LoveTruyen.Me

Kongthapatom Dua Can Cau Con Dau Thi Khong

Bạn cần ngâm dứa vào nước muối trước khi ăn để tránh đau miệng, ăn dâu thì không cần.

.

"Kongthap"

Atom đã trở nên can đảm hơn rất nhiều kể từ khi cậu và Kongthap thiết lập mối quan hệ yêu đương, chẳng hạn như nhõng nhẽo gọi tên bạn trai.

"Chuyện gì vậy?"

Kongthap vừa cho mèo ăn xong đang rửa tay thì nhìn thấy Atom ngồi trên ghế sofa phía xa, tay cầm bát gọi tên anh một cách đáng thương.

Atom không đáp lại, nhưng Kongthap nhìn kỹ hơn vào cái bát đặt trên tay cậu, có quả dứa anh vừa cắt.

"Dứa đang cắn tớ." Atom bĩu môi, toàn bộ phần môi và vùng xung quanh đỏ bừng. "Đau quá, hic."

"Dứa cần phải được ngâm nước muối trước khi ăn."

Kongthap nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng Atom có lẽ không phải bị dị ứng mà chỉ bị kích ứng bởi quả dứa chưa qua chế biến mà thôi.
"Tại sao?" Atom nhíu mày, "Tại sao dâu tây có thể ăn trực tiếp, còn dứa thì không?"

Kongthap nhớ lại điểm môn sinh học của Atom và quyết định từ bỏ việc giải thích các nguyên tắc. Anh chỉ lấy quả dứa ra và rót cho cậu một cốc nước đá.

"Uống chút nước đi, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Atom tin tưởng mù quáng vào Kongthap. Cậu vội cầm cốc nước lên uống cạn, vẫn cau mày.

"Vẫn đau quá, lưỡi đau quá." Atom thè cái lưỡi đỏ bừng vì vết rát ra đưa trước mặt Kongthap và chỉ vào. "Dứa cắn vào lưỡi tớ."

Đỏ quá.

Vẻ mặt của Atom rất nghiêm túc, trong mắt ánh lên vẻ bất bình, không ngừng tiến lại gần anh. Kongthap cảm thấy trong lòng có chút không ổn, chiếc lưỡi đỏ tươi hơi cong thu hút tầm mắt của anh, cơ thể tựa hồ như bị chích điện.

"Thử ngậm một viên đá đi." Kongthap đột nhiên quay người tìm đá, bỏ lại Atom ngơ ngác ngồi trên ghế sofa nhìn anh.

"Đây." Khi đưa cốc nước cho cậu, má Kongthap bất chợt đỏ ửng. Atom đổ một khối băng vào miệng, khối lập phương trong suốt trượt qua trượt lại trên đầu lưỡi, lạnh đến mức khó nói.

"Nó không có tác dụng lắm." Đầu lưỡi của cậu liếm lấy khối băng như thể nó là kho báu, và nó nhanh chóng tan thành nước

"Kongthap——"

Vẻ mặt Kongthap nghiêm túc như đang thi cuối kỳ, nhưng anh rõ là đầu óc mình bây giờ trống rỗng, anh chỉ đang giả vờ suy nghĩ mà thôi. Atom kéo anh ngồi xuống, dùng cả hai tay ấn vào một bên đùi anh, gần như lao vào vòng tay anh. Cậu đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình lại gần và lè lưỡi quyến rũ anh.

Không, Kongthap đã gạch bỏ từ quyến rũ trong đầu. Đây không phải là một từ hay và anh không nên dùng nó cho Atom.

"Cậu có thể vui lòng cho tớ một chút phản ứng được không?" Tại sao giọng điệu của Atom lại nghe có chút buồn bã? Kongthap nhìn đối phương đang rũ mắt xuống, có chút muốn khóc.

"Tớ đang dụ dỗ cậu đó, tớ không hấp dẫn chút nào à?"

Cơ thể anh di chuyển trước cả khi tâm trí loading được mọi thứ. Kongthap tiến tới hôn lên môi Atom trước khi cậu kịp đóng lại. Đây là lúc để hôn. Phải! Hôn Atom, Kongthap chậm rãi nghĩ. Họ đã hôn nhau rất nhiều lần, nụ hôn dưới chiếc khăn, nụ hôn dưới pháo hoa, và những nụ hôn trộm trong lớp học đầy yêu thương nhưng có chút ngại ngùng, nhưng không có nụ hôn nào khiến tim anh đập quá nhanh và tâm trí kẹt oxi như bây giờ.

