LoveTruyen.Me

Kỳ Kỳ Xuyên Rồi...Nhưng Nó Lạ Lắm! (Full)

Tập 64

trustfriendtran

Có gì có thể tồi tệ hơn là có WC ở trước mặt mà lại không thể sử dụng?

Tiểu Vương, bàng quang đã sắp nổ tung, không thể tưởng tượng nhìn Thành Nghị, ngữ khí mang theo vài phần cầu xin, "Đại ca à, có chuyện gì đợi chút nói được không, để em đi ấy đã, em thật sự nhịn không được nữa đâu."

Tiểu Vương mấy ngày nay mới đi theo Thành Nghị, mặc dù còn ở trong giai đoạn tìm hiểu đối phương.

Nhưng ở chung mấy ngày nay, cậu ấy hiển nhiên có thể cảm giác được đối phương là một người tốt, không mặt nặng mày nhẹ, không phô trương, cũng rất săn sóc nhân viên công tác.

Tiểu Vương vốn nghĩ thực may mắn mình có vận khí tốt, lần này đi theo một nghệ sĩ không tồi.

Kết quả ai ngờ, vừa mới cùng bạn bè khoe khoang xong, lập tức bị Thành Nghị không cho đi WC, lập tức phải nghe chuyện của cậu.

Nghệ sĩ cuối cùng khi Tiểu Vương đi theo rất đặc biệt, thường xuyên yêu cầu cậu ấy túc trực 24/24, khi muốn ngủ và đi vệ sinh, chỉ cần đối phương đột nhiên có việc gì đều là cậu ấy ôm hết.

Hành động lôi kéo tay cố gắng nói với cậu ấy chuyện gì đó lập tức khiến Tiểu Vường nhớ lại những trải nghiệm tồi tệ trước đây, và cậu ấy đã rất kháng cự.

Cậu ấy giật giật cánh tay, nhưng Thành Nghị lại làm lơ lời cầu xin của cậu ấy, vẫn nắm tay cậu ấy không buông

"Chờ một chút."

Nói xong Thành Nghị thấy vẻ mặt Tiểu Vương quá đáng thương, liền nhỏ giọng nói, "Cậu kiên nhẫn một chút."

Sau đó, Thành Nghị liền không nói lời nào khác cùng Tiểu Vương, trực tiếp lôi kéo cậu ấy đi ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy anh?"

Tiểu Vương che lại bàng quang của mình đã sắp nổ tung, nghẹn đến mặt đỏ bừng.

Này không cho người ta đi vệ sinh, thật đúng là một cực hình.

Nhưng Thành Nghị không nói lời nào, trực tiếp đem cậu ấy ra khỏi phòng.

Thẳng đến khi hai người ra cửa, sau khi Thành Nghị xác nhận xung quanh không có ai, lúc này ở thang máy mới buông tay, nhỏ giọng nói với Tiểu Vương.

"Trong nhà vệ sinh có camera, sợ rằng trong phòng còn có người."

Lời nói của Thành Nghị khiến Tiểu Vương sợ đến mức đổ một lưng mồ hôi lạnh.

"Cam, camera?"

Vừa rồi thiếu chút nữa cậu ấy đã cởi quần trong đó...

Đang tưởng tượng đến cảnh có phải là do tên biến thái nào đó chụp không, Tiểu Vương đột nhiên ý muốn đi vệ sinh cũng không còn.

Cậu ấy mừng rỡ vỗ vỗ ngực, hỏi Thành Nghị, "Anh, làm sao anh phát hiện ra? Em cũng không chú ý tới."

Thang máy dừng lại mở cửa, Thành Nghị và Tiểu Vương cùng nhau đi tới.

Sau khi nhấn nút xuống lầu một, Thành Nghị giải thích với Tiểu Vương, "Khi anh ra cửa, cửa phòng tắm đã đóng, nhưng vừa rồi khi đưa cậu đến đó, cửa lại không đóng."

Tiểu Vương vừa định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy Thành Nghị tiếp tục nói với cậu ấy về những điểm khác không thích hợp trong phòng.

