LoveTruyen.Me

Kryber Truong Hoc Than Thien Fanfic

KRYSTAL'S POV

Sáng hôm sau tôi thức dậy đúng lúc đồng hồ báo thức đổ chuông. 7 giờ. Hôm qua tôi và Amber được nghỉ nhưng hôm nay vẫn phải đi học. Có lẽ chuyện ngày hôm qua xảy ra với tên A Cẩu đáng chết kia đã đồn khắp trường rồi. Quả nhiên, số tôi đúng là xui xẻo mà.

Rời khỏi giường, tôi mắt nhắm mắt mở đi đến nhà vệ sinh, mở cửa ra, đập vào mắt là một tấm lưng trần. Amber giật mình, quay lại, vội vàng lấy áo che vết thương trên lưng. Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Amber nhìn tôi cười cười:

- Dậy rồi à? Chắc vì chỗ mới nên ngủ không thoải mái đúng không? Ra ngoài đi, đợi tôi một chút rồi đi ăn sáng.

- À, ừ. Ừm - Tôi chần chừ - Hồi nãy, tôi có thấy...

- Vết thương trên lưng? - Amber vội vã ngắt lời tôi - Chỉ là mấy hôm trước không cẩn thận nên mới bị ngã thôi. Cậu ra đi, để tôi còn mặc áo.

- Vậy à - Tôi kéo dài giọng. Vì hồi nãy lo nhìn vết thương mà tôi không để ý. Thì ra Amber cũng trắng phết đấy chứ. Ngực cũng có mặc dù lép xẹp, bra nhìn xẹp xuống cứ như áo lót nam ấy. Eo không thon kiểu siêu mẫu trên tạp chí mà kiểu như có múi hơn. Chà, con gái mà có cơ bụng thế này, múi miếc thế này, chắc là cậu ấy tập thể thao nhiều lắm đây.

Amber trừng mắt nhìn tôi cảnh cáo. Được rồi, tôi chịu thua. Quay về ghế, ngồi thẫn thờ, tôi á? Còn buồn ngủ lắm.

Amber dẫn tôi đến lớp. Quả nhiên Bae Suzy liền chào đón tôi bằng một ánh mắt không mấy nồng nhiệt. Nhưng cô ta vẫn luôn tỏ ra thân thiện, đáng yêu trước tất cả mọi người, trừ tôi.

Tối hôm qua tôi đã hỏi Amber tại sao lại đặt tên Bae Suzy là Á Nam. Cậu ấy trầm ngâm đôi chút, rồi bật cười:

- Tôi cũng không nhớ nữa.

- Cậu nói dối. Kể đi mà. Kể điiiiiiii. Nếu cậu kể, tôi cũng sẽ kể cho cậu nghe tại sao tôi lại sợ đàn ông. Điiiiii!

- Cậu thật là. Hình như, hừm, xem nào. Suzy hỏi tôi có muốn đặt tên cho con chó mới đẻ của nhà cô ấy không. Tôi nghĩ là Á Bắc có vẻ hay. Hôm sau, cô ấy bảo là Á Bắc rất ghét cô ấy. Lúc đó tôi mới đùa, nếu thế Suzy là Á Nam rồi.

- Ha ha ha ha. Chết cười mất. Thì ra,... ha ha ha ha.
Giờ nghĩ lại là tôi thấy buồn cười, cứ nhìn thấy Suzy là tôi cứ liên tưởng tới cảnh Á Bắc đang đuổi cô ta.

Suzy khẽ trừng mắt nhìn tôi, nhưng dù sao tôi cũng không quan tâm. Việc tấm bản đồ cũ, cứ xem như là Bae Suzy nhầm lẫn đi!

Trôi qua cả 1 ngày học, hết đi ăn, đi nghỉ rồi cũng tới lúc đi ngủ.
Amber bảo cậu ấy có việc nên tôi đi tập thể dục một mình vậy. Cả ngày hôm nay hứng chịu bao nhiêu ánh mắt kỳ cục của người đi đường khiến tôi sởn da gà rồi. Tốt nhất nên đi đến sân thể thao ngoài trời nhỉ, chạy mấy vòng là tiêu hết cơm thôi.

