Lac Hau Dn Bao Cao Nghien Cuu Cong Luoc Lao Dai
Thời điểm phát hiện Viên Xuân Vọng hắn đang nằm trong đám lửa, Nam Thục Thận gọi hai tên thuộc hạ mạo hiểm vào trong mang người ra ngoài, Gã đã thoi thóp, vài chỗ trên người còn có vết thương rất sâu.Nửa giờ trước nhận được điện thoại cầu cứu của Viên Xuân Vọng, Nam Thục Thận phân phó Trân Nhi tiếp tục đến Sơn Hải Ngữ Uyển, còn mình thì lập tức chạy về xưởng số hai."Nam tỷ, tình hình của A Vọng bây giờ không tốt lắm, phải mau đưa đến bệnh viện, A Phong và Kiều Tử... Đã tắt thở."Nam Thục Thận nghe vậy liếc hắn một cái, giọng lạnh đến dọa người: "Xử lý thi thể tụi nó cho xong đi."Dứt lời, cô xoay người lên xe rời khỏi xưởng số hai.Trên đường cái trống trải rạng sáng, một chiếc Jaguar I-PACE màu đen phóng nhanh, đèn đường hắt lên ánh sáng mượt mà trên thân xe bóng loáng. Bên trong xe sắc mặt Nam Thục Thận lạnh đến mức có thể chảy ra nước, gân xanh trên hai tay bởi vì dùng sức mà lộ ra, hơi hạ cửa xe xuống, nhiệt độ rét lạnh lập tức tràn vào. Mùa đông ở phương Nam có ôn hòa đi nữa cũng không chịu được tốc độ xe lúc này, gió lạnh tạt vào mặt, rét buốt thấu xương. Mới vừa rồi cô nhận được điện thoại của Trân Nhi, đã lật hết nhà riêng của Phó Dung Âm một lần nhưng không phát hiện được gì cả, mình lại bị người phụ nữ kia bày trò... Phó Dung Âm, chúng ta hãy chờ xem.Xe Jaguar màu đen hòa vào trong bóng đêm vô tận.
*****
Khi Ngụy Anh Lạc tỉnh lại đã là năm giờ sáng, trời còn chưa sáng, đèn bàn trên đầu giường được đặt độ sáng thấp nhất, cảm nhận được sự mềm mại dưới thân và mùi thơm nước giặt quen thuộc, nàng đang ở trong phòng mình.Trong nháy mắt lòng được thả lỏng, được cứu rồi...Mép giường có chút nếp nhăn, phía trên còn hơi ấm còn dư lại, mới vừa có người ngồi ở đây, mới rời đi không bao lâu.Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, là Phó Dung Âm, sắc mặt cô thật không tốt, phần tóc gần gò má có hơi ướt."Anh Lạc... !" Đôi mắt có chút vô thần vừa rồi của Phó Dung Âm thoáng hiện lên ánh sáng, giọng nói bởi vì phấn khích mà hơi lớn, ngay sau đó ý thức được Ngụy Anh Lạc không chịu nổi ồn ào mà nhẹ lại, đi nhanh đến mép giường."Sao rồi ? Có khó chịu không ?"Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái, vừa mới tỉnh lại, nàng có chút như đang mơ, không muốn nói chuyện lắm."Vừa rồi quả thật là mệt mỏi không chịu được, mới đi rửa mặt." Phối hợp với bầu không khí tĩnh lặng, Phó Dung Âm nhẹ giọng giải thích.Cách rất gần, Ngụy Anh Lạc thấy được tia máu trong mắt cô, nhìn thấy cả người Phó Dung Âm tái nhợt tiều tụy, mũi nàng bỗng nhiên đau xót. Nàng vội vàng nhìn đi chỗ khác không dám nhìn, buồn bực nói một câu muốn uống nước, Phó Dung Âm đứng dậy đi rót giúp nàng.Uống một hơi cạn sạch ly, chua xót trong lòng mới miễn cưỡng được đè xuống, giây tiếp theo lại bị ôm chặt lấy, Ngụy Anh Lạc nhất thời có chút luống cuống."Anh Lạc..." Phó Dung Âm hơi phát run, "Sau này đừng dọa chị nữa được không ? Chị rất sợ, nếu như em xảy ra chuyện ngoài ý muốn chị thật không biết nên làm gì... Chị không cách nào tưởng tượng được cuộc sống mất đi em."Ngụy Anh Lạc vùi vào hõm vai cô lẳng lặng