"Hướng vòi hoa sen cũng sai, nghiên khoảng 30 độ sang phải. Khi vừa mới ra khỏi, anh còn phát hiện rèm cửa phòng khách có dấu vết bị ai đó kéo ra, đối phương hẳn là đi vào từ đó. Ban đầu anh nhận ra được là vì trong phòng tắm có máy nước nóng... Một đoạn dây điện rơi ra ở phía sau, nếu anh đoán không lầm thì chắc chắn có một camera ẩn đằng sau."

Nghe Thành Nghị phân tích cho mình, tim của Tiểu Vương thịch thịch nhảy không ngừng.

Lúc đầu, cậu ấy cảm thấy chuyện Thành Nghị bị ai đó cài camera để theo dõi rất khủng bố.

Một cái khác còn chấn động hơn đó là trí nhớ kinh người và kỹ năng quan sát của đối phương.

Cậu ấy mỗi ngày ra vào nhà, nơi nào nhớ được cửa phòng tắm là đang mở hay đóng, vòi hoa sen được sắp xếp như thế nào, rèm cửa trong phòng khách được mở ra sao...

Nhưng Thành Nghị lại nhớ rõ những chi tiết nhỏ này, hơn nữa nhìn thoáng qua một cái đã phát hiện ra điểm không thích hợp.

Đặc biệt là máy nước nóng kia...

Nếu nhớ không lầm, thời điểm anh đưa mình vào, chỉ nhìn thoáng qua bên trong, cư nhiên ánh mắt sắc bén lại lập tức chú ý tới!!

Tiểu Vương càng nghĩ càng cảm thấy, Thành Nghị cẩn thận lại lợi hại.

Bị người lắp camera do thám đời tư, nếu đổi lại cậu ấy phát hiện thì sớm đã nổ tung rồi.

Kết quả Thành Nghị vẫn có thể bình tĩnh như vậy, bất động thanh sắc tìm cớ để đem mình ra...

Năng lực điều tra và tố chất tâm lý này thật sự rất khủng.

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Tiểu Vương có chút sợ hãi nhìn xung quanh.

Sau khi chắc chắn mình tương đối an toàn trong thanh máy, mới hỏi Thành Nghị, "Cái camera kia có phải hay không là do một sasaeng fan lẻn vào lắp?"

Nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí đều từng bị sasaeng fan quấy rối qua.

Không phải gọi điện thoại, ngồi cùng xe thì chính là gõ cửa, lục thùng rác...

Loại chuyện lắp camera theo dõi này, những người này có chút cực đoan, cũng không phải không làm được...

Thành Nghị nghe xong suy đoán của Tiểu Vương, lắc đầu, "Không rõ ràng lắm, trước gọi cảnh sát xem."

Mặc kệ là sasaeng fan hay là người khác, điều này đã xâm phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư của cậu, hơn nữa còn có tai họa mất an toàn rất nghiêm trọng, Thành Nghị cảm thấy tốt nhất vẫn là giao cho cảnh sát xử lý.

Tiểu Vương cũng tán đồng, "Được, vậy em gọi điện thoại cho Hồng tỷ trước, nói cho chị ấy biết tình huống ở đây."

"Được."

Thành Nghị vừa dứt lời, thang máy liền ngừng lại.

Thấy Thành Nghị đi ra ngoài, Tiểu Vương cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Anh, bây giờ chúng ta đi Cục Cảnh Sát sao?"

Thành Nghị đang đi ở phía trước liền dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Vương, nghi hoặc hỏi, "Cậu không đi toilet trước sao?"

Tiểu Vương lúc này mới nhận Thành Nghị muốn dẫn cậu ấy đi đâu.

Tiểu Vương vốn đã bị dọa không muốn đi ấy nữa, lúc này cảm thấy bàng quang như bị đè nặng, nhưng khi nhìn xung quanh, cậu ấy luôn cảm thấy ở đây chỗ nào cũng không an toàn.

Cho nên cậu ấy rõ ràng gấp đến không được, lại thế nào cũng ấy không ra.

Tiểu Vương vội vàng hít sâu một hơi, nhịn xuống, sau đó lắc đầu, "Cái kia... Tốt hơn chúng ta đi Cục Cảnh Sát đi..."

Ở đó an toàn.

An toàn ở đó...

Cục Cảnh Sát khu vực cách đó không xa, hai người tới nơi, trực tiếp báo án.