Tôi lững thững đi bộ đến sân vận động. Rộng thật! Chỗ này là ở phía Nam trường, khá vắng vẻ. Đa số học sinh đều tập trung ở phía Bắc trường, ở đó có một đống hàng ăn vặt, siêu thị, trung tâm điện tử,...
Tôi chạy mấy vòng quanh sân, gió mát hổi qua mái tóc. Mồ hôi úa ra từng nào là dường như khô từng ấy, rồi lại bắt đầu túa ra từng hàng.
- Này!
Tôi giật mình, có tiếng gọi ở đằng sau lưng. Giọng nam? Quen quen?!
- Này! Krystal Jung, tôi gọi cậu đấy!
Giọng nói lại cất lên lần nữa, tôi dần quay đầu lại, ánh sáng từ đèn pha vàng hắt lên người con trai trước mặt.
Tôi hoảng sợ, tay bắt đầu run rẩy. Bình tĩnh! Cậu ta đứng cách tôi rất xa, phải bình tình.
Thấy người đó đinhn bước lại gần, tim tôi lại bắt đầu đánh trống, theo bản năng, tôi hét lên:
- ĐỪNG LẠI ĐÂY!!!!
- Ấy! - Cậu ta bị tôi làm cho giật mình, liền lùi về sau mấy bước.
- Cậu là ai? Sao lại biết tên tôi? Khoan đã, trông cậu rất quen!
- Mới gặp nhau hôm qua, tôi là Minho. Tôi và Amber đã cứu cậu đó.
- Minho? Con trai Hiệu trưởng?
- Ờ, tôi đó.
- Anh gọi tôi lại làm gì? Anh hơn chúng tôi một lớp đúng không?

END POV

MINHO'S POV

Sao cô nàng này hỏi hai câu chẳng ăn nhập gì với nhau thế nhỉ? Tôi lắc đầu.
- Này, anh trả lời đi chứ! Bộ có ý định xấu xa nên không dám nói chứ gì!
- Cô bị khùng à? Tôi định hỏi vết thương của Amber ra sao thôi. Ý định xấu cái gì chứ!
- Vết thương? Anh nói, có phải vết thương trên lưng của Amber?
- Sao? Cô không biết á? Nó lúc đánh nhau với A Cẩu đã bị thằng **ó khốn kiếp kia đánh lén, một đường dao rạch dài thế này này. - Tôi giơ hai tay ra minh họa, nhìn mặt Krystal tái mét, há há há, hù cô cho chết.
- Thật chứ? Thật sự dài như thế sao?
- Đùa, còn cực kỳ sâu nữa cơ. Mà nó cũng không chịu băng bó đàng hoàng gì cả. Chắc vì nó sợ cô nhìn thấy nên nhân lúc cô còn xỉu đành băng bó qua loa.

Lần này nhỏ đáng ghét kia sợ đến nỗi không dám hé răng nữa lời luôn. Tôi cười khà khà trong bụng. Hừm, vết thương của Amber cũng không nghiêm trọng đến mức đấy, nhưng dù sao cũng cần có đứa chăm sóc cho nó.
Amber lúc nào cũng chịu đau một mình, từ lúc nó mới vào trường đã có cái tật xấu đó rồi. Thích quan tâm đến mọi người nhưng lại không để người khác quan tâm mình. Lần nào cũng thế, nó luôn trả lời tôi bằng một nụ cười.

Ngày nó mới vào trường, lúc ốm sốt cũng chỉ đi lấy khăn ướt đắp lên mặt, chui trong chăn rên hừ hừ, ăn bánh bích quy trừ bữa. Nếu không phải tôi chạy vù đi mua cháo, mua thuốc cho nó, chẳng biết bao giờ nó mới hết bệnh. Quan tâm nó như thế, mà lúc nào cũng tỏ vẻ như tôi làm phiền nó ấy.

Nhỏ Krystal liền quay đầu, hướng về khu ký túc xá mà chạy. Mong con nhỏ này có thể chăm sóc Amber được phần nào, mà nếu không làm được thì mong nó cũng đừng làm vết thương đau thêm.