nghe, hơi nước trong mắt mờ mịt, dùng sức nhìn lên, muốn nuốt nước mắt trở vào. Chợt cảm nhận được trên vai ẩm ướt, Phó Dung Âm còn khóc trước nàng.Ngụy Anh Lạc gật đầu một cái, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô."Thật xin lỗi, sau này sẽ không... Sẽ không để chị lo lắng thêm nữa."Nước mắt của Phó Dung Âm khiến cho nội tâm nàng sợ hãi một trận, trong miệng lẩm bẩm lời nói dịu dàng, lúc này tựa như mình mới là người lớn hơn.Không khí lẳng lặng lưu động, bên ngoài có mưa nhỏ rơi xuống, Ngụy Anh Lạc cảm giác được hô hấp nặng nề bên tai, Phó Dung Âm ngủ rồi. Nhẹ nhàng đem người đặt xuống giường, đắp kín mềm cho cô, tắt đèn nơi đầu giường. Điều chỉnh thành một tư thế thoải mái, ngoài cửa giông tố đan xen, trong nhà bịn rịn thoải mái, một đêm không mộng.Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, chăn nệm bên người đã sớm không còn nhiệt độ. Một mặt Ngụy Anh Lạc quở trách Phó Dung Âm không biết nghỉ ngơi cho khỏe, một mặt lại đau lòng chị vất vả, đi ra khỏi phòng, liền thấy Minh Ngọc cũng vừa rời giường. Ngày hôm qua trở về rất khuya, cô và Toàn Tử dứt khoát ở lại biệt thự nhà họ Phó, có điều mới sáng sớm Toàn Tử đã bị Phó Dung Âm kêu đi, bỏ cô lại trông nom Ngụy Anh Lạc."Anh Lạc ! Em cảm thấy thế nào rồi ? Phó tỷ nói nếu như cảm thấy không thoải mái thì để chị mang em đến bệnh viện.""Không sao đâu, chỉ là đầu có chút choáng váng, một lát nữa là tốt rồi, chị Dung Âm đâu ?""Ngày hôm qua còn một số việc cần khắc phục hậu quả, Phó tỷ mang Toàn Tử đi làm rồi."Chợt nhớ lại chuyện bến tàu, trong lòng Ngụy Anh Lạc căng thẳng một hồi, có chút chột dạ hỏi: "Minh Ngọc, bến tàu thế nào rồi ? Có phải đã rơi vào... Trong tay Nam Thục Thận hay không ?"Trong nháy mắt vẻ mặt Minh Ngọc trở nên có chút kiêu ngạo, khoát khoát tay với nàng:"Làm sao có thể chứ ? May là hôm qua chị và Toàn Tử đi lòng vòng quanh quận Bảo An, suy nghĩ phải tiếp viện cho tụi em, sau đó nhận được điện thoại của Phó tỷ. Khi đó hai người đã thoát hiểm, chị ấy chỉ cho chị và Toàn Tử đường tắt đến Sơn Ngữ Hải Uyển. Nhờ tài lái xe của chị đây mới cướp được giấy tờ chứng minh về tay trước một bước, chị đoán chừng Nam Thục Thận bây giờ đang tức giận đến giậm chân rồi."Nghe được điều này, Ngụy Anh Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.
*****
Phó Dung Âm vừa thấy Nhĩ Tình liền để cho cô tra những tài liệu có liên quan đến Viên Xuân Vọng. Tối hôm qua lúc tìm được điện thoại Nam Thục Thận cho cô dưới thùng rác ở trạm xe bus, trong hộp còn có để một cái tai nghe dạng nút áo, kèm theo một tờ giấy, bên trên chỉ viết ba chữ: Đeo nó lên. Chữ viết rất ẩu, cảm giác giống như viết trong lúc vội vàng. Chần chừ trong chốc lát, Phó Dung Âm vẫn mượn động tác vén tóc mà nhét nó vào tai trái. Không thể không nói cuối cùng các cô cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh, may mà có Viên Xuân Vọng hỗ trợ. Thiếu nợ nhân tình, không biết y sẽ lấy yêu cầu gì để trả lại đây, có lẽ Nam Thục Thận cũng không nghĩ ra, cuối cùng lại chính là người của mình khiến cho cô ta thất bại trong gang tấc.Viên Xuân Vọng... Có lẽ có thể lợi dụng thật tốt một chút.
