LoveTruyen.Me

Lam Dai Ma Dau Bien Tieu Kha Ai Lichaeng Ver


Ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên mặt đất, khiến nơi này càng thêm tĩnh mịch.

Muốn chết phải không?

Quả nhiên đám người Phác gia nói không sai, người như nàng xác thực không nên sống trên cõi đời này, thân là nữ tử, thế nhưng lại kế thừa Chúc Long Thú Hồn, năm đó nếu không phải vì cứu nàng, phụ mẫu sẽ không chết, biết rõ Tiên Ma không cùng tồn tại, nhưng lại một lòng dành tâm tư cho nữ nhân kia, cuối cùng khiến bản thân chết không toàn thây, bây giờ sống lại một đời, muốn thay đổi vận mệnh, há chỉ là chuyện viễn vong thôi!

Phác Thái Anh hồi tưởng lại một đoạn ký ức trước khi chết, ánh mắt nữ nhân kia căm ghét nhìn nàng, chỉ khác một điều, hiện giờ lòng nàng không còn bất cứ rung động gì. Hồi ức kiếp trước, nàng trầm thấp cười vài tiếng, không còn cảm nhận được bất kỳ nỗi đau nào.

Cũng được, một thân tiện mệnh, chết thì chết đi, đời này không dây dưa với ta, nữ nhân kia nhất định sống càng vui vẻ.

Gió đêm ôn nhu phất qua, Phác Thái Anh tuyệt vọng nhắm mắt.

Đáng tiếc còn chưa đợi được nàng thật sự chết đi, trong màn đêm yên tĩnh, một trận tất tất tốt tốt bước chân vang lên, Phác Thái Anh kịp thời tránh qua một vệt bóng đen, không chờ nàng phản ứng, bóng đen kia trực tiếp đưa nàng từ trên mặt đất nâng lên!

Bốn sợi dây xích trói chặt tứ chi cũng theo đó đứt.

"Ha ha ha ha, Trời không phụ lòng người, quả nhiên ta tìm thấy ngươi."

Là Hỏa Tu Lan, đời trước Phác Thái Anh gọi hắn hai tiếng "Sư phụ", người này lòng dạ độc ác, thiên phú tu luyện không cao. Mấy trăm năm mới miễn cưỡng bước vào Đại Năng cảnh, cũng bởi vì hắn, Phác Thái Anh mới tu luyện Độ Linh thuật.

Lần này sống lại, mở mắt ra đã ở trong nhà Hỏa Tu Lan, Phác Thái Anh không muốn một lần nữa lặp lại vận mệnh đời trước, nhân lúc nam nhân kia không chú ý, lén lút trốn khỏi Ma giới.

Bây giờ rơi vào tay người này, ngày sau sợ không tránh được việc tu luyện tà công, nghĩ đến đây, Phác Thái Anh thà chết ở nơi này còn hơn để bản thân ám đạo, lập tức không muốn nghĩ thêm, nhẫn nhịn đau đớn trên mặt, định là cắn lưỡi tự sát!

Hỏa Tu Lan thế nào lại để người hắn nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm bấy lâu cứ như vậy chết đi? Còn chưa chờ Phác Thái Anh cắn xuống, đã ra tay nắm lấy cằm nàng, một chút cũng không thể động đậy.

"Muốn chết? Nằm mơ!"

Nữ hài trước mắt, nhiều lần không thuận ý hắn, kiên nhẫn đã cạn, tay hắn hơi hơi dùng sức, một tiếng gãy xương trộn lẫn trong không khí, cằm nàng cứ thế bị bóp nát.

"Ngày sau ngươi còn nghĩ đến việc chạy trốn, nhất định lão phu sẽ gọt hai chân của ngươi."

Xương vỡ vụn trong nháy mắt, Phác Thái Anh lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

Lạp Lệ Sa một đường theo tung tích Hỏa Tu Lan mà đến, bóng đêm đã sâu, hành tung Hỏa Tu Lan lại quỷ quyệt bất định, liền mất dấu, thời điểm thấy hắn lần nữa, liền thấy cánh tay hắn kẹp một người nho nhỏ, hướng Hiệp Mộ Sơn đi đến.

