Lam Hoc Ba Trong Van Nien Dai Hoan
Chương 44 Bởi vì ngày hôm qua có một kẻ điên đi vào thôn, còn trùng hợp sao mà hắn ta suýt tấn công Dương Từ. Dương Quốc Hữu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy hôm nay anh ta đã đi xem xét quanh thôn. Gần đây, Dương Từ đã đắc tội rất nhiều kẻ xấu để cứu người, Dương Quốc Hữu thân là một thành viên của đại đội dân quân, thậm chí đã bắt giữ rất nhiều người. Hai anh em họ là anh hùng trong mắt người tốt, nhưng lại là cái gai trong mắt của một số kẻ xấu, trong bóng tối không biết là có bao nhiêu người muốn đối phó với bọn họ. Những người còn lại của Dương gia, Dương Quốc Hữu dù sao cũng không cần lo lắng, không ai trong số họ dễ chọc giận. Dương Quốc Hữu lo lắng hơn về Điền Kiều Kiều đang mang thai, một số người không dám thực sự làm gì họ, nhưng họ có thể sẽ làm tổn thương đứa con của anh ta. Dù sao thì giết người và làm tổn thương người khác đều là phạp pháp, nếu làm không tốt sẽ bị đưa đến trại cải tạo lao động. Nhưng nếu như là "ngoài ý muốn sảy thai", chuyện như vậy thật sự không nói rõ được, cho dù tất cả mọi người đều biết có vấn đề, nhưng cũng không thể làm gì. Điều mà Dương Quốc Hữu không ngờ tới là anh ta thực sự đụng phải một người đang lén la lén lút. Đối phương thu người nấp sau một đống rơm rạ ở đầu thôn, đang thò đầu nhìn chằm chằm Điền Kiều Kiều ở đằng kia, trong mắt hiện lên một tia ác ý, vừa nhìn liền biết nhất định là đang có chủ ý xấu xa gì rồi. Có lẽ là vì có tật giật mình, nên lúc đối phương đột nhiên nhìn thấy Dương Quốc Hữu, liền bị dọa sợ chạy về phía khu rừng nhỏ ở đầu thôn. Người bình thường không làm chuyện xấu cũng không có bị chột dạ, nhìn thấy dân quân thì sẽ không quay đầu bỏ chạy, chỉ có mấy tên trộm cắp mấy tên côn đồ mới sợ hãi thôi. Vậy là Dương Quốc Hữu lập tức đuổi theo, cho dù đối phương chạy trước Dương Quốc Hữu, giữa bọn họ vẫn còn có một khoảng cách. Nhưng bởi vì thể lực của đối phương không tốt, Dương Quốc Hữu lại là một quân nhân quanh năm rèn luyện, nên đối phương không chạy được bao xa đã bị bắt. Thấy chạy trốn không được, người đàn ông lập tức lăn lộn trên mặt đất, bắt đầu la hét: "Tại sao ngươi lại bắt ta, tại sao ngươi lại đánh người, ta là người tốt, ta là người tốt. .." Dương Quốc Hữu nghe thấy điều này đã cười khẩy, mấy kẻ giết người lúc bị bắt cũng nói vậy đấy, thậm chí ngay cả khi sắp chết họ vẫn cảm thấy mình đúng không làm gì sai cả. Không cần nhiều lời với những người đầu óc có vấn đề, chỉ cần đưa chúng đến đại đội dân quân và cho những người chuyên nghiệp thẩm vấn một chút liền biết thôi. Hơn nữa anh ta cũng cảm thấy người này thoạt nhìn có chút quen mắt, có thể khiến cho anh ta nhìn quen mắt chỉ có thể là người quen thuộc hoặc là đã từng phạm tội, hoặc là trước đó anh ta đã đặc biệt theo dõi hắn, dù sao nhất định sẽ không phải là người trong sạch vô hại gì. Mãi cho đến khi Dương Quốc Hữu mang người đến đại đội dân quân, anh ta mới biết tại sao đối phương lại trông quen quen, bởi vì người đàn ông này là một trong năm tên côn đồ bị Dương Từ tống đến Cục cảnh sát cách đây không lâu. Một trong năm tên côn đồ đã trực tiếp bị đánh ngất bởi cây