Tay anh tự động giơ lên ​​bất chấp sự kiểm soát từ bộ não, anh dùng tay ôm lấy gáy Atom. Atom bị anh túm liền ngoan ngoãn ôm chặt vào cổ áo anh. Sau đó lại đột nhiên đẩy ra một chút.

"Kongthap, chúng ta về phòng ngủ được không?"
Atom vùi mặt vào khe ghế sofa không dám nhìn anh, để lộ chiếc cổ và xương quai xanh đỏ bừng.

Đừng sợ, đừng sợ, hôm nay bạn phải hạ được Kongthap và chấm dứt trinh tiết của mình.

Atom bị Kongthap nắm tay và cậu đã tự động viên mình khi đi lên lầu. Kongthap không nói lời nào từ nụ hôn đó, Atom tưởng anh đang tức giận nên lo lắng làm theo cho đến khi ngồi lên giường mà cậu vẫn chưa có cảm giác thực sự.

Kongthap đặt Atom đang đứng như chú chim cút lại cạnh giường ngồi xuống. Anh đứng dậy kéo rèm lại, nhìn thấy người đối diện đang tuyệt vọng ôm lấy ga trải giường.

"Atom."

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi. Atom ngay lập tức cuộn người lại và xin lỗi. Cậu không biết tại sao mình lại xin lỗi nhưng lại đan hai tay vào nhau như phản xạ. 🙏

Kongthap nhẹ nhàng ấn tay Atom xuống, ngồi xổm bên giường ôm lấy đầu gối cậu, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Atom lén mở một mắt nhìn vào mặt anh, quan sát thấy anh không hề tức giận mà thoải mái.

"Tớ mới là người phải xin lỗi."

Kongthap nói một cách chân thành.

"Tớ không nhận ra nhu cầu của Atom với tư cách là người yêu."

"Cái gì." Atom lúc đầu chớp mắt bối rối, sau đó đột nhiên má cậu đỏ bừng, co rúm người lại và ngã xuống giường, kéo chăn lên trùm đầu.

"May au may au may au meow meow meoww, không, không, không, tớ không...kh-không có nó, không cần."

Kongthap tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi Atom bình tĩnh lại, người nhỏ bé vén một góc chăn lên, lộ ra hai con mắt sáng ngời nói.

"Được rồi, tớ có một số nhu cầu."

Kongthap cũng ngại, nhưng anh vẫn giỏi hơn Atom. Ít nhất anh ấy có thể tự mình cởi quần áo. Atom luôn nhắm chặt mắt và để Kongthap nhấc tay và chân lên để lột trần cậu. Atom lo lắng đến nỗi không thể ngừng run rẩy.

"Kongthap, tớ nghĩ mình tiến độ hơi nhanh." Kongthap vừa đặt tay lên vai Atom, liền nghe thấy người đối diện cau mày và hét lên.

Mình còn chưa làm gì cả, Kongthap thầm nghĩ trong lòng. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể trần truồng của cậu. Anh đã nhìn thấy Atom khỏa thân vài lần khi đưa khăn cho cậu khi tắm. Lúc đầu, Atom lo lắng đến mức hất bong bóng vào người anh, nhưng sau đó lại ngượng ngùng trốn đi. Nhưng khung cảnh hiện tại dường như đã tiến một bước rất lớn, Atom rõ ràng là ngượng ngùng hơn lúc đó, các khớp xương khắp cơ thể đã chuyển sang màu hồng đáng yêu, nhưng vẫn nhất quyết lộ ra trước ánh mắt của anh, với lồng ngực thấp thoáng lên xuống.

Thật là dễ thương, mình muốn cắn cậu ấy và bắt nạt Atom thêm nữa. Kongthap rõ ràng cảm nhận được mình ngày càng cứng hơn. Thậm chí anh còn thấy như mình sắp chảy máu mũi.

"Chúng ta có thể bắt đầu bằng nụ hôn trước được không?"

Lông mi của Atom nhấp nháy lên xuống, nhưng vẫn không đủ can đảm để mở mắt ra, đành yếu ớt giơ tay lên đề nghị.

"Ừm."