Các đồng chí trong Cục cảnh sát rất hữu ích, lập tức theo Thành Nghị đến nhà cậu và bắt đầu điều tra.

Thành Nghị đem những điểm không thích hợp mà mình phát hiện  miêu tả một lần cho cảnh sát, căn cứ nội dung lời miêu tả của cậu, cảnh sát đã kéo dây diện phía sau máy nước nóng, thật đúng là từ bên trong lôi ra một cái camera.

Không chỉ vậy, bọn họ còn tìm thấy một chiếc camera lỗ kim đối diện giường trong phòng ngủ của Thành Nghị.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh sát tra ra mấy thứ này, trái tim Tiểu Vương vẫn nhảy chậm một nhịp.

Điều này thật đúng là quá khủng bố, ở nhà cũng không an toàn!

Khi cảnh sát tìm được camera ở đối diện giường Thành Nghị, Hồng Tuệ Tuyết cũng chạy tới.

Chị nhìn hai cái camera trong tay cảnh sát, không khỏi nhíu mày.

"Đồng chí cảnh sát, phiền các anh nhanh chóng giúp chúng tôi tìm ra người lắp đặt là ai."

Nói xong chị đi đến bên cạnh Thành Nghị, lòng còn sợ hãi, "Ở đây không an toàn, em thu dọn đồ đạc có giá trị trước đi, chị tìm người tới giúp cưng dọn đi, đêm nay ở khách sạn trước."

Bên này Thành Nghị vừa mới đi ra quay một chương trình, trở về nhà liền có thêm hai cái camera lỗ kim, còn đều là đặt ở những nơi rất riêng tư.

Nếu không phải Thành Nghị cơ trí phát hiện kịp thời, nếu bất cẩn một chút, chắc chắn camera chụp ảnh và quay video này sẽ lan truyền ra ngoài, đối với nghệ dĩ mà nói đều là một thảm họa.

Sau khi phối hợp với cảnh sát để lấy bằng chứng, Hồng Tuệ Tuyết liền tìm người tới giúp Thành Nghị chuyển đồ đạc.

Sau đó, chị tự mình tìm một khách sạn đáng tin cậy, sau khi sắp xếp chỗ ở tạm thời cho Thành Nghị, sợi dây căng chặt trong đầu chị mới thả lỏng một chút.

"Hai ngày này đổi chỗ ở càng sớm càng tốt." Hồng Tuệ Tuyết mở phần mềm trên điện thoại, bắt đầu giúp Thành Nghị tìm phòng.

"Cái tiểu khu kia của em tương đối cũ kỷ, an ninh cũng không tốt. Cho dù sự cố lần này không xảy ra, lần sau cũng sẽ gặp được fan hoặc là paparazzi ngồi xổm ở cửa chờ em."

Khi nói chuyện, Hồng Tuệ Tuyết ngón tay như bay tìm kiếm rất nhanh các ảnh chụp trên điện thoại, động tác nhanh đến không nhìn được, hận không thể lập tức tìm được cái thích hợp để Thành Nghị dọn vào.

"Em có yêu cầu gì về kiểu phòng và phong cách không?"

Thời điểm ký hợp đồng, Hồng Tuệ Tuyết kỳ thật đã kiến nghị Thành Nghị có thể trực tiếp đổi chỗ ở.

Nhưng gần đây Thành Nghị tương đối bận rộn, không có thời gian xem phòng, vì vậy chị tạm thờ gác lại chuyện này.

Vốn dĩ cậu muốn chờ khi mình nhàn rỗi một chút sẽ tìm phòng, không ngờ bây giờ lại phải đẩy nhanh tiến trình.

Thành Nghị không có quá nhiều yêu cầu đối với phòng ở, liền nói. "An toàn, đơn giản là được."

Thành Nghị mới vừa nói xong ý nghĩ của mình, Hồng Tuệ Tuyết đã gửi cho cậu mấy chục bức ảnh trên WeChat.

"Xem mấy cái này có được chưa, về nhà chị lại cẩn thận tìm giúp cưng."

Hồng Tuệ Tuyết đi rồi, Thành Nghị liền nhấp vào những bức ảnh và liên kết mà đối phương gửi chậm rãi xem.

