Lac Loi Vietnamharem
- Lại không thể thuận buồm xuôi gió mà thăng thiên à.... Chán thế!Việt Nam than vãn, mắt hướng lên nhìn con người đang xách mình gọn gàng như thể cô chỉ là một cái túi xách vậy- Đừng có làm mấy trò ngu ngốc nữa. Nếu tôi đến chậm vài mili giây thôi là em chẳng còn nổi cái hồn luôn đấy?_ JE giọng có hơi cọc nhưng chủ yếu vẫn là quan tâm nhiều hơn- Hm... Nói sao nhỉ? Trong đầu tôi chỉ có 2 khả năng cho việc này thôi- Một là các người không đến, bỏ mặc người bạn già này- Hai là sẽ đến vừa kịp lúc để cứu tôi trong gang tấc - Mà khả năng thứ nhất thì... không thể xảy ra. Nên tôi chỉ việc chờ thôiViệt Nam đáp lại, giọng cũng có tí gì đó hơi có cảm xúc hơn bình thường- * Kể cả em cũng đang lưỡng lự còn gì* JE chợt nghĩ, rồi anh cứ thế xách Việt Nam về lại thành phốQuay lại trước đó, trong lúc các countryhumans đang mất ý thức và nằm xả láng ở trạm dừngHọ đã có cùng một giấc mơ... hoặc đại loại thế----------------------Một cô gái độ tầm 17 tuổi đang rất năng nổ trong hội thao. Đến mức mồ hôi thấm ướt cả áo" Các cậu nói đến từ tương lai. Vậy tương lai của tui thế nào?"" Có phải trở thành vận động viên cho quốc gia hong?"" Hay là ca sĩ?"" Hay là một người tình nguyện viên tẹt dời ông mặt trời?"" Nè nè.... Cuối cùng tui trở thành người thế nào hả?"" Nói điiii"" Đi mà! Xin luôn đó".....- Cậu... sẽ trở thành một người vô cảm, thờ ơ với cuộc sống và thậm chí là cuồng sát"....."" Không.... tôi sẽ không bao giờ trở thành người như thế! Không.bao.giờ!"Đó là lời khẳng định chắc nịch của cô gái ấyNhưng đó là ai? Cảnh này là gì? Tại sao họ thấy được? Rồi sao tim họ lại thấy hơi thắt lại chứ?Tại sao lại thế?----------------------- Nè nè... có định tỉnh dậy để về nhà không đây?_ Việt Nam vỗ vỗ mặt Cuba và một số người khác, bơ phờ hỏiĐột nhiên Cuba bật dậy, vươn hai tay đến như định ôm trọn lấy Việt Nam. Cô cũng phản ứng rất nhanh, lập tức thực hiện động tác khoá tay cậu lại sau lưng- Này, tôi không thích bị người khác ôm đâu_ Việt Nam nhắc nhở, giọng có tí gì đó khá gắt như thể đang cảnh báo- A... em xin lỗi! Chỉ là cơ thể em đột nhiên thế đấy.... Em không biết phải giải thích thế nào nhưng mà..... em không hề cố ý đâu ạ_ Cuba như tỉnh giấc, vừa xua tay vừa giải thích bằng cái giọng lắp bắp- Biết rồi thì tốt! Giờ thì tự nhấc cái thân mà về nhà đi_ Việt Nam đáp lại rồi đứng dậy, hướng mắt về vị trí của ngôi đền lần nữa rồi đi về- Chị.... bất tử?_ China ngờ vựcViệt Nam đang đi bỗng dừng lại, cố tình lờ đi câu hỏi đó rồi đi một mạch về nhà- * Rõ ràng đó không phải là mơ... là kí ức* China nhận định nhưng cũng không đuổi theo để hỏi thêm gìVì anh biết nếu đó thật sự là kí ức thì chưa chắc gì Việt Nam đã muốn cho họ biết. Mà nếu thế.... chắc gì Việt Nam bây giờ đã là thật?Về phần Việt Nam, cô đang tiếp bước vội vã hướng ra khỏi rừng với sự bực bội- * Quá khứ sẽ bị lật lại. Và mình không hề thích điều này* Việt Nam thầm cáu, chân bất giác đạp vào thân cây một phát khá mạnh làm lõm cả một lỗ không nhỏRồi thay vì quay về nhà, Việt Nam lại tiến vào thành phố. Đột nhập vào một số căn nhà nhất định mà cô cho là có người cần tìm- Không....sao một người nổi tiếng như ngươi lại là sát nhân?- Tôi có nói tôi là sát nhân à?_ Việt Nam hỏi lại, trên tay đang cầm con dao nhuốm máu- Chỉ cần ngươi giết một người thì vẫn là sát nhân. Ta sẽ báo với trụ sở, báo cảnh sát. Nhất định ngươi sẽ bị bắt
Hắn lên giọng đe dọa nhưng lại liên tục lết về sau, cuối cùng bị dồn ép vào bức tường
- Ra thế.... nhưng ta nói ngươi nghe này. Ta là trục của nơi này đấy! Nếu cảnh sát bắt hay giết ta thì người dân cũng chẳng thể yên thân đâu_ Việt Nam ngồi xuống trước mặt hắn, đưa tay miết nhẹ những giọt nước mắt đang rơi lã chã trên gương mặt sợ hãi kia rồi cười cười nhắc nhở
- Ngươi..... không. Xin hãy tha cho người dân. Tôi chết cũng được. Xin hãy tha cho bọn họ. Làm ơn!
