LoveTruyen.Me

Lam Hoc Ba Trong Van Nien Dai Hoan

Chương 47

Ngày hôm sau Dương Gia Hữu kết hôn, mấy đứa nhóc Dương Từ có một nhiệm vụ rất nặng nề. Anh đã bận rộn từ khi thức dậy vào buổi sáng, hầu như không có thời gian để ngồi xuống nghỉ ngơi. Trong lúc đó không dễ gì có thể nghỉ ngơi chút, Dương Từ lại bị Dương Mãn Thương gọi đi theo ông để đi nhận thức mọi người.

Dương Từ phát hiện ra rằng Dương gia có rất nhiều họ hàng, ngoài những người anh em họ thân thiết ra, còn có một vài người họ hàng xa lạ. Dương Từ đi theo sau Dương Mãn Thương ông nói một tên anh liền quên một tên, dù sao thì đi lòng vòng 1 vòng lớn cũng không nhớ nổi một ai.

Thực sự không có gì lạ khi Dương Từ không nghiêm túc, chủ yếu là do trong một ngày mà anh phải gặp nhiều người như vậy, ngay cả Dương Từ không bị bệnh mù mặt cũng muốn mắc bệnh mù mặt luôn rồi. Đặc biệt là những người này còn đều là họ hàng, họ hàng ít nhiều gì cũng giống nhau, trường hợp này thật sự là làm khó cho Dương Từ rồi.

Không đợi Dương Từ khách sáo chào hỏi với những người này, liền tới phần quan trọng nhất của hôn lễ hôm nay, Dương Gia Hữu phải đi đến nhà bí thư chi bộ để đón vợ mới. Dương Từ được Dương Tụng Quốc rủ đi cùng, một trong hai người phụ trách đốt pháo, người còn lại phụ trách rắc kẹo hỷ trên đường. Dương Tụng Quốc mới ở độ tuổi ham chơi quậy phá nên chắc chắn càng thích đốt pháo hơn rắc kẹo cưới. Nói như thế nào thì Dương Từ cũng lớn hơn Dương Tụng Quốc, anh chỉ có thể nhượng bộ Dương Tụng Quốc một chút.

Bởi vì ở đây họ không được phép náo hôn, cũng chính là không có một màn náo nhiệt nhất. Nhiệm vụ chính của Dương Từ bọn họ chính là giúp mang đồ của cô dâu về. Dương Từ rất vui vì điều này, anh không thích cảm giác ồn ào hỗn loạn khi náo hôn. Luôn cảm thấy cái gọi là náo hôn này là buổi vui chơi của đàn ông, bọn họ chỉ là đang tìm lý do chính đáng để giày vò tân nhân thậm chí cả phù dâu mà thôi.

Trước khi xuyên không Dương Từ đã nghe nói về một vụ án náo hôn, khi một cô gái đi làm phù dâu cho người bạn thân của mình, cô đã bị hai phù rể say rượu cưỡng bức lột trần. Để đòi lại công bằng, cô gái đã kiện cả hai ra tòa, nhưng vì cô gái không bị xx, hai phù rể lại nói bản thân họ say rượu vô ý thôi, cuối cùng cả hai bị kết án rất nhẹ và vụ việc còn ồn ào khắp trên mạng.

Cứ tưởng cô gái là nạn nhân sẽ được thông cảm, nhưng thực tế cô gái bị mắng thậm tệ nhất, còn hai thủ phạm dường như đã biến mất tăm vậy. Dù sao thì Dương Từ cũng không hiểu nổi, khi xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống ngày càng tốt đẹp thì con người... dường như ngày càng thờ ơ, khắc khe.

