LoveTruyen.Me

Lam Hoc Ba Trong Van Nien Dai Hoan

Tui đăng lại bên này nghen, thấy mn hông tìm được bên kia thì phải

Chương 53

Mặc dù sau đó Ngưu Hồng Huệ đã lấy công chuộc tội nhưng vì cô ấy đã phạm phải tội khác, lần này cô ấy cũng không tránh được bị tống vào tù. Tội của chồng cô ta còn nặng hơn cô ta, không chỉ bị nghi ngờ là tội buôn người mà còn là tội xx v.v., trong trường hợp này, cả hai bọn họ đều phải vào tù. Bất kể cuối cùng họ sẽ bị kết án như thế nào, nếu cả hai cùng vào, ba đứa trẻ sẽ bị bỏ lại một mình không ai chăm sóc cả.

Thôn của họ là thôn ma túy, mặc dù có câu nói luật pháp không dễ xử phạt công chúng, nhưng vì lần này dính líu đến buôn bán ma túy và đặc vụ, nên hầu hết người dân trong thôn đều phải vào tù. Ngoài ra, lòng người ở đây đã bị biến chất rồi, nên Ngưu Hồng Huệ không có cách nào giao những đứa trẻ cho họ. Gia đình mẹ ruột của Ngưu Hồng Huệ cũng không đáng tin cậy, dù sao nếu có thể làm ra chuyện như bán con gái ruột của mình, phỏng chừng cha mẹ cô ta cũng phải đi cải tạo lao động.

Nếu đã không thể gửi con qua đây cũng không thể gửi qua kia, Ngưu Hồng Huệ thực sự không còn lựa chọn nào khác, sau khi trưng cầu ý kiến ​​của một nữ cảnh sát, cô ta dự định đưa ba đứa trẻ vào viện phúc lợi. Huyện thành nơi Dương Từ bọn họ đang ở có một cái, mặc dù nghe nói là môi trường bên trong không tốt lắm, nhưng nó vẫn thoải mái hơn so với cái thôn này.

Ngưu Hồng Huệ đột nhiên xin đến gặp Dương Từ để sau khi cô ta vào tù, Dương Từ thỉnh thoảng có thể đến thăm ba đứa con của cô. Cô ta cũng không cầu xin Dương Từ phải làm bất cứ điều gì cho bọn trẻ, chỉ mong những người trong viện phúc lợi thấy rằng có người quan tâm đến bọn trẻ, sẽ không hành hạ chúng khi không có người mẹ là cô ở bên cạnh.

Dương Từ đỡ Ngưu Hồng Huệ dậy, sau khi nghe lời cầu xin của cô, anh lập tức cau mày và lắc đầu với cô. Không phải anh đột nhiên mất đi tình yêu mà là mối quan hệ của anh với ba đứa trẻ rất phức tạp, một mặt là Dương Từ cứu họ khỏi biển lửa, mặt khác chính Dương Từ là người hủy hoại đi gia đình họ.

Trong mắt nhiều đứa nhỏ, cuộc sống gia đình dù có vất vả đến đâu, chỉ cần có cha mẹ ở bên thì cuộc sống của mấy đứa chính là hạnh phúc rồi. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều cặp vợ chồng ở đời sau dù tan vỡ nhưng vì con cái họ vẫn miễn cưỡng chung sống tiếp với nhau.

Nếu Dương Từ thực sự gánh vác gánh nặng này, nếu ba đứa trẻ có lòng biết ơn còn đỡ, anh sẽ coi đó như là đang làm người tốt việc tốt, sau này thỉnh thoảng đến thăm chúng cũng không thành vấn đề. Nhưng hai người con lớn trong số ba người con của Ngưu Hồng Huệ lại có thái độ thù địch với Dương Từ. Đặc biệt là cô bé lớn nhất, đứa bé suýt giết chết Dương Từ trước đó. Mặc dù Dương Từ biết đối phương không có ý đó, nhưng trong lòng anh vẫn có chút để ý. Ngưu Hồng Huệ có lẽ không biết về điều này, cho nên mới có chuyện đi đến trước mặt Dương Từ cầu xin.

Đứa con thứ hai của Ngưu Hồng Huệ là một cậu bé, trông khoảng năm sáu tuổi. Có lẽ là do trong nhà trọng nam khinh nữ nên hoàn cảnh của cậu bé tốt hơn hai người còn lại một chút, bởi vì khi thằng nhóc nhìn thấy Dương Từ vẫn còn sức lực, vung nắm đấm nhỏ về phía Dương Từ muốn để Dương Từ đền cha mẹ cho nó.