gậy của Dương Từ, người trước mặt anh ta là gã xui xẻo đó. Chính vì bị đối phương bị đánh gục nên Dương Quốc Hựu không có ấn tượng sâu sắc với người này. Sau nửa giờ thẩm vấn, Dương Quốc Hữu cuối cùng đã tìm ra lý do tại sao hắn ta xuất hiện trong thôn. Bởi vì lần trước ở trong rừng cây bị Dương Từ đánh gục, hắn vì chuyện này bị đồng bọn cười nhạo một hồi lâu, đến mức mà trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn chạy đến trong thôn kiếm nhà Dương gia để báo thù. Hắn ta đã ngồi xổm ở đầu thôn mấy ngày nay, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay. Hai anh em Dương Quốc Hữu và Dương Gia Hữu, chỉ cần hắn ta không ngu ngốc, hắn ta sẽ không dám đến gần họ. Sau đó, Dương Từ mỗi ngày đều đi cùng một đám người, bản thân Dương Từ cũng khá trơn trượt không nắm được. Lưu Tiêm Mai và Dương Mãn Thương dường như cũng không dễ đối phó, hơn nữa trong thôn toàn người già và trẻ em, khi một người lạ đột nhiên xuất hiện, họ sẽ nhìn chằm chằm vào hắn ta, đến nổi hắn ta đã ngồi đợi mấy ngày rồi mà vẫn không có cơ hội để động thủ. Còn việc hôm nay hắn ta nhìn chằm chằm vào Điền Kiều Kiều, nguyên nhân chính là bởi vì Điền Kiều Kiều quá đẹp, hắn ta chỉ nghĩ rằng nếu có được một người vợ như vậy thì thật tốt, hắn tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi mà đi gây chuyện khắp nơi đâu. Từ việc đối phương ngồi xổm ở ngoài thôn mấy ngày không dám công kích Dương gia, liền biết đối phương cũng không có gan làm. Những người như vậy là những tên côn đồ điển hình, mấy người họ không có bản lĩnh gì lớn cũng không dám làm lớn chuyện, nhưng trong những việc nhỏ nhặt bọn họ có thể làm ghê tởm muốn chết. Giống như chuyện ngày hôm nay đi, nếu đối phương thực sự muốn trộm gà bắt chó, hoặc nếu hắn ta có gan làm tổn thương ai đó, Dương Quốc Hữu sẽ có thể bắt giữ hắn ta. Cho dù tội quá nhỏ không thể bị đưa vào trại cải tạo lao động, anh ta cũng có biện pháp khiến đối phương đau khổ một thời gian, để đối phương không có gan đi ra ngoài làm người ta chán ghét. Nhưng đối phương lòng dạ hiểm độc nhưng không có gan làm, cũng chỉ là ngồi xổm ở đầu thôn nhìn người thôi, Dương Quốc Hữu lại đá hắn một cái, cho nên rất khó tiếp tục nhốt hắn lại. Anh ta chỉ có thể phê bình giáo dục hắn ta một chút, sau đó để cho người ta ném hắn trở lại công xã. Nhưng dù vậy, Dương Quốc Hữu vẫn không yên tâm, sau khi người đàn ông được thả về công xã, anh ta đã nhờ người để mắt hắn. Để tránh cho đối phương khỏi gây rắc rối sau khi trở về nhà, hơn nữa những đứa em của anh ta vẫn đang học ở trường cấp ba của công xã nữa. Vì một nhạc đệm như vậy, sau khi Dương gia đều đã về nhà vào buổi tối, Dương Quốc Hữu đã đặc biệt dặn dò người trong Dương gia phải cẩn thận. Thật ra Dương gia từ trước đến nay đều rất cẩn thận, dù sao trong nhà còn có một người làm đội trưởng dân quân đây, có vài tên tội phạm thích nhìn chằm chằm người nhà của dân quân, cho nên họ đã sớm đã hình thành thói quen cẩn thận. Nhân vật chính trong chuyện này chính là Dương Từ, Dương Từ là một người có tính cách nhiệt tình và hay giúp đỡ mọi người nên mọi người đều cho rằng Dương Từ nên là người cần phải chú