So với Dương Tụng Quốc, người luôn rất hào hứng, Dương Từ không chủ động tiến lên nên cũng không biết anh ấy đã làm trò cười gì khi đón người. Anh rắc một túi kẹo cưới trước cửa nhà bí thư chi bộ, rồi chạy ra sân sau đếm của hồi môn của Vu Hân Tuyết. Của hồi môn của Vu Hân Tuyết bao gồm quà tặng hồi môn của Dương gia, việc tính toán nhiều thứ cùng nhau là một công việc khá vất vả.

Gia đình của Vu Hân Tuyết không ở đây, hầu hết mọi thứ cho hôn lễ của cô đều do Dương gia chuẩn bị. Các cô gái trong thành phố có rất nhiều quy tắc đều không hiểu nhiều, ngoan ngoãn thuận theo tất cả đều làm theo sự sắp xếp của Lưu Tiêm Mai. Tính cách ngoan ngoãn và nghe lời của Vu Hân Tuyết làm mẹ chồng Lưu Tiêm Mai rất thích, cho nên bà càng dụng tâm hơn khi giúp cô ấy mua đồ.

Đồ của Vu Hân Tuyết có rất nhiều, ngoại trừ tam chuyển nhất hưởng do Dương gia chuẩn bị ra, đến cả quần áo và vali dùng cho hôn lễ, còn có hai bình giữ nhiệt màu đỏ, một hộp gỗ chạm khắc hoa, hai bộ quần áo mới và hai đôi giày, một cái chậu rửa mặt, một cái giá để chậu rửa mặt, một cái ống nhổ, hai cái khăn đỏ, hai cái chăn đỏ, hai cái khăn trải giường mới, một cái gương đứng...

Những thứ này đều có màu sắc niên đại, hoặc là đều sáng sủa nền đỏ hoặc là màu trắng phối với hoa mẫu đơn lớn. Trước đây cảm thấy những thứ này có chút mộc mạc, nhưng chúng rất phù hợp cho thời điểm vui mừng như vậy.

Dương Từ nhặt một chiếc gương có vỏ nhựa, mặt sau của gương là hình một con mèo Ba Tư. Anh kiểm tra đồ cẩn thận rồi tìm một chỗ im lặng chờ đợi.

Món quà cưới mà Dương Từ tặng cho anh ba là một bộ ấm trà đơn giản khí chất màu đỏ tươi, thứ mà Dương Từ tặng cho chị dâu ba là một chiếc đèn bàn kiểu cổ điển. Mặc dù Dương Từ có thể mua những thứ ngày càng tinh xảo hơn, nhưng vì hầu hết chúng không phù hợp với phong cách hội họa của thời đại này, cho dù Dương Từ trong lòng muốn mua chúng cũng không dám mua.

Rất nhanh tiếng pháo nổ bên ngoài lại vang lên, Dương Từ biết rằng mình sắp phải rời đi rồi. Anh ra ngoài gọi tất cả mấy đứa nhóc Dương gia ở bên ngoài lại, mỗi người ôm theo đồ như nhau chuẩn bị quay về. Khi Dương Tụng Quốc bước vào đi một vòng, anh ấy như kẻ trộm vậy ôm lấy một cái chậu rửa mặt, anh ấy hoàn toàn không có ý định giúp di chuyển những thứ to lớn đó.

Dương Từ thấy vậy anh liền muốn đi lên đấm cho một phát, Dương Tụng Quốc để ý đến ánh mắt của anh nên đã thay chậu rửa mặt bằng giá đỡ chậu rửa mặt. "Như vậy là được rồi đi? Anh đừng có nhìn chằm chằm em như vậy chứ."

Lúc này, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Dương Gia Hữu ôm Vu Hân Tuyết đến ghế sau của xe đạp, định cứ như vậy mà đẩy Vu Hân Tuyết trở về. Thấy vậy, anh hai của Dương Tụng Quốc hét lên, Dương Từ bọn họ lập tức mang theo đồ đạc đi theo sau, một nhóm người bắt đầu hoành tráng tiến về phía Dương gia.

