La Em Chinh Em
Đăng Dương hớt hãi chạy vào bệnh viện. Thấy bóng dáng chị trợ lý quen thuộc, anh vội đi đến."Chị, bé Kiều bị sao vậy chị""Chị không rõ nữa, đang quay thì nhỏ bị đau bụng, cứ ôm bụng suốt. Chắc là đau bao tử rồi""Cơm em mua lúc sáng Kiều có ăn chưa chị""À chị mang vào cho Kiều rồi có việc ra ngoài, không biết nhỏ có ăn uống đàng hoàng không nữa" - nhớ lại cảnh vừa nãy, chị hối hận muốn đập đầu vào gối cho bỏ tức. Biết vậy ở lại canh chừng con bé ăn cơm rồi."Ai là người nhà của bệnh nhân Thanh Pháp" - vị bác sĩ lớn tuổi từ trong phòng khám bước ra."Dạ là tôi, Thanh Pháp sao rồi ạ?""Bệnh nhân được chẩn đoán là đau dạ dày cấp tính. Do ăn uống không điều độ và làm việc quá sức. Người nhà chú ý chế độ ăn uống và giờ giấc sinh hoạt cho bệnh nhân. Người trẻ các cậu còn nhiều thời gian, có nhiều cơ hội, đừng có đâm đầu vào kiếm tiền rồi lại mang một thân bệnh tật""Dạ, chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ""Bây giờ có được vào thăm chưa ạ?""Mọi người có thể vào rồi, chú ý đừng làm ồn""Dạ, cảm ơn bác sĩ""Dương, em vào với Kiều đi, chị về công ty báo lại với cấp trên sẵn xin cho nó nghỉ phép vài ngày. Em chăm nó giúp chị""Dạ, chị yên tâm""Ừ, chị đi đây"...Đăng Dương đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Nhìn đứa nhỏ nhà mình bình thường tươi tắn, năng động bao nhiêu thì bây giờ uể oải, tiều tụy bấy nhiêu. Bông hoa hồng xinh xắn của anh bị héo mất rồi..."Dương...""Đừng có gọi anh, anh đang không muốn nói chuyện với em" - lúc sáng người ta đã dặn rồi, em "dạ" ngoan lắm mà giờ nằm trong này. Coi có đáng giận không 😤"Nhưng mà em khát nước""..."Em khát thì rót nước cho em uống chứ sao 🤷"Dương, Dương...""...""Anh giận em hả" - Thanh Pháp ngồi tựa lưng trên giường, hai tay nhỏ cầm lấy bàn tay khổng lồ của Đăng Dương lắc qua lắc lại.Con cá bống nào đấy còn đang giận em, chẳng ừ hử gì, có mỗi cặp mắt một mí nhìn như muốn xuyên thủng người em luôn. Aaaaa cíu béeee 😭"Anh Đăng Dươngggggg""...""Bống iuuu ơiiii""....""Anh trả lời emmm" - được gồi, hông nói chịn với tui chớ gì, tui nhõng nhẽo cho anh coi, hứ 😠"...""Anh hông thương tui nữa chứ gì, anh...ơ anh..." - Thanh Pháp còn chưa nói dứt câu, Đăng Dương đã nhào đến ôm em, đầu gục sâu trên vai em, yên lặng...Lát sau, em nghe giọng anh nghẹn ngào lên tiếng: "Kiều hư quá, em có nghe lời anh nói đâu. Sáng anh đã dặn em ăn uống đàng hoàng rồi, còn nhắc chị N mang cơm đến cho em nữa. Em dạ với anh rồi mà em vẫn bỏ bữa. Để giờ nằm đây nè. Lúc sáng anh cũng bảo rồi, em không ăn là anh giận cho em xem"Đăng Dương vừa ôm em, vừa mè nheo kể lể, trông vừa thương vừa buồn cười."Em xin lỗi mà. Tại hôm nay makeup hơi trễ, em sợ ảnh hưởng tiến độ của mọi người nên ra quay luôn""Em chỉ biết lo cho người khác thôi. Còn em thì sao bé. Cả anh nữa, em có nghĩ đến anh không ? Em như này anh đau lòng lắm em biết không. Em thương Bống đi mà" "Em thương Bống mà. Hôm nay chỉ là sự cố thôi, em hứa đó, không có lần sau đâu, thề luôn" - haizz, nước mắt anh rơi, chồng ơi anh thắng rồi đó 😌Trên giường bệnh, một thân hình cao to đang ôm lấy người nhỏ hơn, còn người trong lòng thì vòng tay ra sau, xoa xoa đầu người lớn. Giận nhau tí thôi, thật ra là thương lắm, lo cho em lắm nên mới tức giận. Em hiểu mà, em cũng biết lỗi rồi, Dương tha lỗi cho em bé nhaaaa."Bống đừng giận em nữa nha, anh nói chuyện với em đi""Hôn anh một cái" - ừm, được rồi, cái gì cũng phải có cái giá của nó"Hai cái luôn nè uchuchuuuu 😚😘""Bé ngoan, ở yên đây, anh đi mua cháo cho em""Dạaaaaaa"
____________
phapkieu3
❤️💬
phapkieu3 bé chin nhỗi màaa 🥺, iu anh @duongdomic ❤️💙
phapkieu3 đã khóa tính năng bình luận
_________
chúc các tình iu buổi tối ngọt ngào như 2 em béeee, ngụ ngon nhớ 🧚♀️
cmt chơi dí tuii đii, nay tui chăm quá nèeee hihii 😚
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me