Lam Hoc Ba Trong Van Nien Dai Hoan
Chương 67 Một vài cậu bé chưa kịp phản ứng đã bị giáo viên này mắng đột nhiên hồi thần lại, họ bị thằng nhãi này chơi chiêu rồi. Thằng nhóc bị Dương Từ đánh gãy răng kia đã tức giận đến mức hoàn toàn phớt lờ việc giáo viên vừa bước vào và muốn đánh Dương Từ.
Dương Từ làm sao có thể ngoan ngoãn để cho hắn đánh chứ, thấy vậy lập tức đứng dậy chạy tới bên người giáo viên vừa chạy còn không quên lộ vẻ sợ hãi mà nói: "Thầy ơi, thầy cứu con với, cứu con, con không muốn bị họ đánh chết đâu!"
Dương Từ lớn lên đẹp trai, trắng trẻo, sạch sẽ, cao gầy, anh là kiểu người chỉ cần nhìn là có thể khiến người ta thích. Ngoài ra theo giáo viên thấy, anh quả thực là đang bị bắt nạt, người giáo viên thấy vậy vô thức để Dương Từ ở sau lưng bảo vệ. Nhìn thấy nam sinh đang đuổi theo Dương Từ còn muốn đấm mình, hắn ta trông như muốn đánh luôn cả giáo viên vậy, thầy giáo liền giơ chân đá hắn ta ngã.
Người giáo viên tức giận nói: "Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy sao? Ngươi bị điếc rồi sao?"
Thấy vậy những nam sinh khác không khỏi hai mặt nhìn nhau: "Cái kia. . . thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi. Bọn con không đánh nó, là nó đánh bọn con trước."
"Đúng đúng đúng vậy, là nó động tay trước, còn đánh rụng cả răng bạn học con nữa. Thầy xem răng của nó nè, chính là bị thằng nhóc đó đánh đó."
Dương Từ nghe vậy lập tức đáng thương nhìn thầy giáo, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy sợ hãi: "Thầy ơi, con không có, con không có..."
Nói rồi anh làm dáng vẻ tựa hồ như rất sợ bọn họ vậy, không khỏi yếu đuối, đáng thương, lại bất lực túm lấy áo của thầy giáo, dáng vẻ này trong mắt người thầy ngay thẳng chính trực, đó chính là Dương Từ đã bị những học sinh hư này bắt nạt thê thảm rồi. Ngay cả khi Dương Từ không có bất kỳ vết thương nào trên người, nhưng về mặt tinh thần chắc chắn cũng đã sụp đổ rồi.
Người giáo viên nghe vậy cười lạnh một tiếng, chỉ vào Dương Từ đang nấp sau lưng mình, rồi chỉ vào đám nam sinh: "Các ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao, một mình hắn có thể đánh lại các ngươi sao? Hơn nữa người ta vừa nhìn liền biết là một học sinh ngoan, không giống mấy người lưu manh, vừa nhìn liền biết không phải học sinh ngoan gì."
Nam sinh bị đá ngã xuống đất kia suýt chút nữa bị tức phát điên, hắn ta không nhịn được rống to: "Thật sự là hắn ra tay trước, thầy giáo thầy không thể bị bộ dáng của hắn lừa gạt được!"
"Đúng đó, đúng đó, thầy ơi, thầy không thể chỉ vì nó lớn lên đẹp trai mà thiên vị nó như vậy được!"
"Bọn con thực sự không có đánh nó, bọn con chỉ là dọa nạt nó thôi, không nghĩ tới nó liền động tay rồi."
Đáng tiếc là bất kể họ nói gì, giáo viên chính là không tin những gì họ nói mà ngược lại cẩn thận bảo vệ Dương Từ rồi bước ra ngoài. Vừa vặn động tĩnh nơi này có chút lớn, bọn họ vừa đi ra liền hấp dẫn rất nhiều người tới.
Giáo viên bảo vệ Dương Từ đến từ trường cấp ba này, cũng giống như nữ giáo viên trước đó. Sau khi đối phương tìm thấy giáo viên trường trung học cơ sở của Dương Từ, lại gọi từng nam sinh đó ra, mới nói rõ chuyện gì đã xảy ra trong nhà vệ sinh.
Một số nam sinh bị gọi tên vẫn không khuất phục, một số người nóng máu còn muốn đánh nhau, thậm chí có người còn đánh trúng một người giáo viên. Cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa cảm thấy mình sai, cứ nhìn chằm chằm vào Dương Từ và chửi bới không ngừng.