ý nhất. Vì quá lo lắng cho đứa cháu nhỏ của mình, ông nội Dương thậm chí còn đưa cho Dương Từ một con dao Tây Tạng đã cất giấu rất lâu rồi. Ngay cả khi Dương Từ không hiểu về dao hay không hiểu về đồ cổ, anh cũng biết đây là đồ tốt. Vì lúc ông nội lấy đồ ra, anh hai một người luôn không bộc lộ cảm xúc khi nhìn thấy con dao đôi mắt đều đã sáng lên. Điền Kiều Kiều hiểu rất rõ người đàn ông của mình, khi nhìn thấy người đàn ông của mình nhìn vào con dao Tây Tạng, cô không khỏi cảm thấy bất công cho người đàn ông của mình. Tại sao lại cho Dương Từ tất cả những thứ tốt đẹp, không thấy mắt người đàn ông của cô ấy đã sáng lên như vậy sao? Nhưng Điền Kiều Kiều cũng chỉ nghĩ trong lòng, dù sao thì không phải ngày một ngày hai mà mấy người lớn trong Dương gia thiên vị Dương Từ. Nếu là trước đây, cô ấy nhất định sẽ không chịu được nói vài câu chua ngoa, nhưng hiện tại cô ấy và Dương Từ đã bỏ qua những điều trước đây, hiện tại ngoại trừ có một chút ghen tị thì thực sự là thật khó nói ra lời nào. Cô luôn biết rằng Dương Quốc Hữu rất thích vũ khí, dù sao đối phương cũng là một người lính đã từng ra chiến trường nên anh ta thích những món đồ kiểu đánh đánh giết giết như này cũng không có gì ngạc nhiên. Cô thầm nghĩ trong lòng... Có một số đồ cũ trong nhà của ông ngoại cô, khi còn rất nhỏ hình như cô đã nhìn thấy trong đó có một con dao. Nếu không được nữa thì cô ấy có thể hạ thể diện và hỏi ông nội về món đó là được rồi, dù sao thì cô ấy cũng sẽ không cho người đàn ông của mình chịu thiệt thòi . Dương Từ không muốn nhận những thứ quý giá như vậy, hơn nữa con dao Tây Tạng mà ông nội anh tặng tương đối nhỏ và tinh tế, nó nên được các cô gái Tây Tạng mang như phụ kiện, một người lớn như anh thật sự là không phù hợp. Nhưng đây là tấm lòng của ông nội, ngay cả Dương Mãn Thương cũng gật đầu cho anh mang theo bên người, nên Dương Từ đành phải tạm thời tiếp nhận, định cất vào trong không gian. Về phần anh hai cũng thích con dao Tây Tạng này, mặc dù Dương Từ thực sự muốn đưa con dao cho anh hai, nhưng anh không phải là chủ sở hữu thực sự của con dao Tây Tạng, anh không muốn làm tổn thương trái tim của ông nội mà đưa nó cho anh hai. Còn một điểm nữa là anh biết anh hai chủ yếu thích vũ khí chứ không phải thích vì dao Tây Tạng là đồ cũ. Nếu thật sự đưa đồ cũ như vậy cho anh ta, đồ tốt cũng sẽ bị anh hai coi như dao thường thôi. Những vật cũ này đều là bảo vật, cho dù sau này không phải là vật gia truyền, cũng có thể bán đi hoặc giao nộp lên trên. Dù sao cũng không thể rơi vào tay anh một người võ phu, cùng lắm thì sau này gặp được đao tốt, anh sẽ tìm cách lấy cho anh hai. ... Ngày hôm sau là thứ bảy, buổi sáng Dương Từ đến đại đội dân quân huấn luyện như thường lệ, buổi chiều mang theo Dương Tụng Quốc đến công xã bên cạnh. Dương Từ cảm thấy rằng Tạ Nghiễn Thanh đã nói đúng, nếu người đó khiến anh cảm thấy khó chịu, thay vì tự mình nghĩ ngợi lung tung không bằng làm cho rõ ràng ra. Tuy rằng làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng là một nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần làm tốt việc đề phòng từ trước, không nên sợ hãi rụt rè như