Tình cảm của con người rất ích kỷ và phức tạp, dù biết cha mình là người xấu, mẹ mình cũng đã làm rất nhiều việc ác, nhưng khi cả cha mẹ ruột đều bị bắt vào tù, ba đứa trẻ chắc chắn sẽ oán hận Dương Từ và Dương Quốc Hữu bọn họ. Nếu sau này không gặp nhau còn tốt, chỉ sợ Dương Từ mỗi ngày đều ở trước mặt bọn họ lắc lư, sẽ không ngừng nhắc nhở bọn nhóc chuyện xảy ra trước kia, càng dễ nhớ lại càng làm cho mối hận này càng thêm sâu đậm.

Dương Từ luôn là một người có tính cách rất lương thiện, thích giúp đỡ mọi người, anh có thể vì người lạ chiến đấu với kẻ xấu, anh cũng sẵn sàng quan tâm đến những đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Nhưng... Anh thật sự không thể chấp nhận được, dù biết rõ chúng rất ghét anh, còn phải dành tâm huyết và sức lực để đi chăm sóc chúng.

Sau khi nghe lý do từ chối của Dương Từ, Ngưu Hồng Huệ mới biết được đêm đó vẫn còn chuyện như vậy. Cô ta lập tức nhắm mắt với vẻ mặt đau khổ, Cô ta... thật sự không ngờ đứa con gái ngoan ngoãn nhất nghe lời nhất của mình lại làm chuyện táo tợn liều lĩnh như vậy. Nhưng ngay sau đó Ngưu Hồng Huệ đã hiểu ra, chắc chắn là do cô ta đã đi vắng quá lâu, con gái cô như vậy chắc là bị người ta ép làm việc này.

May mắn là không có gì thực sự xảy ra chuyện gì, may mắn là Dương Từ phước lớn mạng lớn. Nếu không, cho dù cô bé còn quá nhỏ không thể bị kết án, với nhỏ tuổi như vậy đã làm chuyện như vậy, những viện phúc lợi kia có lẽ cũng không dám nhận một đứa trẻ như cô.

Dưới sự bất lực Ngưu Hồng Huệ đã xin lỗi Dương Từ, sau đó đưa đứa trẻ đi tìm sự giúp đỡ từ người khác. Những gì Dương Từ vừa nói rất có lý, cô ta không những không thể gửi chúng về quê mà còn tốt hơn là gửi ba đứa trẻ đi nơi xa. Bằng cách này, họ sẽ không có cơ hội gặp gỡ Dương gia, đồng thời cũng sẽ không ai biết rằng họ có một cặp cha mẹ là tội phạm.

...

Bởi vì nhiệm vụ lần này dính dáng đến rất nhiều người, phỏng chừng cũng có không ít cán bộ địa phương tham gia. Cho nên trước khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, cho dù là Dương Quốc Hữu hay cấp dưới của anh ta, hay Dương Từ thân là một nhân viên ngoài biên chế, không chỉ phải ký một thỏa thuận bảo mật mà còn phải hợp tác làm việc, bọ căn bản không có cách nào rời khỏi đây trong chốc lát.

Sau đó, họ không thể nói sự thật với gia đình mình, ngay cả những người gọi điện về nhà cũng có người chuyên môn phụ trách. Cho dù Dương gia có hỏi cái gì cũng không thể nói được, chỉ có thể nói hiện tại hai anh em họ đều bình an vô sự.

Trong hoàn cảnh như vậy, hai người vẫn luôn không trở về, Dương gia cũng không giải thích rõ ràng được bọn họ đang làm cái gì, rất lâu sau trong thôn cùng trường học đều truyền ra tin đồn. Người ta nói lần này Dương Từ phạm tội đã liên lụy đến Dương Quốc Hữu, cho nên hai anh em họ mới bật vô âm tính trong một thời gian dài như vậy.

Thậm chí còn có một số tin đồn quá đáng hơn, nói rằng họ nhìn thấy Dương Từ ôm chị dâu hai của anh đi đến công xã, nói rằng đứa trẻ trong bụng chị dâu hai Dương Từ là của Dương Từ, khi Dương Quốc Hữu phát hiện trong cơn thịnh nộ đã giết Dương Từ. Vậy nên Dương Từ chết rồi, Dương Quốc Hữu sợ tội nên chạy trốn, cho nên hai anh em mới mất tích như vậy.

Dương gia rất tức giận với những tin đồn này, để ngăn Điền Kiều Kiều nghe thấy những lời nói tục tĩu này, sau đó họ đã không cho Điền Kiều Kiều ra khỏi nhà. Điền Kiều Kiều hoàn toàn không biết điều đó vì mang thai, còn vì không có cách nào ra khỏi nhà nên đã có vài lần ồn ào cãi vã, may mắn là sau này có chị dâu Vu Hân Tuyết sẽ đến ở cùng cô, nỗi ủy khuất không nói nên lời của cô ấy đã tốt hơn.

Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông ở trường, Dương Lăng Húc đưa Tô Ấu Đình và đứa trẻ trở lại. Cái gọi là chuyện tốt không nói ra, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, trong huyện thành đã nghe rất nhiều dị bản về các loại tin đồn về Dương Từ và Dương Quốc Hữu. Khi Dương Lăng Húc đang làm việc trong nhà máy, còn có một số đồng nghiệp đang vòng vo lén lút nghe ngóng nữa.

Mối quan hệ của Dương Lăng Húc và Dương Từ luôn không tốt, trong mắt hắn ta Dương Từ là một kẻ chuyên gây rối, một tên lưu manh không thể lên được mặt bàn. Chỉ cần Dương Từ ở lại Dương gia một ngày, mọi người trong Dương gia đều sẽ không yên ổn. Dương Lăng Húc cảm thấy rằng Dương Từ đã ảnh hưởng đến hắn ta, lần này hắn ta cố ý trở lại để diễu võ dương oai.

Ông bà cha mẹ rất thiên vị Dương Từ, từ nhỏ đến lớn họ luôn chiều chuộng anh, chị cả em gái cũng nuông chiều anh. Trước đó, vì Dương Từ mà đã lật mặt với hắn ta rất nhiều lần. Kết quả thì sao chứ, họ nuông chiều đó chiều chuộng đó thiên vị đó, vậy mà còn nuôi dạy ra một tên tội phạm. Dương Quốc Hữu còn nói rằng hắn ta có thành kiến ​​​​với Dương Từ, bây giờ thì tốt rồi chuyện ồn ào lớn như vậy, Dương Quốc Hữu cũng không thể bảo vệ Dương Từ được nữa rồi.

Dương Lăng Húc chưa bao giờ nghĩ về việc liệu những tin đồn này có thể là giả hay không. Dù sao thì trong tiểu thuyết nguyên chủ bị mưu hại chơi đàn ông, việc vô lý như vậy mà hắn ta còn tin được. Càng huống chi lần này rõ ràng là có người muốn trị Dương Từ, muốn lợi dụng chuyện này để chèn ép Dương Từ và Dương gia, cho nên những tin đồn này được truyền ra một cách có đầu có đuôi, dưới tình huống như vậy, Dương Lăng Húc không hề nghi ngờ gì mà đã tin rồi.

Vì vậy, Dương Lăng Húc vừa bước vào nhà đã cau mày nói: "Cha, mẹ, con đã nói thằng nhóc Dương Từ kia không được rồi mà, nó chỉ là một tên lưu manh không lương thiện mà thôi. Bây giờ thì tốt rồi đi, bởi vì nó gây ra mấy chuyện chết tiệt kia, con ở trong nhà máy không ngẩng đầu lên được kìa."

Không đợi những người còn lại của Dương gia đi ra, Tô Ấu Đình tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, cũng dựa theo lời của Dương Lăng Húc: "Đúng vậy, trước kia con cũng nói rồi, không thể quá chiều chuộng quá nuông chiều, nếu chiều con trai trở nên hư hỏng sẽ xảy ra chuyện thật đấy, không chỉ bản thân hắn vào tù mà cả nhà đều phải gặp họa đấy. Dương Từ đã xấu từ trong xương rồi, dù sau này có thay đổi cũng là do hắn ta đang giả vờ thôi."

Lưu Tiêm Mai đang làm cơm cho con dâu hai, nghe thấy vậy chài cán bột trong tay còn chưa đặt xuống, liền hung hăng xông ra không nói lời nào mà tát vào miệng Tô Ấu Đình.

Thấy vậy, Dương Lăng Húc làm gì dám để Lưu Tiêm Mai động thủ chứ, lập tức tiến lên và ôm Lưu Tiêm Mai khuyên bảo: "Mẹ, Đình Đình nói cũng đúng mà, nhân phẩm của nó chính là có vấn đề. Mẹ không thể luôn thiên vị như vậy được, chính hắn đã làm sai còn không cho nói đến sao?"

Lưu Tiêm Mai dùng hết sức cũng không thể thoát ra, chỉ có thể mang vẻ mặt tức giận nhìn Dương Lăng Húc: "Bọn mày đang nói nhảm cái gì vậy? Bọn mày có biết bọn mày đang nói cái gì không hả? Em trai mày là có nhiệm vụ quan trọng, bọn nó vì để bảo vệ bí mật mới không có cách nào trở về. Như thế nào mà bọn mày có thể nghe những lời đồn đại bên ngoài, mở miệng ngậm miệng đều chửi rủa em trai của mày hả? Bọn mày là muốn tiểu Từ chết phải không, bọn mày là muốn tiểu Từ chết phải không hả..."