*****
Đêm đó, Viên Xuân Vọng vừa mới tỉnh lại liền bị đưa đến bệnh viện, đi đến trước mặt Nam Thục Thận. Nam Thục Thận lạnh lùng nhìn gã, không nói một câu, Trân Nhi ở một bên hơi cúi đầu, áp suất không khí thấp lấp đầy không gian chật hẹp.Bỗng nhiên Nam Thục Thận giơ tay lên nắm chặt lấy chỗ vết thương trên cánh tay Viên Xuân Vọng, trong nháy mắt trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh úa ra, mùi máu tanh tràn ra, nhiễm đỏ cả quần áo Viên Xuân Vọng. Nhưng gã không có gào thét, chẳng qua chỉ phát ra âm thanh gầm nhẹ thống khổ từ trong cổ họng, gã lựa chọn ngầm chịu đựng.Mặc kệ vết máu trên tay, Nam Thục Thận không nhìn gã nữa, chỉ nháy mắt với hai thuộc hạ bên người. Hai người tiến lên kéo Viên Xuân Vọng vào trong xó xỉnh đánh đấm dữ dội.Trong lòng Trân Nhi thấy không đành lòng, trái lo phải nghĩ có lẽ nên đi đến bên người Nam Thục Thận khuyên nhủ:"Nam tỷ, anh Xuân Vọng không phải cố ý, Phó Dung Âm kia vốn khó đối phó, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy. Huống chi, anh ấy cũng đã đi theo ngài lâu như vậy..."Bị Nam Thục Thận liếc mắt một cái, Trân Nhi lập tức dừng câu chuyện lại. Lúc này quả thật không nên đụng vào họng súng, nhưng tiếp tục như vậy Viên Xuân Vọng sợ sẽ thật sự bị đánh chết mất.Ngoài dự liệu, Nam Thục Thận kêu ngừng, thật ra thì vốn không muốn đẩy gã vào chỗ chết, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không đưa gã đi bệnh viện rồi. Nhưng phạm vào sai lầm lớn như vậy, dạy dỗ vẫn là phải có."Trân Nhi, đưa dao đây."Cực kỳ cung kính đưa dao tới trước mặt Nam Thục Thận, Nam Thục Thận lại không nhận lấy mà nói với Trân Nhi:"Chặt ngón út của nó xuống, lần này coi như có lợi cho nó. Nếu còn có lần sau, không phải chỉ là chuyện của một ngón tay đâu."Dứt lời không thèm quay đầu lại, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí.Lưỡi dao chợt lóe lên, trong căn phòng cũ nát quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Viên Xuân Vọng.
*****
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu cao trào Anh Lạc bị bắt cóc tới đây là kết thúc, đưa tới Thừa Càn Bang, đây là một tình tiết vô cùng quan trọng trong toàn văn, đối với phần lớn tình tiết sau này đều có ảnh hưởng.Không tiếp tục sống mái với nhau nữa, vậy oan oan tương báo khi nào mới kết thúc ? Thù cũng đã kết rồi.
