Lam Hoc Ba Trong Van Nien Dai Hoan
Chương 42 Vì thành tích xuất sắc của Dương Từ, một ngày trước cuộc họp kiểm tra giữa kỳ, chủ nhiệm của Dương Từ đã đích thân đến đại đội của họ, đây được coi như một chuyến thăm nhà của những học sinh giỏi nhất. Khi biết Dương Từ đạt hạng nhất khối, cả Dương gia đã vô cùng sửng sốt. Mặc dù Dương Từ đã thực sự chăm chỉ trong sáu tháng qua và Dương gia thường xuyên nhìn thấy anh cầm sách, nhưng họ chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng đứa nhóc Dương Từ này có thể đứng đầu khối trong kỳ thi. Bà nội là người kích động nhất với chuyện này, liên tục hỏi giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ, "Thật sự không có nhầm lẫn sao? Thằng nhóc tiểu Từ đó thật sự thông minh như vậy sao? Không phải là nó lén lút gian lận đi?" Chủ nhiệm lớp của Dương Từ là một người đàn ông trông trẻ nhưng bị hói sớm. Ông ta vừa nghe bà cụ nói thế liền muốn cười, kỳ thật không chỉ có mình bà nghĩ tới, mà ông là chủ nhiệm cũng đã nghĩ qua. Nhưng thành tích của Dương Từ là đứng đầu trong khối, trong các kỳ bài thi ngữ văn và toán không có ai làm tốt hơn anh, cho dù anh muốn gian lận và đạo văn thì cũng phải có người để đạo văn chứ. Huống chi, mỗi một lớp giám thị đều không phải giáo viên của mình, bởi vì mỗi một lớp đều có quan hệ cạnh tranh, cho nên giám thị trong kỳ thi đều rất nghiêm khắc. Còn có danh tiếng của Dương Từ trước đây không tốt, giáo viên giám thị sẽ tập trung vào việc "chăm sóc" anh, cho dù Dương Từ có muốn coppy thì anh cũng không có bản lĩnh đó, dù sao thì chỗ ngồi của Dương Từ đã là dưới mũi của giáo viên giám thị. Chủ nhiệm lớp của Dương Từ là người xem trọng thành tích, trước đây ông ấy coi thường Dương Từ như thế nào thì bây giờ ông ấy lại thích Dương Từ thông minh xuất sắc như vậy. Kể từ khi đến Dương gia vẫn luôn ca ngợi Dương Từ, hận không thể khen não của Dương Từ như một đóa hoa vậy, khiến bản thân Dương Từ cũng có chút nghe không nổi nữa. Cũng may giáo viên chủ nhiệm còn rất bận, nhất là buổi họp sáng mai nên không ở lại Dương gia lâu, bị Dương Từ vẻ mặt không nói nên lời đuổi đi. Khi Dương Từ đưa người ra khỏi thôn, nhiều người đã nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ. Đó là lúc cả thôn ra về rồi, trong thôn có chút chuyện liền xôn xao bàn tán. Ngay khi Dương Từ tiễn giáo viên chủ nhiệm đi một lúc, một số người không thể không bắt đầu bí mật bàn tán "Thằng út Dương gia, sẽ không phải lại gây chuyện chứ, nếu không, ngoan ngoãn thì chủ nhiệm làm sao lại tới đây chứ?" "Ai biết được chứ, dù sao hắn nhất định không có làm việc tốt gì, ngươi không thấy thằng tư Dương gia sắc mặt thối như vậy sao? Nhất định là ở trường bắt nạt bạn học, sau đó bị chủ nhiệm tìm đến nhà rồi." Bởi vì trước đây Dương Từ thường xuyên bị giáo viên tìm đến nhà, cho nên khi mọi người nhìn thấy thầy giáo lại tới cửa, phản ứng đầu tiên chính là Dương Từ lại gây chuyện. Dù sao thì có rất nhiều học sinh trong thôn của họ, trước tới giờ cũng chưa bao giờ được giáo viên tìm tới nhà vì thành tích tốt. "Không phải chứ, ta thấy đứa trẻ Dương Từ đó, gần đây nó khá thành thật, trước đó còn có người tặng cờ thưởng nữa mà." "Tặng cờ thưởng đó sao mà giống với trường