Dương Từ và Dương Tụng Quốc đi ở phía trước, hai người không ngừng thì thầm to nhỏ nói chuyện, cũng không biết lúc này có chuyện gì hay để mà nói nữa. Hứa Văn Lịch từ xa đã nhìn thấy, ngay khi anh ta chuẩn bị đuổi theo đội quân đông đảo để tham gia cuộc vui, hai cô gái trẻ đã đến bên cạnh anh ta.

Hai cô gái trẻ này là Tô Tình Nhạc, người thích tham gia vào cuộc vui, và Ngưu Hồng Huệ người bạn tốt của Tô Tình Nhạc. Ở nông thôn hiện nay không có trò giải trí nào, thôn nào có người kết hôn thì mọi người ở gần đó đều sẽ kéo đến xem.

Bởi vì Dương gia vẫn luôn rất chăm sóc Tô Tình Nhạc, cho nên hôm nay khi Dương Gia Hữu kết hôn cô cũng đi theo qua đây. Vốn dĩ cô chỉ muốn ké chút hỷ khí thôi, nhưng không ngờ nửa đường lại gặp phải Ngưu Hồng Huệ nên hai người cũng ghé qua để góp náo nhiệt.

Ngưu Hồng Huệ nhìn thấy hôn lễ của Dương gia, trong mắt không khỏi lộ ra một tia ghen tị. Nghĩ đến khi cô ấy gả đến thôn nhỏ trên núi đó, đừng nói đến náo hôn gì vào ngày cưới cô ấy đã bị đánh đập dã man. Người đàn ông đó của cô ấy đã đánh vỡ đầu cô ấy, vào ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô ấy còn phải rửa mặt cho chồng.

Đều nói đã là xã hội mới rồi, không được chiếu theo xã hội cũ chứ đừng nói đến chuyện đàn áp, ức hiếp phụ nữ. Nhưng trên thực tế vẫn còn rất nhiều nơi vẫn sinh hoạt trong xã hội phong kiến. Nghĩ đến đây, Ngưu Hồng Huệ tuyệt vọng, thậm chí nhìn cảnh náo nhiệt trước mặt, cô cũng cảm thấy buồn chán và thê lương.

Tô Tình Nhạc nhìn thấy Dương Từ trong đám đông, trước đây cô không so sánh cũng không phát hiện ra, hóa ra chàng trai Dương Từ lớn lên cũng khá đẹp trai đấy. Cô ấy đưa tay kéo Ngưu Hồng Huệ đang đứng bên cạnh mình, vừa chỉ vào Dương Từ trong đám đông vừa nói: "Chị có thấy người đó không? Đó là đồng chí Dương Từ đấy."

Hôm qua Ngưu Hồng Huệ nói rằng cô ấy rất tò mò về Dương Từ, sau khi Tô Tình Nhạc nhìn thấy Dương Từ đã chỉ cho cô ấy, nhưng Ngưu Hồng Huệ bên cạnh cô ấy không có phản ứng gì, ngược lại tò mò chỉ vào Dương Quốc Hữu và nói: "Người đó là ai vậy?"

Năm đó khi Ngưu Hồng Huệ gả đi xa, Dương Quốc Hữu còn chưa có điều chuyển từ phía trên trở về nữa, cho nên không có gì ngạc nhiên khi cô ấy không biết Dương Quốc Hữu. Tô Tình Nhạc nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ nói với đối phương: "Đó là đội trưởng Dương, anh ấy có đẹp trai không? Khi anh ấy còn trong quân đội, ba ta suýt nữa đã hứa gả ta cho anh ấy đấy. Nhưng bởi vì lúc đó ta không hiểu chuyện, cho rằng mình chưa từng gặp anh ấy nên mới không muốn, cho nên cuối cùng cuộc hôn nhân của ta với anh ấy không thành, đợi đến sau khi gặp mặt trực tiếp, anh ấy không chỉ kết hôn mà vợ còn đang mang thai nữa. Thành thật mà nói, trước đây trong lòng ta vẫn thấy rất đáng tiếc. "