*****
Khi Ngụy Anh Lạc tỉnh lại đã là năm giờ sáng, trời còn chưa sáng, đèn bàn trên đầu giường được đặt độ sáng thấp nhất, cảm nhận được sự mềm mại dưới thân và mùi thơm nước giặt quen thuộc, nàng đang ở trong phòng mình.Trong nháy mắt lòng được thả lỏng, được cứu rồi...Mép giường có chút nếp nhăn, phía trên còn hơi ấm còn dư lại, mới vừa có người ngồi ở đây, mới rời đi không bao lâu.Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, là Phó Dung Âm, sắc mặt cô thật không tốt, phần tóc gần gò má có hơi ướt."Anh Lạc... !" Đôi mắt có chút vô thần vừa rồi của Phó Dung Âm thoáng hiện lên ánh sáng, giọng nói bởi vì phấn khích mà hơi lớn, ngay sau đó ý thức được Ngụy Anh Lạc không chịu nổi ồn ào mà nhẹ lại, đi nhanh đến mép giường."Sao rồi ? Có khó chịu không ?"Ngụy Anh Lạc lắc đầu một cái, vừa mới tỉnh lại, nàng có chút như đang mơ, không muốn nói chuyện lắm."Vừa rồi quả thật là mệt mỏi không chịu được, mới đi rửa mặt." Phối hợp với bầu không khí tĩnh lặng, Phó Dung Âm nhẹ giọng giải thích.Cách rất gần, Ngụy Anh Lạc thấy được tia máu trong mắt cô, nhìn thấy cả người Phó Dung Âm tái nhợt tiều tụy, mũi nàng bỗng nhiên đau xót. Nàng vội vàng nhìn đi chỗ khác không dám nhìn, buồn bực nói một câu muốn uống nước, Phó Dung Âm đứng dậy đi rót giúp nàng.Uống một hơi cạn sạch ly, chua xót trong lòng mới miễn cưỡng được đè xuống, giây tiếp theo lại bị ôm chặt lấy, Ngụy Anh Lạc nhất thời có chút luống cuống."Anh Lạc..." Phó Dung Âm hơi phát run, "Sau này đừng dọa chị nữa được không ? Chị rất sợ, nếu như em xảy ra chuyện ngoài ý muốn chị thật không biết nên làm gì... Chị không cách nào tưởng tượng được cuộc sống mất đi em."Ngụy Anh Lạc vùi vào hõm vai cô lẳng lặng nghe, hơi nước trong mắt mờ mịt, dùng sức nhìn lên, muốn nuốt nước mắt trở vào. Chợt cảm nhận được trên vai ẩm ướt, Phó Dung Âm còn khóc trước nàng.Ngụy Anh Lạc gật đầu một cái, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô."Thật xin lỗi, sau này sẽ không... Sẽ không để chị lo lắng thêm nữa."Nước mắt của Phó Dung Âm khiến cho nội tâm nàng sợ hãi một trận, trong miệng lẩm bẩm lời nói dịu dàng, lúc này tựa như mình mới là người lớn hơn.Không khí lẳng lặng lưu động, bên ngoài có mưa nhỏ rơi xuống, Ngụy Anh Lạc cảm giác được hô hấp nặng nề bên tai, Phó Dung Âm ngủ rồi. Nhẹ nhàng đem người đặt xuống giường, đắp kín mềm cho cô, tắt đèn nơi đầu giường. Điều chỉnh thành một tư thế thoải mái, ngoài cửa giông tố đan xen, trong nhà bịn rịn thoải mái, một đêm không mộng.Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, chăn nệm bên người đã sớm không còn nhiệt độ. Một mặt Ngụy Anh Lạc quở trách Phó Dung Âm không biết nghỉ ngơi cho khỏe, một mặt lại đau lòng chị vất vả, đi ra khỏi phòng, liền thấy Minh Ngọc cũng vừa rời giường. Ngày hôm qua trở về rất khuya, cô và Toàn Tử dứt khoát ở lại biệt thự nhà họ Phó, có điều mới sáng sớm Toàn Tử đã bị Phó Dung Âm kêu đi, bỏ cô lại trông nom Ngụy Anh Lạc."Anh Lạc ! Em cảm thấy thế nào rồi ? Phó tỷ nói nếu như cảm thấy không thoải mái thì để chị mang em đến bệnh viện.""Không sao đâu, chỉ là đầu có chút choáng váng, một lát nữa là tốt rồi, chị Dung Âm đâu ?""Ngày hôm qua còn một số việc cần khắc phục hậu quả, Phó tỷ mang Toàn Tử đi làm rồi."Chợt nhớ lại chuyện bến tàu, trong lòng Ngụy Anh Lạc căng thẳng một hồi, có chút chột dạ hỏi: "Minh Ngọc, bến tàu thế nào rồi ? Có phải đã rơi vào... Trong tay Nam Thục Thận hay không ?"Trong nháy mắt vẻ mặt Minh Ngọc trở nên có chút kiêu ngạo, khoát khoát tay với nàng:"Làm sao có thể chứ ? May là hôm qua chị và Toàn Tử đi lòng vòng quanh quận Bảo An, suy nghĩ phải tiếp viện cho tụi em, sau đó nhận được điện thoại của Phó tỷ. Khi đó hai người đã thoát hiểm, chị ấy chỉ cho chị và Toàn Tử đường tắt đến Sơn Ngữ Hải Uyển. Nhờ tài lái xe của chị đây mới cướp được giấy tờ chứng minh về tay trước một bước, chị đoán chừng Nam Thục Thận bây giờ đang tức giận đến giậm chân rồi."Nghe được điều này, Ngụy Anh Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.
