LoveTruyen.Me

Kinh Diễm Khuynh Thành

Chương XXIII:Hồi kết mỹ nhân

Ngochoangthanhthien

Ngựa cùng xe đã đến đón người về. Nhưng động Viên Thế và đầm Lục Tử, vẫn chưa thấy mỹ nhân đâu.

--Hang-Mỵ-Nha--

"Quận chúa Mirlo, mời!"

Mirlo nhăn mặt, vết thương của nàng đau lắm, có thể ở lại thêm vài ngày không? Nàng đứng lên còn khó.

"Không về thì sao?"

"Nếu hết thời hạn mà vẫn không có mặt ở kinh thành tất nhiên sẽ bị truất quyền tham gia." Thế tử Tio không biết từ lúc nào đã đi vào hang nhìn nàng Quận chúa đang lười biếng nằm đó.

Hôm nay, nhờ Lione tỷ tỷ, chàng mới phát hiện ra: bức hoạ Quận chúa Mirlo trả lại không phải do chàng vẽ.

Nếu đối phương cũng đồng ý, vẽ đáp lễ bằng một bức hoạ, xem như là tín vật định tình.

Bản chất con người luôn tự hoài nghi chính mình. Luôn lo lắng mình không thể làm được điều này việc kia... Luôn nghĩ thần kinh của mình không giống người bình thường.

Đó chính là cảm xúc của Thế tử Tio lúc này, cảm thấy mình không còn là chính mình nữa. Chàng bước đến, cúi người xuống, ẵm nàng Quận chúa đang mè nheo kia lên.

Quận chúa vừa giật mình vừa đau đớn thốt lên một tiếng kinh ngạc. Đùa à, mới hai ngày, vết thương của nàng còn đang chảy máu kia. Mirlo chảy nước mắt, tóm lấy vạt áo nam nhân, ngước lên trách:

"Đau ta!"

"Về thôi." Thế tử cúi xuống mỉm cười, nói nhỏ chỉ với mình nàng. "Về Hình bộ Lione tỷ tỷ sẽ chăm sóc cho Quận chúa."

Tất cả mọi người cùng đưa ánh mắt nghi vấn nhìn theo bóng lưng Hình bộ Thượng thư, đây là tình huống gì?

--Đảo-Bô-Lô-Ba-La--

Quận chúa Altezza trèo lên ngựa, phóng như bay về kinh thành. Không biết Sophie có ổn không, vết thương nặng như thế có khi chưa về đến kinh thành thì đã...

Không vấn đề gì! Bài thi thức trắng hai đêm cũng đã hoàn thành rồi, dù cho Sophie có không hoàn thành nhưng nàng ấy được đặc cách, bài thi hoàn hảo thì không sợ thua.

--Đường-về-kinh-thành--

Trên xe ngựa, Thế tử Tio vẫn ôm lấy Quận chúa Mirlo, mỹ nhân dựa vào người chàng, hoàn toàn không nói gì, cứ như nàng đã chìm vào giấc ngủ yên bình.

"Mirlo, ta thích nàng!" Thế tử dõng dạc nói.

Bàn tay thiếu nữ siết chặt lấy vạt áo Thế tử, cánh môi hồng mấp máy:

"Ta cũng vậy."

"Ta không nghe rõ."

"Ta nói, ta cũng thích ngài." Mirlo mở mắt ngước nhìn. "Tio, xin lỗi đệ, chúng ta bỏ trốn đi!"

--Hình-bộ--

"Quận chúa Mirlo, nghỉ ở đây đi! Ta đã chuẩn bị phòng rồi." Lione nhíu mày nhìn nữ tử đang nằm gọn trong lòng đệ đệ. "Vết thương có nặng lắm không?"

"Không! Là đệ muốn ôm nàng ấy."