Cậu đang xem thì nhận được cuộc gọi của Tăng Thuấn Hy.

Cùng lúc điện thoại được kết nối, một loạt tiếng ồn phát ra từ phía của Tăng Thuấn Hy.

Mới vừa quay xong quảng cáo, liền nghe Chung Tiêu nói với hắn Thành Nghị bên này xảy ra chuyện, Tăng Thuấn Hy quần áo cũng không thay, trực tiếp nhờ trợ lý của mình đặt một vé máy bay và đến sân bay.

Mặc dù đã được cho biết hết thảy đều là một hồi sợ bóng sợ gió, Thành Nghị bên kia hoàn toàn không có bị chụp cái gì, nhưng Tăng Thuấn Hy vẫn không yên tâm.

Ở nước ngoài, một khắc điện thoại được kết nối và giọng nói của Thành Nghị vang lên, Tăng Thuấn Hy khắc chế điều chỉnh hơi thở của mình trước mới mở miệng.

"Nghe Tuệ Tuyết nói nhà cậu bị người lẻn vào trộm lắp camera, có chuyện gì không?"

Thành Nghị lắng nghe lời quan tâm của Tăng Thuấn Hy, phát hiện giọng nói của đối phương có chút khác với bình thường, có vẻ hơi khẩn trương.

"Tôi không sao, hắn không chụp được gì, hiện tại cảnh sát đang xử lý."

"Bắt được người chưa?"

"Tạm thời chưa có, bất quá cảnh sát bên kia nói đã có manh mối, đang điều tra, phỏng chừng sẽ rất nhanh."

Nghe được đã xác định kẻ tình nghi, Tăng Thuấn Hy mới thấy yên tâm hơi chút.

"Cậu hiện tại ở đâu? Mấy ngày nay tránh ra ngoài, chú ý an toàn."

Thành Nghị nhìn lướt qua căn phòng tổng thống khổng lồ mà Hồng Tuệ Tuyết thuê cho cậu, đem tên khách sạn nói cho đối phương.

"Tiểu Vương bọn họ ở cùng tôi, anh không cần lo lắng."

Tăng Thuấn Hy ừ một tiếng, lại nhắc nhở, "Tạm thời đừng quay về nơi ở cũ."

Thành Nghị đáp ứng.

Nghe âm thanh giao thông đông đúc ở đối diện, Thành Nghị hỏi, "Hy ca, anh là mới tan tầm sao?"

Đề tài chuyển, Tăng Thuấn Hy dừng lại bước chân vội vã của mình, liếc nhìn chiếc ô tô đang chạy đến chỗ mình, nhàn nhạt nói, "Ừm, tôi mới quay xong quảng cáo."

"Khó trách giọng anh nghe có chút khẩn, là quá mệt mỏi sao." Nói xong, Thành Nghị bổ sung nói, "Chú ý nghỉ ngơi a."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thành Nghị cảm thấy mình đã tìm ra lý do cho giọng nói khẩn trương của Tăng Thuấn Hy.

Ở đầu bên kia điện thoại, vì ngoài ý muốn nhận được sự quan tâm của Thành Nghị, khóe miệng Tăng Thuấn Hy không khỏi gợi lên, cười đáp ứng.

Chiếc xe dừng lại trước mặt, Tăng Thuấn Hy mở cửa ngồi lên.

Nhìn lướt qua thời gian, hắn hạ giọng hỏi Thành Nghị, "Bên kia cậu đã gần 10 giờ rồi sao?"

"Đúng vậy."

"Đi ngủ sớm một chút đi."

Hắn biết Thành Nghị luôn đi ngủ tương đối sớm.

Sau khi cúp máy, Tăng Thuấn Hy lập tức gọi cho Hồng Tuệ Tuyết.

"Tôi vẫn còn phòng trống ở Đông Giao Quân Đình."

Hồng Tuệ Tuyết nghe xong lập tức hiểu ý của đối phương.

"Lão đại, còn trống nhiều không? Tiện thể cho tôi thuê một cái đi!"

Trả lời chị, là tiếng cười khẽ của Tăng Thuấn Hy.

Hiệu suất của cảnh sát rất cao, ngày hôm sau đã giải quyết được vụ án.

