LoveTruyen.Me

Kookmin Lao Cong La Vampire


Chung Quốc hôm nay có việc bận, đi ra ngoài từ sáng sớm, hơn nữa còn dặn sẽ về muộn.

Cậu không bị cấm túc nữa, ít nhất có thể quanh quẩn trong toà nhà phía Tây của Darkness cũng là nơi ở của Chung Quốc và cậu hiện giờ.

Chí Mẫn một mình lẩn thẩn trong phòng, đến lúc buồn bã không chịu được nữa, đành bỏ ra ngoài sân hoa.

Nơi này nằm ở phía sau của toà nhà chính Darkness, thắp sáng bằng lân tinh màu vàng dịu như ánh mặt trời, hoa cỏ trồng khá nhiều. Coi như ngoài phòng ướp Mai tuyết, nơi này là nơi còn lại có chút sự sống.

Cậu ngồi dưới gốc cây phong, giơ tay bắt lấy một chiếc lá đỏ thẫm, huơ đi huơ lại trước mặt. Lá phong đỏ thẫm, ánh sáng thấu qua tạo thành màu nâu nhạt, đổ dài lớp màu xuống vạt áo trắng của cậu.

Chí Mẫn nghịch ngợm như vậy một lát, rồi ngủ thiếp đi.

Cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, cho đến khi cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Chí Mẫn mới lười biếng mở mắt.

Là một cô gái. Ánh mắt linh động nhìn vào cậu, không ngừng phát ra từng tia dò xét.

Cô ấy rất xinh xắn, mái tóc màu hạt dẻ rủ xuống hai bờ vai nhỏ nhắn, trên người mặc một bộ váy màu lam nhạt, thanh thoát dịu dàng.

Chí Mẫn ngồi dậy, sau đó nhanh miệng hỏi cô gái đó:

-"Cô là ai?"

-"Tôi là Nhã Tịnh. Tôi là Yêu nữ mới đến Darkness."

-"Ra vậy. Vậy cô ở đây, tôi phải về phòng."

-"Anh...có thể ngồi lại với tôi một chút thôi?"-

Nhã Tịnh nhìn cậu với ánh mắt cầu xin, miệng cười lên một đường nổi bật giữa ánh sáng không ngừng lấp lánh.

Chí Mẫn vô thức gật nhẹ một cái. Thôi thì cậu ở lại với cô ấy một chút cũng chẳng sao, Chung Quốc cũng còn lâu mới về.

Nhã Tịnh gật đầu, vỗ vỗ xuống lớp cỏ bên cạnh, ý nói cậu ngồi xuống:

-"Anh, là Phác Chí Mẫn, đúng không?"

-"Làm sao cô biết?"-

Mẫn yên vị, quay sang Nhã Tịnh hơi nhếch môi hỏi một tiếng.

-"Mọi người trong lâu đài liệu có ai không biết tên ái nhân của Chúa Tể?"

-"Tôi...không phải..."-

Nghe đến ái nhân, Chí Mẫn khẽ cúi mặt, hai gò má đỏ lên vô cùng đáng yêu.

-"Không có gì ngại đâu. Dù sao, anh cũng là một nam nhân may mắn rồi. Người rơi vào mắt Chúa Tể, không phải ngày nào cũng có đâu."

-"Chuyện này, không nói nữa. Dù sao nó cũng không liên quan đến cô. Cô đến Darkness lâu chưa?"

-"Cũng khoảng một tháng. Tôi vào cùng đợt với chị Nhã Duẫn."

-"Ra vậy. Tôi đột nhiên bị bắt vào đây, ngày tháng mù tịt. Cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu ngày, nhưng có vẻ là lâu hơn cô."

Hai người nói chuyện với nhau, xem chừng khá tâm đầu ý hợp. Chí Mẫn lâu rồi mới có người cùng nói chuyện, xem ra rất là thích Nhã Tịnh.

Cô gái xinh xắn, lại dễ gần như thế, như thế nào có thể ghét bỏ.

Nhã Tịnh trước khi rời đi, hẹn cậu ngày kia lại ra nơi này chơi.

Chí Mẫn không nhắc đến chuyện này trước mặt Chung Quốc.

Đến anh trai hắn là Tuấn Lãng mà hắn còn không cho đến gần cậu, nhỡ đâu nói ra hắn lại nổi điên mà lấy mạng Nhã Tịnh thì quả thật Chí Mẫn sẽ chết vì mặc cảm tội lỗi.

