LoveTruyen.Me

Kookmin Cuoi Em Co Duoc Khong

- Phía bên đấy khen Jungkook nhà chúng ta hết lời. Wowww, có lúc mình cũng được nở mày nở mặt đấy em ạh ! - bố Jungkook không giấu được sự phấn khích của mình

- Phải thế chứ, Jungkook của chúng ta vừa đẹp trai, vừa giỏi giang thế còn gì. - mẹ Jungkook cũng vui không kém

- Bố mẹ thôi đi ạh !

- Con sao thế, ngượng àh ? - mẹ mỉm cười trêu chọc

- Con gái nhà bên đấy có vẻ phải lòng con trai của chúng ta rồi, nghe nói cứ hỏi thăm Jungkook mãi.

- Cũng tốt chứ sao. Hai đứa cũng đẹp đôi !

- Vừa hay hôm nay cuối tuần, Jungkook àh, con thử hẹn hò xem sao ? - bố Jungkook gợi ý về cuộc gặp gỡ với cô gái tên Yewon lần trước

- Con có hẹn tối nay rồi !

- Wow, con trai chúng ta nhanh hơn chúng ta nghĩ, tốt lắm con ạh ! - bố Jungkook cười lớn hài lòng

- Không phải với cô ấy đâu ạh !

Bố Jungkook tắt hẳn nụ cười ban nãy, ông quay sang nhìn vợ, nhìn Jimin, rồi nhìn lại đứa con trai trầm tính của mình. Mẹ Jungkook cũng đang thắc mắc

- Con có hẹn với ai ?

- Jimin. Con có hẹn đi chơi với em ấy. - Jungkook trả lời không do dự

Jimin ho sặc sụa, cậu che miệng cố không cho thức ăn bắn ra ngoài, máu dồn lên não khiến mặt mài đỏ rực. Trời có sập xuống cậu cũng không ngờ mình bị lôi vô cái tình huống trớ trêu này, là Jungkook muốn cậu nhóc nhỏ phải chết mới vừa lòng. Jimin với tay lấy cốc nước uống cạn để lấy lại bình tĩnh rồi nghĩ cách phân minh cho bản thân

- Cháu.... thật ra cháu..... - Jimin chưa biết phải nói thế nào thì Jungkook chen ngang

- Tối nay bọn con có hẹn đi với nhau. Không thể hẹn hò với cô gái kia được đâu ạh !

- Không đâu ạh ! Cháu không đi đâu ạh ! Anh....... - Jimin xua tay, đá chân Jungkook dưới gầm bàn cầu cứu

- Tôi mua vé rồi, em đừng lãng phí như vậy, tôi kiếm tiền cực khổ lắm !

Cậu nhóc nhỏ chuyển ánh mắt từ cầu cứu sang tuyệt vọng, cái lưỡi đã bị nuốt ngược vào bụng không nói được thành lời

- Ờh.......hai đứa có hẹn rồi àh ? Không sao. Vẫn còn ngày mai mà. Tối nay hai đứa cứ đi đi , nhá !

- Không cần đâu ạh, để anh ấy đi với chị đi ạh ! - Jimin khó xử cố gắng phân bua

- Tưởng là ai, hoá ra là cháu. Bác cũng quên mất cuối tuần hai đứa thường đi chơi. Đừng buồn bác nhé, cứ đi với anh đi, đừng ngại ! - bác gái vỗ vai cậu nhóc nhỏ an ủi

- Ngày mai Jungkook hẹn hò cũng được, không vội. - bác trai tiếp lời

- Chắc là không được đâu ạh. Con không giữ liên lạc với cô ấy. - Jungkook lại xen ngang

- Sao ? Con vẫn không xin số điện thoại người ta àh ?

- Vâng !

- Sao thế con ? Con phải giả vờ xin để còn liên lạc chứ ! - mẹ Jungkook tiếc nuối

- Chuyện nhỏ, việc này bố giúp được. Bố sẽ đặt hẹn giúp con 7h tối mai

- Bố........

Jimin đá chân Jungkook dưới gầm bàn, đôi mày cậu nhóc nhỏ nhíu lại nhìn anh, khẽ lắc nhẹ cái đầu. Jungkook bỏ dở câu nói, cắm đầu xuống bàn cố ngốn hết đống thức ăn vào miệng rồi đứng dậy ra ngoài. Jimin phụ giúp dọn dẹp xong cũng vội vã đuổi theo ra cổng

- Sao em cản tôi ? - anh bực tức

- Sao anh lôi em vô chuyện này ? - cậu nhóc nhỏ cũng bực không kém

- Chuyện gì ?