Cảnh sát bên kia đã đưa ra phản hồi cho đoàn đội của Thành Nghị, nói rằng nghi phạm là một người khách thuê cùng tiểu khu, đối phương quả thật chính là trèo qua cửa sổ phòng khách vào để lắp camera.

Hơn nữa thông qua điều tra sâu hơn, bọn họ phát hiện toàn bộ tiểu khu kỳ thật không phải chỉ có một nhà Thành Nghị bị lắp camera, mà trong nhà của một số nam nghệ sĩ lớn lên thanh tú soái khí cũng bị đối phương theo dõi.

Hiện tại đối tượng đã bị bắt và tạm giam.

Biết không phải sasaeng fan chụp, đoàn đội bên này mới thoáng yên lòng.

Sau đó, trang Weibo chính thức của Cục Cảnh Sát đã đăng một bản báo cáo, trình bày sơ lược về vụ việc này, ngoài việc nhắc nhở mọi người phải chú ý đến riêng tư và an toàn, còn cường điệu khen ngợi một nghệ sĩ họ Thành, người trình báo vụ việc.

Weibo chính thức của cục cảnh sát không phải nổi tiếng, lượng truy cập không nhiều, ngay từ đầu khi báo cáo này được đăng, căn bản không có mấy người xem.

Kết quả là một blogger hài hước nào đó không biết làm cách nào mà có được tin tức này, trực tiếp cắt một phần nội dung đăng lên trang chủ của mình nói với fan [Con trai ở nhà cũng phải tự bảo vệ mình, bằng không sẽ bị đồng tính bí mật chụp lén].

Đề tài vừa được nhắc đến, tin tức đã phát hỏa một phen.

Lúc đầu, mọi người đều hahahaha con trai ra ngoài cửa phải tự bảo vệ mình trước nhá.

Kết quả là sau đó, trong bản báo cáo nhìn thấy họ của người trình báo là [Thành] rất hiếm gặp, có người liền đã nhắn lại, [Tôi không tin ai đó không nghe lén tôi nói chuyện! Vừa mới cùng mẹ nói là thích Thành Nghị, Weibo lại có đề tài cho tôi liên quan đến họ Thành]

Sau khi nghe người này nhắc đến, mọi người mới chú ý đến cái họ mà chú cảnh sát khen ngợi cuối cùng.

[Đợi đã... Tại sao tôi lại cảm thấy khu vực này quen mắt đến vậy?]

[Thành Nghị có phải sống ở khu vực đó không a?]

[Đm, có giống như những gì tôi nghĩ không...]

[Hôm qua có người chụp được cảnh Thành Nghị đột nhiên chuyển ra ngoài...]

[Đm, các người càng nói tôi càng cảm thấy người trình báo họ Thành và Thành Nghị là cùng một người!]

[Chị em phá án, thật là Thành Nghị, hôm qua anh ấy và trợ lý đi cục cảnh sát và bị chụp lại rồi]

Vì thế, mọi người càng đào, càng phát hiện, người mà cảnh sát nói phát hiện camera, thật sự là Thành Nghị.

Sau khi người hâm mộ và người qua đường biết chuyện, lại quay lại đọc nội dung một lần, càng cảm thấy Thành Nghị lợi hại.

[Nếu không phải Thành Nghị cơ trí, cũng không biết lại có bao nhiêu chàng trai sẽ trở thành nạn nhân]

[Mấu chốt là, anh ấy vừa nhìn đã phát hiện có điểm không thích hợp, thật là trâu]

[Thành Nghị có chút lợi hại, lần trước làm việc nghĩa, lần này cơ trí bắt được cuồng nhìn trộm]

Trong khi mọi người vẫn đang thảo luận về chuyện này trên mạng, Thành Nghị đã cùng Hồng Tuệ Tuyết đến Đông Giao Quân Đình xem phòng.

Hồng Tuệ Tuyết sau khi trở về không tìm cho cậu một căn nhà mới, mà là trực tiếp mang theo cậu đến đây xem phòng.

Thành Nghị nhìn phòng ở gần như mới tinh này, đối với trang hoàng và phong cách của nó đều cảm thấy rất vừa lòng, vì thế liền quyết định thuê lại nơi này.

Xem phòng xong, buổi chiều khi Thành Nghị và Hồng Tuệ Tuyết gặp lại nhau ở công ty, đối phương đã mang theo hợp đồng.