thằng cháu trai vậy. Dương Từ mang theo Dương Tụng Quốc đến công xã bên cạnh, định nghe ngóng tình hình với những người khác trước. Mặc dù giá trị vũ lực hiện tại của anh khá mạnh, nhưng anh còn mang theo một Dương Tụng Quốc bên cạnh làm người trợ giúp. Nhưng tục ngữ cũng có câu, cẩn thận một chút có thể chèo thuyền cả vạn năm, Dương Từ thích cuộc sống hiện tại và trân trọng sinh mạng hơn những người khác. Dương Từ đã lăn lộn trong công xã của họ khá tốt, trên đường đi đã gặp rất nhiều người quen. Nhưng ở công xã bên cạnh thì không ổn, ở đây anh hầu như không quen biết ai cả. Ngay khi Dương Từ đang suy nghĩ xem nên hỏi tin tức của ai thì một cô gái thắt bím tóc chạy đến, cô ấy rất hoạt bát vỗ vai anh khiến cả Dương Từ và Dương Tụng Quốc đều giật nảy mình. Cô gái này không ai khác chính là đối tượng xem mắt của Từ Tông Bảo mà Dương Từ đã cứu trước đó. Cô gái tên là Vương Hỉ Điềm, tên của cô ấy rất đơn giản và dễ hiểu, có thể thấy rằng gia đình cô ấy rất yêu thương cô ấy và hy vọng rằng cô ấy sẽ hạnh phúc và ngọt ngào cả đời. Đúng như tên gọi, Vương Hỉ Điềm có vẻ ngoài dễ thương và hay cười. Khi Dương Từ đưa Dương Tụng Quốc đến đây, cô ấy đã chú ý đến hai người họ từ rất xa. Nhưng lúc đó cô đang nói chuyện với người khác nên cũng không vội hỏi họ đến đây làm gì. "Dương Từ, ngươi đến công xã của bọn ta làm gì thế?" Dương Từ đang lo lắng xem làm thế nào để tìm người để hỏi, nhưng Vương Hỉ Điềm đã tự mình đem đến cửa, Dương Từ nhịn không được mà mắt sáng lên nói, "Có một việc ta muốn hỏi thăm ngươi." Gia đình Vương Hỉ Điềm sống trong công xã này, nghe vậy cô đã đưa hai người họ về nhà của mình. Nếu là người khác, cô không dám mang về nhà đâu, nhưng Dương Từ thì lại khác, rất nhiều người biết Dương Từ đã cứu cô nên cô không sợ bị người ta đàm tiếu nói ra nói vào. Hơn nữa, trong nhà Vương Hỉ Điềm có khá nhiều người, nên Dương Từ muốn nghe ngóng chuyện gì cũng có thể hỏi họ. Cha mẹ của Vương Hỉ Điềm tuổi cũng không nhỏ, họ biết nhiều thứ hơn Vương Hỉ Điềm. Vốn dĩ Vương Hỉ Điềm không biết anh muốn hỏi thăm về ai, nhưng khi nghe nói là về người bị điên trong công xã, Vương Hỉ Điềm trên mặt lộ ra vẻ phiền chán. "Người đàn ông đó trước đây rất đáng thương. Khi còn nhỏ ta còn cho hắn ta ăn nữa kìa, nhưng sau khi hắn ta trở nên ngu ngốc, ta không dám tiếp xúc với hắn ta nữa. Bởi vì hắn ta rất kỳ lạ, đôi khi trông như bị điên vậy, đôi khi lại rất yên tĩnh không hề động đậy, vẫn luôn có lúc đột nhiên nổi điên, khiến người dân trong công xã bọn ta đứng ngồi không yên." Dương Tụng Quốc ngồi một bên nhịn không được chọc miệng vào nói "Vậy người nhà của hắn ta không quản hắn sao? Công xã các người không nhốt lại sao?" Cuộc sống ở thời đại này trải qua rất gian khổ, có nhiều kẻ điên và kẻ hóa ngu ngốc ở nhiều nơi, hầu hết họ sẽ tìm mọi cách để nhốt họ lại, rất ít người để cho họ chạy xung quanh. Đặc biệt là một người này trong công xã của bọn họ, người đã chạy đến thôn của Dương Từ vài ngày trước và suýt nữa đã tấn công Dương Từ. Mọi người trong thôn của Dương Từ đều may mắn, nghĩ rằng thật tốt khi người đó là Dương Từ. Nếu là phụ nữ hoặc trẻ con trong thôn gặp