Ky Si Hoang Tuong Da
Gió nhẹ nhàng thổi vào khu rừng, đem sự tươi mát và thơm dịu của hoa cỏ phả vào mặt. Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rõ vạn vật, hơi thở ôn hòa mà lười biếng. Loại thời tiết này đúng là phi thường thích hợp để đánh một giấc ngủ.
Tuy nhiên nó lại không có một chút thích hợp nào đối với Lâm Linh, bởi vì từ lúc nàng bắt đầu khôi phục ý thức, khóe miệng vẫn co rúm, tâm lý dâng lên một cái oán niệm: Tại sao lần này không trở về tòa thành của bá tước Ái Khắc Luân mà lại đem nàng ném ở cái nơi quỷ quái này?
Lần trước là ngồi xe ngựa trở về, lần này thì phải chịu khổ đi bộ trở về rồi? Chỉ là ngẫm lại, hai chân nàng tự nhiên mềm nhũn......
Ngay lúc nàng đang không biết nên làm thế nào, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, vó ngựa cuồn cuộn phi nhanh làm cho lá rụng bay lên đầy trời, làm cho mảnh rừng một mảng khói bụi, lá cây bay múa loạn cào cào. Giữa màu đất lá lẫn lộn đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kéo ngựa, âm thanh hỗn loạn kêu gọi chim ưng. Biến cánh rừng vốn yên ắng trở thành một mảng ồn ào hỗn độn như cái – chợ.
Nàng cảm thấy trước mắt chóng mặt, một bóng người giục ngựa đến trước mặt nàng, ong ong lớn giọng hét vào màng nhĩ nàng chất vấn.
"Kẻ nào dám cản trở hầu tước đại nhân đi săn thú!"
Nàng ngẩng đầu nhìn tên sát thần hung ác, vuốt vuốt cái lỗ tai ê ẩm, nhờ, làm sao nàng biết cái tên hầu tước gì đó săn thú ở chỗ này?
"Matthew, đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần, đối xử với phụ nữ phải ôn nhu một chút." Phía sau ác nam truyền đến một giọng nói lười biếng, nhẹ nhàng thản nhiên hòa tan vào trong gió xuân.
Ác nam lập tức hướng lại bên cạnh người vừa nói.
Lâm Linh tò mò nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia thì thấy một vị thiếu niên trẻ tuổi cả người tràn đầy hơi thở quý tộc xa hoa cao quý đang ngồi trên ngựa, quần áo đi săn trên người làm lộ ra vóc người tuấn mỹ cao ráo của hắn, mái tóc màu kim rám nắng hơi rối bay tán loạn như sóng, đôi mắt màu phỉ thúy nhộn nhạo như có thể chảy ra nước, khóe miệng hơi cong như ánh nắng sặc sỡ mê ly chiếu sáng.
Lần đầu tiên nàng thấy một tên nam nhân hoa lệ như vậy......
Hầu tước đại nhân gặp nàng trong nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giống như vô tình tìm thấy được một con mồi ứng ý.
"Sao cô lại ở một mình trong rừng, lạc đường sao?" Khóe miệng hắn cong lên một chút, từ từ nở một nụ cười rung động mê người......
Lâm Linh gật gật đầu, thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm, vị hầu tước đại nhân này nhìn qua có vẻ thân thiện, hoàn hảo không có xem nàng như mấy người hầu mà tra hỏi.
"Nếu lạc đường ta sẽ giúp cô trở về." Hầu tước ôn hòa nói.
Lâm Linh sửng sốt không tin vào lỗ tai của mình, thì ra thật sự có bánh nóng rơi từ trên trời xuống! Vị hầu tước này không chỉ dung mạo mà tính cách cũng giống như thiên sứ vậy.
"Cám ơn, cám ơn......" Nàng chỉ lo nói lời cảm ơn mà không để ý thấy thần sắc quỷ dị trong mắt hầu tước.
Mặc dù lúc cưỡi chung con ngựa với hầu tước có chút không tự nhiên, nhưng nghĩ đến mình mới là người yêu cầu người ta thì không còn cách nào. Huống chi đối phương lại là một mỹ nam hoa lệ, nói thế nào với mình cũng chẳng có hại.
Gió nam ấm áp thổi từng phiến lá trong rừng rơi xuống, tư thế ưu nhã, phong độ thong dong, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. Có một hai cái tinh nghịch đảo vòng đậu trên quần áo bọn họ.
"Nhìn tướng mạo của cô hình như không phải người nơi này." Hầu tước lơ đãng hất phiến lá rụng trên đầu nàng xuống,"Tóc đen mắt đen, thật sự rất đặc biệt."
"Ta...... đến từ một quốc gia phương Đông. Hiện tại đang ở tạm trong tòa thành bá tước Ái Khắc Luân." Nàng đáp lời.