Thành Nghị nhìn thoáng qua tiền thuê trên đó, không khỏi có chút nghi hoặc.

Tiền thuê do chủ nhà đưa ra... Không khỏi có chút quá mức lợi ích thực tế!

Cậu đã tra qua giá nhà ở gần Đông Giao Quân Đình, tiểu khu này là một trong ba tiểu khu cao cấp hàng đầu trong thành phố, nhà rẻ nhất cũng bắt đầu từ tám con số...

Nói chung, rất ít người có đủ khả năng mua loại nhà này lại nguyện ý trang hoàng tốt cho người khác thuê.

Không chỉ vậy, trong bản hợp đồng cậu ký, chủ nhà không những hào phóng cho cậu thuê mà không có bất kỳ yêu cầu nào, hơn nữa cho cạu một mức giá thấp hơn nhiều so với giá thị trường.

Sau khi Thành Nghị nhìn thấy, tay ký tên ngừng lại, "Giá cả này của em có phải quá tiện nghi rồi không?"

Thành Nghị nghĩ cũng biết, khẳng định có nguyên nhân.

Hồng Tuệ Tuyết thấy thế, lập tức giải thích cho anh, "Bởi vì chủ nhà là bạn của chị con người rất nice."

Nói xong chị cười nói, "Anh ta không thiếu tiền, cưng có thể tùy ý áp bức."

Thành Nghị nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn hiểu một phần nguyên nhân.

Chủ nhà là nhìn mặt mũi Hồng Tuệ Tuyết mới cho cậu giá thuê thấp.

Sau khi biết nguyên nhân, Thành Nghị có chút ngượng ngùng, "Kia chẳng phải là phiền toái Hồng tỷ chị thiếu bạn chị một ân tình."

Hồng Tuệ Tuyết thần bí lắc đầu, "Chị cái gì cũng không nợ, cưng mau ký đi, không cần cảm thấy ngượng ngùng."

Hồng Tuệ Tuyết đã nói như vậy, Thành Nghị thấy hợp đồng cũng không có vấn đề gì, nên đã ký vào.

Sau đó, cậu nhờ Tiểu Vương dọn mọi thứ đến nhà mới.

Lúc chạng vạng, Thành Nghị rời công ty cùng Hồng Tuệ Tuyết sau khi kết thúc công việc.

Khi đi bộ đến gara ngầm, Hồng Tuệ Tuyết đột nhiên nói với Thành Nghị, "Nếu cưng ở nhà mới chưa quen, có gì không hiểu có thể hỏi Tăng Thuấn Hy."

Thành Nghị khó hiểu nhìn Hồng Tuệ Tuyết, "Hả?"

Hỏi Hy ca?

"Anh ấy sống rất gần với cưng, cùng tiểu khu."

Thành Nghị sau khi hiểu ra gật đầu, nhưng nhớ tới giọng nói của đối phương lúc trước khi điện cho cậu tràn đầy mệt mỏi, cậu lại nói, "Nhưng anh ấy rất bận, quấy rầy anh ấy giống như không tốt lắm."

Hồng Tuệ Tuyết cười, "Ai bảo anh ta làm sếp của cưng, cưng không quấy rầy anh ta thì quấy rầy ai?"

Câu này chứa lượng tin tức quá lớn, Thành Nghị có chút ngốc.

Sếp?

Hồng Tuệ Tuyết vừa dứt lời, một chiếc ô tô đã dừng trước mặt họ.

Tăng Thuấn Hy bước xuống.

Hồng Tuệ Tuyết thấy thế nhướng mày với Tăng Thuấn Hy, "Tôi có việc đi trước, lão đại, anh nhớ nói với Thành Nghị về ngôi nhà a."

Thành Nghị nhìn Hồng Tuệ Tuyết vội vàng rời đi, và nhìn Tăng Thuấn Hy, người vốn dĩ nên ở nước ngoài.

Trong đầu cảm giác đầy dấu chấm hỏi.

Tăng Thuấn Hy đứng ở trước mặt Thành Nghị, thấy cậu thất thần, liền vơ lấy chìa khóa xe chưa kịp lấy lại.

"Cùng nhau trở về?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me