học chứ, tặng cờ thương đó là vì nó có thể đánh nhau, đánh ngã cái tên côn đồ kia xuống đất Nhưng dù có giỏi đánh nhau đến đâu thì ở trường học cũng vô dụng thôi, hơn nữa ngươi ta cũng đã tìm đến nhà rồi, bị giáo viên tìm tới tận nhà rồi thì có chuyện gì tốt chứ?" Do một vài năm này không xem trọng giáo dục, trong mắt nhiều người dân nông thôn, giáo viên cũng giống như cảnh sát vậy, chỉ có học sinh phạm tội mới bị tìm đến cửa. Vì vậy, khi Dương Từ từ thôn trở về, một người chú miệng tiện* hỏi: "Dương tiểu tứ, có phải mày lại nghịch ngợm nữa không? Tại sao lại để giáo viên tìm tới cửa vậy?"(*miệng tiện: 嘴欠 chữ tiếng trung nè không biết dịch đúng không nữa) Dương Từ nghe vậy liếc nhẹ ông, bước chân không dừng lại, anh chỉ cười và không giải thích gì cả. Anh biết những người này nhàn rỗi buồn chán, luôn thích tìm việc gì đó để chọc ghẹo bọn trẻ cho vui. Nếu anh dừng lại để tranh luận với họ, họ không những không tin mà còn cho rằng anh đang ngụy biện, cuộc cãi vã chắc chắn sẽ không có hồi kết. Dương Từ không có thời gian để tranh cãi với họ, dù sao thì cuộc họp sẽ được tổ chức vào ngày mai. Đợi đến khi anh cầm theo giấy khen quay lại, những lời khó nghe này sẽ biến mất thôi. Cho nên thay vì tranh cãi với họ vào lúc này, tốt hơn hết là về nhà và đọc sách để kiếm thêm tích phân. Thời tiết sẽ sớm trở nên lạnh hơn và Dương Từ đã thêm rất nhiều thứ vào giỏ hàng của mình. Trước đó anh vẫn luôn mua đồ cho những người phụ nữ trong nhà, nhưng chưa bao giờ mua cho mấy người Dương Mãn Thương, khi trời lạnh, anh muốn kiếm thêm tích phân để mua cho họ một chiếc mũ đội. Đương nhiên là cũng có của Tạ Nghiễn Thanh. Tạ Nghiễn Thanh không thể ăn mặc quá khoe khoang, anh không thể mua những bộ quần áo và mũ đó, vậy nên Dương Từ muốn mua cho cậu thứ khác. Ngay khi Dương Từ đang suy nghĩ về việc mua thứ gì đó, anh nhìn thấy anh ba ngồi trên máy kéo từ xa, kéo dụng cụ gia đình mới làm từ công xã trở về. Nhà ở nông thôn tương đối dễ xây dựng, đặc biệt là một căn nhà ngói nhỏ đơn giản như vậy, không đến nửa tháng là có thể xây xong. Xây nhà đều là người trong nhà cả, đến cả ngôi nhà của Miên Hoa cũng giúp xây dựng. Nhà của Dương Gia Hữu là hai ngôi nhà lợp ngói, nhà của Miên Hoa thậm chí còn đơn giản hơn. Nhà của Miên Hoa chỉ là một ngôi nhà nhỏ lợp ngói, bên trong nhà được ngăn bằng những thân cây ngô, biến thành một phòng ngủ và một gian bếp nhỏ.Dương Từ đã gặp Miên Hoa vào đêm hôm kia, khi cô bé đến cảm ơn anh còn muốn đưa cho anh năm mươi đồng như một món quà cảm ơn. Một mình cô gái nhỏ đã đủ khổ rồi, Dương Từ hoàn toàn không muốn nhận tiền của cô, hai người vì chuyện tiền bạc mà đã lôi kéo rất lâu. Sau đó vẫn là Lưu Tiêm Mai không thể chịu đựng được nữa, lo lắng rằng cô bé sẽ vì ơn cứu mạng của Dương Từ mà cảm thấy không thoải mái khi sống đối diện Dương gia, cho nên bà làm chủ quyết định nhờ Miên Hoa giúp Dương Từ giặt mấy đồ xx, coi như là đã đền đáp ơn cứu mạng của Dương Từ rồi. Khi Dương Từ đang giúp anh ba chuyển đồ đạc, Miên Hoa người mới chuyển đến đây đã nghe thấy âm thanh đi ra ngoài, bằng tay chân nhỏ bé như vậy mà còn muốn giúp đỡ. Dương Từ vội vàng đưa cho cô ấy hai chiếc áo khoác của anh, lúc này mới ngăn