LoveTruyen.Me

Kookmin Lao Cong La Vampire


Sáng hôm sau, Chung Quốc tỉnh dậy vào lúc trời hửng sáng. Chí Mẫn còn mệt mỏi, cho nên chưa dậy.

Hắn hiện tại tâm tình vẫn chưa tốt lên chút nào. Thú thật là nếu hắn gặp được con Yêu nữ chết tiệt kia, thì chắc chắn hắn sẽ hành hạ cô ta tới chết thì thôi.

Hắn thật sự không hiểu tại sao Chí Mẫn lại muốn bao che cho cô ta đến thế? Trừ khi, quan hệ giữa Chí Mẫn và cô ta có gì đó không bình thường.

Hắn nhất định phải tìm hiểu bằng được.

Hắn khẽ mở xích đang siết chặt cổ tay của cậu. Hai cổ tay giãy giụa cả đêm, ma xát với sắt kịch liệt dẫn đến thâm tím, một vài chỗ còn hơi rỉ máu.

Cơ thể không còn khí lực của cậu đổ gục vào lòng hắn, bất động nhắm mắt. Hơi thở còn hơi yếu ớt, có vẻ là bị thương không nhẹ. Hai mép đùi trong đầy máu và dịch thể nam nhân khô vón, bết vào lẫn lộn đến nhức mắt.

Trong lòng Chung Quốc quả thật trào lên một trận hối hận và xót xa.

Xin lỗi, nhưng chỉ như vậy mới có thể nhắc em nhớ em là của ta.

Hắn đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường, phủ một lớp chăn mỏng lên ngực và eo cậu. Sau đó, liền với lấy bên trong tủ thuốc một lọ kem màu trắng.

Thuốc này là loại thuốc Ngọc Cốt đặc chế từ hương khí của Đá Thuỷ Tinh. Chỉ có Chúa Tể Ma cà rồng mới được sử dụng loại thuốc quý hiếm như vậy. Ngọc Cốt có tác dụng mạnh về chữa lành vết thương và tăng thêm khí lực.

Lần này, hắn quả thực không chút thương tiếc muốn dùng Ngọc Cốt đối với hạ thể của Chí Mẫn. Nếu mà nói hắn hoang phí, thề là hắn chẳng thấy hoang phí chút nào.

Từ lúc nào, em đối với ta trở nên quan trọng đến thế?

Chung Quốc lấy một lớp kem mỏng lên đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng xâm nhập tràng bích của Chí Mẫn, bôi đều lớp thuốc lạnh lẽo vào bên trong.

Mặc dù là Chí Mẫn bất tỉnh, nhưng trong đại não vẫn cảm giác được chất nhầy lạnh toát cùng vật lạ không ngừng khuếch trướng hạ thân, trong nháy mắt lại hồi phục kí ức cũ.

Đau đớn , sợ hãi, bất lực, từng thứ quanh quẩn cứ dằn vặt mãi, khiến tận trong giấc ngủ, cậu vẫn khóc, khóc rất nhiều. Nước mắt chảy dài hai gò má trắng bệch, nắm tay nắm chặt lại, cơ thể khẽ run rẩy, theo từng cử động nhỏ nơi ngón tay hắn.

Chung Quốc đau lòng đỡ lấy cậu, ôn nhu ôm vào lòng, cẩn cẩn dực dực lau đi nước mắt đang chảy ra từ khoé mắt cong của cậu.

Chí Mẫn bám lấy hắn, hai bàn tay yếu ớt cố gắng như níu kéo thứ gì đó, móng tay bấu chặt vào bắp tay hắn, miệng mấp máy một loại từ ngữ không thể nghe ra thứ gì.

Chí Mẫn hiện tại đã hoàn toàn đánh mất vẻ ngoài bí ẩn và mạnh mẽ ban đầu, lại giống như một con mèo nhỏ bị thương, sợ hãi mà tìm kiếm sự nuông chiều, giúp đỡ.

Hắn để Chí Mẫn dựa vào ngực mình, rồi khẽ vuốt ve nhẹ tấm lưng trắng muốt xen nhiều vết thâm tím, coi như là một cách trấn áp tinh thần đi.

Đột nhiên phát hiện ra, Chí Mẫn cậu, hiện tại là phát sốt cao rồi. Hơi thở mềm mỏng yếu ớt như một lớp sương khí hư không giữa không gian, lại luôn miệng mê sảng mà run rẩy cầu xin cái gì đó.

Hắn để cậu yên vị trên giường, rồi vội vã cho gọi Cao Tuấn, bác sĩ tư gia của hắn.

Cao Tuấn không phải là ma cà rồng cấp cao, nhưng về trình độ y thuật thì đặc biệt cao siêu, nói không ngoa có thể coi là Hoa Đà tái thế.

Hơn nữa, cậu ta rất có lòng vời nghề, bệnh nhân bệnh nặng bệnh nhẹ, Cao Tuấn đều một lòng dốc sức chữa trị, tuyệt đối không bỏ bê cảnh người gặp nạn trước mắt.

