Kookv Che Cho
-
-Taehyung có đệm ngủ riêng của mình, nhưng hầu như mỗi đêm nó đều nhảy hai chân trước lên mép giường Jeongguk, im lặng xin được ngủ cùng. Jeongguk mềm lòng lắm, nó biết, vậy nên chẳng đêm nào nó phải ngủ một mình cả. Phốc sóc lông rất dày, không chịu được nhiệt độ cao, ngủ cùng Jeongguk trên một giường nhưng Taehyung lúc nào cũng nằm cách cậu chủ của mình một đoạn nửa cánh tay. Đêm nay vì chen chúc trên một chiếc salon, nó được Jeongguk ủ trong lòng. Ban đầu Taehyung đã nghĩ sẽ khó ngủ lắm, nhưng nhịp tim của Jeongguk cứ trầm ổn vang lên từng nhịp sát bên tai, nó thiếp đi lúc nào chẳng biết.Đêm mùa hè, cửa sổ mở, gió hiu hiu thổi và vì mới mưa xong nên không khí vẫn còn chút mát mẻ chưa tan đi hẳn. Taehyung thức dậy giữa đêm trong lòng Jeongguk, vì nóng. Hơi thở Jeongguk phả vào mặt Taehyung, nóng rẫy. Không còn là hơi thở ấm áp nữa mà đã nóng sực lên rồi. Jeongguk bị sốt. Khẽ liếm liếm lên mũi, lên má người đang ôm lấy mình chặt cứng, Taehyung muốn đánh thức cậu dậy.Mí mắt Jeongguk hơi giật giật nhưng mãi vẫn không mở ra nổi, người cậu run lên. Vùng da nơi đầu lưỡi Taehyung chạm qua nóng đến bỏng rát. Ở bên hơn một năm rồi, chưa bao giờ Taehyung thấy cậu ốm. Jeongguk rực rỡ, mạnh mẽ, cho nó một mái nhà, cho nó mọi sự quan tâm và chăm sóc cần thiết, Jeongguk sẽ nhấc nó lên vai, ôm nó trong lòng, sự tồn tại của Jeongguk trong mắt Taehyung tuyệt đối đến nỗi đôi lúc nó quên đi thực ra cậu chủ của nó cũng chỉ là một con người. Mà con người thì cũng có thể đi mưa cảm lạnh, cũng có thể bị sốt, cũng có thể yếu ớt, như lúc này đây. Jeongguk sốt đến mê man, mặc Taehyung cắn gấu áo lôi, cắn lên tai, liếm lên mặt lên mũi cũng không tỉnh lại, chỉ nằm đó co người lại vì lạnh.Taehyung nghĩ đến những việc mình có thể làm cùng Jeongugk khi là người rất nhiều, nhưng trong số đó chưa bao giờ có việc biến thành người để có thể chăm sóc cho Jeongguk cả. Việc Jeongguk bị sốt, bị lạnh, mà sức của một bé phốc sóc thậm chí còn chẳng đủ để tha một tấm chăn bông đắp lên người cho cậu khiến Taehyung vỡ ra được một điều. Lần đầu tiên nó hiểu một cách chân chính mình được Jeongguk nuôi nghĩa là như thế nào: Nghĩa là cậu cung cấp cho nó mọi thứ, lo toan cho nó kể cả lúc khỏe mạnh lẫn ốm đau. Nó hen một cơn, ho một cái thôi Jeongguk cũng dùng hết sức để chăm sóc. Nhưng Taehyung, trong hình hài của một chú cún, sẽ chẳng thể nào làm được điều tương tự.Càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng gấp gáp, Taehyung mặc kệ nguyên tắc của chính mình, mặc kệ việc Jeongguk có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, mặc kệ việc trong nhà vẫn còn một người thứ ba. Nó mặc kệ hết và biến thành một Taehyung trong bộ dạng con người.Mãi về sau này, Taehyung cũng thường tự hỏi, quyết định của nó lúc ấy có phải là một sai lầm hay không. Nó có thể chạy vào phòng, sủa, kéo áo, hoặc dùng một cách nào đó để đánh thức Minhye dậy, và phần việc còn lại sẽ không còn là của nó nữa. Minhye sẽ chăm sóc cho Jeongguk, như một điều đương nhiên mà bạn gái làm cho bạn trai mình lúc ốm. Nhưng cũng chính vì suy nghĩ đó, nó đã chọn không làm.Dù sự thật có rành rành ra trước mắt, dù nó chẳng có chút hi vọng nào với thứ tình cảm đáng thương nó mang trong lòng với Jeon Jeongguk, thì nó, cũng sẽ không tự tay đẩy người mình yêu thương vào vòng tay chăm sóc của một ai đó khác, dù ai đó khác trong lời nó nói chính là người yêu chính thức của người nó yêu. Ích kỉ như vậy đấy, xấu xa như vậy đấy, chẳng phải vì thế nên nó mới phải gánh chịu hậu quả đây sao?"Tôi có được quyền biết ai đang ở trong nhà bạn trai tôi vào lúc hai giờ sáng không?"Taehyung run tay, lẽ ra định tắt vòi nước thì lại gạt mạnh sang bên nước nóng, nước dội lên cổ tay nó một mảng đỏ ửng bỏng rát. Nó từ từ quay người lại."Tôi có nên gọi cảnh sát không?"Giọng nữ mà Taehyung đã nghe đến trong mơ cũng nghe thấy lại một lần nữa vang lên, giữa đêm mùa hè lại như vọng đến từ một mảnh hoang mạc đầy tuyết, lạnh đến thấu xương.Trên tay Taehyung là cái khăn mặt chưa được vắt khô, nước vẫn nhỏ tí tách xuống nền gạch men màu trắng trong gian bếp nhỏ. Cách nó một cái bàn ăn là Park Minhye trong