- * Không một kẻ nào lại đi giết một người biết quan tâm xã hội như thế. Dù sao cô ta khi thường cũng có đạo đức tốt nên chắc sẽ tha thôi*
- Con người đúng thật là nông cạn nhỉ? Vì thế tao rất muốn lôi não tụi nó ra để giẫm nát cái suy nghĩ của bọn mày
- Mày biết không? Tao không phải con người! Vì thế tao kinh tởm bọn mày đến từng tế bào luôn ấy
- Cái cách mà bọn mày định nghĩa về sinh vật tối khiến tao chỉ muốn bẻ cổ chúng mày
- Còn gì về đạo đức và lòng nhân ái ấy! Tao đã thấy một phần của bọn mày dùng nó như một lớp áo choàng để che đậy sự mục nát trong trái tim của bọn mày
- Mày đừng lo! Tao sẽ chỉ moi trái tim của mày ra và đem về chưng cất như một mẫu vật. Tấm lòng của mày sẽ được tao cất giữ cẩn thận mà. Đừng lo nhé!
Việt Nam tuôn một tràn dài cảm xúc thật của bản thân, vào lúc ấy, tròng kính của cô đã nứt ra
" Cái con nhỏ này! Không kiềm được cảm xúc méo mó của nó mất"
" Chịu nha! Tính cách vặn vẹo đó là bản chất của nó rồi mà"
- Bọn mày nói gì tao đấy?_ Việt Nam cau có hỏi trong khi tay đang nắm đầu tên kia mà đập liên hoàn vào bức tường phía sau
" À không. Không có gì hết"
Việt Nam nghe vậy thì buông tay, nhìn cái đầu móp méo của tên kia cùng vết máu trên tường rồi chống cằm đắc thắng
- Đẹp thật đấy! Một cái chết thảm hại là lúc mà con người đẹp nhất ha.... Và tao thích khoảnh khắc đó
- Khoảng khắc mà con người tuyệt vọng đến không thể khóc, lúc chúng nhận ra mình nhỏ bé thế nào với thế giới của chúng ta
- Tao thích nhìn chúng chết với một cái đầu không còn nguyên vẹn hay một trái tim nát bấy
Việt Nam buộc miệng tuôn ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng mà không hề dè dặc
Lúc này, bên ngoài bỗng vang vào trong một tiếng động. Dường như có ai đó đang ở bên ngoài nhìn vào.
Hắn lên giọng đe dọa nhưng lại liên tục lết về sau, cuối cùng bị dồn ép vào bức tường
- Ra thế.... nhưng ta nói ngươi nghe này. Ta là trục của nơi này đấy! Nếu cảnh sát bắt hay giết ta thì người dân cũng chẳng thể yên thân đâu_ Việt Nam ngồi xuống trước mặt hắn, đưa tay miết nhẹ những giọt nước mắt đang rơi lã chã trên gương mặt sợ hãi kia rồi cười cười nhắc nhở
- Ngươi..... không. Xin hãy tha cho người dân. Tôi chết cũng được. Xin hãy tha cho bọn họ. Làm ơn!
- * Không một kẻ nào lại đi giết một người biết quan tâm xã hội như thế. Dù sao cô ta khi thường cũng có đạo đức tốt nên chắc sẽ tha thôi*
- Con người đúng thật là nông cạn nhỉ? Vì thế tao rất muốn lôi não tụi nó ra để giẫm nát cái suy nghĩ của bọn mày
- Mày biết không? Tao không phải con người! Vì thế tao kinh tởm bọn mày đến từng tế bào luôn ấy
- Cái cách mà bọn mày định nghĩa về sinh vật tối khiến tao chỉ muốn bẻ cổ chúng mày
- Còn gì về đạo đức và lòng nhân ái ấy! Tao đã thấy một phần của bọn mày dùng nó như một lớp áo choàng để che đậy sự mục nát trong trái tim của bọn mày
- Mày đừng lo! Tao sẽ chỉ moi trái tim của mày ra và đem về chưng cất như một mẫu vật. Tấm lòng của mày sẽ được tao cất giữ cẩn thận mà. Đừng lo nhé!
Việt Nam tuôn một tràn dài cảm xúc thật của bản thân, vào lúc ấy, tròng kính của cô đã nứt ra
" Cái con nhỏ này! Không kiềm được cảm xúc méo mó của nó mất"
" Chịu nha! Tính cách vặn vẹo đó là bản chất của nó rồi mà"
- Bọn mày nói gì tao đấy?_ Việt Nam cau có hỏi trong khi tay đang nắm đầu tên kia mà đập liên hoàn vào bức tường phía sau
" À không. Không có gì hết"
Việt Nam nghe vậy thì buông tay, nhìn cái đầu móp méo của tên kia cùng vết máu trên tường rồi chống cằm đắc thắng
- Đẹp thật đấy! Một cái chết thảm hại là lúc mà con người đẹp nhất ha.... Và tao thích khoảnh khắc đó
- Khoảng khắc mà con người tuyệt vọng đến không thể khóc, lúc chúng nhận ra mình nhỏ bé thế nào với thế giới của chúng ta
- Tao thích nhìn chúng chết với một cái đầu không còn nguyên vẹn hay một trái tim nát bấy
Việt Nam buộc miệng tuôn ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng mà không hề dè dặc
Lúc này, bên ngoài bỗng vang vào trong một tiếng động. Dường như có ai đó đang ở bên ngoài nhìn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me