LoveTruyen.Me

Kinh Van Hoa Chet Choc

Chương 19 Vào cửa

"Mấy người đừng lừa tôi nữa, cái gì mà thế giới trong cửa, mấy người đang làm show truyền hình hay định lừa đảo gì tôi?" Người đàn ông đang nói trạc bốn năm chục tuổi, ăn mặc sang trọng, từ chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay có thể thấy địa vị ông ta không phải bình thường. Nhưng có lẽ chính vì xuất thân giàu có, nên ông ta càng khó chấp nhận ngay một sự việc vượt ngoài hiểu biết thông thường.

"Tôi không bao giờ tin đâu, tôi sẽ mau chóng rời khỏi nơi này." Người đàn ông nói: "Mấy người đừng hòng dụ dỗ tôi!"

Cô gái gầy gò đứng cạnh ông ta thì đang khóc một cách thảm thương, có lẽ vì sợ quá. Vài người còn lại, kẻ thì ngơ ngác, kẻ thì lạnh lùng. Một anh chàng trẻ tuổi cất giọng mỉa mai: "Muốn đi thì cứ thử, làm như ai níu kéo ông vậy."

Người đàn ông giàu có cười nhạt, quay người rời khỏi tòa nhà.

Ngoại trừ cao ốc này, những kiến trúc khác đều bị phủ trong bóng tối, dường như có một màn sương dày bao trùm lên cả thế giới. Lão nhà giàu kể ra cũng gan, đi vào màn sương đầu không ngoảnh lại. Lâm Thu Thạch đang định than người này nóng nảy quá, đã nghe tiếng gào thảm thiết của ông ta.

Sau đó, từ trong màn sương, một bóng đen loạng choạng chạy ra. Người này từ đầu xuống chân nhuộm đầy máu, thậm chí không nhìn rõ mặt và trang phục, dựa theo chiều cao và dáng dấp mà nhìn, thì chính là lão nhà giàu vừa nãy.

"May ra trò." Một chị đại cao lớn trong đám lên tiếng không chút cảm xúc: "Vậy mà không chết."

Lâm Thu Thạch hướng ánh mắt về chị đại. Cô gái này rất cao, mái tóc đen dài gợn sóng, khuôn mặt sắc nét, lạnh lùng. Bởi cô gái đứng giữa nhiều người nên Lâm Thu Thạch không nhìn rõ mặt, mãi đến khi cô bước lên hai bước, Lâm Thu Thạch mới để ý thấy, cô gái mặc đồ giống Nguyễn Nam Chúc trước khi vào cửa.

Má nó - Lâm Thu Thạch đột nhiên hiểu ra sự tình. Cậu thầm chửi thề thêm mấy tiếng, bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt lơ ngơ.

"Đây là đâu vậy?" Cô gái nhỏ khóc lóc nãy giờ nhìn thấy cảnh tượng máu me càng đổ lệ thảm thiết hơn: "Sợ quá hu hu..."

"Thế giới trong cửa." Giọng Nguyễn Nam Chúc vang lên trong thân hình phụ nữ: "Tôi tên Chúc Manh. Lần thứ hai chơi trò này. Còn mọi người?"

"Tôi là Dư Lâm Lâm." Lâm Thu Thạch nghĩ đại một cái tên: "Cũng lần thứ hai."

"Ồ." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, giọng ngọt như mía lùi: "Cô bé đừng khóc nữa, ở đây tuy đáng sợ, nhưng vẫn có cách sống sót để ra ngoài. Cô bé tên gì?"

Cô gái kia thút thít nói: "Em tên Hứa Hiểu Chanh." Gần như từ lúc đến đây cô đã khóc sẵn, bây giờ hai mắt đều sưng đỏ: "Chỗ này đáng sợ quá."

Những người khác lần lượt tự giới thiệu, tính cả lão nhà giàu vừa chạy ra ngoài thì có tổng cộng bảy người, trong đó ba người là người mới. Ngoài lão nhà giàu còn Hứa Hiểu Chanh và một cậu trai nữa. Hứa Hiểu Chanh thì bận khóc, còn cậu trai kia mặt mũi tái xanh, như thể sắp ngất bất cứ lúc nào.

Nguyễn Nam Chúc nghiễm nhiên nhận vai trò lãnh đạo trong nhóm. Giống như Hùng Tất ở cửa trước, hắn giải thích sơ cho mọi người nghe những việc phải làm, đồng thời đề nghị tất cả vào trong tòa nhà xem xét tình hình.