Chung Quốc hoàn toàn không biết về quan hệ giữa hai người họ.

Chí Mẫn rất hay gặp Nhã Tịnh, hai người thường gặp nhau vào những buổi chiều Chung Quốc không ở trong phòng. Tất nhiên là vẫn gặp ở sân hoa.

Nhã Tịnh có sở thích ngắm lá phong rơi, Chí Mẫn cũng là như vậy.

Nhã Tịnh thích ngủ trên cỏ, Chí Mẫn cũng thích như vậy...

Giữa hai người họ, tồn tại rất nhiều điểm chung. Chí Mẫn từ sớm đã coi Nhã Tịnh là em gái. Tình cảm giữa hai người ngày càng tốt đẹp.

____***____

Hôm ấy, Chung Quốc do việc đột xuất liền trở về phòng lấy Tài liệu. Căn phòng trống trơn trong khi lẽ ra Chí Mẫn nên ở nơi này mới đúng.

Hắn tức giận, ánh mắt sắc lên, màu Ngọc lam nơi tròng mắt biến mất nhường chỗ cho một màu đỏ pha lê lấp lánh.

Trên người Chí Mẫn từ lâu đã vương mùi nguyên khí của hắn, chỉ cần đi theo đó, chắc chắn có thể tìm được cậu.

Chung Quốc từng bước tiến về sân hoa, đập vào mắt là cảnh Chí Mẫn và một nữ nhân lạ mặt đang cùng nhau cười nói.

Trên cổ nữ nhân kia đeo dây chuyền hình đôi cánh đen, vậy chắc chắn là Yêu nữ.

Làm sao cậu có thể quen biết với Yêu nữ? Hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết.

Chung Quốc không xuất hiện, hắn im lặng quay về phòng, hơn nữa còn trầm tĩnh rót cho mình một ly Ballantines 30, loại rượu yêu thích của hắn.

Em giỏi thật, xem ra không quản thúc em thì em sẽ có cách chọc tức ta.

Chí Mẫn không nghĩ hắn có thể về sớm như vậy, liền ở đó chơi đến gần hết buổi chiều.

Chí Mẫn vội vã đẩy cửa, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm. Chung Quốc đang ở trong tủ đồ, nên cậu đương nhiên không biết hắn đã về.

Cửa phòng tắm chỉ đóng chứ không chốt, chỉ một cái đẩy nhẹ là Chung Quốc đã dễ dàng mở được cửa. Từng bước hắn đi như trên không khí, tuyệt nhiên không nghe ra một tiếng động nào.

Chí Mẫn nhắm mắt, cũng không biết rằng hắn đã vào trong phòng, vẫn vô tư ngâm mình trong bồn tắm.

Hắn cởi đồ, sau đó liền bước vào bồn tắm. Chí Mẫn thấy động, liền sợ hãi mở mắt, sau khi nhìn thấy hắn, liền định với lấy khăn tắm, quấn lấy thân mình sau đó bước ra ngoài.

Chung Quốc đẩy cậu ngồi cố định xuống làn nước ấm áp, sau đó để cậu quỳ vào trong lòng, mặt đối mặt.

Chí Mẫn ngại ngùng đẩy hắn ra, hơn nữa cũng là sợ thú tính của hắn đột nhiên nổi dậy.

Hắn cau mày, ánh mắt lại một lần nữa biến đỏ, quát lên một tiếng:

-"Ngồi im."

Chí Mẫn sợ hãi co rúm người, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nổi cáu.

-"Hôm nay vừa đi đâu về?"

-"Không...không đi đâu, ở...ở yên trong...phòng thôi."-

Chí Mẫn nín thở thốt ra từng từ. Hắn hỏi như vậy, lẽ nào hắn biết chuyện giữa cậu và Nhã Tịnh rồi?

-"Sự thật."-

Hắn một tay vòng qua eo cậu, một tay vuốt ve hai cánh mông của cậu.

-"Tôi...đâu có nói dối."-

Cậu giãy dụa, cái tay chết tiệt của hắn rốt cuộc là đang để chỗ mông cậu đó.

-"Cho em một cơ hội nói lại."-

Hắn trừng mắt nhìn cậu, bàn tay nơi eo xiết thêm lực đạo khiến Chí Mẫn đau điếng người.

-"Tôi...ra ngoài chơi. Là đến...đến sân hoa."