Chung Quốc đi đi lại lại nhìn Cao Tuấn sờ sờ nắn nắn Chí Mẫn, hắn quả thật biết là Cao Tuấn đơn thuần chỉ là làm công việc chữa bệnh , nhưng trong lòng không khỏi bực tức.

Bản tính của hắn, có thể nói tính chiếm hữu là rất cao. Hắn không muốn ai đụng chạm đến những thứ thuộc về hắn.

Ngộ nhận mà nói, hắn coi Chí Mẫn như một thứ "thuộc về hắn".

Cho nên hắn cảm thấy muốn giết người một chút, coi như là xả giận.
Cao Tuấn sờ nắn xong phía trên, lại yêu cầu được khám hạ thể của Chí Mẫn nữa.

Tuấn Chung Quốc hắn nổi điên xông đến liền bóp cổ Cao Tuấn, nhìn cậu ta cảnh cáo.

Cậu ta ho sặc sụa, vật lộn như thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn. Cuối cùng, Chung Quốc tặc lưỡi buông tay, Cao Tuấn quỳ gục xuống sàn, nhưng vẫn ngoan cố giảng giải cho hắn:

-"Chí Mẫn hiện tại bị thương không nhẹ, cơ thể vốn đã suy nhược, nay lại càng nghiêm trọng, tôi cần kiểm tra mức độ ảnh hưởng của vết thương, nếu không sẽ có thể làm sự đau đớn cùng thời gian chịu đựng của cậu ấy kéo dài. Chỉ sợ cậu ấy không chịu nổi."

Hắn vò đầu bứt tóc, cuối cùng trừng mắt nhìn Cao Tuấn một cái, lên giọng cảnh cáo:

-"Làm cho nhanh, rồi lui đi."

Cao Tuấn được sự đồng ý của hắn, liền vội vã kiểm tra. Xem ra vết thương khá là nặng, Chung Quốc quả thật là rất khủng bố, có thể vì chuyện ấy mà hại người ta đến mức độ phát ốm.

Chúa Tể ơi là Chúa Tể, không ngờ người máu lạnh đến vậy.

Cậu ta trao đổi một số thông tin cần thiết với Chung Quốc, sau đó lui ra để lại hắn trong phòng với cậu.

Chí Mẫn nằm mê man trên giường, Cao Tuấn vừa cho cậu uống thuốc, có thể sắp tỉnh lại rồi. Chung Quốc cầm lấy tay cậu, khẽ vuốt ve nhẹ mu bàn tay. Gầy quá, bây giờ mới thấy Chí Mẫn gầy đến như thế nào.

-"Em chỉ cần nói thật thôi. Tại sao em không chịu làm?"-

Hắn khẽ tự lầm bầm, nhìn cậu đau xót. Hắn không phủ nhận, là hắn đã quá giận, cho nên mới dẫn đến việc làm tối hôm qua. Lẽ ra, hắn có thể tìm hiểu theo cách khác.

Chí Mẫn khẽ cựa quậy. Vết thương còn đau, nên tạm thời cậu chưa thể cựa quậy được, chỉ có thể chống mắt nằm im nhìn hắn.

Chung Quốc có thể cảm thấy cử động của cậu, liền để tay cậu xuống. Thần thái hối hận hiếm thấy đã bốc hơi không còn tăm tích, hắn sẵng giọng hỏi cậu:

-"Tỉnh rồi sao?"

-"..."-cậu nhìn hắn, khoé mắt ánh lên tia buồn bã.

-"Sau này sẽ không được đi đâu cả. Em không chịu nói thật."-

Chung Quốc cảnh cáo cậu, dù là cậu bệnh, thì chắc chắn tính cách của cậu cũng không cho phép cậu nằm im một chỗ ngoan ngoãn nghe lời hắn.

-"Tôi nói, anh sẽ tin đúng không?"-Chí Mẫn yếu ớt nói với hắn.

-"Để còn xem."

-"Nhã Tịnh, cô ấy là Nhã Tịnh. Tôi gặp cô ấy đã được nửa tháng. Cô ấy đối với tôi rất hiền và tốt bụng, cũng lại hợp với tính cách của tôi. Chúng tôi, ngoài quan hệ bạn bè đơn thuần không còn loại tình cảm nào khác."

-"Nếu có nửa lời nói dối, ta có thể đảm bảo mạng sống của cô ta sẽ dừng lại ngay lập tức."

Chung Quốc gằn giọng, mi tâm xuất hiện vài nét nhăn mặt. Tạm thời, hắn tin cậu, nếu như không phải như cậu nói, hắn chắc chắn sẽ không để yên cho cô ta và cả cậu.

-"Tuỳ anh. Tôi đã không có lỗi gì, ở đây lại thật sự rất buồn chán, có thể cho Nhã Tịnh đến đây được không?"-

Chí Mẫn nhìn hắn, nhỏ giọng cầu xin. Sau này chắc hắn sẽ không cho cậu đi ra ngoài nữa, nếu cứ như vậy, chỉ sợ cậu sẽ vì buồn chán mà phát điên.