"Còn ông ta?" Người cũ có một nam, một nữ. Nữ là cô gái trẻ có khuôn mặt không có gì đặc biệt, tên Đường Dao Dao. Khi tự giới thiệu, cô ta nói đây là lần thứ ba vào cửa. Đường Dao Dao chỉ tay về phía lão nhà giàu trung niên khắp người đầy máu: "Mặc kệ ông ta sao?"

Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn lão nhà giàu, thái độ cực kỳ lạnh lùng: "Tôi lười lắm, cô thích thì lo cho ông ta đi."

"Được thôi, vậy mặc kệ ông ta." Đường Dao Dao lắc đầu.

Lão nhà giàu hít một hơi nặng nhọc, thấy những người khác sắp bỏ đi bèn vội vàng đuổi theo. Ánh mắt ông ta kinh hoàng tột độ, không rõ đã nhìn thấy thứ gì trong màn sương dày đặc.

Tòa nhà này là một khu chung cư kiểu cũ xập xệ, chỉ có duy nhất một chiếc thang máy loại cổ, khi vận hành thì rung lắc tựa như có thể đứt cáp bất cứ lúc nào. Thang máy mỗi lần chỉ chở được năm người, nên nhóm đành phân làm hai. Ai cũng muốn đi chung với chị đại Nguyễn Nam Chúc, nên mất khá nhiều thời gian dùng dằng trước cửa thang máy.

Nguyễn Nam Chúc giọng ngọt như mía lùi: "Hay là thế này, tôi đưa người cũ lên xem tình hình trước, những bạn khác ở tầng trệt đợi, kiểm tra phía trên không vấn đề gì tôi sẽ xuống đón mọi người."

"Vâng." Cuối cùng Hứa Hiểu Chanh đã nín khóc, nhìn Nguyễn Nam Chúc vẻ đáng thương: "Chị ơi, nhớ xuống đón em, em sợ lắm."

"Ừ, chị nhất định xuống mà." Nguyễn Nam Chúc đáp.

Vậy là Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc và hai người cũ khác vào thang máy.

Cái thang máy này rõ ràng đã quá hạn bảo trì từ lâu, tứ phía chằng chịt hình vẽ graffiti, tin quảng cáo, hay những lời chửi bới, có cả những hình thù không rõ là gì.

Bảng số thang máy có từ 1 đến 14 Nguyễn Nam Chúc định đi kiểm tra từng tầng một, nhưng nhận ra các nút từ số 1 đến 13 đều không thể dùng, chỉ có nút 14 sáng đèn.

"Mình chỉ lên được tầng mười bốn." Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi thôi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Theo như lời Nguyễn Nam Chúc nói, cửa này có độ khó không lớn. Hắn còn bật mí mình đã nhận khách, nhưng khách gì thì chưa hề giải thích.

Thang máy chậm rãi đi lên, phát ra những tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Bốn người không ai nói gì, thậm chí vẻ mặt còn hơi căng thẳng. Khi thang máy mở ra, Lâm Thu Thạch theo phản xạ lùi ra sau một bước, sợ có vật lạ đột nhiên xuất hiện ở cửa. Nhưng chẳng có gì cả. Trước mắt Lâm Thu Thạch là một đoạn hành lang ố vàng. Cuối hành lang có một cánh cửa khép hờ, bên trong phát ra tiếng tivi đang bật. Chắc người sống bên trong đang xem chương trình gì đó.

Nguyễn Nam Chúc thản nhiên tiến đến bên cửa, giơ tay gõ.

"Mọi người đến rồi à." Một phụ nữ trung tuổi xuất hiện, đeo tạp dề, vẻ như đang bận nấu nướng. Nhìn thấy bên ngoài có bốn người, bà ta mỉm cười: "Vào đi."

Nguyễn Nam Chúc sải bước đi vào trong.

Lâm Thu Thạch và Đường Dao Dao vội theo sau.

Đó là một căn hộ cũ kỹ, ba phòng ngủ hai phòng khách, có vẻ khá nhỏ. Phòng ốc toát lên màu tháng năm, nhưng rõ ràng được quét dọn thường xuyên, ngay những góc khuất cũng không có một hạt bụi.

Lâm Thu Thạch đi ra chính giữa phòng khách, nhìn thấy chiếc tivi cũ đang bật. Tivi chiếu phim hoạt hình, âm thanh khá là ầm ĩ.