Tôi tranh thủ chạy tiếp thêm mấy vòng. Còn mấy tháng nữa là đến hội thao rồi.

END POV

Minho thật sự cũng chẳng để ý đến việc tại sao Krystal lại bắt cậu giữ khoảng cách khi nói chuyện với cô ấy. Cậu chỉ thầm nghĩm con gái bây giờ phòng vệ tốt thật.

AMBER'S POV

Tôi bảo Krystal ở yên trong ký túc xá, chẳng biết cô ấy có chịu nghe lời không. Nếu mà chạy đi chơi rồi gặp nam sinh nào đó đến bắt chuyện thì cũng không đến nỗi ngất xỉu chứ nhỉ.
Không đâu, làm gì sợ đến mức đấy.
Nhưng mà Krystal đã xỉu khi gặp A Cẩu đấy thôi.

- Amber! Amber! AMBERRRRRRRR!

- Á, chị Victoria, sao hét vào tai em?

- Này, làm gì mà cứ ngẩn ngơ thế? Chị gọi em bao nhiêu lần rồi! Đang họp mà!

- Em biết rồi, họp tiếp!

Chị Victoria chính là Phó hội học sinh. Chị ấy đúng là bà chằn thứ thiệt mà, sứ suốt ngày lải nhải bên tai tôi mãi không ngừng. Nếu Victoria mà đi với Minho sẽ thành cặp đôi lắm lời mất.

Sau khi bị chị Vic cằn nhằn một hồi vì tội lơ đễnh, tôi mắt nhắm mắt mở đuổi chị ra khỏi phòng, mệt mỏi nằm phịch xuống ghế.

Chẳng bao lâu sau, lại coa một tiếng gõ cửa vang lên. Tôi khẽ mở miệng:

- Vào đi!

- Tớ có làm phiền cậu không, Amber?

Là Suzy. Cô ấy lúc nào cũng dễ thương như thế. Với vẻ ngoan hiền này, tôi cũng khá là nhượng bộ nhưng có vẻ như vì chuyện của Krystal mà ánh nhìn của tôi về Suzy càng ngày càng thay đổi:

- Không đâu. Có chuyện gì sao?

- Ừm, ngày mai là sinh nhật tớ. Tớ, tớ muốn cậu đến. Không cần mang quà đâu.

- Ngày mai?! Có vẻ là không được. Dịp khác nhé, xin lỗi cậu.

Đùa à! Ngày mai tôi còn phải đi bệnh viện nữa chứ. Vết thương trên lưng tôi mới chỉ sơ cứu qua loa thôi. Dù sao cũng nên đến bệnh viện kiển tra. Hôm qua việc của Hội học sinh nhiều quá nên không có thời gian mà đi. À mà, tôi có nên tranh thủ lúc này bắt nhỏ Krystal chăm sóc mình không ta?! Đúng rồi, vì cô ta mà mình mới bị thương còn gì. Ơ, thôi. Tiểu thư chảnh kia làm sao mà hầu hạ tôi được, hơn nữa, không nên để cô ta lo lắng thêm làm gì.

- Amber, chuyện gì quan trọng đến thế?! Đi, đi mà. Chỉ một lần này thôi. Nhé! Sinh nhật lần 16 của tớ cậu phải tới cơ. Điiiiiiii.

- Thật sự là không được mà.

Vết thương mà loét ra thì chết chắc. Mà kiểu gì chả có hát hò, chơi trò chơi vận động, tôi không muốn hy sinh sớm thế đâu.

- Điiiiiiiiiii màaaaaaaaaaa.

Suzy thậm chí còn nhảy cẫng cẫng lên rồi vẻ mặt đáng yêu như sắp bị bức hiếp đến bức đường cùng làm tôi cũng thấy xiêu xiêu. Nhưng mà, việc cô ấy có quan hệ gì với A Cẩu, kể cả việc tấm bản đồ đưa cho Krystal, tôi phải tìm hiểu đã. Hơn nữa, Suzy, tôi đôi lúc không vó cảm tình cho lắm. Chỉ là do tôi lười nói mà thôi.

Bỗng, cửa kéo ra. Một người con gái mặc bồ đồ thể thao trắng kín mít đi tới trước mặt tôi.





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me