LoveTruyen.Me

lá diêu bông ≀

1

ghedepcuajmj

Bấy giờ ở làng A, ai cũng biết tên Liễu Trí Mẫn - Con gái cưng của trưởng làng giàu có từ đời này sang đời khác, năm nay tới đời của Liễu Trí Mẫn có lẽ sẽ càng giàu hơn.


Năm 2004, Trí Mẫn chỉ mới có 4 tuổi, dáng vẻ bập bẹ bì bõm ú na ú nần được ông bà trưởng làng cưng nựng riết từ hiền lành như cục bột mà trở nên giang hồ bốn phương, đụng là chạm đến thì đón bảnh thì bá dô mà núc!


Có lần, Trí Mẫn được mẹ cho ra ngoài đồng chơi với lũ con nít cuối xóm làng, chơi sao đó sáng sớm không sao hết mà về tối là có người tới mắng vốn.


"Trời ơi chị năm ơi, con Mẫn nó chơi cái gì với con Đình mà hồi chiều em đang nấu đậu hũ trong bếp rồi con Đình nó về khóc sướt mướt, em tưởng là nó té xong em dòm xuống chân nó ai ngờ cái quần của nó mất tiêu!"


"Trời trời! Mẫn!"


"Dáaaa?!" 


"Ra má biểu coi!!"


Bà năm hét lớn kêu Mẫn, tầm 3 phút sau Trí Mẫn chạy bộp bộp từ sau nhà lên, nhìn cái bộ dạng nó mà bà năm thở dài.. 


Nó chơi bùn, từ đầu tới đít toàn là bùn đất không, ai không biết tưởng nó là sinh vật lạ mà bắn chết nó thì tội. 


"Sao bây lấy cái quần của Đình?"


"Âu có, em Đình cởi quần đưa cho con mờ?"


"Bây xạo hả? Con Đình đó giờ nó ngoan nhất cái làng này, bây nói thật đi?"


"Đâu, thằng Tí nó nói sau này lớn nó mang Đình dìa nhà làm dợ, con hỏng thích nên con lấy quần của Đình coi như Đình là dợ con ớ."


"..."


Bà năm và mẹ của Đình hoảng hốt nhìn Mẫn, sau đó nhìn lại nhau, hai bà cười hiền từ. Sau đó bà ríu rít xin lỗi mẹ của Đình, mẹ Đình cũng không làm khó mà gật đầu cho qua, tụi con nít với nhau thôi á mà.


"Vậy Mẫn trả cho bác cái quần của em Đình đi."


"Hả? Quần của em Đình á hả.."


"Ừa, bây để đâu rồi?"


"Con để trong cái két sắt ớ!"


"..." Bà năm nhìn Trí Mẫn với cái ánh mắt đằng đằng sát khí, bà quay sang xin lỗi mẹ Đình thêm một lần nữa rồi hứa sẽ mang quần của Đình sang trả cho, sẵn tiện sẽ mua cho Đình bộ đồ mới.


Sau khi mẹ Đình - Bác Lan về nhà, bà năm mới bắt đầu xử tội tày trời của con Mẫn.


"Nói! Sao bây lấy quần của Đình bỏ két sắt!?"


"Nãy con nói rồi mà, kiu người ta nói quài, đau dăng gần chớt!" Mẫn xoa xoa tay, phồng má trông thấy ghê, ai không biết tưởng nó đang hóa thú dọa bà năm.


"Ông nó đâu rồi?! Ra coi con gái ông nó phạm tội tày trời gì kìa!!!?" Bà năm huống hồ muốn ôm tim giãy đành đạch, nhưng bà quên nay chồng bà phải ra ngoài đồng coi đất đai.


Bà năm xách cây chổi chà ra đứng chống nạnh nhìn Trí Mẫn, Trí Mẫn thì người đen như cục than đứng trơ trơ nhìn bà. Ngay lúc bà chuẩn bị phang đồ long đao một tấn vào mông Trí Mẫn..


"Bác nhăm ơi, đừng có đánh chị Mẫn."


Từ chỗ phát ra thanh âm làm bà năm phân tâm, bà nhìn ra cửa thấy một cục tròn ủm mặc bộ đồ trắng mới tinh đang đứng cố gắng nắm chặt tay thành nắm đấm gặng hét lên.


"Mẫn Đình? Sao con qua đây vậy?" 


Bà năm lập tức quăng cây chổi xuống sau đó trở nên dịu dàng hiền lành nhào tới ôm Mẫn Đình đang giải vây cho Trí Mẫn. Bà hôn hôn vô hai cái má phúng phính của Đình, ôm nó vào lòng.


"Bác nhăm ưi, chị Mẫn hỏng có tội gì hết ớ, chị Mẫn thích con nên mới lấy cái quần của con, bác nhăm đừng có đánh chị nha?" 


"Rồi rồi, bác năm biết rồi, Đình đừng lo nghen! Bác sẽ mua cho Đình vài bộ đồ mới thiệt là đẹp, sẵn tiện mang cái quần sang trả cho Đình nghen chịu không?"


"Hì hì, dạ tịu!"


Mẫn Đình cười lên ngoan ngoãn đưa hai nắm tay nhỏ xíu nắm chặt lấy mặt của bà năm, hun một cái chóc vào má trái của bà. Ui cha cha, cái mỏ nhỏ xíu hôn bà năm làm bà năm muốn xỉu cái đùng luôn!


"Mẫn!" 


"Dả?" 


Từ nãy giờ Trí Mẫn chứng kiến cảnh hôn hít thấy ớn kia, lòng nó bực bội sao sao á, muốn chạy lại đẩy má ra để em Đình hôn mình.. Nhưng mà hỏng có được nên thành ra nó đứng chống nạnh, nhăn cái mặt như con khỉ.


"Qua xin lỗi con Đình nhanh!"


"Chời chời, con có làm dì có lỗi dới Đình đâu mà kêu chin lỗi."


"Giờ bây xin lỗi hay ăn chổi?"


"gòi gòi, đợi con tíu."


Trí Mẫn thấy bà năm cầm cây chổi lên sợ quá mà lết lết đi tới chỗ Mẫn Đình, trời ơi, thân đầy bùn lấm lem như là người sống trong bùn kia đi trên nền gạch đỏ mà khiến gạch từ đỏ thành đen, in hẳn dấu chân bé tí của nó trải dài cả thước.


"Chị chin lỗi Đình nhó?" Trí Mẫn ôm Mẫn Đình chặt ơi là chặt. Nhưng mà nó đang lấm lem bùn đất, Mẫn đình thì mới tắm rửa xong.. Mẫn ôm Đình, Mẫn đang dơ, Đình dơ theo Mẫn luôn.


"...Mẫn ơi là Mẫn, má lạy mày! Con người ta sạch sẽ còn mày thấy gớm mà mày ôm người ta cứng ngắc! Thôi Đình đi tắm ở nhà bác Năm đi con, cả con Mẫn nữa! Dẫn em đi tắm nhanh lên cho tao!" 


Bà năm chề môi gần cả thước, thật sự là bà rất chê con gái cưng của bà, bà giá như Mẫn nó giống Đình một tí mặt sạch sẽ, một tí dễ thương, một tí ngoan ngoãn đi là bà cưng nó hết nấc liền.



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me