Nhưng điều thu hút ánh nhìn của Lâm Thu Thạch lại không phải chiếc tivi, mà là ba bé gái ngồi trên sofa trước tivi.

Ngoại hình của ba bé gái giống nhau như đúc. Ngoại hình đã giống, cách ăn mặc và kiểu tóc cũng không khác gì nhau. Thấy bốn kẻ lạ mặt, chúng chỉ khẽ đưa ánh mắt, có vẻ không hề hứng thú với những người mới đến.

"Đây là mấy đứa con tôi." Người phụ nữ trung niên nói: "Cảm ơn các cháu đã đến tham dự sinh nhật chúng sau bảy ngày nữa."

Vì đã có kinh nghiệm từ cửa trước, Lâm Thu Thạch lập tức nắm được các từ khóa trong câu nói của nhân vật: Bảy ngày nữa, tham dự sinh nhật. Đây chắc là mục đích của họ ở cánh cửa này.

Lâm Thu Thạch thở phào nhẹ nhõm, đi dự sinh nhật nghe có vẻ ổn hơn làm quan tài nhiều đấy.

Người mẹ nói xong tỏ ý mình đang bận nấu bếp, chỉ đưa cho họ một chùm chìa khóa, nói rằng các nhà bên cạnh đều có thể dùng được.

Nguyễn Nam Chúc nhét chùm chìa khóa vào túi áo trên ngực, bảo ba đồng đội đứng chờ, còn hắn xuống tầng trệt đón người mới.

Lâm Thu Thạch và Đường Dao Dao gật đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc trở lại thang máy.

"Đây là lần thứ hai anh vào cửa à?" Đường Dao Dao hỏi.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu. Cậu quan sát ba đứa trẻ, liên tưởng đến ba chị em trong câu chuyện Con chim nhà Fitcher.

Đường Dao Dao thấy Lâm Thu Thạch ngẩn ngơ thất thần, bèn thở dài, im lặng xem tivi.

Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc mang nhóm người mới trở lại, không ngờ trong đám có cả lão nhà giàu mình mẩy đầy máu.

Ban nãy có lẽ bị kích động mạnh, giờ đây hồn vía ông ta vẫn chưa về, máu trên mặt đã đóng tảng, biến thành màu đen nhìn không ưa mắt cho lắm.

"Điều kiện đã xuất hiện." Nguyễn Nam Chúc: "Ở đây bảy ngày, tham dự sinh nhật của ba bé gái sinh ba." Hắn cầm chùm chìa khóa trong tay: "Ở đây có bốn chìa, dùng cho bốn căn phòng, mọi người tự chọn đi."

"Không thể ở chung một chỗ ư?" Hứa Hiểu Chanh tuy đã nín khóc, nhưng vẫn còn run rẩy, cô khẽ nói: "Nếu ở đông người thì đỡ sợ hơn."

Nguyễn Nam Chúc liếc cô một cái, không nói gì. Hắn cầm chìa khóa đến gian phòng gần nhất, mở thử.

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra.

"Trời ơi sao thế này?" Nhìn thấy bài trí ở bên trong, Hứa Hiểu Chanh giật mình đánh thót. Căn hộ này khác hẳn so với loại chung cư thông thường, chỉ có một phòng duy nhất, trong phòng cũng chỉ có một cửa sổ, chính giữa đặt chiếc giường bằng gỗ. Mới nhìn sơ tưởng như một chiếc quan tài khổng lồ.

"Phòng nhỏ quá, không thể ở chung được." Nguyễn Nam Chúc nói: "Chia ra thôi."

"Em muốn ở với chị." Hứa Hiểu Chanh giơ tay ngay: "Chị ơi, cho em ở với chị nha, em sợ lắm."

Người ta đã tha thiết đến vậy mà Nguyễn Nam Chúc hoàn toàn ngó lơ, quay sang nhìn Lâm Thu Thạch ra hiệu: "Anh ở chung với tôi."

Lâm Thu Thạch: "Tôi á?" 

Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."

Những người khác nghe nói, đều nhìn Lâm Thu Thạch với ánh mắt ngưỡng mộ...

Lâm Thu Thạch: "..." Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng đáng ngưỡng mộ lắm đâu!

CÂU CHUYỆN NHỎ

Mọi người: Lâm Thu Thạch ơi, lần này trúng mánh nha.

Người hiểu rõ chân tướng ở ngoài cửa: Anh Nguyễn ơi, lần này trúng mánh nha.

Lâm Thu Thạch rớt nước mắt đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me