- Tối nay, em có hẹn với anh bao giờ ?

- Đằng nào cuối tuần chúng ta chẳng đi !

- Nhưng rõ ràng hôm nay em với anh không có kế hoạch, khi không anh lại........

- Tôi không muốn hẹn hò !

- Nhưng như vậy là anh làm em khó xử với bố mẹ anh !

- Khó xử ? Bố mẹ tôi vẫn biết rõ cuối tuần mình đi chơi với nhau !

- Nhưng hôm nay bố mẹ anh muốn anh đi hẹn hò !

- Vậy em có muốn không ? - Jungkook quát

Jimin cảm thấy cứng họng, không trả lời được câu hỏi đánh trúng vào điểm yếu của mình lúc này. Cậu nhóc nhỏ xoay người né tránh không đối diện với Jungkook, anh thở hắt ra rồi bực dọc bỏ đi

- Jungkook ! Anh đi đâu ? Yahhh !

Jungkook bỏ đi một mạch không thèm quay lại, cậu nhóc nhỏ biết mình đã chọc giận anh, nhưng bản thân cậu cũng đang cảm thấy không thoải mái chút nào. Có một chút áy náy khi nhìn bố mẹ Jungkook, cậu cảm thấy mình như kẻ phá đám mặc dù người lớn không nghĩ gì quá nhiều. Jimin thở dài thườn thượt rồi bước vào nhà, mặc kệ Jungkook, anh ấy có đi rồi cũng sẽ quay về, bất quá lại say xỉn rồi nhào qua phòng cậu làm loạn như lần trước.

***********

Jungkook lại giở chứng không về nhà ăn cơm tối. Cậu nhóc nhỏ đang ngồi gọt hoa quả thì màn hình điện thoại sáng lên báo có tin nhắn

- Ra ngoài ! - Jungkook nhắn ngắn gọn chỉ hai chữ

Jimin làm lơ như người bị mù, cậu vẫn cặm cụi ngồi kiên nhẫn gọt vỏ cam

- Nhanh !

Jimin liếc thấy dòng tin nhắn như đang muốn hét vào mặt mình, cảm thấy hai cái màng nhĩ đang run lên lùng bùng, cậu cố gọt cho xong quả cam rồi xin phép lên phòng lấy áo khoác ra ngoài cổng. Jimin dậm chân đùng đùng, gõ gõ vào cửa kính xe hơi của người đang chờ đợi

- Lên xe đi ! - Jungkook bước xuống mở cửa

Jimin đứng làm thinh, giương hai con mắt lên lườm

- Đừng có bướng !

- Anh thôi đi ! Lúc nào anh cũng bắt ép người khác theo ý mình vậy ? - cậu nhóc nhỏ bỏ đi vào nhà

Jungkook nắm khuỷ tay cậu nhóc nhỏ lôi lại, hất ngược lên xe rồi đóng sầm cửa

- Anh thật là......... - Jimin dù tức tối nhưng cũng không làm gì được vì quá hiểu tính tình của đối phương

Vậy là Jungkook đã thành công bắt cóc Jimin, anh yên tâm lái xe đưa cậu nhóc nhỏ đến một trung tâm thương mại, nhưng không phải là đi xem phim như anh đã nói với bố mẹ trước đó

- Đến đây làm gì ? - cậu nhóc nhỏ không khỏi thắc mắc khi Jungkook dẫn đến cửa hàng thời trang nam

- Chọn cho tôi một bộ ! Chẳng phải em cũng muốn tôi hẹn hò sao ? Giúp tôi trở nên đẹp trai hơn nào ! Em chọn đi !

Jimin xị mặt lườm Jungkook như muốn giận dỗi, cậu vùng vằng đi vòng quanh xem từng kệ trưng bày, kệ somi, kệ quần âu, giày và một số phụ kiện đi kèm. Cậu nhóc nhỏ chú tâm chọn lựa từng món, muốn tạo cho anh vẻ ngoài đẹp trai phong độ nhất nhưng nhìn qua thấy anh đang ngồi bình thản chơi game trên điện thoại lại muốn điên tiết mà hét lên.

Jimin đưa cho Jungkook set đồ mà mình đã lựa chọn, anh cũng chẳng thèm để tâm nhìn xem nó ra sao mà tiến thẳng đến phòng thử đồ. Jungkook bước ra soi gương, một chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh nhạt có kẻ sọc nhuyễn, kết hợp với quần âu xanh tối màu cùng tông trông vô cùng đỏm dáng, anh vừa sắn tay áo, vừa nhìn mình trong gương hài lòng

- Không tệ ! Biết cả size của tôi ! Good job !