-"Không."-

Chung Quốc lạnh lùng hắt lại một câu trả lời ngắn gọn, đang đầy sát khí.

Nhất định là cậu muốn chọc tức hắn rồi, mức này còn muốn cho cô ta ở cùng.

Chí Mẫn tròn mắt nhìn Chung Quốc sau đó chán nản vùi đầu vào chăn, quay lưng lại với hắn.

Bỏ đi, dù sao hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, cậu rốt cuộc là nghĩ gì mà lại đi cầu xin hắn cơ chứ?

Hắn bỏ đi, để lại Chí Mẫn một mình nằm đó.

___***___

Cậu giận hắn, rốt cuộc là vẫn không cho cậu đến gần bất cứ ai hay đi ra khỏi phòng.

Chí Mẫn tuyệt thực hai ngày nay, khi nào hắn đến liền quay mặt vào trong tường giả ngủ. Hắn biết cậu giả vờ, nhiều lần nổi điên muốn cho cậu một trận, nhưng Cao Tuấn đã dặn phải để cậu nghỉ ngơi thật tốt, còn không được gây thêm thương tổn cho cậu nữa.

Hắn cũng không thể nói chuyện mới cậu, vì căn bản cậu không có nói chuyện với hắn.

Chung Quốc quả thực là bị ép đến mức đường cùng khi Chí Mẫn nhất định không chịu ăn chút đồ nào.

Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, thể trạng Chí Mẫn đã quá ốm yếu sợ sẽ còn tệ hại hơn.

Đã vậy, cứ chiều cậu một lần, cũng tại vì cậu ra nông nỗi này là vì hắn.

____***_____

Chí Mẫn ngồi vân vê tấm chăn mềm mại, thỉnh thoảng lại chán nản thở dài một cái.

Đột nhiên cửa chính có tiếng động mở, Chí Mẫn liền nằm xuống, trùm chăn kín người. Chắc là Chung Quốc về có việc đột xuất, vì thường thì giờ này hắn vẫn còn giải quyết công việc ở sảnh chính.

-"Anh Mẫn..."-

Giọng nữ nhân trầm ấm quen thuộc vang lên, Chí Mẫn giật thót, vội tung chăn ra ngồi thẳng dậy.

Là Nhã Tịnh, cô ấy đang ngồi trước mặt cậu.

Chí Mẫn vừa mừng vừa lo, lại hỏi Nhã Tịnh dè chừng:

-"Làm sao em vào được đây?"

-"Chúa Tể gọi em đến, nói là phải chăm sóc anh cẩn thận."

-"Chung Quốc gọi đến sao? Sao có thể!"-

Chí Mẫn thầm nghĩ, chưa chắc chắn lắm nhưng có khi nào lại đồng ý với cậu thế?

Dường như cũng hiểu suy nghĩ của Chí Mẫn , Nhã Tịnh vội lên tiếng giải thích:

-"Đúng là Chúa Tể gọi em mà. Anh nghĩ xem, toà nhà này được canh kĩ như vậy, ngoài phòng lại có ma cà rồng cấp cao trông coi, trừ Chúa Tể ra, chắc chắn không ai có thể vượt qua lớp phòng thủ mật độ cao như vậy."

-"Rồi, anh tạm tin em. Xin lỗi, thất hứa với em, ngày vừa rồi đã để em chờ ở sân hoa mà không đến. Thú thật, tình trạng hiện tại của anh cũng không thể cho phép anh gặp em được."

-"Không, phải là em xin lỗi anh. Vì em mà anh bị Chúa Tể làm đến nông nỗi này. Kì thực em không có cố ý. Chuyện hôm đó em cũng không biết Chúa Tể đến sân hoa."

-"Không sao, thôi bỏ đi, mấy khi gặp lại nhau, không thể cứ xin lỗi kể tội mãi được."

-"Vậy thì thôi, a, em kể cho anh cái này hay lắm nhé..."
...

Chí Mẫn ăn cơm nhiều hơn, cũng không im lặng tịch mịch như tượng đá cả ngày nữa, ít nhất là cũng có chút phản ứng với hắn.

Tuy là hắn mừng, nhưng trong cái mừng cũng có cái bực bội.

Từ khi hắn đồng ý cho Nhã Tịnh đến chơi với Chí Mẫn mỗi ngày, cậu liền có chuyển biến thái độ tốt hẳn lên, hơn nữa Cao Tuấn khám lại cũng nói tinh thần cứ duy trì trạng thái tốt như này thì sẽ sớm khỏi bệnh.

Rốt cuộc là Nhã Tịnh có phép thần thánh gì? Hắn thua cô ta ở chỗ nào?

Chí Mẫn chưa bao giờ cười nói vói Chung Quốc theo cách cậu làm với Nhã Tịnh.

Sau này, cậu sẽ phải hối hận với điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me