Bởi vì hiện tại đã nghỉ lễ rồi, cho nên Dương Mộng Liên cũng đang ở nhà. Ngay khi cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền bỏ sách xuống và chạy ra ngoài. Nhìn thấy Dương Lăng Húc đang ngăn cản Lưu Tiêm Mai, Lưu Tiêm Mai tức giận đến đỏ mặt, cô ấy lập tức lao về phía trước với vẻ mặt giận dữ, "Dương Lăng Húc, Tô Ấu Đình, anh chị lại muốn làm gì đó, không nhìn thấy mẹ đang rất tức giận sao?"

Dương Lăng Húc bị Dương Mộng Liên xô đẩy một trận, lại nghe thấy đối phương gọi thẳng tên mình, hắn ta lập tức đẩy Dương Mộng Liên một cách bất mãn: "Dương Mộng Liên, mày gọi tên ai đó, mày nhìn lại dáng vẻ mày coi, một chút quy tắc cũng không hiểu nữa hả? Tao là anh trai của mày đó, cô ấy là chị dâu của mày đó, mày... "

Không đợi Dương Lăng Húc có thể tiếp tục ra vẻ ta đây, Điền Kiều Kiều người vẫn luôn buồn ngủ kể từ khi cô ấy mang thai, đã bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài. Cô ấy sẽ cảm thấy tồi tệ nếu không ngủ đủ giấc, vừa nghe thấy tiếng ồn đầu cô ấy sẽ ong ong lên. Ngoài ra tính khí của người phụ nữ mang thai có chút kỳ lạ, khoảng thời gian này Dương gia đã chiều chuộng cô lên trời rồi, vì vậy Điền Kiều Kiều vừa tỉnh dậy liền bắt đầu la hét.

"A a! Ồn chết được, ồn chết được aaaaa!"

Lưu Tiêm Mai và Dương Mộng Liên bị dọa sửng sốt, còn cho rằng bên Điền Kiều Kiều đã xảy ra chuyện, hai mẹ con vội vàng chạy về phía phòng thằng hai, đến cả Miên Hoa ở phía trước đi tới cũng bị bỏ qua. Đợi đến khi tiến vào phòng mới nhận ra rằng không có chuyện gì cả, Lưu Tiêm Mai lập tức mang cho Điền Kiều Kiều một cốc nước nóng, để Điền Kiều Kiều người đang gắt ngủ thả lỏng một chút, sau đó đưa tay ra chạm vào bụng của Điền Kiều Kiều.

"Vừa nhìn là biết tính tình lớn rồi, sau này sinh ra còn không lật trời lật đất nữa sao, thôi thôi, dù sao ta cũng sẽ không chăm cho hai vợ chồng ngươi đâu, hai vợ chồng trẻ các ngươi tự tìm cách đi."

Sau khi Điền Kiều Kiều hét lên, tâm trạng của cô ấy ngay lập tức tốt hơn rồi. Thực ra tâm trạng kỳ lạ như vậy của cô ấy nguyên nhân lớn nhất là do Dương Quốc Hữu. Đây là lần đầu tiên Dương Quốc Hữu đi xa lâu như vậy kể từ sau khi hai người kết hôn. Trong lòng cô ấy không khỏi cảm thấy ủy khuất, đương nhiên rồi, phần lớn vẫn là sợ hãi cùng bất an. Bây giờ hiếm khi mới phát tiết được một chút, Điền Kiều Kiều cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, phát tiết như thế này có chút phí cổ họng.

Miên Hoa không biết đã xảy ra chuyện gì, khi nghe thấy tiếng lộn xộn trong sân Dương gia, liền chạy ra ngoài tìm Dương Mãn Thương trở về. Dù rất muốn ra mặt giúp Dương gia nhưng cô là người ngoài khó có thể xen vào được, cách tốt nhất vẫn là để Dương Mãn Thương đến lo liệu.

Kết quả là không tìm thấy Dương Mãn Thương, ngược lại tìm thấy ông nội Dương và bà nội Dương trước nên Miên Hoa đành phải đưa hai người này về trước. Ngay khi Miên Hoa mang theo người quay về, một chiếc xe jeep quân dụng từ từ lái vào thôn.