phải, chẳng phải bị bộ dạng của đối phương dọa cho chết khiếp sao? "Làm sao quản chứ? Trước kia khi hắn còn bình thường, hai bên cha mẹ hắn cũng không muốn hắn, huống chi hắn bây giờ điên rồi. Hơn nữa hắn ta còn công kích người ta nữa, trước đó còn đả thương một em trai của hắn." Vương Hỉ Điềm nói rồi bĩu môi, dù sao cô mỗi lần gặp hắn ta cô đều tránh. Người như vậy trước kia đáng thương như thế nào, hiện tại cô càng không thể thấy đáng thương được nữa. Khi cha mẹ của Vương Hỉ Điềm nghe được Dương Từ suýt bị hắn ta tấn công, họ không khỏi cảm thấy kỳ lạ. "Khó trách hai ngày nay lại náo loạn kịch liệt như vậy, hóa ra là cái tên ngu xuẩn đó đến công xã bên cạnh gây sự sao? Sáng nay ta đi ra ngoài, nghe nói hắn bị người ta đưa về nhà cha mẹ ruột, khi đi hắn ta đã cào thương một cán bộ nhỏ trong công xã." Dương Từ khi nghe điều này cau mày, "Cha mẹ ruột của hắn ta ở đại đội nào vậy? Gần đây hắn ta có gì lạ không, chẳng hạn như hắn ta không giống... một thằng ngốc?" Cha của Vương Hỉ Điềm theo bản năng lắc đầu, ông ấy bình thường rất sơ ý nên không để ý đến tên ngốc đó nhiều, ngược lại một người thím của Vương Hỉ Điềm ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Kỳ lạ, quả thật là có điều kỳ lạ. Trước đây mỗi lần ta đi ngang qua hắn, hắn ta sẽ gào to lên để dọa ta. Sau đó có một lần hắn ta dọa sợ ta như mọi khi, nhưng lần này ánh mắt hắn ta đã thay đổi rồi. Cách hắn đảo mắt trông không giống một tên ngu ngốc chút nào. Khi ta cầm lấy cây gậy gỗ đập vào người hắn ta, hắn vẫn đang bảo vệ cái chân bị thương của mình. Ta đã nói với chồng ta về điều đó, ông ấy còn nói là do ta đã suy nghĩ quá nhiều, ta còn vì chuyện này mà đã cãi nhau to với ông ấy." Bởi vì chuyện này xảy ra chưa bao lâu, cho nên khi Dương Từ đề cập đến bà liền nhớ đến nó. Lúc này, một đám người bọn họ đang tán gẫu, bà thím càng nói càng cảm thấy có gì đó không ổn. "Các ngươi nói xem...hắn ta chắc không phải là không ngu ngốc đi? Giống như cái đứa ở công xã bên cạnh, hắn ta thực ra là đang giả ngu? " Công xã kế bên mà người thím này nói là công xã của Dương Từ, kẻ ngốc mà bà nói đến là Miên Hoa. Miên Hoa là vẫn luôn giả khùng giả điên, so với tên này thì có chút không giống. Dù sao trước đó tên ngốc này thật sự bị điên rồi, hắn ta đến cả bị đánh bị thương cũng không có chút phản ứng gì, đã mấy lần suýt chút nữa tự mình hại chết mình rồi. Trước đây hắn ta thực sự là hóa điên hóa khờ rồi, nhưng bây giờ hắn ta có thể đột nhiên tỉnh lại, cũng có thể là được trọng sinh hoặc là xuyên không giống như Dương Từ vậy. Chỉ là bất kể là khả năng nào, đối phương hẳn là không biết Dương Từ mới đúng, hơn nữa nguyên chủ cùng kẻ điên này không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên... Ác ý trong mắt đối phương là từ đâu tới? Dương Từ thấy là anh không thể thu thập được bất kỳ thông tin hữu ích nào khác, cho nên anh định đưa Dương Tụng Quốc đến đại đội của tên điên kia để xem xem. Kết quả là khi họ đang đẩy xe ra ngoài, tên điên vốn phải ở trong đại đội của cha mẹ mình đã xuất hiện trên dòng đường người đi tới lui tấp nập. Đối phương vốn đang lang thang bên ven đường, Dương Từ thấy vậy