bộ đồ ngủ, áo phông của Jeongguk, quần mềm của Jeongguk. Cái rát ở tay cũng không làm nó đau bằng hình ảnh trước mặt. Và cơn đau ấy cũng chẳng thể lấn át nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy nó, giăng trong đầu nó mờ mịt. Giống như bị cáo đứng trước thẩm phán, dù có tội hay bị oan, thì cảm giác áp lực và căng thẳng ấy vẫn ở đó. Minhye bắt đầu tiến lại gần. Cô đi dép bông trong nhà, gần như không gây nên tiếng động gì. Nhưng với thính lực của một dog hybrid như Taehyung, nó vẫn nghe rõ từng chuyển động một. Mỗi một bước chân là một lần cây búa của thẩm phán gõ xuống, khiến nó tê dại.Bờ môi Taehyung run rẩy, hai tay cũng run rẩy, cả người nó run lên cầm cập. "Kim Taehyung?"Thay vì cho Taehyung thời gian để nghĩ ra một cách giải thích hợp lí, Park Minhye trực tiếp gọi tên sự thật. Không phải chàng trai lạ mặt nào, chẳng có trộm cắp nào ở đây cả, người đang đứng trước mặt cô, trong nhà bạn trai cô, chính là con chó nhỏ tên Taehyung mà Jeongguk nhặt về cách đây một năm rưỡi. "Tôi không phải người vòng vo." Minhye dừng lại khi còn cách Taehyung chưa đến một bước chân. "Chỉ có vài lời này muốn nói, và đã muốn nói từ lâu rồi."Taehyung nắm chặt cái khăn trong tay, chặt đến nỗi nước không còn nhỏ giọt nữa mà chảy tong tong xuống sàn nhà, âm thanh trong đêm vang lên như bị phóng đại gấp mười lần. "Hybrid nói cho cùng cũng chỉ là lũ quái vật nửa người nửa thú. Jeongguk mà biết bấy lâu nay mình nuôi một đứa quái vật giống đực ôm ý nghĩ nhơ nhớp với anh ấy, hẳn anh ấy sẽ buồn nôn lắm."Taehyung từng nói về cơn đau tim, nó cho rằng đau tim là đau nhất, đau hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Nhưng Taehyung ơi, mày nhầm rồi. Thứ cảm giác nó đang trải qua mới là đau đớn đến chẳng thể nào chịu nổi. Ngôn từ là một lưỡi dao vô hình, không cần sức chín trâu hai hổ, không cần bày mưu lập kế, cũng không để lại dấu vết gì, chỉ cần thốt ra thôi là có thể khiến người ta chảy máu đầm đìa. Máu chảy trong lòng, máu chảy trong tim. Đau đến độ muốn chết đi.Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày Jeongguk xuất hiện trong cuộc đời chỉ toàn là nỗi đau của nó, Taehyung mới lại muốn chết."Đừng si tâm vọng tưởng. Cậu chỉ là một con chó mà thôi. Một con chó được Jeongguk tốt bụng nhặt về nuôi nhưng lại lợi dụng lòng tốt của anh ấy, muốn độc chiếm anh ấy, muốn vấy bẩn anh ấy." Minhye nói rất nhẹ nhàng, như thể đang kể lại câu chuyện cuộc đời ai đó vậy. Cô có một giọng nói thanh thanh ngọt ngào, sớm tối ríu rít bên tai Jeongguk. Giọng nói mà Taehyung rất ghét, dù cố phủ nhận bao nhiêu. Giọng nói ấy đang cứa từng nhát vào lòng Taehyung."Tôi không chỉ là bạn gái của Jeongguk đâu, chúng tôi có hôn ước với nhau rồi. Tôi là vị hôn thê của anh ấy, sắp lấy nhau rồi đấy." Minhye đắc ý. "Muốn biến thành người rồi quyến rũ Jeongguk? Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Cái khăn trong tay Taehyung bị giằng ra, giọng nói vốn đang rất bình thường đột nhiên rít lên như tiếng gió xé. Taehyung hoảng sợ lui về sau một bước."Chăm sóc Jeon Jeongguk, ở bên anh ấy, làm vợ anh ấy là việc của tao. Tao cho mày hai lựa chọn, một là tự giác biến mất khỏi tầm mắt Jeongguk, hai là tao sẽ thay mày làm điều đó." Quá đủ rồi. Taehyung nghĩ đến đó là quá đủ. Việc nghe ai đó nói ra những điều mình vẫn luôn giấu kín trong lòng, những sự thật mình từ chối chấp nhận, những nỗi lo sợ mình luôn cố dùng những cái vuốt ve, những cái ôm, những lời cưng nựng để đè ép đi là điều vô cùng khủng khiếp. Taehyung nghe đâu đó bên trong, cơ thể nó bảo hãy trốn đi, bởi vì nó sắp không thở được nữa. Giống như mỗi mạch máu dưới da chỉ cần thêm một câu nói của Minhye chạm lên thôi là sẽ vỡ tung ra hàng loạt. Và Taehyung chạy trốn thật.Chạy trốn cùng một túi vải đựng những chiếc khuy áo, giống như những kí ức duy nhất còn sót lại của Jeongguk mà nó sẽ mang theo đến hết cuộc đời. Bởi vì nó biết, sau đêm nay, nó sẽ không thể trở về làm một chú cún được người ta mua đi bán về nữa. Trái tim nó, cơ thể nó, tâm hồn nó, đều đã nằm lại cùng Jeon Jeongguk trong căn nhà nhỏ ở cuối ngõ Tự Do mất rồi.
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me