LoveTruyen.Me

Kinh Phong

Warning: OOC
R18

_____

Sau hai năm theo đuổi Armand và Mục Tứ Thành cuối cùng cũng ở bên nhau, Armand còn đặc biệt kéo Mục Tứ Thành nghỉ ở nhà để qua lễ kỉ niệm một tháng của hai người.

Mục Tứ Thành đôi lúc cảm thấy mấy ngày lễ kỉ niệm khi yêu nhau rất phiền, nhưng đến lượt mình thì mới thấy, chuyện tình cảm thì nên có nghi thức một chút. Chủ yếu là do Armand ngỏ lời nên hắn cũng không có ý kiến, rốt cuộc vì quá trình tán tỉnh của Armand quá đáng thương nên khi yêu nhau Mục Tứ Thành cũng sẽ chiều người yêu một tí.

Vâng, chỉ một tí.

Mục Tứ Thành gác tay sau ót, lười biếng ngả người trên ghế sofa cùng Armand xem bộ phim truyền hình đã cũ khi tiệc nửa tàn.

“Mục Tứ Thành.” Armand thì thầm bên tai khi bộ phim bắt đầu chiếu tới cảm tình cảm sướt mướt.

“Ừm?” Mục Tứ Thành không quay đầu lại hỏi.

Armand hít một hơi: “ Tụi mình cũng tới luôn.”

“....Ừm” Mục Tứ Thành lần này cuối cùng cũng quay đầu về phía Armand, hắn cố nén hơi thở xuống thật nhẹ, khoảng cách đôi môi thu hẹp dần, sau đó cả hai như điện giật mỗi người quay sang một góc.

Ngại chết mẹ!

Mục Tứ Thành cảm thấy tim mình như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Hắn len lén quay người, Armand không khác Mục Tứ Thành là bao cả người cũng đỏ như hơ lửa, cả hai đối diện đều nhịn không được bật cười.

Tâm lý con người trước giờ rất lạ, thấy Armand ngượng ngùng thế Mục Tứ Thành lại thoải mái hắn. Cậu nở nụ cười lưu manh, cả người đè lên Armand, bàn tay chạm vào da thịt nóng ran làm hai người đều bị kích thích, Mục Tứ Thành trêu chọc: “ Đồ bại trận, nếu cậu không được thì để ông đây giúp cậu. Thế nào?”

Armand híp mắt, tức cười: “Đúng là không được, nhưng mà là cậu không xuống giường được ấy. Mục Tứ Thành đừng nói cậu đến giờ còn cay nhé?”

Armand nắm lấy bàn tay đang lộn xộn trên ngực mình, chạm môi lên đó, mút nhẹ. Âm thanh phát ra làm Mục Tứ Thành không khỏi đỏ mặt, hắn tặc lưỡi, rụt tay lại, cáu kỉnh: “ Có cậu mới cay ấy! Có làm thì làm lẹ lề mề thế!?”

Armand nhướn mắt, nâng cằm Mục Tứ Thành lên hôn, Mục Tứ Thành hiểu ý há miệng làm đầu lưỡi Armand dễ dàng luồn vào nhiệt tình quấn quýt khiến nụ hôn trở nên sâu hơn. Đôi tay thả lỏng dưới đệm cũng khoanh lại cổ Armand, bàn tay Armand luồn vào cái áo thun xộc xệch, vuốt ve vòng eo, hơi thở đan chéo làm hai gã trai tân nhanh chóng có phản ứng.

Chàng hoàng tử không ngừng mò mẫm trên cơ thể người thương, đôi môi cũng nhẹ nhàng chạm trên mặt, tai, liếm xuống cổ, vỗ về Mục Tứ Thành vì ngại ngùng mà hơi run lên. Armand ôm chặt Mục Tứ Thành muốn gần gũi với cậu nhất có thể, Mục Tứ Thành ngước đầu thở dốc, tay nhanh nhẹn mở từng cúc áo sơ mi của Armand, gấp gáp vuốt ve thân mình hắn.

Armand cười, xốc Mục Tứ Thành ngồi trên người mình, y vén áo thun của Mục Tứ Thành lên đưa cho cậu: “Nắm chặt.”