Tô Tình Nhạc đã nhận được một nền giáo dục khác biệt từ khi còn nhỏ, cho nên cô ấy có tính cách nhiệt tình hào phóng. Ở thời đại này với tính cách của cô ấy mà nói, có thể nói là rất phóng khoáng và gan dạ. Nghe vậy, Ngưu Hồng Huệ sững sờ, nghĩ rằng nếu như vợ người ta nghe được chuyện này, người ta sẽ nhào tới xé nát miệng cô thôi.

Mặc dù Ngưu Hồng Huệ cũng nghĩ rằng một người đàn ông như đội trưởng Dương rất hấp dẫn, hơn nữa còn... Nhưng cho dù tính cách bên ngoài của cô ấy có táo bạo và hào phóng đến đâu, cô ấy cũng không thể giống như Tô Tình Nhạc được.

Hứa Văn Lịch đứng cạnh hai người họ, không ngờ lại được nghe một chủ đề nóng hổi như vậy, trong lòng thầm nghĩ cô thật không hổ là cô gái đến từ Hải Thị, tính cách cũng thật phóng khoáng không tầm thường.

Nhưng Hứa Văn Lịch nghĩ rằng Tô Tình Nhạc như thế này cũng không có gì sai cả. Bởi vì so với những người miêng thì nói không thích nhưng sau đó tron lòng lại thầm nhớ mong đến người của người khác, những người như Tô Tình Nhạc mới là những người thực sự không gây rắc rối.

Ngưu Hồng Huệ nói: "Đúng rồi, khi nào thì ngươi rời đi vậy? Mấy ngày nữa ta cũng phải đi rồi, tới lúc đó chúng ta kết bạn cùng đi đi."

Đôi mắt của Tô Tình Nhạc hơi sáng lên khi cô ấy nghe những lời này, "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi. Đúng lúc ta còn cảm thấy hành trình quá xa đây, đến lúc đó ở trên xe lửa sẽ cảm thấy rất buồn chán. Nếu hai chúng ta có thể ngồi chung chuyến tàu, chúng ta có thể làm bạn đồng hành trên đường đi rồi. "

...

Cũng không biết Dương Lăng Húc có phải là cố ý làm người ta chán ghét hay không, theo lý mà nói thì Dương Gia Hữu kết hôn anh ta phải nên về sớm để giúp đỡ, nhưng anh ta lại đợi đến buổi trưa mới mang theo Tô Ấu Đình trở về. Mà vừa trở về, anh ta liền bắt đầu cùng một đám họ hàng tán gẫu, không giống như người của Dương gia, ngược lại càng giống như là khách nhân đang chờ cơm vậy.

So với anh cả Dương Lăng Húc, bởi vì Tô Ấu Đình phải chăm sóc cho con, cô liền càng thêm yên tâm thoải mái mà không làm việc gì cả. Ngay khi quay lại, cô đã tìm một chỗ ngồi, thậm chí còn nhờ Dương Mộng Liên rót nước pha sữa bột cho em bé.

Dương Từ không thể hiểu được việc cô ấy tùy ý ra lệnh cho Dương Mộng Liên, liền để cho Dương Mộng Liên đi đến phòng mới bên kia để ở cùng với chị dâu ba. Đối với những việc Tô Ấu Đình giao, Dương Từ luôn từ chối với lý do rằng bây giờ anh đang rất bận, dù sao thì Dương Từ cũng không có nói dối hiện tại quả thực là anh đang rất bận.

Thấy vậy, Tô Ấu Đình rất tức giận, nhưng cô không muốn con trai mình bị đói nên đã giậm chân và tự mình đi loay hoayt. Chỉ là Tô Ấu Đình không yên tĩnh được lâu, đã làm vỡ bộ ấm trà mà Dương Từ chuẩn bị cho Dương Gia Hữu.