"Bá tước Ái Khắc Luân......" Hắn hạ giọng lặp lại một lần nữa, giương roi ngựa lên vội vã phóng tới.
Không biết bao lâu, bụi bay đầy trời, đám mây màu trắng hơi mảng nhẹ nhàng ngưng tụ thành màu xanh nhạt, duy chỉ có đường chân trời phía tây vẫn còn lưu lại một mảng hồng rực.
Ngay lúc Lâm Linh đang buồn ngủ, phía trước đột nhiên bên đường xông ra một con ngựa vô tư đứng ở giữa đường, còn ngựa của hầu tước bị chấn động, một tiếng huýt sáo dài vững chắc đứng lại.
Lâm Linh bị chấn động giật mình tỉnh lại, nói thật, nàng chỉ thấy một ánh sáng mơ hồ xẹt qua, ở giữa còn có một cái bóng dáng tuyệt thế quen thuộc. Làm nàng thấy cái bóng kia giống như một vị thiếu niên nào đó, không khỏi chấn động!
Sắc trời nhuộm màu vàng chiều, sợi tóc màu vàng cao quý của hắn bay nhẹ, làn da dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, mê ly xinh đẹp động lòng người, phảng phất như muốn chiếu tới xa hơn ánh nắng mặt trời.
Nàng giật giật môi nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Á...... Arthur...... Thế nào lại gặp hắn ở chỗ này?
Arthur nhìn nàng trong nháy mắt có cái cái gì hiện lên rất nhanh giấu đi, nhanh chóng nhìn về phía hầu tước, lạnh lùng nói," Hầu tước đại nhân, ngài muốn đem nàng đi đâu?"
"Hầu tước đại nhân đang tính đưa ta về......" Lâm Linh mới nói được nửa câu thì thấy ánh mắt sắc bén của Arthur không dám nói tiếp nửa câu còn lại.
"Hầu tước đại nhân, tiếp theo giao nàng cho ta. Đối với sự trợ giúp của ngài, từ đáy lòng ta rất cảm tạ." Arthur mặt không đổi sắc nói, liếc mắt nàng,"Cô ngốc, ngươi còn không lại đây."
"Ôi, ngài thật là mất hứng." Ánh sáng nhạt trong mắt hầu tước chợt lóe,"Arthur điện hạ, ngài hại ta mất một món hàng sưu tầm."
Hàng sưu tầm? Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sau lưng bốc lên một cỗ hà khí, ngập ngừng nói,"Món hàng sưu tầm gì?"
"Ta thích nhất là sưu tầm phụ nữ có màu tóc và màu mắt khác biệt." Hầu tước nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của nàng,"Thật sự là đáng tiếc, vốn định thêm cô nữa là ta sưu tầm đủ một trăm món hàng ."
Lâm Linh trước mắt đột nhiên hiện ra một trăm cái thây khô, nhất thời chỉ cảm thấy khiếp vía hãi hùng, té,ngã,lộn nhào xuống ngựa hầu tước, lấy tốc độ ánh sáng vọt tới bên người Arthur.
"Yên tâm, ta sẽ không giết cô," Hầu tước cười đến quyến rũ,"Ta thích sưu tầm vật sống hơn."
Nụ cười này của hắn lại càng làm Lâm Linh mao cốt tủng nhiên, trước khi đi hắn vẫn không quên chen thêm một câu,"Nếu như cô trở thành món hàng sưu tầm của ta, cô muốn cái gì ta sẽ đáp ứng cái đó, cân nhắc kỹ lưỡng lại một chút nhé."
Lâm Linh nhờ đang ở bên người Arthur, to gan nói "Thật sự là muốn cái gì có cái đó sao?"
"Đương nhiên." Hắn đã dự tính trước, tràn đầy tự tin.
"Ta đây muốn TV, điện thoại di động,mp4, dàn âm thanh drama mới nhất, Mercedes-Benz...... Ngươi có sao?"
"Này là cái gì?" Trên trán hầu tước đổ vài giọt mồ hôi lạnh.
"Là mấy thứ ta muốn a."
"Sao lại chưa từng nghe qua." Hầu tước lén lau mồ hôi.
"Còn nói muốn có cái gì sẽ có cái đó......"
"......" Hầu tước tiếp tục lau mồ hôi.
"Chờ có mấy thứ đó rồi hãy quan tâm tới ta."
"......" Hầu tước chợt vút một tiếng mất dạng.
Nhìn bóng lưng hầu tước chạy trối chết, Lâm Linh mỉm cười đắc ý, không ngờ mình cũng có một ngày mồm miệng lanh lợi như vậy. Nhưng rất nhanh nàng cũng cười không nổi .