Đầu óc Mục Tứ Thành lâng lâng, mơ màng nghe theo lời chàng hoàng tử nhỏ, Armand đẩy Mục Tứ Thành lên một chút, ngửa đầu liếm mút từ bụng dưới lên, đầu lưỡi đảo xung quanh quầng vú, một tay nắm eo Mục Tứ Thành, tay kia vân vê đoá anh đào, bất chợt há mồm ngậm điểm hồng nhạt nhẽo của gã đạo tặc, cắn lên cả đầu ti gã. Khoang miệng ẩm ướt, ấm nóng bao trùm lấy chỗ nhạy cảm, Mục Tứ Thành buột miệng thốt ra âm thanh như rên rỉ, tay ôm lấy đầu Armand, cố kéo áo xuống, rên nhẹ: “...Armand..! Vào phòng..!”

Giọng hắn ngọt ngấy, dinh dính như nũng nịu, Armand vỗ mông hắn, cố ý dùng miệng hút mạnh núm vú: “ Tuân lệnh.”

Người ta bảo đàn ông trên giường rất dễ nói chuyện, câu này đúng là không sai.

Armand đặt Mục Tứ Thành xuống giường, rải những nụ hôn dày đặt lên khoé môi, mắt, xuống đến cổ, áo thun trên người Mục Tứ Thành cũng được lột ra. Mục Tứ Thành ngước đầu, há mồm thở phì phò, tay linh hoạt luồn xuống thắt lưng Armand cởi quần y xuống, quấn chặt chân mình lên eo cậu, cười khiêu khích: “Nhanh nhẹn lên. Không được thì còn đổi người.”

Armand cắn mạnh lên cổ hắn xong lại nhẹ nhàng liếm mút vết cắn đó, nhưng giọng nói lại lạnh hẳn: “Mục Tứ Thành không biết nói chuyện thì đừng nói.”

Như bị chọc giận, y thô bạo kéo quần Mục Tứ Thành xuống, ngón tay mò mẫm quanh hậu huyệt, thử đút một ngón tay vào trong.

Cảm giác lạ lẫm làm Mục Tứ Thành không khỏi nhíu mày, vặn vẹo vòng eo: “Armand..”

“ Ừ, thả lỏng chút.” Armand đáp, y nâng mông Mục Tứ Thành lên, muốn dùng miệng giúp cậu dễ chịu hơn nhưng khi hơi thở vừa phả vào con khỉ nọ đã đá chân, gắt gỏng: “Đừng! Tôi muốn hôn cậu Armand.”

Armand khẽ cười, nghe lời rướn người lên trao cho Mục Tứ Thành một nụ hôn sâu, cười cợt: “ Mục Thần đang chê bản thân bẩn à?”

Mục Tứ Thành cũng cười: “Thì làm sao? Cậu mà dám hó hé tiếng nào thì cậu chết được rồi.”

“Ừm, không dám.”

Thấy Mục Tứ Thành đã dần thích ứng, động tác của Armand cũng nhanh hơn không ít, y với lấy gel bôi trơn và bao cao su trên hộc tủ, đổ đầy trên bàn tay lần xuống phía dưới Mục Tứ Thành, thong thả thọc vào rút ra, thoa đều gel lên vách trong, lần tìm điểm nhạy cảm của người yêu mình.

Mục Tứ Thành chỉ cảm thấy cả người như ngâm trong nước ấm, bụng dưới vừa nóng vừa có cảm giác căng lên, ngón tay Armand hình như vừa chạm phải điểm nào đó, Mục Tứ Thành phút chốc mở to mắt, cả người run lên mém tí nữa là giơ tay đầu hàng.

Mục Tứ Thành nghiến răng cố che giấu sự xấu hổ của mình, cậu vỗ vai Armand thúc giục: “Cậu vào đi.”

Armand cong môi, cũng không vạch trần Mục thần đang xấu hổ, cất giọng khàn khàn nài nỉ: “Cậu phụ tôi đeo bao, một tay không đeo được.”

Mục Tứ Thành nghiến răng, mặt phừng phừng như hơ lửa, mò xuống dưới giúp tên mặt dày này. Nhắm chừng ổn thoả, Armand nâng mông Mục Tứ Thành lên, từ từ tiến vào.