liền nháy mắt với Dương Tụng Quốc rồi nhanh chóng đi về phía đối phương. Trên đường Dương Từ đưa anh ta đến đây, anh nói với anh ta rằng anh sẽ thăm dò tên điên này, nhiệm vụ của Dương Tụng Quốc là ở bên cạnh phòng ngừa Dương Từ gặp nguy hiểm. Vương Hỉ Điềm người đi ra cùng họ thấy vậy, có chút sợ hãi quay về nhà cầm chổi đi ra. Nếu Dương Từ bị tấn công bởi tên điên đó, cô ấy sẽ hùng dũng mà lao tới. Thấy vậy Dương Tụng Quốc dở khóc dở cười, anh ta vội kéo cô vào con hẻm bên cạnh, anh ta không thể để cô gái ngốc nghếch này gặp rắc rối được. Suy đoán trước đây của Dương Từ là tên điên này người đang khù khờ đột nhiên tỉnh táo, hoặc là trọng sinh đến từ tương lai, hoặc là xuyên không như Dương Từ. Cuối cùng, còn có một khả năng khác là kẻ điên này đã người ta thay thế làm giả thân phận rồi, chẳng hạn như một số đặc vụ của các thế lực đến từ bên ngoài. Anh vốn cho rằng cái đầu tiên là khó có khả năng nhất, bởi vì não bộ và tinh thần của con người rất phức tạp, một khi đã thực sự phát điên thì rất khó khôi phục lại. Về phần Miên Hoa ở công xã bọn họ, Miên Hoa vốn dĩ chưa bao giờ ngu ngốc, nên khi tỉnh táo thì cũng không thể coi là tỉnh táo được, chỉ có thể coi là cô ấy đã thôi giả vờ mà thôi. Kết quả điều khiến Dương Từ không ngờ tới là, bởi vì khi anh chủ động tiến đến gần tên điên kia, đối phương bất ngờ nhìn thấy Dương Từ và rõ ràng là rất sửng sốt. Một sự sững sờ rõ ràng như vậy không thể là đặc vụ được, những người có thể được phái đi làm đặc vụ đều có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, không đời nào vì điều này mà sẽ lộ ra một sơ hở như vậy. Không đợi Dương Từ tiếp tục phân tích trong lòng, hành động và lời nói tiếp theo của đối phương ngay lập tức phá vỡ tất cả những phỏng đoán khác của anh. Giống như khi hắn ta nhìn thấy Dương Từ hai ngày trước, đối phương không hề báo trước mà đã tấn công Dương Từ một cách dữ dội, ác ý trần trụi trong mắt hắn ta không hề che giấu chút nào. "Là ngươi, là ngươi... ngươi đi chết đi cho ta! Đi chết đi!" Đối phương nếu là tái sinh hoặc là xuyên không, cũng không thể không có lý trí như vậy mà để lộ ra chính mình, trừ phi hắn cùng Dương Từ có huyết hải thâm thù gì đó. Nếu không, những hành động như thế này của hắn ta không thể nghi ngờ là đang tự bạo, hoàn toàn là lãng phí cơ hội trọng sinh sống lại lần nữa. Nếu như những phán đoán này đều không đúng, vậy thì ... chỉ còn lại một cái cuối cùng, đó là đối phương sau khi phát khờ phát điên đột nhiên trở nên tỉnh táo rồi, hơn nữa giữa đối phương và Dương Từ có hận thù. Trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, Dương Từ không có động thủ với tên điên trước mặt mình. Khi đối phương lao tới, anh lập tức kéo dài khoảng cách, không đợi đối phương có thể chạy theo Dương Từ, Dương Tụng Quốc và Vương Hỉ Điềm ở đằng kia đã cùng nhau lao ra, ngăn cản thành công kẻ điên tiếp tục tấn công Dương Từ. Vương Hỉ Điềm nhẹ nhàng yếu ớt nói: "Ngươi là một tên giả điên, vậy mà còn biết nói chuyện sao?" Dương Tụng Quốc đứng chặn trước mặt Dương Từ, trong mắt tràn đầy sự tức giận nhìn chằm chằm vào kẻ điên, "Ngươi cái người này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Tự