Kooktae Mien Dat Hua
11.
Lúc này tên được gọi là Cụt tay đã nhảy ra khỏi bóng tối. Hung dữ và đau đớn vặn vẹo trên mặt gã trông gớm ghiếc, đến nỗi sau một lúc tôi phải há hốc mồm vì nhận ra gã là người quen.Một người quen tôi đã từng quên."Jim... Có đúng Jim đó không?"Gã nhe răng, mắt long lên sòng sọc nhìn tôi. "Chỉ có mày mới nhớ được từng người trong chúng tao, Taehyung ạ."Chân tôi nhũn nhão cả ra, tôi nghĩ mặt mình cũng dại đi trông ngu ngốc lắm."Sao cậu lại bị như thế này? Là Starkley... ông ta bắt cậu đi à?" Tôi yếu đuối nhìn nơi đáng lẽ là cánh tay múp míp khỏe mạnh đã thắng mọi trận vật tay trong nhóm của cậu ấy. Nước mắt tôi đã bắt đầu lã chã."Không! Không! Không!" Jim, giờ là Cụt tay, hét lên. "Là thằng Jungkook, vị thủ lĩnh đáng kính của bọn mày. Nó đã suýt giết tao!"Lúc ấy tôi không suy nghĩ được gì, tôi nghĩ rằng Jim đã bị Starkley bị tẩy não, tôi nghĩ cậu đã đau đớn đến mức nhầm lẫn khủng khiếp. Nhưng một phần trong tôi, lại thầm thì nói khác."Cậu... không đâu, Jungkook luôn bảo vệ chúng ta.""Không hề, nó chỉ bảo vệ chính mình và làm đủ mọi thứ để phục vụ niềm vui của nó! Tao biết mày sẽ không tin. Nếu tao không bị nó cắt mất tay và vứt vào Đầm Cá sấu, tao cũng sẽ vẫn tôn thờ nó như một vị thần!""Mày biết đâu, còn nhiều đứa như tao rồi ấy chứ. Vài đứa chết, vài đứa gia nhập thuyền cướp biển của Hook. Lúc ấy tao tưởng mình ăn quá nhiều nên béo ra, dù tao muốn ngừng nhưng tao thích ăn uống quá, không sao ngừng được. Rồi tao chẳng vừa được cái lối vào bé xíu kia nữa. Tao lén mở rộng nó ra, may mắn là lần đó thằng Jungkook không bắt được. Nếu không tao đã chết từ lâu rồi. Tao sẽ bị ném vào Đầm Cá sấu đúng lúc Starkley không ở ngay gần đấy rình rập Jungkook mà cứu tao ra."Jim Cụt tay đi qua đi lại như vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh, gã đi từ bóng tối vào ánh sáng, từ ánh sáng trở vào bóng tối, cái bóng của gã cũng nghiêng ngả đổ đốn từ trái sang phải, từ phải qua trái. Gã cứ nhìn tôi rồi lại nhìn Noble, rồi nhìn vào cái giường cũ của gã. Tôi cũng nhìn Jim, nhưng giờ tôi không cách nào nhớ được Jim từng là một cậu bé như thế nào nữa. "Về với băng Cướp biển, tao nhận ra, không phải tao béo lên, mà tao đang lớn lên. Tao sẽ còn lớn hơn nữa. Và Jungkook, cái thằng không bao giờ lớn lên đó, thằng đó không đời nào chấp nhận một người lớn ở trong nhà mình. Nó sẽ giết tất cả những đứa nào lớn lên. Mày biết mà, nó ghét người lớn, và nó sẽ giết người lớn, giết tụi tao." Tôi nuốt nước bọt, quả bóng bay lơ lửng trong bụng lại xuất hiện, theo từng tiếng hằn học của Jim Cụt tay mà bành trướng lên. Tôi biết, quả bóng này sắp vỡ."Starkley nói muốn tìm cách tiêu diệt Jungkook. Nên tao đã dắt họ đi vào bằng lối vào đã được nới rộng hơn cỡ một đứa trẻ của tao. May thay, nó vừa cho cả người to nhất trong đây là Starkley. Và bọn tao bắt được chúng mày đây, hẳn mày sẽ đáng giá với Jungkook cậu bé Taehyung xinh xắn thông minh ạ. Tao còn từng ghen tị với mày nữa chứ, ôi ôi. Jungkook sẽ phải chịu trói, nếu không dù mày có là một đứa trẻ tốt, thì bọn tao cũng sẽ giết mày trước mặt nó." "Còn Noble ơi, mày nhìn mày kìa. Giờ mày đã to hơn cái cửa rồi đúng không? Mày hãy học hỏi tao, mở rộng cái cửa hơn đi. Nhưng Jungkook là thằng gian manh nhất cái Miền đất Hứa này, nó sẽ biết mày đang lớn nhanh lắm. Mày chuẩn bị chết dưới lưỡi kiếm của nó đến nơi rồi ha ha ha."Jim Cụt tay cười như điên dại, tất cả lũ cướp biển cũng phá ra cười. Trong khi cả lũ sung sướng với kế hoạch nhạo báng của chúng, tôi hoảng loạn không biết mình cần nghĩ cái gì, những điều bọn chúng nói đều giống như minh chứng cho quả bóng bay trong bụng tôi. Quả bóng