Nói đến đây, Tô Ấu Đình thật biết cách tìm kiếm, bởi vì hôm nay người ra vào đặc biệt hỗn loạn, Dương Từ đã giấu đồ vào tủ từ trước để tránh đồ bị rơi hỏng. Cũng không biết làm thế nào mà Tô Ấu Đình tìm thấy nó, trong nhà có rất nhiều bát và cốc tráng men, nhưng cô ấy vậy mà chỉ tìm thấy bộ ấm trà của Dương Từ.

Điều mà Dương Từ không biết là vợ chồng Dương Lăng Húc hiện tại thực sự rất có tiền, cuộc sống của gia đình cũng ngày càng tốt hơn, Tô Ấu Đình coi thường những chiếc cốc men của Dương gia, luôn cảm thấy rằng nhiều người đã sử dụng những chiếc cốc đó rất không sạch sẽ. Cho nên cô cố tình tìm kiếm không mệt mỏi, cuối cùng tìm thấy một bộ ấm trà rõ ràng là mới.

Hầu hết mọi thứ trong thời đại này đều rất giản dị, rất ít những chiếc cốc vừa hào phóng vừa tinh xảo như vậy, vì vậy Tô Ấu Đình liền không nhịn được mà đem đồ tháo ra, còn đặc biệt chọn một cái đẹp nhất trong số đó để sử dụng, nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ không cẩn thận làm bể mất một cái.

Nhưng nếu nó bị bể thì bể thôi, Tô Ấu Đình là được trọng sinh. Kiếp trước cô được Dương Lăng Húc chiều chuộng hư rồi, khi không vui sẽ chuyên môn nhặt đồ cổ của Dương Lăng Húc và đập nát. Dương Lăng Húc không những không hề tức giận về điều này mà còn luôn khen ngợi cô đã làm rất tốt.

Nhưng cô ấy quên mất một điều, trước đây cô ấy đập đồ của mình, còn bây giờ lại là đập đồ của Dương Từ. Hơn nữa, con người thời đại này rất thật thà chất phác, không phải là thời đại sau này tôn sùng sức mạnh của đồng tiền.

Người đầu tiên phát hiện ra đồ bị hỏng là Lưu Tiêm Mai, người đã quay lại lấy đồ, Lưu Tiêm Mai nhìn thấy điều này đã rất tức giận, cô chỉ vào trán Tô Ấu Đình và mắng: "Ngươi không giúp thì thôi đi, có thể đừng làm phiền thêm nữa không, ngươi không nhìn thấy mọi người bận rộn như thế nào sao? Đây là món quà mà Dương Từ mua đấy, còn chưa đưa nó cho anh ba của hắn xem nữa, ngươi liền giúp hắn đập vỡ một cái sao, ngươi cái người này..."

Tô Ấu Đình nghe vậy bất mãn lẩm bẩm, "Không phải chỉ là một cái cốc sao? Con nhờ chồng của con bồi thường cho mẹ, dù sao nó cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Lưu Tiêm Mai nghe đến đây càng tức giận hơn, "Ngươi bồi thường, ngươi lấy cái gì mà bồi thường?"

Rất nhanh động tĩnh ở đây đã thu hút những người khác của Dương gia. Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, đừng nói là Dương Từ bây giờ chịu không nổi, ngay cả Dương Mãn Thương, người luôn bỏ ngoài tai những chuyện vặt vãnh trong nhà, cũng không khỏi đen mặt trách mắng: "Dương Lăng Húc, ngươi lo mà nhìn vợ ngươi đi, các ngươi không muốn quay lại giúp cũng thôi đi, không cần thiết phải làm lớn chuyện ở ngày vui như vậy."