Nàng cứng ngắc quay đầu đi, thiếu chút nữa thì quên chỗ này còn người nào đó. Ánh mắt và khuôn mặt Arthur chẳng có điểm nào hữu hảo cả.
Tuy nhiên nó lại không có một chút thích hợp nào đối với Lâm Linh, bởi vì từ lúc nàng bắt đầu khôi phục ý thức, khóe miệng vẫn co rúm, tâm lý dâng lên một cái oán niệm: Tại sao lần này không trở về tòa thành của bá tước Ái Khắc Luân mà lại đem nàng ném ở cái nơi quỷ quái này?
Lần trước là ngồi xe ngựa trở về, lần này thì phải chịu khổ đi bộ trở về rồi? Chỉ là ngẫm lại, hai chân nàng tự nhiên mềm nhũn......
Ngay lúc nàng đang không biết nên làm thế nào, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, vó ngựa cuồn cuộn phi nhanh làm cho lá rụng bay lên đầy trời, làm cho mảnh rừng một mảng khói bụi, lá cây bay múa loạn cào cào. Giữa màu đất lá lẫn lộn đó, đột nhiên nghe thấy tiếng kéo ngựa, âm thanh hỗn loạn kêu gọi chim ưng. Biến cánh rừng vốn yên ắng trở thành một mảng ồn ào hỗn độn như cái – chợ.
Nàng cảm thấy trước mắt chóng mặt, một bóng người giục ngựa đến trước mặt nàng, ong ong lớn giọng hét vào màng nhĩ nàng chất vấn.
"Kẻ nào dám cản trở hầu tước đại nhân đi săn thú!"
Nàng ngẩng đầu nhìn tên sát thần hung ác, vuốt vuốt cái lỗ tai ê ẩm, nhờ, làm sao nàng biết cái tên hầu tước gì đó săn thú ở chỗ này?
"Matthew, đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần, đối xử với phụ nữ phải ôn nhu một chút." Phía sau ác nam truyền đến một giọng nói lười biếng, nhẹ nhàng thản nhiên hòa tan vào trong gió xuân.
Ác nam lập tức hướng lại bên cạnh người vừa nói.
Lâm Linh tò mò nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia thì thấy một vị thiếu niên trẻ tuổi cả người tràn đầy hơi thở quý tộc xa hoa cao quý đang ngồi trên ngựa, quần áo đi săn trên người làm lộ ra vóc người tuấn mỹ cao ráo của hắn, mái tóc màu kim rám nắng hơi rối bay tán loạn như sóng, đôi mắt màu phỉ thúy nhộn nhạo như có thể chảy ra nước, khóe miệng hơi cong như ánh nắng sặc sỡ mê ly chiếu sáng.
Lần đầu tiên nàng thấy một tên nam nhân hoa lệ như vậy......
Hầu tước đại nhân gặp nàng trong nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giống như vô tình tìm thấy được một con mồi ứng ý.
"Sao cô lại ở một mình trong rừng, lạc đường sao?" Khóe miệng hắn cong lên một chút, từ từ nở một nụ cười rung động mê người......
Lâm Linh gật gật đầu, thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm, vị hầu tước đại nhân này nhìn qua có vẻ thân thiện, hoàn hảo không có xem nàng như mấy người hầu mà tra hỏi.
"Nếu lạc đường ta sẽ giúp cô trở về." Hầu tước ôn hòa nói.
Lâm Linh sửng sốt không tin vào lỗ tai của mình, thì ra thật sự có bánh nóng rơi từ trên trời xuống! Vị hầu tước này không chỉ dung mạo mà tính cách cũng giống như thiên sứ vậy.
"Cám ơn, cám ơn......" Nàng chỉ lo nói lời cảm ơn mà không để ý thấy thần sắc quỷ dị trong mắt hầu tước.
Mặc dù lúc cưỡi chung con ngựa với hầu tước có chút không tự nhiên, nhưng nghĩ đến mình mới là người yêu cầu người ta thì không còn cách nào. Huống chi đối phương lại là một mỹ nam hoa lệ, nói thế nào với mình cũng chẳng có hại.
Gió nam ấm áp thổi từng phiến lá trong rừng rơi xuống, tư thế ưu nhã, phong độ thong dong, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. Có một hai cái tinh nghịch đảo vòng đậu trên quần áo bọn họ.
"Nhìn tướng mạo của cô hình như không phải người nơi này." Hầu tước lơ đãng hất phiến lá rụng trên đầu nàng xuống,"Tóc đen mắt đen, thật sự rất đặc biệt."
"Ta...... đến từ một quốc gia phương Đông. Hiện tại đang ở tạm trong tòa thành bá tước Ái Khắc Luân." Nàng đáp lời.
"Bá tước Ái Khắc Luân......" Hắn hạ giọng lặp lại một lần nữa, giương roi ngựa lên vội vã phóng tới.
