LoveTruyen.Me

Kookmin Remember

"Jeon Jungkook! Jeon Jungkook!" 

Park Jimin cảm thấy xung quanh tối đen như mực. Cậu không thể nhìn thấy gì ngoại trừ bóng tối đang bao trùm lấy toàn bộ thân ảnh cậu. Lo lắng cùng sợ hãi khiến con tim đập ngày càng mạnh, cậu vừa chạy vừa hét tên Jeon Jungkook, thế nhưng đáp lại chỉ có sự im ắng đến đáng sợ. 

"Jeon Jungkook, anh đang ở đây đúng không?Trả lời em đi!" 

Park Jimin vừa gọi vừa tự trấn an mình. Đôi chân không tự chủ lại càng chạy nhanh hơn, nhưng dù có nhanh tới đâu, phía trước vẫn chỉ là một mảng đen mờ mịt không lối thoát. Cậu sợ hãi quỳ sụp xuống ôm mặt. Chợt thấy phía trước có đốm sáng, cậu mừng rỡ, vội vã chạy tới. Nhưng lại nhân ra đó là một ngọn lửa nhỏ, nó đang dần cháy to và lan rộng hơn. 

Bóng đêm xung quanh mờ nhạt dần. Xung quanh trở thành một căn phòng với cách bài trí nội thất vô cùng quen thuộc. Ngọn lửa kia nhanh chóng lan ra và bao trùm lấy toàn bộ. Park Jimin thất thần nhìn vào khung cảnh đang hiện ra trước mặt mình, là đêm của bảy năm trước kia. 

"Park Jimin... Cậu phải cố lên!" Giọng nói vang lên từ đằng sau khéo theo sự chú ý của cậu. 

Quay người lại, cậu nhìn thấy một đứa trẻ với vóc dáng bé nhỏ đang cố gắng cầm máu cho một cậu bé nằm ở bên cạnh. Chính là khi cậu đã đỡ viện đạn cho Jeon Jungkook và được anh ấy cầm máu. Trong tim cậu bỗng dâng lên một chút đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt lo âu của anh lúc đó. Đúng vậy, nếu như đêm hôm đó không xảy ra như chuyện này, có phải hay không hiện tại, cậu, anh, và cả mọi người đều sẽ vui vẻ hơn? 

Park Jimin đứng ngây người ở đó nhìn hai đứa trẻ trước mặt. Chúng nói với nhau điều gì đó, bất chợt Jeon Jungkook nhỏ đưa tay ra dấu "suỵt" lên môi đứa trẻ kia. Không biết tại sao, ngực Park Jimin bỗng nhói một cái. Cảnh tượng này... Cậu đã từng thấy bao giờ chưa? Ngón tay của Jeon Jungkook vẫn đặt trên môi đứa trẻ kia, mà đầu của cậu cũng bắt đầu đau hơn. Một ngọn lửa bừng lên, ngay lập tức bao trọn lấy thân ảnh của cậu khi còn nhỏ. Chỉ còn lại Jeon Jungkook đứng đó, hai con mắt thất thần đang dâng đầy sự đau đớn. 

Cậu hoảng hốt, mặc kệ cơn đau đầu kéo tới, vội vã chạy về phía Jeon Jungkook. Nhưng khi chìa tay ra để ôm lấy anh, hai cánh tay cứ thế xuyên qua người trước mặt không chạm vào được. Cậu không bỏ cuộc, cố gắng thử lại lần nữa, cũng vẫn không thành công. Mà Jeon Jungkook kia vẫn đứng như người mất hồn, nhìn chằm chằm về phía mà đứa trẻ khi nãy bị ngọn lửa kia nuốt mất. 

"Jeon Jungkook... Đừng như vậy! Em vẫn ở đây với anh!" Park Jimin hoảng sợ lên tiếng. Hai bàn tay vẫn không thể chạm vào người trước mặt, Jeon Jungkook cũng hiển nhiên không nghe thấy tiếng cậu nói. 

Cậu không còn tồn tại trong mắt Jeon Jungkook nữa... 

Suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu, một ngọn lửa khác lại bùng lên, dần dần ôm lấy người Jeon Jungkook. Cậu vội vã đưa tay ra nắm lấy, nhưng một lần nữa, lại không thể chạm vào người anh. Park Jimin chợt thấy anh quay người lại nhìn cậu, trong ánh mắt đầu đau thương và tuyệt vọng. Ngọn lửa cháy mãnh liệt hơn, phút chốc đã nhanh chóng bao trọn lấy thân hình đó. 

