LoveTruyen.Me

Kuroo T Hai Duong Thang Song Song

Một sản phẩm ra đời giữa những tháng ngày tớ đem lòng mến mộ chàng chắn giữa Kuroo Tetsuro của Nekoma và khoảng thời gian bài vở chồng chất căng thẳng. Tớ viết lách chủ yếu là để luồng chuỗi sự kiện và một số góc cạnh về đời mình vào trong thế giới của trí tưởng tượng. Chính vì vậy cho nên, rất hoan nghênh những tâm hồn đồng điệu đang ở trước màn hình ghé chốn nghèo nàn này để đọc, cảm, và thấu hiểu, cũng như bày tỏ thương yêu đến mèo đen Kuroo.

★彡Fic sẽ có đề cập đến chứng rối loạn nhân cách ranh giới (*tên tâm lý học là borderline personality disorder, hay viết tắt là BPD), một loại bệnh rối loạn tâm thần đặc trưng thường gặp.
Đối với những ai chưa bao giờ có cơ hội đọc qua, được học, hay tiếp xúc với môn tâm lý học *psychology thì tớ xin giải thích một chút.

Bệnh nhân được chẩn đoán có dấu hiệu mức trung bình của BPD có xu hướng suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời, người xung quanh bao gồm bạn bè và gia đình. Họ sợ hãi việc bị xa lánh, bỏ rơi bởi bất kì ai (người yêu, gia đình, bạn thân,...) dẫn đến việc bị mất ngủ hoặc trầm cảm vì tự tra tấn tâm lý bản thân bằng hình ảnh/suy nghĩ chính mình bị ruồng bỏ và không được yêu thương trong tưởng tượng lẫn thực tế. Trong một mối quan hệ tình cảm nam nữ, bệnh nhân mắc BPD luôn luôn nghi ngờ hoặc tin rằng đối phương không hề yêu mình và sẽ rời đi bất kì lúc nào. Tương tự, họ luôn mặc định bản thân là đứa con ít được thương yêu nhất trong gia đình, ít được yêu thích nhất trong một nhóm bạn, và cảm thấy thế giới là một nơi tốt đẹp hơn nếu họ chưa từng tồn tại. Bệnh nhân BPD gặp rắc rối trong việc định dạng khái niệm tự nhận thức về bản thân mình. Albert Einstein, dù đã phát triển thuyết tương đối rộng, công thức E= mc^2, người đạt giải Nobel Vật lí học, tin chắc rằng đầu óc ông ta còn chẳng thông minh bằng một đứa trẻ lên năm chưa biết hai cộng hai bằng bao nhiêu. Đấy chính xác là góc nhìn của một cá nhân mắc BPD. Tớ chỉ đưa Einstein ra làm ví dụ chứ ông ta không hề mắc BPD nhé... Họ không có khả năng tự nhận thức "đúng đắn" hay "thực tế" về bản thân, một người xinh đẹp nhất thế giới có thể cho rằng mình xấu tệ hại, một người kém ưa nhìn có thể cho rằng bản thân xinh ngất ngây, một người có trí thông minh của Albert Einstein có thể nghĩ mình học dốt nát và ngược lại. Điều này xuất phát từ sự bất an và tự ti của bệnh nhân, hoặc đôi khi là do sự bất thường trong phát triển não bộ khiến họ tưởng tượng ra những thứ không đúng. Chính vì thế mà người bị chẩn đoán BPD không rõ bản thân họ thực sự là ai. Ngoài ra, họ thay đổi nhân cách và cảm xúc nhanh hơn nửa cái chớp mắt. Những người này có thể tỉnh dậy vào một buổi sáng và bỗng dưng cảm thấy không muốn chơi với bạn thân của mình nữa, hoặc sinh ra cảm giác ghét bỏ một người hôm qua họ vẫn thích mà chẳng có lí do gì cụ thể. Chính bệnh nhân mắc BPD cũng không rõ vì sao bản thân lại đột ngột chán ghét một người họ vẫn luôn quý trọng. Hệ quả của sự thay đổi trong nhân cách và tâm trạng bất bình thường này, họ có thể vô cớ cáu gắt, mắng chửi, thậm chí tác động vật lí lên người xung quanh vượt tầm kiểm soát. Cảm xúc họ dành cho người khác không có sự ổn định, khiến cho những mối quan hệ trong cuộc sống dễ rạn nứt, bao gồm tình bạn, gia đình, đồng nghiệp, hôn nhân. Họ cũng thường xuyên cảm thấy đơn độc và "trống rỗng" dù bên cạnh luôn tồn tại tình thương yêu và mến mộ từ hàng tá bạn thân hay người nhà. Đây là cách não bộ của chứng rối loạn nhân cách ranh giới hoạt động, có thể bị ảnh hưởng từ những tổn thương/đả kích nặng nề trong quá khứ hoặc đôi khi là không có một lí do nào cả.
Bệnh nhân mắc BPD loại nặng bao gồm các triệu chứng nghiêng về xúc cảm như trên kết hợp với những hành vi độc hại hay mang tính tự sát như rạch tay, treo cổ, uống thuốc ngủ, nhảy lầu,... Dù cho đó không phải là hành động, một bệnh nhân BPD trung bình nghĩ đến những suy nghĩ chết chóc ít nhất là 3 lần một ngày. Nếu không được tiếp nhận điều trị kịp thời, những suy nghĩ này có thể trở thành hiện thực bất cứ khi nào. Sau cùng, tuy không rõ có chính xác hay không, nhưng tớ nghe nói một số ít bệnh nhân mắc BPD nghiêm trọng sinh ra cả ảo giác và nhìn thấy bóng đen to lù lù ở khắp mọi nơi nữa.

☆ Loại bệnh này ảnh hưởng lớn tới lối sống, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt sống của một cá nhân. Tớ khuyên cậu đọc kĩ câu vừa rồi thêm lần nữa nhé. Bệnh nhân mắc BPD mức trung bình vẫn có thể ăn uống, giải trí, đi học, đi làm, kết bạn, hẹn hò, vâng vâng như bao người bình thường thôi. Chỉ là cách họ xử lý các nhân tố này thông qua "não" và "cảm nhận" sẽ có phần lệch lạc, tiêu cực, và rối loạn.

★彡Ngược.

Nữ chính trong fic của tớ là một sinh viên cao đẳng ngành thiết kế thời trang mắc chứng rối loạn nhân cách ranh giới mức độ trung bình. Sau tốt nghiệp cấp 3, Kuroo quyết định không chọn con đường chơi chuyên nghiệp như những đồng đội cao trung của mình. Anh theo chuyên ngành công nghệ thông tin và tiếp tục trở thành đội trưởng đội bóng chuyển nam tại trường Cao đẳng theo học.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me