Không biết bao lâu, bụi bay đầy trời, đám mây màu trắng hơi mảng nhẹ nhàng ngưng tụ thành màu xanh nhạt, duy chỉ có đường chân trời phía tây vẫn còn lưu lại một mảng hồng rực.
Ngay lúc Lâm Linh đang buồn ngủ, phía trước đột nhiên bên đường xông ra một con ngựa vô tư đứng ở giữa đường, còn ngựa của hầu tước bị chấn động, một tiếng huýt sáo dài vững chắc đứng lại.
Lâm Linh bị chấn động giật mình tỉnh lại, nói thật, nàng chỉ thấy một ánh sáng mơ hồ xẹt qua, ở giữa còn có một cái bóng dáng tuyệt thế quen thuộc. Làm nàng thấy cái bóng kia giống như một vị thiếu niên nào đó, không khỏi chấn động!
Sắc trời nhuộm màu vàng chiều, sợi tóc màu vàng cao quý của hắn bay nhẹ, làn da dưới ánh mặt trời trắng như tuyết, mê ly xinh đẹp động lòng người, phảng phất như muốn chiếu tới xa hơn ánh nắng mặt trời.
Nàng giật giật môi nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Á...... Arthur...... Thế nào lại gặp hắn ở chỗ này?
Arthur nhìn nàng trong nháy mắt có cái cái gì hiện lên rất nhanh giấu đi, nhanh chóng nhìn về phía hầu tước, lạnh lùng nói," Hầu tước đại nhân, ngài muốn đem nàng đi đâu?"
"Hầu tước đại nhân đang tính đưa ta về......" Lâm Linh mới nói được nửa câu thì thấy ánh mắt sắc bén của Arthur không dám nói tiếp nửa câu còn lại.
"Hầu tước đại nhân, tiếp theo giao nàng cho ta. Đối với sự trợ giúp của ngài, từ đáy lòng ta rất cảm tạ." Arthur mặt không đổi sắc nói, liếc mắt nàng,"Cô ngốc, ngươi còn không lại đây."
"Ôi, ngài thật là mất hứng." Ánh sáng nhạt trong mắt hầu tước chợt lóe,"Arthur điện hạ, ngài hại ta mất một món hàng sưu tầm."
Hàng sưu tầm? Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sau lưng bốc lên một cỗ hà khí, ngập ngừng nói,"Món hàng sưu tầm gì?"
"Ta thích nhất là sưu tầm phụ nữ có màu tóc và màu mắt khác biệt." Hầu tước nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của nàng,"Thật sự là đáng tiếc, vốn định thêm cô nữa là ta sưu tầm đủ một trăm món hàng ."
Lâm Linh trước mắt đột nhiên hiện ra một trăm cái thây khô, nhất thời chỉ cảm thấy khiếp vía hãi hùng, té,ngã,lộn nhào xuống ngựa hầu tước, lấy tốc độ ánh sáng vọt tới bên người Arthur.
"Yên tâm, ta sẽ không giết cô," Hầu tước cười đến quyến rũ,"Ta thích sưu tầm vật sống hơn."
Nụ cười này của hắn lại càng làm Lâm Linh mao cốt tủng nhiên, trước khi đi hắn vẫn không quên chen thêm một câu,"Nếu như cô trở thành món hàng sưu tầm của ta, cô muốn cái gì ta sẽ đáp ứng cái đó, cân nhắc kỹ lưỡng lại một chút nhé."
Lâm Linh nhờ đang ở bên người Arthur, to gan nói "Thật sự là muốn cái gì có cái đó sao?"
"Đương nhiên." Hắn đã dự tính trước, tràn đầy tự tin.
"Ta đây muốn TV, điện thoại di động,mp4, dàn âm thanh drama mới nhất, Mercedes-Benz...... Ngươi có sao?"
"Này là cái gì?" Trên trán hầu tước đổ vài giọt mồ hôi lạnh.
"Là mấy thứ ta muốn a."
"Sao lại chưa từng nghe qua." Hầu tước lén lau mồ hôi.
"Còn nói muốn có cái gì sẽ có cái đó......"
"......" Hầu tước tiếp tục lau mồ hôi.
"Chờ có mấy thứ đó rồi hãy quan tâm tới ta."
"......" Hầu tước chợt vút một tiếng mất dạng.
Nhìn bóng lưng hầu tước chạy trối chết, Lâm Linh mỉm cười đắc ý, không ngờ mình cũng có một ngày mồm miệng lanh lợi như vậy. Nhưng rất nhanh nàng cũng cười không nổi .
Nàng cứng ngắc quay đầu đi, thiếu chút nữa thì quên chỗ này còn người nào đó. Ánh mắt và khuôn mặt Arthur chẳng có điểm nào hữu hảo cả.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me