bay chứ đựng nỗi sợ hãi dành cho Jungkook.Tôi sợ hãi việc mình dần quên đi nhiều thứ, tôi sợ hãi sự độc đoán đôi lúc toát ra từ Jungkook, và nỗi sợ ấy dấy lên mỗi khi Jungkook nhìn thấy Jim, nhìn thấy Hook, nhìn thấy bất kỳ người nào mà cậu muốn đâm thủng trái tim họ. "Cậu ta lớn lên, nên tôi giết rồi..." Chất giọng du dương của Jungkook từ nơi nào tôi chẳng nhớ nổi dội hàng trăm hàng nghìn lần trong đầu tôi, làm tôi choáng váng kinh hãi.Chợt tôi nhìn thấy lấp lóa một cái bóng vọng trên tường. Cái bóng của Jungkook. Cái bóng di chuyển khắp bức tường, giống như để ước lượng đang có bao nhiêu kẻ thù ở đây. Rồi nó trở về lối vào của Nat ở góc cuối phòng, và thay thế cho nó, tôi thấy cái chóp xanh lá cây nhấp nhô. Jungkook đã trở lại. Cậu tiến vào lặng im như một chú dơi, rồi tôi thấy lóe lên, Starkley hét lên rồi ngã xuống như một con búp bê thủng ngực. Jungkook nhảy lên, hạ luôn tên trợ thủ đứng cạnh Starkley bằng một vết cắt trên cổ.Jim Cụt tay hốt hoảng quay lại, luống cuống không biết làm gì. Có lẽ gã vẫn chưa quen với việc Jungkook không còn là thủ lĩnh của mình nữa, và gã chỉ mới tỉnh dậy từ cái chết chơi vơi, gã đã trở nên đơn độc vô phương. "Thả hai cậu ấy ra, lũ xấu xa." Jungkook vung kiếm so chiêu với Jim cũng đã giơ kiếm lên. Hai tên cướp biển đang giữ tôi và Noble thấy hai người đồng đội bị giết quá dễ dàng, chúng run sợ. Và chúng càng run sợ, chúng càng cắm mũi dao sâu vào chúng tôi hơn. "Jungkook! Mày phải chịu trói, nếu không hai đứa nó sẽ chết!" Jim Cụt tay đã tìm thấy giọng nói của mình, dù cho giọng nói ấy có gầm gừ, không được uy oai cho lắm.Và tôi biết chỉ một xíu thiếu sót của kẻ thù cũng đủ để Jungkook – người mang kinh nghiệm chiến đấu không ngừng nghỉ bấy lâu, nắm lấy toàn bộ phần thắng, nhìn đôi mắt sôi sục kia là thấy. "Bell đến!" Tôi hô lên khi thấy ánh sáng lấp lánh đang phi đến đây một cách mạnh mẽ. Rồi tôi kêu lên khi tên râu rậm đã ấn mũi dao vào cổ tôi quá sâu, đến mức tôi thấy nhói khiếp, hẳn là đã chảy ra ít máu.Jungkook kêu lên một tiếng với Bell, rồi lập tức chuyển hướng đánh tới tên đang ôm lấy tôi. Hắn vừa phân tâm bởi tiếng kêu của tôi nên không kịp đề phòng cậu, cánh tay lông lá ôm lấy cổ tôi bị Jungkook đâm chảy máu. Rồi vài giây sau, cả thân thể hắn bị nhấc lên lơ lửng. Là Bell giở trò với bột phấn tiên của cô ấy. Tôi thì đã được Jungkook kéo về, một kiếm của cậu cắt đứt dây thừng trói hai cổ tay của tôi. Tên đang ôm cổ Noble cũng gặp số phận tương tự bạn của hắn, thân người thô kệch không tự chủ được mà chạm nóc nhà. Noble vẫn đang ngậm bịt vải, cả khuôn mặt đã lem nhem đỏ ửng vì khóc. Tôi tháo vải và dây thừng cho cậu, thều thào nói với cậu rằng đã ổn rồi, và ôm lấy cậu thật chặt.Ngoảnh lại, chẳng tốn nhiều sức Jungkook đã kết thúc tên cướp biển còn lại, Jim Cụt tay.Jim còn chưa ngừng thở hẳn, cậu ngẩng lên nhìn Jungkook bằng con mắt vẫn đầy ngưỡng mộ, giờ có thêm ghét bỏ và oán hận. Rồi không biết Jim nghĩ gì, cậu hướng về chúng tôi cười thật tươi. Tựa như câu chuyện của cậu chưa hề có đoạn ở Đầm Cá sấu, cậu vẫn còn cùng đi ngắm chuột túi với Noble, vẫn là một thành viên của những Cậu bé Đi lạc.Ánh mắt của cậu, đã không thể xóa nhòa trong ký ức của tôi.Ngay sau trận chiến kết thúc, tôi không thể nhìn thẳng Jungkook lấy một lần, chỉ nói rằng tôi vẫn muốn về nhà ngay. Cậu cũng chẳng nói thừa thãi điều gì, đắp lá thảo dược vào chỗ bị thương của tôi, dẫn tôi tới chỗ Chim Nork, dặn dò Bell bằng ngôn ngữ của những nàng tiên, rồi nhìn tôi cất cánh. Và trên cánh chim, với đuổi theo ánh sáng của Bell, cuối cùng tôi cũng rời khỏi Miền đất Hứa.Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me