Jimin chả buồn tiếp chuyện, cậu nhóc nhỏ chỉ lén nhìn Jungkook trong gương thử đồ, quả thật không tệ, người đẹp có mặc giẻ rách cũng sẽ thấy đẹp. Jimin gần gũi Jungkook lâu như vậy, lẽ nào lại không biết size nào sẽ phù hợp với anh, đó chỉ là vấn đề cỏn con. Đợi Jungkook tính tiền ra khỏi cửa hàng, cậu nhóc nhỏ mới lên tiếng trách móc

- Hoá ra cũng chỉ là minh hoạ cho hai người !

- Em không thích sao ?

- Anh quá đáng vừa thôi ! - Jimin thật sự cáu

- Là em từ chối đóng vai chính mà !

- Từ chối lúc nào ?

- Em muốn tôi đi hẹn hò còn gì, còn chọn đồ rất đẹp cho tôi không phải sao ! - Jungkook giơ túi đồ trên tay ra lắc lắc

Jimin đứng lại thở ra khói, nếu lúc này đang ở nhà thì nhất định cậu sẽ làm một trận quyết chiến cho ra trò. Jungkook cười xoà

- Thôi nào ! Tôi đưa em đi chơi !

Jungkook kéo tay cậu nhóc nhỏ lôi đi. Sau khi cất đồ vào xe thì anh dẫn Jimin ra một công viên ở gần đó, nơi có hàng thông nối dài thẳng tắp, phía trước là một con sông tĩnh lặng không có thuyền qua lại. Họ chọn một ghế đá rồi dừng lại nghỉ chân

- Ngồi đây, tôi đi tìm gì uống đã !

Jungkook để Jimin ngồi ở đó còn mình thì chạy đi đến một xe nước di động, lúc nãy quên hỏi cậu nhóc nhỏ uống gì nên anh đã tuỳ chọn cho cậu một ly trà chanh mật ong nóng rồi nhanh chóng quay trở lại

- Của em. - Jungkook đưa cho cậu nhóc nhỏ ly trà còn ấm nóng

- Đây là gì ?

- Tốt cho giọng của em. Hôm nay em quát tôi nhiều rồi. - anh cười hóm hỉnh

Cậu nhóc nhỏ đưa ly nước lên miệng hớp một ngụm, ấm nóng thanh mát cả cuống họng, cảm giác thoải mái vô cùng, hai bàn tay ôm lấy ly trà xoa xoa

- Ngon thật !

- Còn giận không ? - Jungkook cũng nhấp một ngụm trong ly của mình

- Ai thèm !

- Đừng giận ! Em vẫn trước cô ấy mà !

- Thì sao chứ ? Em với cô ấy vốn dĩ khác nhau mà !

- Khác chỗ nào ?

- Thì.....ít ra cô ấy còn được xem là đối tượng của anh. Em có là gì chứ !

- Nhưng tôi đâu có xem cô ấy như một đối tượng !

- Không muốn nghĩ nữa. Đừng nhắc đến cô ấy khi đi với em .

- Em ghen àh ? - anh cười trêu ghẹo

Jimin ném cho Jungkook cái nhìn sắc hơn dao bán thịt, cậu muốn cắn xé anh ra làm trăm mảnh

- Đã bảo không cười ! - cậu nhóc nhỏ lại quát

- Jimin ! Không quát tôi ! Là tôi chiều em quá nên em không coi tôi ra gì đúng không ! Sau này làm người của tôi thì không được như vậy đâu !

- YAHHH ! Ai thèm làm người của anh ! Cáu thật chứ ! - cậu nhóc nhỏ vẫn còn ngoan cố hét toáng

- JI MIN !

- Ahhh tôi chết mất ! Đúng là bực mình !

Jimin điên máu ực một hơi hết cả ly trà, vì nuốt không kịp nên một ít còn tươm ra khoé môi, sau đó cậu nhóc nhỏ ho sặc sụa như muốn nôn ra hết những gì đã thồn vào cổ họng. Jungkook muốn phát cọc vì cái tính ngang bướng lì lợm này, nhưng không hiểu sao anh vẫn không dứt ra được. Rõ ràng là Jimin thích anh trước, nhưng hình như bây giờ anh lại là người luỵ Jimin nhiều hơn. Jungkook tiếp tục xoa dịu nhóc con của mình

- Đừng giận nữa, tôi xin lỗi em, được chưa ! - Jungkook vỗ vỗ tấm lưng nhỏ đang trong cơn sặc nước

- ..................