Đều là lần đầu cả hai đều không dễ chịu lắm, mồ hôi Mục Tứ Thành rơi như mưa, cắn vai Armand, còn dư sức mắng hai câu.

Armand vỗ lưng cậu, một tay xoa nắn dương vật Mục Tứ Thành từ gốc đến đầu, chẳng mấy chốc mắt Mục Tứ Thành đã hơi nước mơ màng, chắc là thấy thẹn, hắn dùng giọng nghẹn ngào hỏi: “Uây được không đó? Sao không có sức gì hết vậy? Chậm quá Armand.”

“.....”

Mục Tứ Thành thề lúc hắn nói câu này Armand hình như cười khẽ ra tiếng. Đôi mắt màu cọ đầy tính công kích: “Mục Tứ Thành, là cậu nói đấy nhé.”

Mục Tứ Thành còn chưa hiểu mô tê gì Armand đã thúc mạnh vào trong, Mục Tứ Thành thậm chí bị đẩy muốn rơi khỏi ôm ấp của người yêu, chẳng để hắn kịp phản ứng, Armand tiếp tục đưa đẩy, bởi vì Mục Tứ Thành cố gắng phối hợp nên Armand vô cùng thuận lợi, tốc độ càng lúc càng nhanh, bụng dưới trướng lên làm Mục Tứ Thành khó chịu bấu vai anh: “Armand! Từ từ…A—!”

Cả người Mục Tứ Thành giật bắn lên, run rẩy, đôi mắt đỏ sẫm mơ màng hoảng hốt, Armand yêu thương hôn lên khóe mắt cậu an ủi nhưng hạ thân thì chẳng nhẹ nhàng lại xíu nào, từng đợt thúc đẩy liên hồi làm Mục Tứ Thành choáng váng, Armand ôm chặt hắn, Mục Tứ Thành bị động chỉ có thể ôm đối phương để tránh bị văng ra ngoài. Nước mắt tràn khóe mi, Mục Tứ Thành thậm chí hơi khó thở nhưng vẫn cố cắn chặt miệng sợ mình mở mồm thì sẽ phát ra những âm thanh quái dị do rung lắc.

“Mục Tứ Thành…Tứ Thành.” Armand hôn lên vành tai gã, giọng nói khàn khàn khi động tình làm Mục Tứ Thành ngại đến rơi nước mắt, nhịn không được lắp bắp gọi: “ Cậu ngáo à! Đừng.. đừng kêu!”

Nhị hoàng tử cười khẽ, anh xoay người Mục Tứ Thành lại, ôm lấy eo người nọ ra sức đụ địt, ép Mục Tứ Thành phát ra âm thanh nức nở, như cá mất nước, nài nỉ: “Chậm lại! Armand, tôi.. k-không thở được, ..t”

Chàng hoàng tử vuốt mái tóc ướt đẫm của mình ra sau, Armand chỉ hơi thở dốc, nhẹ nhàng trêu ghẹo: “Không thở được? Thế thì tôi phải giúp Mục Thần hô hấp nhân tạo mới được.”

Dứt câu anh ôm Mục Tứ Thành, quay mặt cậu lại dán môi mình lên trên, đầu lưỡi chui tọt vào miệng Mục Tứ Thành quấn quýt đầu lưỡi hắn, ngón tay thọc vào miệng cậu, Mục Tứ Thành không thể khép miệng chỉ có thể há to, nước bọt không kịp nuốt rơi xuống đệm thành vũng nước nhỏ, Armand hình như vô cùng thích cái răng nanh của Mục Tứ Thành, y liên tục liếm láp nó, nụ hôn kết thúc lúc Armand buông ra Mục Tứ Thành lập tức xụi lơ xuống giường há miệng thở dốc không còn tỉnh táo.

Armand hôn lên tấm lưng trần của cậu, hạ thân không dừng lại, tiếp tục đụ Mục Tứ Thành, ôm cậu lên, tay tuốt dương vật đã căng cứng, chẳng mấy chốc tinh dịch trắng đục làm ướt tấm đệm giường. Armand thở phào, sau vài lần ra vào cũng xuất ra.