Miên Hoa bọn họ vừa mới bước vào trong viện, liền nghe thấy Dương Lăng Húc ngồi trong viện nói: "Mẹ, mẹ cũng không thể không để cho người ta nói chứ, cứ phải đợi đến khi mọi chuyện không thể thay đổi được nữa cũng đã muộn rồi. Nếu như những tin đồn kia thật sự là có thật, gia đình chúng ta phải nghĩ cách giả vờ không biết để qua cửa, dù gì thì cũng có người thân đi tù, không chỉ xấu mặt chúng ta mà còn cả những đứa con đứa cháu cũng xấu mặt. Mẹ nói xem mấy đời nhà chúng ta đều là những người tốt, sao lại xuất hiện một tên lưu manh như vậy chứ, ngày nào nó cũng không làm chuyện đàng hoàng gì cả, ngược lại gây ra rất nhiều rắc rối cho gia đình..."

Tiếng nói của Dương Lăng Húc đột ngột dừng lại, bởi vì khi hắn ta ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bà lão, đang cầm một cây gậy và đập nó xuống đầu hắn ta. Nếu như hắn phản ứng không đủ nhanh, chậm một chút, trên đầu nhất định sẽ có thêm một cái lỗ thủng.

Tô Ấu Đình sợ hãi hét lên một tiếng, ôm đứa trẻ trong ngực vội vàng trốn sang một bên: "Này này này! Bà làm cái gì vậy, bà dựa vào cái gì mà đánh người chứ!"

Dương Lăng Húc lúc này triệt để nguội lạnh trong lòng, hắn ta vốn muốn khuyên người nhà đoạn tuyệt quan hệ với tên lưu manh Dương Từ. Chỉ cần ông bà cha mẹ đồng ý đoạn tuyệt quan hệ, sau này hắn nguyện ý chu cấp cho bốn người già dưỡng lão. Nhưng sau cái đánh ác độc vừa rồi của bà lão, Dương Lăng Húc đối với sự thiên vị đến cực điểm của nhà này không chỉ mất đi tình thân mà còn mất đi cả sự kiên nhẫn với gia đình cực kỳ lập dị này.

Thấy Dương Lăng Húc còn dám cướp lấy gậy, bà lão vung cây gậy trong tay càng lúc càng mạnh. Bất luận trong lúc này nghe được cái gì, bà lão cũng không có phản ứng quá lớn, bởi vì bà tin tưởng Dương Từ và Dương Quốc Hữu, cho nên bà biết tất cả tin đồn bên ngoài đều là giả cả. Nhưng bà không thể chịu đựng được rằng Dương Lăng Húc cũng nói điều tương tự như vậy, theo lý mà nói Dương Lăng Húc và Dương Từ cũng không có thù hận sâu sắc, nhưng từng lời nói của Dương Lăng Húc rất cay nghiệt, đây là ước gì em trai mình đi ngồi tù mà.

"Dương Lăng Húc thằng ranh con này, ta đánh chết ngươi cái tên không bớt lo này, Dương gia của chúng ta đúng thực sự nợ mày mà."

Dương Lăng Húc bị bà lão đuổi chạy khắp sân, từ khi kiếm được một ít tiền, hắn ta luôn luôn cảm thấy bản thân ghê gớm cực kỳ, luôn cảm thấy bản thân mình không giống với trước đây. Lúc này khi nhìn thấy bà lão vẫn đuổi theo đánh hắn như vậy, trong lúc nhất thời hắn thật muốn cầm lấy cây gậy chống của bà lão, quay ngược lại cho bà lão lơ mơ này một gậy.

Nhưng hắn chỉ dám nghĩ thôi, trên thực tế hắn còn bị bà lão đuổi đánh, trong lúc đó bị bà gõ vào sống lưng, nhất thời đau đớn bắt đầu nói không suy nghĩ: "Bà nội, bà cũng quá thiên vị rồi, rõ ràng là Dương Từ phạm pháp trước, cháu cũng chỉ nói nó vài câu mà thôi, bà vậy mà còn ra tay đánh cháu?"

Miên Hoa không nhịn được nói: "Anh nói nhảm gì vậy? Dương Từ không thể nào phạm pháp được, những lời đó rõ ràng đều là giả cả, là có người đang cố tình tung tin đồn. Thân là anh cả của Dương Từ, khi anh phát hiện ra rằng em trai mình đã bị tung tin đồn thổi, phản ứng đầu tiên của anh không phải là giúp anh ấy làm rõ nó thì cũng thôi đi, anh còn ở nhà bỏ đá xuống giếng nữa, anh không cảm thấy bản thân anh rất ghê tởm sao? "

Tô Ấu Đình khi nghe thấy điều này lập tức không vui nhìn sang, thấy rằng đó là Tiết Miên Hoa người đã được Dương Từ cứu trước đó, cô không thể không tức giận âm dương quái khí nói: "Chuyện của gia đình bọn ta, ngươi là người ngoài có tư cách gì mà xía mỏ vô hả? Ngươi thật tâm thật ý bênh vực Dương Từ, không biết còn tưởng rằng các ngươi có một chân với nhau đấy?"