- Mai muốn đi cùng tôi không ?

Jimin ngạc nhiên trố mắt nhìn Jungkook trong khi anh vẫn đang rất bình thản

- Anh điên àh ?

- Sao lại điên ? Tôi đi một mình gặp cô ấy, em không vui mà .

- Anh đi hẹn hò, chứ không phải đi tụ tập. Đi hẹn hò chỉ có hai người, anh rủ em theo để làm gì ?

- Với tôi chẳng khác gì. Đi với tôi nhé ! - Jungkook vòng tay ra sau gác lên thành ghế, tay còn lại đưa ly nước lên miệng

- Em không đi đâu. Bố mẹ anh sẽ la đấy !

- Tôi không sợ.

- Nhưng em sợ, em là người sẽ cảm thấy khó xử.

- Vậy thì tôi không đi nữa.

- Đừng bướng. Anh đi đi, rồi về !

- Em sẽ không buồn chứ ?

- Ừhm.........

- Em không buồn, nhưng sao tôi lại buồn thế này !

- Đừng nghĩ nữa. Mai vẫn phải đi đấy, đừng cãi bố mẹ anh, đừng khiến em khó xử !

Jungkook thở dài tiếp tục đưa ly nước lên miệng. Cậu nhóc nhỏ khẽ cười, giật lấy ly nước từ tay anh

- Đây là gì ? - Jimin mắt tròn xoe hỏi

- Em muốn thử không ?

Cậu nhóc nhỏ nhìn Jungkook rồi nhìn vào thứ nước đen sánh trong ly

- Là cafe ? Không đường ? Anh lại uống thứ này, sao lại thích thế cơ chứ ?

- Em muốn nghe không ? - Jungkook nhướng mày hỏi

- Tại sao ?

- Vì khi buồn, cafe có vị đắng. Còn khi vui, cafe sẽ có vị ngọt. Tôi uống để biết tâm trạng của mình.

Jimin đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi rùng mình

- Thế hôm nay, anh thấy vị nó thế nào ? - cậu nhóc nhỏ trả lại ly cafe rồi nhìn người bên cạnh

- Tôi thấy ngọt ! - Jungkook nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của Jimin

Cậu nhóc nhỏ cảm thấy hàng ngàn vì sao đang thi nhau rơi xuống chỗ hai người, sáng lấp lánh, lung linh như chính nụ cười đang nở trên môi cậu.

Jungkook đặt ly cafe xuống, tay anh khẽ luồn vào gáy Jimin kéo sát lại, hơi thở nồng nàn quyện vào nhau khiến đôi má cậu nhóc nhỏ trở nên ửng hồng.

Jungkook âu yếm nâng gương mặt xinh đẹp đang đối diện rất gần mình rồi đặt lên đôi môi đó một nụ hôn ngọt ngào. Thời gian như ngừng trôi để cho hai người mặc sức chìm đắm, tiếng tim đập thình thịch vang lên rõ ràng không thể nào che lấp. Jungkook từ từ rời môi Jimin, chỉ là một nụ hôn nhẹ trên môi nhưng cậu nhóc nhỏ dường như chết ngất, đầu óc trống rỗng, tay chân như đi vay mượn của người khác

- Sao ? Còn muốn nữa àh ! - anh lại trêu ghẹo

- Anh.....làm vậy.....là ý gì chứ ? - Jimin đỏ mặt

- Là hôn. Hôn môi em.

- Ai.....cho phép anh chứ ?

- Thế sao em không phản kháng ?

- Em......

Jungkook vòng tay ôm lấy Jimin thật chặt rồi thì thầm an ủi cậu nhóc nhỏ

- Ngốc ! Ngày mai không được buồn ! Anh sẽ về sớm thôi, em đừng khoá cửa phòng, tối anh sang !

Jungkook vỗ về cậu nhóc nhỏ trong vòng tay, dù có bướng bỉnh đến thế nào thì cũng phải ngoan ngoãn nghe theo anh mà thôi. Ai bảo Jimin yêu anh quá đỗi.

Buổi tối hôm đó không biết rốt cuộc hai người đã hôn nhau bao nhiêu lần, chỉ biết đến khi trở về thì trời đã phủ dày sương, may là cổng nhà vẫn còn đang mở, nếu không họ lại phải dắt díu nhau qua đêm ở một khách sạn nào đó không chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me