"Không!" Park Jimin mở mắt ra, bật dậy. Xung quanh vẫn là căn phòng im ắng của cậu, không có ngọn lửa, cũng không có anh. Con tim vẫn còn đập kịch liệt trong lồng ngực. Cậu cố tự trấn an mình vừa rồi chỉ là một giấc mơ, thế nhưng lòng vẫn không kìm được lo lắng cho anh. Cậu mở điện thoại ra xem giờ, mới chỉ gần năm giờ sáng. Mà có lẽ sau giấc mơ vừa rồi, Park Jimin không chắc mình có thể ngủ lại được nữa. Nghĩ nghĩ một hồi, cậu rời giường, lấy đại một chiếc áo khoác lên người, rồi mở cửa đi ra ngoài. 





Trời vẫn chưa sáng hẳn nên con phố đông đúc thường ngày lại trở nên im ắng lạ thường, thi thoảng mới có một vài tiếng xe ô tô lướt qua. Park Jimin hơi run nhẹ một cái. Bên ngoài trời lúc này có chút lạnh. Cậu vốn ban đầu chỉ định ra ngoài hít thở chút không khí cho tĩnh tâm, rốt cuộc lại trở thành đi tản bộ như thế này, mà càng đi, những hình ảnh ban nãy lại càng không ngừng ùa về. 

Park Jimin nhớ tới ánh mắt của anh khi đặt ngón tay lên môi cậu lúc đó. Điều này khiến cho cậu có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, vừa lạ lẫm, lại quen thuộc. Từ sau khi xem đoạn băng trong chiếc USB kia, cậu gần như khôi phục lại trí nhớ của mình. Thế nhưng vẫn sẽ có vài đoạn ký ức chưa được hồi phục hoàn toàn. Mà gần đây xảy ra vô cùng nhiều chuyện, cậu cũng bỏ chuyện đó sang một bên từ lâu. Khi nãy trong mơ nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng cậu lại không khỏi dâng lên thắc mắc. Liệu cảnh tượng đó là sự thật, hay chỉ là do cậu tưởng tượng ra? 

Một cơn gió thổi qua khiến Park Jimin hắt xì một cái. Lúc này cậu mới nhận ra mình đang đứng ở khu vườn hoa của trường đại học mà trước kia cậu học. Park Jimin lại không ngờ rằng mình chỉ vô thức bước đi mà lại đi cả một đoạn đường xa như thế này. Hiện tại Park Jimin mới bắt đầu thấy lạnh và mỏi chân, đang định quay ra ngoài để bắt xe đi về, lại nghe thấy có tiếng sột soạt trong tán cây gần đó. Cậu có chút sợ, nhưng trí tò mò vẫn nổi lên, cậu tiến tới gần, vẻ mặt đầy cảnh giác. 

"Ai... Ai đó?" Park Jimin lắp bắp vài tiếng. 

Bất chợt từ xa có ánh đèn pin chiếu tới. Cậu hơi nheo mắt lại, còn chưa kịp phản ứng gì, cả người bỗng bị một lực mạnh kéo vào sau bụi cây lớn gần đó. Cậu cũng vì bất ngờ mà mất thăng bằng ngã về phía trước, lạu được một cánh tay giữ lấy. Đôi mắt đang nhắm chặt mở ra.

Trước mặt chính là khuôn mặt quen thuộc mà chỉ một lúc trước, cậu vẫn còn gặp trong mơ. Park Jimin mở to mắt nhìn người trước mặt, không kiềm được ngạc nhiên lên tiếng: "Jeon Ju....ưm... Ưm...." 

Chưa kịp nói xong, Jeon Jungkook trước mặt đã đưa tay bịt miệng cậu, ra dấu im lặng. Trên mắt anh cũng ánh lên sự ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất, quay đầu lại cảnh giác nhìn ra phía bên ngoài. Park Jimin không hiểu rõ đang xảy ra chuyện này, cũng không biết tại sao Jeon Jungkook lại ở đây, muốn hỏi, nhưng khi nhìn tới biểu tình của anh lại im bặt, không dám lên tiếng. Cậu bất giác nhìn lại tình cảnh hiện tại của mình, cả người đang nằm dưới đất, lại bị anh đè phía trên, đưa tay bịt miệng, tư thế này thật giống như là cậu đang bị kẻ xấu bắt giữ, mà cũng có chút ám muội, khiến cho cậu không khỏi đỏ mặt. 

Park Jimin rất nhanh bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu khi thấy đầu lông mày của Jeon Jungkook nhíu lại. Anh vẫn chưa nói câu gì từ khi nhìn thấy cậu. Park Jimin nhìn theo phía anh đang nhìn, thấy hai ánh đèn lúc nãy cậu trông thấy đã đang chạy về phía gần đây. Là cảnh sát sao? Hai người lúc này triệt để im lặng quan sát bên ngoài. Hai vị cảnh sát kia chiếu đèn xung quanh tìm kiếm. 

"Cậu phát hiện ra gì sao?" Một người có vẻ chán nản hỏi. 