-"Đến một mình sao?"-Hắn ghé miệng liếm láp nơi bờ vai mềm mại của cậu, khiến cậu nhột mà co người lại như một con mèo nhỏ.

-"Đương nhiên."-

Chí Mẫn khẽ ngửa đầu, đột nhiên cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau đớn co rút.

Hắn đang cắn vào vai cậu. Hai chiếc răng nanh dài cắm ngập vào da thịt Chí Mẫn, để lại từng vệt máu dài chảy dọc xuống tấm lưng trắng muốt của cậu.

-"Chung Quốc, đừng mà. Dừng lại...đau...quá."-

Chí Mẫn vì quá đau đớn mà bật khóc, bàn tay để trên cánh tay hắn bấu chặt vào bắp thịt.

-"Em không nói thật có đúng không?"-

Chung Quốc đột nhiên đứng dậy, bế Chí Mẫn lên vai, vác ra khỏi bồn tắm.

Hai cơ thể trần truồng áp sát vào nhau, hơi nóng cùng với từng giọt nước rơi xuống sàn gỗ thành từng giọt tong tong.

Hắn ném cậu xuống giường, sau đó dùng dây xích trói hai cổ tay cậu xà ngang, để Chí Mẫn lơ lửng quỳ gối trên giường.

Vết thương trên bả vai do bị căng cơ mà đau đớn gấp bội, máu chảy rất nhiều.

Chí Mẫn nghĩ chắc là do hắn biết cậu gặp Nhã Tịnh, nhưng nếu như vậy, thì hắn đã sớm xông đến mà giết Nhã Tịnh rồi.

Vậy cái này, có lẽ nào là vì hắn hiểu nhầm chuyện gì?

Chung Quốc bò đến, không ngừng phủ đầy dấu hôn lên làn da trắng mịn diễm lệ của cậu. Chí Mẫn thở dốc, sợ hãi mà giãy giụa không ngừng.

-"Nói cho ta biết đi. Em là đi với ai?"-Hắn phả từng hơi nóng theo chữ vào vành tai của cậu.

-"Không...với...ai. Là đi...một...mình."

-"Nói dối."-

Hắn không nói trước một bước ấn mạnh phân thân vào hậu huyệt của cậu. Chí Mẫn kinh hoàng mở to mắt, đau đớn đến không nói nổi. Sau đó hắn lại rút phân thân ra.

-"Nói đi, còn không nói thật, chúng ta sẽ lại tiếp tục."

-"Tôi...đã nói...rồi. Không...có ai...mà."-

Chí Mẫn nức nở rên rỉ từng tiếng trong đứt quãng.

Cậu không muốn nói ra Nhã Tịnh.

Cậu không thể vì mình đau đớn và làm hại đến người khác, nhất là khi Nhã Tịnh hoàn toàn chẳng có lỗi gì về việc cùng cậu nói chuyện.

-"Em có phải không đã coi thường ta đến mức độ này!"-

Hắn gằn lên một tiếng, lại đẩy mạnh phân thân cương cứng vào hạ thân đang còn chảy máu của cậu. Cậu không chịu thú nhận với hắn, nhất định hôm nay phải làm cậu nói bằng được.

Cứ rút ra lại đâm vào như vậy, hạ thân Chí Mẫn mất đi cảm giác, bao nhiêu lần ngất đi, rồi lại bị hắn đánh thức dậy. Hắn muốn cậu nói ra sự thật, cậu lại không muốn nói ra cho hắn sự thật.

Em không muốn anh biết, Nhã Tịnh không có lỗi.

Tờ mờ sáng, hắn mới bắn vào cậu, sau đó nằm vật trên giường, mệt mỏi nhấm mắt lại.

Chí Mẫn vẫn là bị treo người lên như thế, khóc không ra nước mắt, nói không ra chữ, thở cũng chẳng ra hơi. Đầu tóc bết vào hai bên da đầu, rũ rượi cúi gằm xuống.

Cậu không nói, tất cả những gì cậu nói cả đêm qua, rốt cuộc chỉ là:

-"Không...ai...cả."

Chung Quốc rất tức giận, cậu biết, nhưng cậu càng không muốn nói cho hắn sự thật.

Ít ra, chỉ có mình cậu bị hành hạ.
Có những người, thực ra lại chẳng đáng cho chúng ra hi sinh vì họ.

Chí Mẫn lại không biết điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me