cản được Miên Hoa đang bị thương trên người đến giúp đỡ. Miên Hoa với khuôn mặt đầy vết sẹo, cẩn thận ôm lấy quần áo của Dương Từ, mới nhỏ giọng nói: "Cái đó ... em sẽ đi giặt nó trước, sau khi nó khô em sẽ đưa lại cho anh." Dương Từ lúc này còn đang bận rộn, nghe vậy cũng không thèm để ý gật gật đầu, sau đó cùng anh ba dọn đồ đi vào. Khi anh và anh ba trở ra lần nữa, Miên Hoa ở bên ngoài đã không biết đi đâu rồi. Sau bữa tối, Dương Từ vốn muốn đến chuồng bò. Nhưng vì ngày mai trường tổ chức buổi họp, một nhà Dương gia đang thảo luận nên cho ai đi, thân là nhân vật chính, Dương Từ không thể tự mình lẻn ra ngoài nên chỉ có thể buộc phải cùng cả nhà bàn bạc chuyện này. Dương Từ cảm thấy không có gì để bàn bạc cả, tùy tiện chọn một người đến đó là được rồi. Nhưng sự việc này đối với Dương gia lại mang một ý nghĩa khác, đây vẫn là lần đầu tiên Dương gia phải đến trường chứng kiến con mình nhận giải thưởng vì thành tích học tập xuất sắc của con mình. Đây là chuyện lớn đấy, đây là Dương Từ người không ra hồn nhất của Dương gia, anh như vậy có thể thi được nhất khối, so với Dương Quốc Hữu đoạt hạng hai trong quân đội còn kích động hơn. Điền Kiều Kiều dựa vào cánh tay của Dương Quốc Hữu, vừa thì thầm vừa ăn không ngừng: "Thực sự nhìn không ra đấy, thằng nhóc Dương Từ này thông minh như vậy?" Anh ấy lướt mắt qua nhìn Dương Từ trả lời với giọng nghiêm túc, "Từ nhỏ nó đã thông minh hơn những người khác rồi, chỉ là trước kia không dùng đúng chỗ, cho nên một người tốt như vậy mới bị chậm trễ, nhưng mà... Cũng may hiện tại cũng không có muộn, trước đó thiếu chút nữa bị người ta tính kế hại chết, tiểu tử này cuối cùng mới thay đổi." Dương Từ nghe anh hai nói như vậy có chút bất đắc dĩ, rõ ràng trong lời nói của anh hai là có ý khen anh, nhưng lại cảm thấy anh hai giống như là đang mắng mình. Dương Từ còn chưa đứng dậy đi tới hỏi anh hai có ý gì, bên ngoài có một đứa bé kêu to: "Đồ ngốc, đồ ngốc, đánh đồ ngốc đi!" "Ha ha ha, đồ ngốc từ đâu đến đây, vậy mà lại để mông trần chạy lung tung, đánh đứa ngốc đu, đánh đồ ngốc!!" "Nhanh đến xem, nhanh đến xem, anh ấy thật ngu ngốc! Quá ngu ngốc ... " Bởi vì trước đây Miên Hoa là một kẻ ngốc, Dương Từ vừa nghe thấy hai từ "ngu ngốc" này, liền cho rằng Miên Hoa ở phía đối diện đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng chạy về phía cửa. Sau khi nhìn thấy cái gọi là ngu ngốc ở bên ngoài, Dương Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cau mày mắng một đám trẻ con: "Ồn ào cái gì mà ồn đấy, buổi tối không cút về nhà đi ngủ đi, đều không biết là người như thế nào mà dám khiêu khích người ta?" Đột nhiên trong thôn xuất hiện một người như vậy, nhìn hắn vừa điên vừa bẩn, bọn họ không biết hắn là ai, một đám trẻ con cũng dám vây quanh làm ầm ĩ lên, lỡ như là một kẻ sát nhân điên cuồng nào đó đầu óc có vấn đề thì sao? Không đợi Dương Từ có thể tiếp tục phỉ báng trong lòng, người đàn ông ngồi xổm bên đường bất động như một con khỉ đá bất ngờ lao về phía Dương Từ. Khoảnh khắc này quá nhanh khiến não của Dương Từ trở nên trống rỗng trong giây lát. Mãi cho đến khi khuôn mặt quá gầy không thể nhìn rõ của đối phương suýt chút nữa đập vào mặt Dương Từ, mới bắt gặp ánh