Yêu rồi
Jungkook về nhà mắt vẫn cắm cúi vào điện thoại đang chờ cậu rep mình dù chỉ một tin, nhưng trạng thái hoạt động của cậu đã tắt từ hai hôm trước, anh chẳng thể vui được nên mặt cũng trở nên khó chịu, cứ vài phút cầm điện thoại xem một lần làm jiyoung bên cạnh thái độ ra mặt- Không chờ được thì gọi đi, mày cứ cầm lên cầm xuống chị nhìn mệt giùm đấy!- Cậu ấy bây giờ đang ghét em, mà cũng tại chị mà cậu ấy hiểu lầm đấy!- Nè, sao cái gì cũng tại bà già này hết vậy, tụi mày không thành đôi thì liên quan gì đến chị mày?- Aizzz... Không cãi với chị nữa!..Jungkook xách cặp bước vào trong trước mặc kệ bà chị của mình đứng đấy càm ràm, anh chào mẹ mình vài câu qua loa rồi đi thẳng lên phòng, mẹ anh thấy thái độ con mình khác lạ vẫn không mấy hỏi han gì đi ra tiếp đón jiyoungTaehyung ngồi một góc trong nhà nhớ lại những việc sảy ra hôm nay càng nghĩ lại càng muốn tìm một cái hố sâu thẳm nhảy xuống, đã thế còn mít ướt trước mặt Jungkook mất hết hình tượng của mìnhCậu lăn qua lăn lại trên sàn, Jimin có thấy nhưng giả bộ làm ngơ đạp luôn lên người cậu không chỉ một mà là nhiều lần liên tiếp- Cậu muốn thay thế thảm lau nhà sao?- Ngày mai lại gặp rồi, mình nên làm sao đâyyyyy...- Cậu đừng nghĩ theo hướng phức tạp nữa, nếu Jungkook không nhắc chuyện cũ thì thôi mà nhắc thì...- Thì làm sao?- Thì làm sao ai biết cậu lựa chọn mà!Vừa sáng bước ra mặt đường đã thấy Jungkook đứng chờ ở đấy từ lâu, chiếc mũi anh đỏ ửng do trời lạnh phà ra một làn hơi phát ra âm thanh kéo sự chú ý của cậu, Taehyung không ngờ anh sẽ đứng đợi mình từ sáng sớm như vậy, khi nhìn thấy anh cậu vừa vui vừa hồi hộp quay qua Jimin đã biến đâu mất- Cậu tìm gì sao?- Hả..không có,... sao cậu dậy sớm vậy?- Mình chờ cậu đi học cùng!Jungkook nhìn xuống bàn tay của cậu đang run lên vì lạnh nhưng cả cậu cũng không để ý đến nó, Jungkook tháo găng tay mình ra đeo vào cho cậu, hành động ấm áp ân cần đấy làm cậu quên luôn cái buốt lạnh - Trời lạnh ra đường mặc ấm vào, nhớ chưa?- Mình nhớ rồi, cậu không lạnh sao?- Mình có bình sửi ấm di động bên cạnh rồi lạnh gì nữa.Jungkook áp hai tay mình lên má cậu, hơi ấm từ bàn tay anh lan tỏa khắp khuôn mặt cậu, từ gương mặt lạnh buốt trắng nhợt nay đã ửng hồng lên rất đáng yêuTaehuyng u mê cái vẻ ấm áp này của anh vô cực, tựa như ánh nắng mặt trời ấm áp chứ không cháy bỏngHai người như một cặp mới quen đi kề kề nhau trò chuyện đủ thứ trên đời- Taehuyng!Jungkook dừng bước giọng nói nghiêm túc gọi cậu làm cậu giật mình, anh đứng đấy nhìn cậu vẫn đang mong chờ câu nói tiếp theo, anh phà một hơi lạnh ra không khí phải cố định nhịp tim mình lúc này- Mình thích cậu! Người cậu nóng rang ngay lập tức, nhớ lại nụ hôn hôm trước đến bây giờ là Jungkook đang tỏ tình mình ngượng ngùng cứ thế trào dâng, cậu thật sự cũng thích anh lắm nên người ta đã tỏ tình thì đồng ý là đẹpThế nhưng miệng lắp bắp mãi chưa nói ra, anh lại nghĩ vì mình tỏ tình đột ngột vậy làm cậu hoảng sợ có khi từ chối cũng nên, Jungkook đã chuẩn bị trước tâm lý trước khi làm điều này - Xin lỗi hơi đường đột nhỉ, nếu cậu không chấp nhận tình cảm này thì cũng đừng ghét mình mà mất đi tình bạn được không..?...- Mình... cũng thích...Cuối cùng miệng của Taehuyng đã dũng cảm mở ra nói được từng chữ lí nhí như cứu rỗi tâm hồn anh lúc này, anh còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại thêm lần nữa- Cậu vừa nói gì mình không rõ lắm...Taehuyng đã ngại còn bị bắt trả lời thêm một lần nữa cậu nhíu mày lớn giọng một chút như dỗi anh vậy- Mình bảo là mình cũng thích cậu Jungkookie ngốc!