Giọng nói của Kongthap rất bình tĩnh, nhưng nhiệt độ cao lại truyền qua tiếp xúc da thịt, rõ ràng chủ nhân của giọng nói đó không hề bình tĩnh như vẻ ngoài bên trong. Atom cố gắng tập trung vào nụ hôn, nhưng sự tiếp xúc giữa làn da khiến cậu không thể. Đầu tiên là môi, sau đó là cánh tay và bộ ngực trần của người kia cũng đang chạm vào gần hơn cho đến khi——Toàn bộ cơ thể của Atom căng thẳng như bị điện giật, và cậu mới nhận ra rằng việc thoát khỏi việc còn trinh không phải là điều dễ dàng. Cậu ấy phải nuốt lấy phần dưới của người kia——

"Atom." Kongthap dường như đang gọi mình. Atom cố gắng hết sức phớt lờ cảm giác ở phần dưới cơ thể và bối rối mở mắt ra để nhìn.

"Dang chân ra xa hơn một chút, tớ không thể--" Atom bịt ​​miệng Kongthap lại nhanh như tia chớp, nước mắt sắp trào ra.

Thật quá xấu hổ, cậu tự tin muốn bỏ đi trinh tiết. Tất nhiên Atom biết đối phương định làm gì, nhưng nói ra như vậy quả thực quá khó khăn đối với cậu. Atom khó khăn uốn cong một chân và mở cơ thể ra. Cậu cảm thấy Kongthap đang sững sờ mỉm cười. Trước khi Atom nhận ra đó có phải là ảo ảnh hay không, cậu đã nhanh chóng rút tay lại và che miệng mình vì vật thể lạ đang cố gắng chui vào, được bọc trong một chất lỏng trơn và lạnh, có chút mùi thơm trái cây, là hương dâu.

"Dâu tây sẽ không cắn bạn." Hơi thở của Kongthap trở nên nặng nề hơn bên tai và Atom cảm thấy nhịp tim mình run rẩy theo hơi thở của người kia.

"Đừng lo lắng."

Nước mắt chảy xuống nhanh hơn so với Atom dự kiến. Cậu tưởng mình sẽ đau đến rơi nước mắt, nhưng trước đó thì, ngón tay của người kia di chuyển ra vào khiến một luồng nhiệt kỳ lạ trào dâng trong cơ thể cậu, buộc cậu phải rơi nước mắt. Kongthap dừng lại, lau nước mắt và hỏi cậu có đau không.

"Nó lạ nhưng rất thoải mái." Atom trả lời thành thật "Tiếp tục đi."

Kongthap hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình sắp chết. Sự dễ thương của Atom vượt xa khả năng chịu đựng của anh. Đôi mắt đỏ ngầu của đối phương tuy ngây thơ trong sáng, nhưng cái miệng nhỏ nhắn ở phần thân dưới của cậu đã trở nên hoàn toàn mềm mại mà chủ nhân không hề hay biết, đang mút ngón tay của hắn một cách vui vẻ.

Thấy Kongthap ngừng cử động, Atom lắc lắc chân để thu hút sự chú ý từ anh, nhẹ nói.

"Tiếp tục đi."

Atom đừng sợ!

Atom trong lòng nắm chặt nắm đấm để khích lệ bản thân, nhanh chóng liếc nhìn phần thân dưới của mình rồi nhắm mắt lại. Kongthap hơi nâng eo cậu đặt lên gối. Atom có cảm giác như đang được đặt lên đĩa và mang ra bàn. À, dường như có thứ gì đó đang đẩy mạnh vào mình. Atom đã cố gắng hết sức để xóa đi những hình ảnh trong đầu, nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy lại không thể xóa bỏ được. Kongthap tiếp tục đặt nó vào. Thực ra nói đặt vào là rất không chính xác, nó giống như có một vật gì đó to lớn và cứng rắn đang húc vào cơ thể cậu, tiến vào nơi sâu nhất.

Cả người bị đẩy lên trượt xuống, khối trụ nóng khổng lồ mạnh mẽ bẻ gãy thân thể đâm liên tục vào.

Đau, đau quá, đau quá, lần này nước mắt của Atom đã thực sự chảy ra vì đau, cảm giác nóng rát xa lạ kéo dài như kim đâm, giọng nói trầm đục của Kongthap xen lẫn trong tiếng ù tai, Atom nghĩ mình sẽ ngất.

Một nụ hôn rơi xuống, dịu dàng và kiên nhẫn, rơi xuống từ trán đến chóp mũi, chạm khẽ vào môi cậu cùng tiếng khóc ướt át.

"Atom, cậu ổn chứ?" Kongthap hỏi lại.
"Xin lỗi." Atom xin lỗi trong tiềm thức.

"Không đâu, chỉ là cậu lo lắng quá thôi." Giọng Kongthap vô cùng chân thành, vừa nói vừa xoa xoa cái mông đau nhức của cậu.