Miên Hoa nhất thời tức giận đỏ hết cả mặt, cô chẳng qua chỉ là nói một câu công đạo mà thôi, không ngờ đối phương lại cố ý xuyên tạc thành như vậy, vậy mà còn dùng thanh danh của cô để bịt miệng cô ấy. Miên Hoa chưa kịp nói gì thì đã bị ông nội Dương đẩy ra khỏi Dương gia.

Ông nội Dương vỗ vai cô: "Đứa trẻ ngoan, đừng tham dự vào loại chuyện này." Ở đây người Dương gia nhiều như vậy, cũng không cần một cô gái nhỏ như cô vì để bảo vệ Dương Từ mà bồi theo cả bản thân mình.

Nhìn Miên Hoa rời đi, Tô Ấu Đình không khỏi bĩu môi: "Người ta đều nói không có khói mà không có lửa, nếu Dương Từ thật sự không phạm pháp, tại sao một chút tin tức cũng không có chứ? Mấy người nói Dương Từ đang làm nhiệm vụ gì chứ? Nó là một học sinh cấp hai, còn chưa có tốt nghiệp nữa, nó có thể đi theo làm nhiệm vụ gì chứ?"

Khi Lưu Tiêm Mai từ phòng đứa hai đi ra, vừa đúng lúc nghe thấy câu này của Tô Ấu Đình, không đợi bà xắn tay áo lên xé miệng Tô Ấu Đình, một giọng nói vang lên ở ngoài cửa: "Ai phạm luật vậy?"

Dương Từ vừa nói vừa bước vào sân, Dương Mãn Thương và anh cả Tô đi theo phía sau anh, đều một mặt khó hiểu mà nhìn vào người trong sân Dương gia, không hiểu là đang làm ầm ĩ cái gì. Khi Dương Từ ngồi trên xe đi vào thôn, tình cờ gặp Dương Mãn Thương đang trở về thôn, vì nói chuyện với Dương Mãn Thương nên nán lại một chút, không ngờ vừa về đến nhà liền nghe thấy có người nói xấu mình.

Khi Dương Lăng Húc nhìn thấy Dương Từ, phản ứng đầu tiên của hắn ta là muốn nói, ngươi còn có mặt mũi dám quay trở lại sao? Kết quả, lời còn chưa nói đến miệng, đã thấy Dương Mãn Thương sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm. Thấy vậy, trong lòng của Dương Lăng Húc đập lỡ một nhịp, vừa định mở miệng giải thích điều gì đó với Dương Mãn Thương, liền nghe thấy ông nội Dương ngữ khí không tốt nói: "Nếu ngươi đã coi thường Dương Từ như vậy, vậy hôm nay ta ở đây làm chủ cho các ngươi, để hai anh em ngươi cắt đứt quan hệ từ đây đi."

Chỉ là nghe thấy một vài tin đồn thổi, Dương Lăng Húc đã quay lại háo hức muốn cắt đứt quan hệ với Dương Từ. Nếu sau này Dương Từ thực sự xảy ra chuyện, còn không biết đối phương sẽ chà đạp Dương Từ như thế nào nữa. Nếu hắn đã lo lắng rằng sau này Dương Từ sẽ liên lụy đến hắn ta, vậy sau này Dương Từ có tiền đồ rồi chúng nó cũng đừng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi, dù sao thì trên đời này không có chuyện tốt gì chỉ có lợi mà không mạo hiểm.

Dương Mãn Thương nghe được lời này thì sửng sốt, tuy rằng ông không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cha ông chưa bao giờ nói lời thừa thải, nếu ông lão đã mở miệng nói như vậy rồi, có nghĩa là ông lão đã hạ quyết tâm, ngay cả bà lão cũng khuyên không được.

Dương Lăng Húc lẽ ra phải rất vui khi nghe thất điều này. Mặc dù hắn ta không thể khiến cả gia đình cắt đứt quan hệ với Dương Từ, nhưng việc hắn ta phủ sạch quan hệ với Dương Từ cũng không tệ. Ít nhất sau này hắn và Tô Ấu Đình kiếm được nhiều tiền, Dương Từ sẽ không thể dùng thân phận là em trai mà tống tiền rồi. Nhưng anh nhìn Dương Mãn Thương nghiêm túc, Lưu Tiêm Mai vẻ mặt thất vọng, Dương Từ thờ ơ và người đàn ông xa lạ kia, không biết vì sao anh lại có dự cảm không lành.