- Sao lại bảo mình ngốc, mình thích cậu lâu như vậy mà cậu không biết, cậu mới ngốc!Jungkook cười cười đến ôm cậu thật chặt như báu vật của mình, từ nay cục châu báu này là của riêng anhKể từ khi chính thức thành một cặp Jungkook đúng chuẩn bạn trai nhà người ta, chăm cậu như em bé, Taehuyng ban đầu còn ngại lắm nhưng cũng quen dần, khi gặp anh sẽ chạy lại ôm thật chặt, mỗi tối điều có người yêu gọi canh ngủCuộc sống cậu thay đổi rất nhiều từ khi anh xuất hiện, lúc nào cậu cũng cười, chỉ cần nghỉ đến anh là vui vẻ ngay lập tứcJungkook tặng cậu một cái lắc tay bằng bạc có chuông nhỏ nhỏ vào dịp sinh nhật của cậu, taehuyng thích lắm đi đâu cũng ngắm nó Việc hai người hẹn hò là bí mật và người duy nhất biết là Jimin, làm sao có thể qua được cặp mắt dò xét của hắn, hắn thấy mừng cũng thấy lo cho cậu, sợ gia đình Jungkook ngăn cản lại làm khổ cậu, lo cậu yêu sâu đậm quá mà khó dứt raJungkook cũng biết rằng gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận tình yêu này, nhưng taehuyng là tinh thần của anh, dù có thế nào anh cũng chấp nhận đánh đổi để ở bên cậuThấm thoát đã đến năm cuối, taehuyng ngồi xoay xoay cái bút trên tay suy nghĩ nên theo chọn ngành nào, ngó sang bên anh thấy anh cũng đang đăm chiêu suy nghĩ- Jungkookie sau này cậu muốn làm gì?- Mình muốn làm đám cưới với cậu!Taehuyng ngại ngùng đánh nhẹ vào vai anh một cái, anh biết cậu hay ngại nên lúc nào cũng thích chọc, mỗi lần như vậy trông rất đáng yêuKhông biết là câu nói ấy là đùa hay thật, người ta nói tình yêu học trò rất trong sáng và khiến người lụy đến mãi về sau, những lời hứu hẹn của thanh xuân đa số họ đều không nhớ đến, dù chỉ là một lời nói đùa nhưng nó khiến cậu rất vui và mong chờ nó thật sựJungkook cười cười véo má cậu lắc lắc- Còn Taehuyngie sau này có muốn kết hôn với mình không?- C..có..nhưng mà...- Hm?- Lỡ mà, mình thích nhau quá mà không đến được với nhau thì sao?Anh trầm ngâm với câu hỏi đó của cậu, "không đến được với nhau"? Vậy thì anh sẽ để con tim mình ở lại với cậu, nhưng anh đã nghĩ đến hàng loạt tình huống xấu xảy ra và cách giải quyết nóAnh chưa tưởng tượng đến cảnh sống không có cậu sau này, nó đáng sợ đến mức anh không dám nghĩ tớiAnh nở nụ cười ôn nhu như mọi lần, điệu cười độc quyền chỉ giành cho cậu, tất cả sự ôn hoà ấm áp điều giành cho cậu- Ngốc quá, sẽ không có chuyện đó đâu taehuyngie đừng lo màTaehuyng nghe vậy tâm trạng đã đỡ muộn phiền, cười thật tươi choàng tay ngã sang ôm anh Mùa đông cuối năm chuẩn bị chuyển giao cho một năm mới lại đến, Jungkook có đưa ra ý kiến rủ cậu sang nhà anh đón giáng sinh, ba mẹ anh thuộc kiểu người sống vì công việc nên sẽ không bỏ thời gian đón lễ cùng anh trừ những dịp quan trọng như tếtHầu như anh luôn sống một mình trong chính căn nhà mình vậy, Taehyung biết anh cô đơn lắm vì vậy với tất cả khả năng đều sẽ ở cạnh anh mọi lúcCậu ngắm nhìn một lượt hàng trang sức, tất cả đều đơn giản vừa ý nhưng như vậy thành ra lại khó lựa chọn ra một cái hợp nhất, taehyung muốn món quà giáng sinh của mình tặng cho anh phải thật đặc biệt do chính cậu chọnCuối cùng cậu chọn một chiếc nhẫn bạc trơn khắc tên phía trong, cậu hài lòng vui vẻ cất nó điMọi thứ xảy ra bây giờ là một điều hạnh phúc nhất đối với cậu, ở bên Jungkook cậu cảm nhận được sự bảo bọc che chở, nụ cười ôn nhu ấy làm cậu xua tan mệt mỏi, taehyung vẫn còn là một cậu nhóc vô tư khi tình yêu tìm đến, nhưng sự đau đớn ngược lại cậu chưa biết đến, Jungkook không cho phép đều đóKhông cho phép bất cứ thứ gì làm tổn thương cậu...- Đây tặng cho cậu này!Taehyung nắm lấy bàn tay của anh xỏ một chiếc nhẫn bạc vào, vừa in Jungkook ngắm nhìn chăm chú cậu quên mất người kia đã đeo xong cho mìnhThật sự thói quen của anh là nhìn cậu bất cứ lúc nào có cậu ở đấy, ngắm đến say mê quên mất không gian thời gian, cũng có thể nói taehyung là một chất gây nghiện- Đẹp không, là nhẫn cặp với tớ đấy!Taehyung giơ tay mình lên lắc lắc so sánh, nhưng có lẽ cậu không biết thứ đẹp nhất mà anh thấy là nụ cười của cậu, nó đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời này- Đẹp lắm, cảm ơn Taehyungie nhé!Lời nói anh luôn đi kèm với hành động của mình, Jungkook kéo cậu ôm vào lòng, thân hình cậu nhỏ bé trong lòng ngực anh, khiến anh lúc nào cũng muốn che chở cậuJungkook cũng biết quá khứ của cậu không mấy tốt đẹp, anh muốn dùng thời gian của mình để bù đắp cho cậu, giá như anh gặp cậu sớm hơn nữa nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me