Lione mỉm cười, ngươi có thể lấy lòng Quận chúa Mirlo, nhưng ngươi nghĩ mẫu thân nàng ấy sẽ để ngươi dễ dàng đoạt mỹ nhân vậy sao? Người ta đường đường là nương tử quốc dân, ngươi, Thế tử Tio, Hình bộ Thượng thư, ngươi nghĩ ngươi là ai?

"Quận chúa Lione, Thượng thư đại nhân hai ngày trước đã cứu mạng ta."

Lione trợn trắng mắt, chẳng lẽ suy nghĩ của nàng in lên cả mặt luôn hay sao? Ta sẽ chống mắt lên xem tình cảm hai người bền chặt đến đâu. Dù sao...nếu sau này Quận chúa Mirlo trở thành đệ muội của nàng...thì trong phủ sẽ có tới ba đệ nhất mỹ nhân...

"Lione Quận chúa, ta xin lỗi."

Nàng ta xin lỗi làm gì?

--Đại-Lý-Tự--

"Sophie!" Quận chúa Altezza lao thẳng vào cổng, không ai ngăn cản, cũng chẳng ai bất ngờ. Đâu phải lần đầu tiên nàng ấy làm loạn nơi này.

Các lính canh ảo não nhìn nhau, chỉ tội cho con ngựa vừa đến cổng đã gục chết. Chỉ trong một ngày, chạy cả quãng đường từ đảo về kinh thành, chỉ có Tề Thiên Đại Thánh cưỡi mây mới làm nổi. Ngươi chính là con ngựa tài giỏi nhất, hết mình phục vụ đến hơi thở cuối cùng.

"Sophie sao rồi?" Altezza đập cửa ầm ầm.

Thế tử Phong thành, chủ nhân Đại Lý Tự khoác áo bước ra, nhìn một lượt Quận chúa rồi thở dài.

"Sophie vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thái y nói muội ấy không sao, nàng đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Có đói không?"

"Ta còn chưa nộp bài thi."

"Ta đi với nàng!"

"Không cần, ta tự đi."

Quận chúa Altezza quay ngoắt người đi, không quan tâm đến tên nam nhân đang đứng ngẩn người ra đó.

"Ta nói là ta tự đi mà, ngài đi theo làm gì?"

"Nàng đi đường nàng, ta đi đường ta, ta đâu có đi theo nàng!"

Altezza bực bội bước đi nhanh hơn, đêm khuya thanh vắng, hắn cứ đi theo nàng thế này, không tin nàng hô hoán nói hắn sở khanh sao?

"Altezza, cẩn thận!"

Thế tử Auler giật mình nhìn thân hình thiếu nữ trước mặt đổ sập xuống. Nàng đỏ mặt, uất ức đứng dậy.

"Ngài không biết đỡ ta à?"

"Nàng có nói nàng ngã đâu, ta làm sao đỡ kịp."

"Ta nghe Thế tử Tio cầm cung bắn giặc cứu được Quận chúa Mirlo, ngài không thấy hổ thẹn sao?"

"Tại sao ta phải hổ thẹn?" Thế tử Auler trâng tráo. "Muội muội ta cũng vừa cứu mạng nàng đấy thôi."

"Đến cả nữ tử cũng biết dang tay giúp mỹ nhân, ngài chỉ biết đứng đó thôi!"

"Vậy giờ ta ẵm nàng?"

"Biến!"

Bá tánh hai bên đường bị hai người doạ sợ vội vàng né tránh, ai cũng muốn theo sát câu chuột cãi yêu của Thế tử Phong thành và Quận chúa Bảo Thạch thành.

"Ngài không hỏi tại sao ta ngã hả?"

"Ừ nhỉ. Tại sao nàng ngã?"

Altezza dậm chân khó chịu, tên ngốc này tức chết nàng. Nàng oan ức kể lể:

"Ta thức hai đêm liền hoàn thành bài thi, lại cưỡi ngựa cả ngày."

"Mỹ nhân của ta mệt mỏi rồi!"