*****
Phó Dung Âm vừa thấy Nhĩ Tình liền để cho cô tra những tài liệu có liên quan đến Viên Xuân Vọng. Tối hôm qua lúc tìm được điện thoại Nam Thục Thận cho cô dưới thùng rác ở trạm xe bus, trong hộp còn có để một cái tai nghe dạng nút áo, kèm theo một tờ giấy, bên trên chỉ viết ba chữ: Đeo nó lên. Chữ viết rất ẩu, cảm giác giống như viết trong lúc vội vàng. Chần chừ trong chốc lát, Phó Dung Âm vẫn mượn động tác vén tóc mà nhét nó vào tai trái. Không thể không nói cuối cùng các cô cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh, may mà có Viên Xuân Vọng hỗ trợ. Thiếu nợ nhân tình, không biết y sẽ lấy yêu cầu gì để trả lại đây, có lẽ Nam Thục Thận cũng không nghĩ ra, cuối cùng lại chính là người của mình khiến cho cô ta thất bại trong gang tấc.Viên Xuân Vọng... Có lẽ có thể lợi dụng thật tốt một chút.
*****
Đêm đó, Viên Xuân Vọng vừa mới tỉnh lại liền bị đưa đến bệnh viện, đi đến trước mặt Nam Thục Thận. Nam Thục Thận lạnh lùng nhìn gã, không nói một câu, Trân Nhi ở một bên hơi cúi đầu, áp suất không khí thấp lấp đầy không gian chật hẹp.Bỗng nhiên Nam Thục Thận giơ tay lên nắm chặt lấy chỗ vết thương trên cánh tay Viên Xuân Vọng, trong nháy mắt trán nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh úa ra, mùi máu tanh tràn ra, nhiễm đỏ cả quần áo Viên Xuân Vọng. Nhưng gã không có gào thét, chẳng qua chỉ phát ra âm thanh gầm nhẹ thống khổ từ trong cổ họng, gã lựa chọn ngầm chịu đựng.Mặc kệ vết máu trên tay, Nam Thục Thận không nhìn gã nữa, chỉ nháy mắt với hai thuộc hạ bên người. Hai người tiến lên kéo Viên Xuân Vọng vào trong xó xỉnh đánh đấm dữ dội.Trong lòng Trân Nhi thấy không đành lòng, trái lo phải nghĩ có lẽ nên đi đến bên người Nam Thục Thận khuyên nhủ:"Nam tỷ, anh Xuân Vọng không phải cố ý, Phó Dung Âm kia vốn khó đối phó, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy. Huống chi, anh ấy cũng đã đi theo ngài lâu như vậy..."Bị Nam Thục Thận liếc mắt một cái, Trân Nhi lập tức dừng câu chuyện lại. Lúc này quả thật không nên đụng vào họng súng, nhưng tiếp tục như vậy Viên Xuân Vọng sợ sẽ thật sự bị đánh chết mất.Ngoài dự liệu, Nam Thục Thận kêu ngừng, thật ra thì vốn không muốn đẩy gã vào chỗ chết, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không đưa gã đi bệnh viện rồi. Nhưng phạm vào sai lầm lớn như vậy, dạy dỗ vẫn là phải có."Trân Nhi, đưa dao đây."Cực kỳ cung kính đưa dao tới trước mặt Nam Thục Thận, Nam Thục Thận lại không nhận lấy mà nói với Trân Nhi:"Chặt ngón út của nó xuống, lần này coi như có lợi cho nó. Nếu còn có lần sau, không phải chỉ là chuyện của một ngón tay đâu."Dứt lời không thèm quay đầu lại, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí.Lưỡi dao chợt lóe lên, trong căn phòng cũ nát quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Viên Xuân Vọng.
*****
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu cao trào Anh Lạc bị bắt cóc tới đây là kết thúc, đưa tới Thừa Càn Bang, đây là một tình tiết vô cùng quan trọng trong toàn văn, đối với phần lớn tình tiết sau này đều có ảnh hưởng.Không tiếp tục sống mái với nhau nữa, vậy oan oan tương báo khi nào mới kết thúc ? Thù cũng đã kết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me