"Cái kia. . . Ông nội, ta không phải là nhất quyết muốn đoạn tuyệt quan hệ, còn không phải là Dương Từ bọn họ đã đi lâu như vậy, bọn họ làm cái gì cũng không nói, cho nên ta mới tin những lời đồn đãi kia. . . "

Dương Từ đã đi đến trước mặt Lưu Tiêm Mai. Lưu Tiêm Mai đang kiểm tra xem anh có bị thương hay không, Dương Từ nghe thấy Dương Lăng Húc nói giả vờ buồn và nói: "Ta luôn biết rằng anh cả không thích ta, trước đây khi ta bị Vương trí thức bọn họ hãm hại, anh cả cũng không tin ta còn muốn giáo huấn ta trước mặt mọi người. Ta không ngờ bây giờ chỉ là đi ra ngoài một khoảng thời gian, còn là đi cùng với anh hai người đáng tin nhất, không ngờ đến chỉ có một chút tin đồn nhỏ mà thôi, anh cả đã muốn đoạn tuyệt với em ngay lúc này."

Anh cả Tô không rõ tình huống của Dương gia, cũng không biết rõ Dương Từ là một người rất "trà xanh". Lúc này khi nghe được những lời nói ủy khuất của Dương Từ, anh ấy không khỏi nhíu mày, nhìn Dương Lăng Húc với ánh mắt không mấy thiện cảm. Bởi vì mối quan hệ giữa Tô Tình Nhạc và Dương Từ vốn dĩ rất tốt, hiện tại hai người lại thêm một tầng ân cứu mạng, Tô Tình Nhạc ở trước mặt anh cả Tô đã nói rất nhiều điều tốt đẹp về Dương Từ, cho nên trong mắt anh cả Tô, Dương Từ là một người rất tốt. Có thể để một đứa trẻ "chân thành", "tốt bụng", "dũng cảm" và "chính trực" như Dương Từ, trong phút chốc ủy khuất thành dáng vẻ này, có thể thấy anh trai của Dương Từ quá đáng đến mức nào.

Vốn dĩ nhiệm vụ của anh cả Tô là đưa Dương Từ an toàn trở về Dương gia, nhân tiện cảm ơn ân tình của Dương gia, sau đó là không có chuyện của anh ấy nữa. Nhưng anh ấy không ngờ lại trùng hợp như vậy, tình cờ gặp phải Dương Lăng Húc đang bắt nạt Dương Từ, anh cả Tô nhớ đến Dương Từ đối tốt với Tô Tình Nhạc, anh ấy căn bản không muốn để Dương Từ phải chịu thiệt thòi nên định ngồi xuống hỗ trợ Dương Từ.

Mặc dù Dương Từ không phải là một quân nhân, nhưng do đóng góp to lớn và biểu hiện xuất sắc trong nhiệm vụ. Đợi đến khi sự việc được giải quyết hoàn toàn, Dương Từ không chỉ được tuyên dương khen thưởng mà còn được đăng báo cùng nhau. Dương Từ còn rất trẻ đã có năng lực như vậy, sau này có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Anh trai này của Dương Từ thoạt nhìn không tốt, cái gì cũng không biết mà đã kết luận rằng em trai mình phạm pháp, không bằng nhân cơ hội này trực tiếp cắt đứt quan hệ luôn đi, để tránh sau này Dương Từ thăng quan tiến chức, người anh trai như này lại nhô đầu ra kéo chân sau.

Ông nội Dương nói muốn cắt đứt quan hệ thì thật sự cắt đứt, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi mà thôi, Dương gia đã gọi bí thư thôn và các trưởng bối Dương gia đến. Sau đó, chỉ cần viết đơn đoạn tuyệt quan hệ, ấn dấu tay, thì hai người bọn họ liền thật sự không có quan hệ gì nữa rồi.

Thấy vậy, Dương Mộng Liên cũng muốn cắt đứt quan hệ, cô ấy muốn đoạn tuyệt với Dương Lăng Húc. Để tránh khỏi việc hắn ta không có dáng vẻ anh cả, còn luôn lấy thân phận anh cả bắt nạt cô. Anh cả từ nhỏ đã không thân thiết với cô, có thứ gì tốt đẹp gì trước giờ cũng không cho cô.

Trước đây cuộc sống của Dương gia không được tốt như bây giờ, cô đang tuổi ăn tuổi lớn không khỏi có chút tham ăn, nhưng người anh cả này có món ngon gì cũng chỉ cho chị dâu cả ăn, trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy một lần. Có một lần cô ấy mặt dày chủ động xin anh trai mình, anh cả của cô ấy còn ở trước mặt Tô Ấu Đình nói cô là quỷ ham ăn, vì chuyện này Tô Ấu Đình đã chế giễu cô ấy trong một thời gian dài.