"Không, nhưng khi nãy tôi nghe thấy tiếng động ở đây. Có lẽ là Jeon Jungkook..." Vị cảnh sát kia lại có phần nghiêm túc hơn, vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh. 

"Có lẽ là cậu nhầm thôi, chúng ta qua nơi khác tìm." 

Park Jimin qua khe lá nhìn thấy hai người họ có ý định quay người đi, định thở phào một cái. Mắt lại thấy dường như viên cảnh sát kia lại đang nhìn chằm chằm về phía mình, tim bỗng đập mạnh một cái. Jeon Jungkook phía trên cũng phát hiện ra điều đó, cậu cảm nhận rõ lồng ngực anh cũng đang đập thình thịch. 

Tại sao lại vậy? Anh và cậu chưa hề gây ra một tiếng động nào mà. Park Jimin bắt đầu lo lắng, chợt thấy có gì đó không ổn. Hơi hé mắt nhìn xuống. 

Không xong! Một nửa bàn chân mình đang chìa ra khỏi bụi cây! 

Park Jimin hoảng hốt nhìn hai vị cảnh sát kia tiến tới gần, giờ có muốn rụt chân lại cũng không được. Jeon Jungkook dường như cũng chưa nghĩ ra được là phải làm sao. Cậu nhìn anh chằm chằm, rồi lại nhìn tới hai người kia khoảng cách ngày càng gần với cậu, đầu óc trở nên trống rỗng. 

Jeon Jungkook từ sau chuyện xảy ra bên trong nhà giam đã bỏ trốn ra ngoài. Mặc dù đã cố gắng tránh đi sự truy đuổi của cảnh sát, nhưng dường như bọn họ vẫn không có ý định bỏ cuộc mà vẫn quyết lùng bắt anh đến cùng. Tối nay cũng vậy, nhưng anh thật không ngờ, trong khi chạy tới đây trốn, anh lại có thể gặp được cậu. Có rất nhiều chuyện muốn nói, thế nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép. Mắt thấy hai người cảnh sát kia lại tới càng ngày càng gần, tâm Jeon Jungkook lại loạn hơn, không thể nghĩ ra được điều gì. 

Bất chợt cổ bị hai cánh tay quấn lấy kéo xuống. Anh chưa kịp định thần lại, Park Jimin đã rướn người lên, đưa môi lại gần sát môi anh rồi đặt lên đó một nụ hôn. Jeon Jungkook có hơi bất ngờ, nhưng cũng không cự tuyệt, nhanh chóng vòng hai tay ôm lấy người cậu, có chút gầy hơn trước, đáp lại nụ hôn của cậu. 

Người cảnh sát kia đi tới, lại chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên cùng đỏ mặt tía tai, vội vã quay người bỏ đi sau khi để lại một lời xin lỗi. Park Jimin đỏ hết mặt lên, phần vì khi nãy chỉ định giả bộ, không ngờ Jeon Jungkook lại đáp lại quá mãnh liệt, khiến cho cậu có chút không thông khí, một phần còn là vì, cậu đã để cho người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này. Có chút tiếc nuối rời khỏi môi của anh, dường như đã lâu lắm rồi, cậu cùng với anh không làm như vậy. 

Park Jimin đưa tay lên che miệng, hơi cúi mặt xuống. Xung quanh đã ửng ửng sáng, Jeon Jungkook có thể cảm nhận được hai bên tai của cậu đang ửng đỏ, trong tim cũng đập mạnh một cái, nhất thời không biết nói gì. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng: "Hiện tại ở nơi này không an toàn. Về nhà của em trước đã, rồi hãy kể cho em nghe mọi chuyện." 

Jeon Jungkook gật đầu. Anh đỡ cậu dậy. Park Jimin cũng không chậm trễ kéo anh đi theo một còn đường tắt. Hiện tại quanh đây vẫn còn chưa đông người, tốt nhất là nhanh chóng đưa Jeon Jungkook về được tới nhà mình càng nhanh càng tốt. 

Jeon Jungkook đi phía đằng sau, không biết tại sao anh lại không thể lên tiếng. Nhìn bàn tay của người phía trước đang nắm chặt lấy bàn tay mình, cùng với cử chỉ, dáng điệu đầy lo lắng của cậu, trong lòng anh dâng lên một cỗ ấm áp. Không ngờ anh chỉ tình cờ chạy trốn tới khuôn viên của trường đại học mà khi đó cậu từng học, lại có thể trùng hợp gặp được cậu. Anh chợt nhớ lại lúc trước, khi mà anh ném cho cậu bịch kẹo và đi tới gần cậu, cả khi cậu thật nhẹ nhàng mà tựa đầu lên vai anh, trên khóe môi không khỏi vẽ lên nụ cười. 

Park Jimin, anh đã nhớ em nhiều lắm....

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me