nhiên một người bình thường lại giả khùng giả điên thì thôi đi, sao ngươi cứ một hai muốn tấn công anh họ của ta vậy? Cả hai bọn ta đều không ở cùng một công xã. Theo lý mà nói thì phải là không thù không oán mới đúng chứ. Hôm trước ngươi còn cố tình chạy đến thôn của bọn ta, chạy xa như vậy còn chạy hướng về..." Không đợi Dương Tụng Quốc nói xong, tên điên thấy động tĩnh ở đây đã thu hút mọi người đến, nhìn Dương Từ một cách oán hận rồi quay người bỏ chạy. Thấy vậy Dương Từ vội vàng giơ chân định đuổi theo nhưng chưa kịp chạy bao xa thì thấy đối phương đã bị mấy người giải phóng quân bắt được. Những người giải phóng quân này không lớn lắm, chắc là những tân binh mới gia nhập quân đội không lâu. Họ nghe nói ở đây có rắc rối liền chạy đến đây, không nghĩ đến đúng lúc bắt được tên kia. Trong thời tiết lạnh như thế này mà những người lính họ chỉ khoác trên mình bộ quân phục ngụy trang mỏng manh, chẳng những không cảm thấy lạnh mà có người còn xắn tay áo lên, để hở cả cánh tay. Họ khóa tay lên điên kia lại rồi bước tới, câu đầu tiên họ nói là hỏi xem Dương Từ có bị thương không. Vốn Dương Từ bởi vì bị tên điên kia tấn công, như muốn giết chết anh vậy, khiến anh cảm thấy phiền chán nặng nề. Nhưng lúc này, bởi vì bọn họ quan tâm, những việc không vui trước đó lập tức bị cuốn trôi rồi. Dương Từ: "Ta không sao, không sao cả, hắn ta không chạm được vào ta." Sau đó, với sự giúp đỡ của các đồng chí trong giải phóng quân, họ đã đưa tên điên đến đại đội dân quân. Lúc trước không biết đối phương đang giả điên, mà dưới tình huống là một kẻ ngốc thì không thể bị kết án được, những người ở đại đội dân quân chỉ còn cách đưa hắn ta trở lại. Bây giờ biết được đối phương đã tỉnh táo rồi, sau đó đối phương lại tấn công người khác, hắn ta sẽ bị pháp luật trừng phạt vì hành động của mình. Sau khi Dương Từ được đặc biệt cho phép theo dõi thẩm vấn, Dương Từ đã biết nguồn gốc sự ác ý của đối phương. Tên điên vào mùa đông năm ngoái bị thương đã tỉnh táo, hắn không trở lại cuộc sống bình thường ngay sau khi tỉnh dậy, bởi vì hắn phát hiện làm kẻ ngốc thực ra còn khá thoải mái. Hắn ta thấy dễ chịu vì không cần phải nhận mấy cái thứ đạo đức, hắn ta có thể làm bất cứ điều gì mà hắn ta muốn, ngay cả khi hắn ta muốn cướp đồ vật của mấy đứa nhóc cũng không sao cả. Lại thêm hắn ta có vấn đề về tâm lý, hắn ta thấy vui vẻ khi trở thành một kẻ ngốc thích nhìn trộm người khác. Và trong lúc giả điên giả khùng đó, hắn ta cũng đã gặp được một người mà hắn ta rất thích, người đó là nguồn gốc của các cuộc tấn công của hắn với Dương Từ. Người đó là một người quen cũ, chính là Vương Thu Nghiên, người đã bị Dương Từ tống đi cải tạo lao động. Theo Dương Từ thấy Vương Thu Nghiên là đang tự làm tự chịu, cô ta bị đưa đi cải tạo lao động cũng không có oan uất gì. Nhưng đối với tên điên này thì khác, Vương Thu Nghiên là bạch nguyệt quang trong lòng đối phương, là động lực để hắn ta sống trong thế giới lạnh nhạt này. Trong tiểu thuyết, Vương Thu Nghiên và Tô Ấu Đình là tình địch của nhau, cả hai đều để mắt đến con trai cả của gia đình đại đội trưởng, vì để thu hút sự