mắt u ám của đối phương, Dương Từ liền hung hăng đá đối phương ra xa. Đối phương không hề sợ hãi vì cú đá của Dương Từ mà lại lao về phía anh như được tiêm máu gà vậy, lần này trước khi Dương Từ lại nhấc chân lên đạp người thì Dương Quốc Hữu đã nhấc đối phương lên với khuôn mặt đen thui. Thấy vậy, Dương Từ không thể không nói: "Người này bị sao vậy? Hắn ta vừa lên đã tấn công em?" Dương Quốc Hữu nghe vậy liền liếc nhìn Dương Từ một cái, nhìn thấy Dương Từ chỉ là bị đối phương dọa sợ hãi thôi, lúc này anh ta mới kéo hắn ta ra ngoài với vẻ mặt u ám. "Hắn ta là một tên điên ở công xã bên cạnh, thường xuyên quấy rối người dân ở công xã bên cạnh. Người trong đội tuần tra đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao hắn ta sao lại chạy đến đây?" Dương Quốc Hữu mang giọng điệu thắc mắc trên môi, nhưng trên khuôn mặt anh ta có một vẻ đằng đằng sát khí. May mắn thay, người bị dọa sợ hôm nay là Dương Từ, nếu vợ hoặc mẹ anh ta bị dọa sợ, vừa nghĩ đến đây áp suất trên người Dương Quốc Hữu liền càng thấp hơn. Chờ cho đến khi Dương Quốc Hữu đưa người đi, trong lòng Dương Từ vẫn còn cảm giác sợ hãi. Trước khi xuyên qua, anh cũng đã nhìn thấy những kẻ điên và những kẻ ngốc, thậm chí còn vì một đứa trẻ mà đã bắt được một tên, nhưng những người anh gặp trước đây hoàn toàn khác với lần này. Đối phương nhìn anh rất kỳ lạ, giống như một người bình thường lại không phải rất bình thường, mang theo một loại ác ý thối nát vặn vẹo. Dương Từ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, có một cảm giác bất an khó tả đang lan tỏa. Sau đó qua lời kể của Dương gia, anh mới biết chuyện gì đã xảy ra với người đó. Nghe nói hắn ta là con nuôi của một gia đình ở công xã bên cạnh, ban đầu gia đình đó hiếm muộn nên mới nhận một người ở thôn khác về nuôi. Hiện nay các cậu bé nguyện ý để người khác nuôi nấng, hầu như trong số họ là những gia đình đói đến không có gì để ăn. Mấy năm đầu khi đối phương được gia đình kia nhận nuôi, cuộc sống của hắn ta cũng khá tốt. Đáng tiếc thời gian tốt đẹp không kéo dài bao lâu, gia đình đó rất nhanh liền có thai, còn là một lần mang song thai, gia đình đó không muốn nuôi đứa con trai đó nữa. Dù sao thì thời đại ngày nay ai cũng không giàu gì, nhà bọn họ có hai đứa con ruột rồi, đứa con nuôi lập tức không thân nữa. Nhưng cha mẹ ruột của cậu bé lại không muốn nuôi hắn, bởi vì họ cũng có vài miệng ăn trong gia đình. Vì vậy trong nhiều năm, hắn ta được người lớn hai bên đá qua lại như một quả bóng đá. Hắn ta có cha mẹ ruột, anh chị em ruột, còn có cha mẹ nuôi, hai người em trai nuôi, nhưng không có lấy một người thân thực sự. Bố mẹ hai bên rất ghét hắn, mỗi lần gặp mặt đều đánh đập, mắng mỏ. Ngay cả một nhóm anh chị em cũng học từ cha mẹ và bắt nạt hắn ta mỗi khi họ nhìn thấy hắn. Trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, cậu bé bị suy dinh dưỡng trong một thời gian dài còn bị người thân hai bên ngược đãi, còn chưa trưởng thành thì đã bị bức điên rồi. Hắn ta bị điên nên có lúc nằm bất động, có lúc sẽ nổi điên và tấn công người đi ngang qua, đặc biệt thích tấn công những đứa trẻ mới lớn và trẻ em. Có đôi khi hắn ta còn ném đá vào người khác, nghe nói hắn ta đã làm một trong