một tên hung bạo túm tóc Jungki, mạnh tay đập vào bức tường gần đó.

Jungki lúc đầu cảm nhận được cái đau điếng người khi bị đập đầu vào tường, sau chẳng còn biết gì ngoài việc nhận thấy trước mắt đang dần mờ đi, cơ thể đang mất dần sức lực, không cho phép cô đứng dậy chống trả.

Trong khi ý thức đang dần trở nên mơ hồ, cô thấy Haeri đang bị chúng trói lại, miệng gào thét gì đó rất dữ dội, nhưng cô không nghe thấy. Tinh thần cứ thế đi xuống, cho đến khi trước mắt là một mảng tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me