chú ý của đối phương mà họ sử dụng đủ mọi thủ đoạn. Vào thời điểm đó, để thiết lập hình tượng là một người lương thiện, Vương Thu Nghiên không chỉ rất quan tâm đến Miên Hoa ngốc nghếch trong thôn, vì danh tiếng tốt của cô ấy mà sau đó thậm chí còn diễn kịch đến cả bên công xã bên cạnh. Đó cũng là thời điểm Vương Thu Nghiên tiếp xúc với kẻ điên này. Mặc dù rất ghét người điên nhưng Vương Thu Nghiên vẫn sẽ nhẹ nhàng với hắn ta mỗi khi cô ấy nhìn thấy hắn. Thật ra, sự dịu dàng này của Vương Thu Nghiên rất dễ nhìn thấu, nhưng kẻ điên này có lẽ không muốn nhận ra điều đó, cho nên hắn ta luôn cảm thấy Vương Thu Nghiên đối xử khác với mình, thậm chí còn tưởng tượng ra cuộc sống sau khi hắn ta và Vương Thu Nghiên kết hôn. Dương Từ đã đọc những cốt truyện này, nhưng do góc độ xem tiểu thuyết khác nhau, Vương Thu Nghiên lại là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết nên cũng không có miêu tả kỹ về tên điên này. Dương Từ cái bàn tay vàng đã đọc qua tiểu thuyết, không còn tốt như trước đây nữa. Về phần Vương Thu Nghiên, người đã bị mang đi lâu như vậy, tại sao kẻ điên này không báo thù cho cô ấy trước mà đợi đến tận bây giờ mới bất ngờ ra tay? Đó là bởi vì tên điên này gần đây sức khỏe không được tốt, hắn ta nhận ra rằng mình có thể không sống được bao lâu, hơn nữa, hắn ta nghe nói rằng Vương Thu Nghiên sống ở nông trường không quá tốt, cho nên trong lúc máu nóng lên đầu mà tên điên này đã đi đến thôn của Dương Từ. Dương Từ cau mày, "Nghe nói rằng Vương Thu Nghiên sống ở nông trường không quá tốt, việc ở nông trường là chuyện mà người bình thường có thể biết được. Mấy lời này là hắn ta nghe ai nói vậy?" Rõ ràng chuyện mà Dương Từ có thể nghĩ ra, đồng chí phụ trách thẩm vấn đằng kia cũng nghĩ ra nhưng không nhận được câu trả lời mình muốn, bởi vì cái tên điên kia không nhìn thấy được người nói lời đó, nhưng lại nhìn thấy một bóng người lúc đang nửa mê nửa tỉnh. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Từ, Dương Quốc Hữu đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu anh, "Chuyện này em không cần lo lắng. Nhiệm vụ của em là cố gắng học tập chăm chỉ, những việc này sẽ có người chuyên nghiệp đến giải quyết. Có anh hai đây sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu." Dương Từ nghe thấy những lời đó có chút cảm động, nhưng anh không thực sự lo lắng cho bản thân, dù sao thì anh cũng có một vũ khí cứu mạng, đó là không gian học tập của anh. Nếu như thật sự gặp phải chuyện không cách nào để tránh né nguy hiểm, cùng lắm thì mạo hiểm bị lộ ra không gian anh cũng có thể sống sót. Bây giờ anh rất nghiêm túc và lo lắng vì điểm cốt truyện của anh hai đang đến. Anh nghi ngờ rằng tất cả những thứ đang nhắm vào anh, thực ra là nhằm vào anh hai của anh. Dù sao thì trong tiểu thuyết "hắn" đã bị đưa đến một trại cải tạo lao động, ngay cả khi họ muốn họ cũng không thể nhắm vào anh được, nhưng... bây giờ thì khác rồi. Dương Từ nhìn anh hai và nói: "Anh ơi, anh có muốn tin tưởng em không? Em có linh cảm rằng tất cả những điều này đều nhằm vào anh. Khi anh đi điều tra, liệu anh có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me