"Atom đáng yêu quá, dễ thương đến mức tớ không thể kiềm chế được."

Dễ thương, Atom cảm giác như bóng tối trước mắt lập tức bừng sáng, Kongthap nói mình dễ thương đến mức không kiềm chế được bản thân. Atom đột nhiên cảm thấy mông không còn đau nữa. Kongthap nhìn cậu bằng ánh mắt đầy say đắm và trìu mến. Cậu hoàn toàn nghiện nó. Động tác chậm chạp của đối phương dường như không đến nỗi khó chịu như vậy. Atom cố mỉm cười nhưng bị nghẹn lại bởi những giọt nước mắt chưa kịp nuốt xuống.

Nó quá khủng khiếp. Tâm trí Kongthap đã bị khao khát nguyên thủy nhất chiếm lĩnh hoàn toàn. Atom vẫn chưa thư giãn. Lẽ ra anh phải chậm rãi và dịu dàng hơn nhưng cơ thể không còn ngoan ngoãn nghe lời nữa. Đối phương mềm đến mức khó có thể chịu đựng được. Cái miệng nhỏ dịu dàng quấn lấy anh, nội bích mềm mại ấm áp run rẩy theo chuyển động dính chặt vào dương vật, dụ dỗ anh tiến vào sâu hơn và nhanh hơn. Cái bụng trắng nõn mềm mại đầy mồ hôi, theo động tác của hắn lóe lên, nhô ra một vòng cung nhẹ. Núm vú cũng cứng lên vì dục vọng dâng trào, đỏ mọng mềm mại, thật muốn cắn một miếng.

"Kongthap." Atom thở hổn hển gọi tên anh.

"Sao vậy?" Môi Kongthap vẫn còn vương vấn trên ngực Atom.

"Cậu thích người ngực to hay ngực phẳng?"
"Huh?"

Kongthap cuối cùng cũng ngước lên và nhìn thấy Atom đang cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng và có chút xấu hổ, dùng tay bóp mạnh vào ngực, để lại một vết hằn nông.

"Ngực của tớ không thể to ra được." Giọng Atom hơi trầm. "Cậu có thất vọng nếu nắm lấy chúng không?"

"Atom." Kongthap giơ tay che mặt.
"Nếu cậu cứ dễ thương thế này thì tim tớ đập nhanh đến chết mất."

Tay Atom bị kéo xuống và ấn vào lồng ngực Kongthap, cảm nhận được tim đối phương đang đập loạn xạ.
"Tớ thích Atom, mọi thứ về Atom đều tuyệt nhất."

Khuôn mặt của Atom càng đỏ hơn và cậu không thể rút tay ra. Sự va chạm của phần thân dưới và sự rung động từ trái tim được kết nối với nhau. Toàn bộ cơ thể cậu như sắp tan chảy. Dường như có thứ gì đó đang chảy ra ngoài tầm kiểm soát của cậu. Atom ôm bụng hét lên, làn da ướt và nhớp nháp cứ chọc vào lòng bàn tay hết lần này đến lần khác.

"Kongthap!" Giọng nói của Atom run rẩy, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong mình. "Có cái gì đó như sắp nổ tung."

[Không sao đâu] Kongthap nghiêng người ôm lấy Atom húc mạnh thân dưới, để cậu bám vào tay mình [Nó sẽ không nổ đâu.]

Lần đầu tiên Kongthap nói dối Atom. Atom không khỏi hét lên.

Trí nhớ của Atom về những chuyện sau đó có chút mơ hồ, Kongthap cũng không kể lại một lời. Anh không thể nói rằng đối phương đã vừa khóc vừa cầu xin không thể làm được nữa trong khi ưỡn mông lên để anh bắn vào. Nó sẽ chỉ khiến Atom xấu hổ đến mức trốn trong chăn cho đến khi ngạt thở thôi. Tất cả đều vì sức khỏe thể chất và tinh thần của Atom.
Kongthap tự nhổ nước bọt vào mặt tối đạo đức giả của mình trong khi ôm Atom đang ngủ và hôn lên tóc cậu. Atom lúc ngủ rất ngoan ngoãn, giống như một đứa trẻ, nắm chặt nắm đấm, cong cánh tay, môi vẫn đỏ bừng.

Ah, mình phải dậy ngâm quả dứa trong nước muối, Kongthap nghĩ, nếu không lần sau mình sẽ mua dâu tây.

.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me