Đáng tiếc lúc này tâm trạng của mọi người đều rất nghiêm túc, dáng vẻ ai cũng đều rất cổ quái. Dương Mộng Liên có chút sợ hãi không dám nói, chỉ có thể tủi thân co người sang một bên, nhìn Dương Từ đang viết thư đoạn tuyệt quan hệ đầy ghen tị.

Dương Từ rất quyết đoán mà ký chữ ký và dấu vân tay, hoàn toàn khác với vẻ mặt ủy khuất vừa rồi. So với sự quyết đoán phóng khoáng của Dương Từ, Dương Lăng Húc ở bên kia có chút do dự. Bởi vì vừa nhìn thấy xe jeep quân dụng ở bên ngoài, nhìn thấy trong xe chất đống rất nhiều đồ tốt, hắn luôn cảm thấy mình tựa hồ bị lời đồn đại lừa gạt rồi.

Nhưng không đợt hắn có thể tiếp tục do dự, ông nội Dương đã lên tiếng. "Sao đây, ngươi còn đợi gì nữa hả? Không có lý nào mà khi ngươi sợ bị liên lụy, liền có thể ồn ào muốn cắt đứt quan hệ. Bây giờ thấy Dương Từ không chỉ an toàn mà còn có có tiền đồ hơn ngươi, ngươi liền muốn trườn mặt ra không nhận sao?"

Dương Lăng Húc nghe vậy sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, không nghĩ tới ông nội lại đem suy nghĩ của mình xé toạc ra nói trước mặt mọi người, nhất thời tức giận không chịu nổi.

"Ông nội, con biết ông không thích con, nhưng ông không thể nói như vậy được, con sao có thể là loại người như vậy được chứ?"

Ông nội Dương lạnh lùng nhìn hắn nói: "Dương Lăng Húc, đừng nói nhảm nữa. Ngươi là ta nhìn lớn lên đó, ngươi là người như thế nào ta còn biết rõ hơn cha ngươi đấy."

Không đợi Dương Lăng Húc có thể tiếp tục nói những điều vô nghĩa, Dương Mãn Thương người đã biết chuyện đã xảy ra, đã đi đến và không chút lưu tình mà đá vào người hắn ta một cái. Lúc này Dương Lăng Húc nhất thời không dám nói gì nữa, nhanh chóng ký tên mình vào đơn đoạn tuyệt quan hệ.

Sau khi ký tên, có lẽ hắn ta cảm thấy quá mất mặt, Dương Lăng Húc không khỏi nghiến răng nói: "Thư đoạn tuyệt quan hệ đã viết rồi, Dương Từ ta hy vọng ngươi sẽ không hối hận."

Dương Từ gật đầu chiếu lệ: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu." Sau đó lôi kéo Dương Tụng Quốc đi chuyển đồ, lần này Tô gia tặng rất nhiều đồ tốt, những thứ này đều là anh cùng anh hai dùng mạng sống để mua về đấy, cho nên khi chuyển đồ cũng không khách khí chút nào.

Tô Ấu Đình nhìn mấy cái hộp đồ vật, nụ cười trên mặt co giật một hồi. Bởi vì cô không chỉ nhìn thấy quạt điện, còn... còn nhìn thấy TV, mặc dù chỉ là một cái TV nhỏ đen trắng, nhưng ở thời đại này rất hiếm thấy.

Trước đây cô ta muốn mua một cái TV, nhưng tiếc là bây giờ TV không chỉ giới hạn số lượng mua, vé TV cũng rất khó có được, có khi dù có lợi có vé tốt cũng phải có quan hệ với nhân viên bán hàng mới mua được. Vốn tưởng rằng gia đình họ bây giờ có tiền rồi, cuộc sống sau này sẽ khá giả hơn Dương gia, nhưng bây giờ xem ra không nhất định là như vậy rồi.

Dương Tụng Quốc vừa giúp đỡ chuyển đồ đạc, vừa lẩm bẩm với Dương Từ: "Anh à, trong thời gian anh không có ở đây, có người đang cố tình âm mưu chống lại anh. Em đã cùng A Văn kiểm tra rất lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra đầu mối, tối nay chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ họp đi. "

Dương Từ nghe vậy đáp lại một tiếng, nhưng không cảm thấy tức giận lắm. Ngày hôm nay anh đã có thể cắt đứt quan hệ với Dương Lăng Húc, thật lòng mà nói, anh vẫn phải cảm ơn những tin đồn này, nếu không anh sẽ không dễ dàng cắt đứt quan hệ với Dương Lăng Húc được.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me