Armand ôm Mục Tứ Thành, vuốt mái tóc ướt sũng của cậu ra sau, âu yếm gọi: “Mục Tứ Thành..”

Mục Tứ Thành nuốt nước bọt, người vẫn hơi run, cố gắng đáp lời: “Ừm?”

“Thích không? Gọi “chồng” nghe thử?” Armand trêu đùa.

Mục - sướng run người - Tứ Thành: “.....kĩ thuật cậu tệ vc, bố không hứng nổi luôn ấy.”

“.....” Armand khựng lại đôi chút, nhìn khuôn mặt của Mục Tứ Thành, cười lạnh: “Thế làm lần nữa.”

?????

Mục Tứ Thành trố mắt, nhìn Armand với lấy một cái bao cao su, nhanh nhẹn xé ra, hay lắm, cu thằng này lại cứng lên rồi.

Armand lần này làm khá thô bạo, Mục Tứ Thành nhiều lần ú ớ không ra tiếng, tức giận đến mức vuốt khỉ cũng lấy ra, đương nhiên là lấy để cào đệm.

“Mục Tứ Thành..” Giọng Armand trầm thấp nỉ non bên tai, anh cười một tiếng: “Không nứng?”

Giọng Mục Tứ Thành như nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt toàn nước, vịt chết mà cái mỏ còn cứng không chịu thua. Armand dịu dàng hôn lên trán cậu, cười khẩy: “Khẩu thị tâm phi.”

Vừa nói anh vừa ôm Mục Tứ Thành dậy, bước thẳng vào nhà tắm. Đoạn đường xốc nảy làm dương vật Armand vào sâu hơn, Mục Tứ Thành phát ra âm thanh nức nở, cậu cảm giác Armand như muốn đâm xuyên mình, thậm chí còn muốn nôn khan: “Hức..A..rmand..cậu điên à..!?”

Armand đặt Mục Tứ Thành trước gương, từng cú thúc mạnh làm Mục Tứ Thành càng sát mặt gương, tưởng chừng như cả tấm gương sắp bị bọn họ làm nát, Armand cắn cổ cậu, qua loa lau mặt gương đầy hơi nước, cười mỉa: “Mục Tứ Thành nhìn mặt của cậu rồi nói.”

“.....tch” Mục Tứ Thành mơ màng nhìn gương, mắt đỏ bừng, mặt hắn vẫn còn đẫm nước mắt, nước dãi, tinh dịch lung tung trên cơ thể, nhìn thế nào thì cũng là bộ dạng khát tình, bảo Mục Tứ Thành nhận xét thì chính là dâm như đĩ.

Mục Tứ Thành bị kích thích, dưới thân còn bị Armand làm, chẳng mấy chốc lại bị đụ đến xuất tinh, hai mắt trắng dã, hậu huyệt liên tục co rút, Armand sướng đến gầm nhẹ, anh ôm eo Mục Tứ Thành xoay người cậu lại, đặt cậu hẳn lên bồn rửa mặt, nâng hai chân cậu lên tiếp tục chịch.

Không biết bao lâu, ý thức Mục Tứ Thành bị nụ hôn của Armand kéo về, cậu cùng Armand đang nằm trong bồn tắm, nhìn Armand, Mục Tứ Thành cũng nhịn không được cười cợt: “Trông cậu cũng chả khác gì đâu Armand.”

“Ừ”. Armand thản nhiên thừa nhận, tay vuốt ve trên cơ thể Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành thở từng hơi nặng nhọc, đánh tay anh: “N-này!”

“Mục thần thiên phú dị bẩm, nhìn cậu tôi nứng chết đi được. Giờ tôi còn hối hận lúc trước tán cậu trễ quá đây.”

“Xì! Rõ ràng là cậu bị Giai Nghi và Bạch Liễu chèn ép tận hai năm.”

Môi của Armand chạm tới sau cổ, Mục Tứ Thành bị trêu chọc, cả người run rẩy, dương vật có dấu hiệu cứng lại lần nữa. Tên hoàng tử nọ phì cười, xoay người cậu lại, dụ hoặc: “Lần nữa nhé?”

Mục Tứ Thành híp mắt, thuận thế hôn môi người yêu; “ Đương nhiên.”

___

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me