Vốn Dương Từ rất khó chịu với họ, nhưng khi nghe cha lên tiếng, anh lập tức cáo giả oai hùm mà nói: "Đúng vậy, người biết thì biết chúng ta là người một nhà, người không biết có thể còn cho rằng chúng ta là kẻ thù nữa đấy, Chén trà là quà cưới của anh ba, ta đã tốn rất nhiều công sức mới mua được nó. Chị dâu của ta đúng thật là biết chọn hàng đấy còn chuyên chọn ra hàng đắt mà đập nữa."

Vốn Dương Lăng Húc bị Dương Mãn Thương giáo huấn trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy. Nhưng hắn ta không thể chịu đựng được Dương Từ âm dương quái khí, nghe vậy liền lạnh nhạt nhìn Dương Từ một cái, rõ ràng hắn ta không tin rằng chiếc cốc là một đồ tốt gì, dù sao đó cũng là do Dương Từ đứa em trai vô dụng này mua.

Trong mắt Dương Lăng Húc, Dương Từ bây giờ vẫn đang đi học, người đang đi học làm gì mà có tiền, làm gì có cơ hội để lấy được đồ tốt, nhất định là Dương Từ biết mình bây giờ giàu có nên muốn dùng thứ này để moi tiền đây.

Dương Lăng Húc liếc nhìn Tô Ấu Đình trấn an, sau đó khí phách mà lấy từ trong túi ra tờ 10 nhân dân tệ, rồi vỗ vai Dương Từ, như thể hắn ta đang đuổi những người ăn xin đi vậy "Thế nào, mười tệ đủ chưa?"

Dương Từ thấy thế cười tủm tỉm, không những không lấy mười tệ mà còn để tiền rơi dưới chân. Anh hơi nghiêng người về phía Dương Lăng Húc, nói bằng một giọng khiêu khích và chế nhạo mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: "Mười nhân dân tệ làm sao đủ? Anh giàu như vậy, nói như thế nào thì cũng phải 50 chứ?"

Dương Lăng Húc nghe vậy ánh mắt lạnh đi, theo bản năng muốn đưa tay ra để tóm lấy Dương Từ, nhưng Dương Mãn Thương ở bên đã nghiêm khắc mắng hắn ta "Ồn ào cái gì đấy? Vợ của ngươi mắc sai lầm, ngươi còn muốn đánh em trai của mình sao?"

Thấy động tác của Dương Lăng Húc cứng đờ, khóe miệng Dương Từ hơi rũ xuống ý cười càng sâu hơn. Dương Từ cảm thấy mình rất thích hợp đóng vai phản diện, nụ cười hiện tại của anh chắc chắn rất xấu xa. Chỉ là không đợi anh tiếp tục như vậy, giọng nói của ông nội Dương vang lên sau lưng anh, Dương Từ một giây thay đổi sắc mặt ngẩng đầu lên vẻ mặt ngây thơ và đáng thương.

"Ông nội, ông nội, anh cả thật quá đáng. Chị dâu cả đã đập vỡ quà cưới mà con tặng cho anh ba. Anh cả không những không để chị dâu xin lỗi con, anh ta còn đem dáng vẻ như ông lớn dùng 10 tệ muốn sỉ nhục con. Đó là quà cưới mà con tặng cho anh ba mà, trong đó toàn là một tấm tình nghĩa của con dành cho anh ba, không nghĩ đến... không nghĩ đến ở trước mặt anh cả nó chỉ đáng giá 10 tệ mà thôi,"

Dương Từ nói chuyện có chút nghẹn ngào, vừa hay là anh hai đang đỡ chị dâu hai cũng đi tới. Anh hai nghe vậy không khỏi khẽ nhíu mày, trước đây mỗi khi đại ca cùng em út phát sinh mâu thuẫn, bởi vì em trai không hiểu chuyện, nên anh ta luôn đứng về phía đại ca.