Nữ hài đầu kẹt trong cánh tay Hỏa Tu Lan, cơ thể buông xuống không có lực, khoảng cách quá xa, Lạp Lệ Sa không cách nào thấy rõ dung mạo nàng, bất an trong lồng ngực ngày càng mãnh liệt, muốn tiến lên, đột nhiên cảm thấy đau, cổ tay bị món đồ gì quất vào, vén tay áo bào lên nhìn, người kia đã biến mất không thấy tăm hơi. Cuộn dây màu đỏ không ngờ lần nữa xuất hiện, còn nhanh chóng đi lại vài vòng trên cổ tay!

Người trong tay Hoả Tu Lan, ngoài Phác Thái Anh thì còn có thể là ai?!

Mắt thấy nam nhân ôm nữ hài đã rời khỏi, Lạp Lệ Sa trong miệng niệm lên khẩu quyết, gọi ra thân thể Kim Hoàng, hướng theo phía nam nhân mà đi.

Hỏa Tu Lan vì chiếm được Kỳ Lân Hồn Thú mà dương dương tự đắc, đột nhiên bị Phượng Hoàng lao vào, chưa một chút đề phòng, loạng choạng lùi về sau, tay vẫn không nới lỏng người trong lồng ngực.

Bị Kim Hoàng va vào, là việc người thường không thể chịu đựng. Hỏa Tu Lan che ngực vội vã liếc mắt nhìn lại. Một vị nữ nhân động lòng người thân mang bạch y, tay cầm trường kiếm đi về phía hắn, hắn bị người theo dõi.

Nữ tử, trường kiếm, Kim Hoàng...Hỏa Tu Lan trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ người trước mắt là đệ tử Ngự Thú Tông, nhân tài hiếm có, thiên phú trời ban, người thừa kế tương lai của Lạp gia?!

Vốn định xoay người chạy trốn, bất đắc dĩ Kim Hoàng đã đứng phía sau tự lúc nào, khiến hắn không đường thối lui, Hỏa Tu Lan âm thầm chửi rủa, nữ nhân kia lắc lắc thân hình mấy lần, chạy tới trước mặt hắn.

"Hoả đạo hữu, chúng ta làm một cái giao dịch, thế nào?"

"Giao dịch gì?"

Đệ tử có thiên phú nhất Ngự Thú Tông, người thừa kế tương lai Lạp gia, chỉ hai thân phận này đủ khiến Hỏa Tu Lan không dám trêu nộ, càng không cần nói tu vi của nữ nhân này đã vượt qua hắn.

Hôm nay, nếu Lạp Lệ Sa trực tiếp cướp người, hắn cũng chỉ có thể cắn răng, nuốt lời vào trong bụng.

"Ngươi giao nàng cho ta, ta tha cho ngươi một mạng, thế nào?", Lạp Lệ Sa chỉ chỉ nữ nhân hôn mê trong ngực Hoả Tu Lan, trên mặt mang theo mỉn cười nhàn nhạt, nụ cười này làm cho người không lạnh mà run.

Hỏa Tu Lan lùi lại hai bước, nuốt một ngụm nước bọt, sau mới mở miệng, "Ngươi muốn nàng ta có lợi ích gì?"

Trong thiên địa này Kỳ Lân Thánh thú chỉ có một, làm sao Hỏa Tu Lan muốn dâng cho người khác dễ dàng như vậy.

"Nàng là thê tử của ta, ngươi nói xem?." Lạp Lệ Sa khẽ mỉm cười, lại đi về phía trước hai bước, vươn tay trái cho nam nhân trước mặt thấy hồng tuyến ở trên cổ tay.

Hỏa Tu Lan nửa tin nửa ngờ, tất nhiên hắn đã nghe qua đính ước hồng tuyến, nhưng là lần đầu nhìn thấy. Cái này...người thừa kế Lạp gia cùng người trong lồng ngực hắn là nhân duyên Thiên định, vậy hôm nay chỉ có thể nhận phần xui xẻo mà hai tay trao người, dù vậy, chung quy lòng hắn vẫn nuôi một tia may mắn, thừa dịp trăng sáng dơ tay phải nữ hài tử lên, dưới ánh trăng quả nhiên cũng có một sợi dây màu đỏ giống y như đúc.