những người em trai của mình bị thương. Theo lý mà nói thì một người điên và ngu ngốc như hắn ta cần có gia đình chăm sóc. Tuy nhiên, do hoàn cảnh đặc biệt nên không có người chăm sóc hắn, đại đội dân quân thỉnh thoảng đến chăm sóc giúp. Nhưng đại đội dân quân cũng không phải là bảo mẫu miễn phí, dù sao đại đội dân quân ở đây còn rất nhiều việc, có đôi khi chạy loạn là điều khó tránh khỏi. Sau khi Dương Từ nghe xong chuyện của tên điên đó, anh không có vì quá khứ bi thảm của hắn ta mà bỏ qua. Trong đầu anh tràn ngập ánh mắt của đối phương, ác ý thẳng thắn quá rõ ràng, luôn khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Dương Từ trở về phòng trằn trọc không ngủ được, không biết bản thân suy nghĩ như thế nào mà lại ma xui quỷ khiến chạy đến tìm Tạ Nghiễn Thanh. Lúc này Tạ Nghiễn Thanh đã sớm nghỉ ngơi rồi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Dương Từ từ ngoài cửa phòng truyền đến, phản ứng đầu tiên của cậu chính là cho rằng mình bị ảo giác. Tạ Nghiễn Thanh mặc áo khoác đi ra ngoài, thấy sắc mặt của Dương Từ không được tốt bèn mang Dương Từ đến sườn đồi bên cạnh. "Ngươi gặp phải chuyện gì sao, vẻ mặt của ngươi giống như là bị chịu oan ức vậy." Dương Từ nghe vậy cũng không có giấu giếm cậu, liền nói chuyện người mới gặp hôm nay, anh luôn cảm thấy đối phương có gì đó không ổn, hơn nữa anh cần một người giúp anh phân tích nó. Nghe những lời của Dương Từ, Tạ Nghiễn Thanh có chút lo lắng nhìn Dương Từ và nói: "Nếu đối phương nhắm vào ngươi, điều đó quả thực là rất kỳ lạ. Theo lý thì... hai người chắc là không biết nhau. Hắn ta không tấn công những người khác nhưng lại tấn công ngươi. Nếu ngươi thực sự lo lắng, chỉ cần tìm đối phương và thăm dò lần nữa xem. Nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ có một chút nguy hiểm, tốt nhất là ngươi nên gọi theo anh hai của mình, để tránh đối phương thực sự có ý đồ xấu gì đó." Tạ Nghiễn Thanh nói rồi phát hiện ra trên tay của Dương Từ lại có một vết sẹo khác, đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cậu tràn đầy sự bất lực. Cậu chưa bao giờ thấy một người hành xác như vậy, Dương Từ luôn nghĩ cách để làm tổn thương chính mình. Cậu có chút hối hận vì đã đưa ra ý tưởng này cho Dương Từ, sợ rằng Dương Từ sẽ lại tự hành xác bản thân, đang định thay đổi ý kiến của mình cho Dương Từ, thì Dương Từ đột nhiên cảm thấy oan ức và nói: "Thầy Tạ ơi, hôm nay em thực sự đã bị dọa sợ, em cũng không biết là đang sợ cái gì. Trước đây em gặp nhiều chuyện như vậy đều không sợ, thậm chí còn dám một mình khiêu khích năm tên côn đồ, nhưng hôm nay ... em sợ đến mức không ngủ được luôn." Trước đó Dương Từ quả thực là có một chút sợ hãi, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc trước đó. Sở dĩ bây giờ anh nói nghiêm túc như vậy, là bởi vì anh nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh đang đau lòng cho anh, nhịn không được giả bộ làm tiểu bạch hoa một hồi, muốn Tạ Nghiễn Thanh càng thêm đau lòng cho anh. Nhưng anh không ngờ Tạ Nghiễn Thanh lại dễ lừa như vậy, bởi vì anh thấy Tạ Nghiễn Thanh cau mày và nói: "Nếu bây giờ ngươi thực sự sợ hãi, hay là... ngươi ngủ ở đây đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me