Tuy nhiên, gần đây Dương Từ đã trở nên hiểu chuyện hơn rồi, nhưng Dương Lăng Húc, một người anh lớn, lại ngày càng trở nên không giống dáng vẻ của một người anh lớn. Đặc biệt là sau khi vợ chồng họ ra ở riêng, trong mắt anh cả chỉ có gia đình nhỏ không có đại gia đình nữa rồi.

Dương Quốc Hữu liếc nhìn Dương Lăng Húc, ánh mắt đó có quá nhiều hàm ý, nhìn đến nỗi trong lòng của Dương Lăng Húc thắt lại "Hôm nay là ngày vui của thằng ba, có chuyện gì thì buổi tối chúng ta nói chút chuyện tiếp."

Dương Từ nghe vậy liền biết điểm dừng, anh biết mặc dù anh hai không nói gì nhưng sau chuyện hôm nay, anh hai nhất định là có ý kiến với anh cả. Dù công việc buôn bán của Dương Lăng Húc trong tương lai có tốt đến đâu, chỉ cần Dương Quốc Hữu không chết, hắn ta sẽ không tốt hơn Dương Quốc Hữu được.

Đợi đến khi bữa tiệc náo nhiệt nhất vào buổi trưa kết thúc, Dương Từ và Dương Tụng Quốc cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Hai người mỗi người bưng một bát lớn, liền ngồi xổm ở cổng bắt đầu ăn. Họ là những người trẻ nhất và được yêu thương nhất trong Dương gia, thức ăn trong bát được dành sẵn cho họ từ trước, đó là món ngon nhất và thơm nhất trong nồi.

Trong bát của Dương Từ còn giấu một miếng thịt kho, Dương Tụng Quốc nhìn thấy cảnh này không hài lòng liền muốn gắp miếng thịt: "Thịt kho, sao anh lại có còn em không có?"

Dương Từ nghe vậy há to miệng nuốt xuống, hoàn toàn không để ý tới Dương Tụng Quốc đang kêu ở bên cạnh. Ngay khi họ vừa ăn vừa cãi nhau suýt đánh nhau, Tô Tình Nhạc bất ngờ chạy đến và dùng máy ảnh trên tay chụp một tấm ảnh hai người họ.

Thấy vậy, Dương Từ liền gào thét lên: "Không được, đang ăn cơm mà chụp hình gì chứ? Không được, không được, nhanh để em xem xem, không đẹp phải xóa cho em đó. "

Tô Tình Nhạc nghe vậy liền cười, ngay lập tức giơ cao camera liền bỏ chạy, dáng vẻ như hoàn toàn không muốn Dương Từ cho nhìn thấy vậy. Dương Từ nhìn bóng dáng cô ấy chạy đi thật nhanh, vừa tức giận vừa buồn cười ngồi xuống.

Dương Từ biết rằng Tô Tình Nhạc chụp ảnh vào thời điểm này, có lẽ là vì cô ấy sắp rời đi và muốn chụp ảnh để làm kỷ niệm. Tuy anh không phải là người quá chú trọng, nhưng cô ấy muốn giữ làm kỷ niệm thì phải chụp một bức ảnh đẹp chứ, dù sao cũng coi như là bạn bè sau một thời gian dài quen biết, để lại một bức ảnh kỳ lạ cũng thật sự không nói nên lời.

Tô Tình Nhạc ở ​​bên kia đã tìm thấy Ngưu Hồng Huệ, định đưa cô ấy đến công xã để đi rửa ảnh. Đợi đến khi tất cả các bức ảnh của cô ấy được rửa xong cũng sắp tới lúc cô ấy phải rời đi rồi, không biết tại sao cô ấy đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.

Khi đến thì không có cảm giác gì, lúc trước định rời đi cũng không có buồn. Nhưng... Khi thật sự phải rời đi, cô mới phát hiện mình quen biết rất nhiều người, khi những gương mặt quen thuộc hiện lên trong đầu, cô đột nhiên cảm thấy rất không nỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me