Lần này hắn thật sự tuyệt vọng rồi, đành giao nữ hài trong lồng ngực ra, cuối cùng không can tâm xoay người rời đi.

Mãi đến tận thời khắc thật sự ôm Phác Thái Anh vào trong ngực, Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, dù khuôn mặt người này đã bị huyết vảy bao trùm, không nhìn ra hình dáng vốn có, nhưng Lạp Lệ Sa chắc chắn đây chính là nữ nhân ngu ngốc kia!

Thanh Linh kiếm chẳng biết lúc này thế nào, vững vàng trên không trung hướng về phía nam nhân, Lạp Lệ Sa ôn nhu ôm nữ hài trong lồng ngực, nhẹ nhàng mở miệng hô một câu, âm thanh cực kỳ êm tai.

"Hoả đạo hữu."

Hỏa Tu Lan nghe vậy bước chân lỡ một nhịp, không ngờ khi quay đầu lại, Thanh Linh kiếm tựa như cơn gió một nhát đâm thủng thân thể hắn, Kim Đan liền vỡ thành hai mảnh, nháy mắt tu vi mấy trăm năm biến mất không còn một mống.

"Ngươi tổn thương nàng một lần, ta trả ngươi vạn lần hơn thế." Lạp Lệ Sa đưa tay, ra một chiêu, Thanh Linh kiếm quay trỏ về vỏ: "Hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng, cút đi."

Hỏa Tu Lan máu tươi chảy thành dòng, đã sớm sợ đến nỗi tè ra quần, giờ khắc này không quan tâm cái gì, ôm thương tích liên tục lăn lộn biến mất trong màn đêm.

Nơi đây rốt cuộc khôi phục sự yên tĩnh trước đó, trăng sáng giữa trời, chiếu vào khuôn mặt máu thịt be bét, thật khiến người nhìn đau lòng, Lạp Lệ Sa si ngốc đứng tại chỗ, thậm chí không dám đưa tay đụng vào thương tích, trong lồng ngực ngập tràn đau thương, Phượng Hoàng cảm nhận được nỗi đau của nàng, hướng về bầu trời rên rỉ một tiếng rồi mới quay về thân thể.

Nhiều vết thương như vậy, ắt hẳn rất đau...Lạp Lệ Sa không nhịn được đưa tay vuốt lên, bên môi cùng má huyết vảy đều là vừa mới kết, sờ rất mềm, Lạp Lệ Sa chỉ khẽ vuốt mấy lần, trên đầu ngón tay liền dính đầy máu tươi chảy ra từ thương tích, khiến nàng vừa căm phẫn vừa xót xa.

"Cũng còn tốt, ta tìm thấy nàng."

"Phác Thái Anh, đời này ta tới vẫn kịp, đúng không?"
- -----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sao một đời trước Phác không thể thông qua hồng tuyến nhận ra Lạp?

Bị Hồng tuyến buộc trụ hai người chỉ có tại khoảng cách rất gần thì mới có thể nhìn thấy song phương trên tay hồng tuyến quyển, song phương lẫn nhau cho thấy yêu thương thì mới sẽ làm liên tiếp tuyến quyển hồng tuyến xuất hiện, vì lẽ đó một đời trước hai người kỳ thực đều không nhìn thấy trung gian hồng tuyến, là thông qua Lạp gia tấm gương xác nhận hai người nhân duyên

Tại sao đời này sợi dây không gặp?

Lạp đối với nhân duyên tuyến hiểu rất ít, sống lại tại đây hai người cách xa nhau quá xa, cuộn dây sẽ không xuất hiện, nên mới cho rằng là biến mất rồi.

Người khác có thể không thể thấy?

Muốn cho người ngoài nhìn thấy liền có thể làm cho người ngoài nhìn thấy, không muốn để cho người ngoài xem gặp người ngoài liền không nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me