Nam nhân bất hảo lao người tới ẵm mỹ nhân lên, nàng giãy giụa khó chịu:

"Ai là mỹ nhân của ngươi?"

Bực bội là gì? Nàng cũng chẳng biết đâu, chỉ biết hắn ẵm nàng thế cũng đỡ cả đoạn đường, nàng mệt rồi.

--Phủ-Mị-Nguyệt--

"Thế tử, ngài đến đúng lúc lắm."

Auler tròn mắt nhìn, Altezza cũng thắc mắc nhìn lại. Thế tử Auler còn chưa từng đặt chân đến phủ Mị Nguyệt, mà cái phủ này lại càng không liên quan gì đến công vụ của chàng. Đến hay không thì có ảnh hưởng gì?

"Hoàng Thượng ra lệnh, Đại Lý Tự khanh ngay lập tức đến Hình bộ." Vị thái giám kính cẩn nhận bài thi của Quận chúa Altezza nhẹ nhàng nói.

"Hình bộ? Hắn làm gì sai phải đến Hình bộ?" Altezza nhíu mày nhìn Thế tử nghi ngờ. "Ngươi bắt nạt nữ tử nhà nào?"

"Quận chúa không cần phải bận tâm. Thế tử đến Hình bộ để bắt người."

"Bắt người?" Thế tử Auler giật mình, đêm khuya còn bắt ai? "Ai?"

"Hình bộ Thượng thư, Thế tử Tio, tội danh lạm dụng chức quyền, che giấu sự thật, cưỡng ép nữ tử."

Giọng nói của vị thái giám đều đều chậm rãi, nhưng nội dung thì như sét đánh ngang tai. Cả Altezza và Auler cùng trố mắt nhìn nhau. Thế tử Hoả thành không phải vẫn còn là một tên nhóc sao?

--Đêm-tối-Nguyệt-Quốc--

Trời đất đã đen như mực nhưng trong lãnh thổ Nguyệt Quốc có hai nơi lại đốt đuốc sáng rõ như ban ngày.

Một là Động Viên Thế, bao nhiêu ngọn đuốc thả xuống động cũng đều tắt ngấm, bên dưới không có một chút ánh sáng nào mặc cho phía trên đèn đuốc rực trời. Tính đến thời điểm này, Tướng quân Fine đã được tuyên bố là mất tích. Tuy nhiên lại không được phép xuống động tìm kiếm, nếu nàng đã chết nhất định phải tìm được xác.

Nơi thứ hai chính là đầm Lục Tử, tiểu thư Rein đến thời điểm này vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn là đã gặp nguy hiểm, ai cũng biết điều đó nhưng không ai dám đặt chân vào. Tiểu thư Rein từ nhỏ đến lớn sống trên ngọn núi khắc nghiệt nhất Nguyệt Quốc, nếu đến cả nàng còn không bảo đảm được tính mạng, ai trong số còn lại tự tin mình sống sót ra khỏi đầm?

--Tổng-kết-ngày-cuối-cùng--

Quận chúa Mirlo trở về, giữ lại kinh thành đợi công bố kết quả. Hiện đang dưỡng thương tại Hình bộ.

Quận chúa Sophie vẫn đang hôn mê ở Đại Lý Tự.

Quận chúa Altezza đã trở về, nghỉ ngơi chờ kết quả ở Đại Lý Tự.

Tướng quân Fine và tiểu thư Rein vẫn chưa nộp bài thi. Tước bỏ tư cách thí sinh.
________
________

Vòng thi vốn là để chọn ra ba người tiến vào chung kết, nay vừa hay còn lại đúng ba người.

Nhiều khi nghĩ...mấy nàng mỹ nhân này có biết bao cung điện, phủ đệ, lại cứ mò đến Hình bộ với Đại Lý Tự, mấy nàng có phải thưa kiện hay xử án đâu.

Chương sau: Đại Lý Tự.

Yêu các bạn 😍

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me