Vào tuổi này là thời điểm thành lập tam quan, họ hoàn toàn không nghĩ đến việc tung tin đồn thất thiệt về người khác và ác ý vu khống cô gái đó là có gì quá đáng, đôi khi lời nói của con người còn tổn thương người khác hơn cả gươm đao. Lời nói nhất thời của họ thỏa mãn sở thích xấu xa của chính họ, nói không chừng có thể gây ra tác hại không thể vãn hồi được cho người khác.
Các giáo viên đang ngồi ở đây đã rất tức giận về điều này, theo bọn họ thấy, trường học là nơi để học tập, nhất là bây giờ đang là kỳ thi tuyển sinh cấp ba, họ lại dám không kiêng nể gì cả như vậy. Nếu bây giờ không phải là kỳ thi tuyển sinh cấp ba thì sao đây, nếu là trường học trong chính công xã của họ thì sao đây, chẳng phải tất cả bọn họ đều muốn lên trời rồi sao? Học sinh như vậy nếu không được giáo dục tử tế, dù lớn lên cũng sẽ là cặn bã, ông ấy cảm thấy loại chuyện này không thể nhân nhượng được, nhất định phải xử lý để làm gương.
Ban đầu, một số nam sinh còn muốn ngụy biện, nhưng vì trước đó họ vừa mắc lỗi, mà người báo cáo bọn họ lại chính là Dương Từ. Khi nữ giáo viên trước đó nhìn thấy họ, bà ấy liền biết rằng là họ cố ý trả thù Dương Từ, vì vậy bà ấy ngay lập tức nhìn họ một cách nghiêm khắc.
"Sao lại là mấy người các ngươi? Các ngươi là tình huống gì đây? Trước đó bắt nạt bạn học thì thôi đi, sao đây, bây giờ lại muốn diễn một màn trả thùsao?"
Lời nói của nữ giáo viên vô cùng châm chọc, khiến cho giáo viên chủ nhiệm của mấy tên nam sinh mới chạy tới mặt đỏ tía tai. Bởi vì trước đó không lâu, ông ta còn bảo đảm với các giám thị ở đây rằng học sinh của ông ta sẽ không bao giờ gây chuyện nữa. Kết quả là chỉ trong vòng vài phút, mấy người bọn họ lại gây sự nữa.
Những học sinh này thực sự là những học sinh có vấn đề trong trường học của họ. Chúng thường xuyên bắt nạt các học sinh cùng trường, có khi là cả các nữ sinh cùng trường. Trước đây ông ta đã từng rất đau đầu vì chúng, nhưng ông ta không thể làm gì với chúng. Nhưng lần này ông thật sự không nghĩ tới, bọn họ ở địa bàn của người khác còn có thể bá đạo như vậy, tất cả đều là bản lĩnh không lớn nhưng gan lại khá lớn đấy. May mà mọi thứ vẫn chưa có biến thành thảm họa, nếu họ thực sự đánh Dương Từ rồi. Chưa nói đến người công xã Dương Từ sẽ nói gì, ngay cả giáo viên ở đây cũng sẽ không buông tha cho họ.
Ảnh hưởng của chuyện này rất tệ, hơn nữa hành vi trước đó của họ không thỏa đáng, làm cho không có một giáo viên nào có mặt ở đây sẵn sàng giúp đỡ, cho nên khi người của Phòng giáo dục nghe tin đến đây, họ gần như không nói một lời mà đã hủy bỏ tư cách dự thi của họ. Học sinh như vậy cho dù thi đậu cấp ba rồi, đó cũng sẽ là một tai họa cho trường cấp ba đó. Mà kỳ thi không chỉ thi ra thành tích, mà nhân phẩm của một người cũng rất quan trọng.
Mặc dù có vẻ như là Dương Từ đã cố tình hãm hại họ, nhưng trên thực tế nếu Dương Từ không giỏi đánh nhau, thì Dương Từ đã bị họ đánh gục rồi. Hơn nữa những học sinh này rõ ràng là rất xấu xa, nếu hôm nay thay bằng học sinh khác thì không biết sẽ ra sao nên Dương Từ cũng không cảm thấy áy náy chút nào. Tuổi của bọn họ cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng không phải là những đứa trẻ vô tri, mấy người họ phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Dương Từ không quan tâm lắm đến tình tiết nhỏ này. Rời khỏi sân vận động anh đã quên nó rồi, đến cả áo của anh cũng quên luôn. Mãi cho đến một ngày trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba chính thức, cô gái mà anh đã giúp đỡ mới đỏ bừng mặt đến để trả lại áo của anh.
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh cấp ba kéo dài hai ngày, hơn nữa học sinh ở các công xã lớn rất nhiều, hai ngày chạy tới chạy lui không chỉ vất vả mà còn dễ xảy ra trục trặc giữa chừng. Cho nên các công xã ở xa hơn sẽ chọn vào huyện thành trước một ngày, sau đó ở nhà tiếp khách trong huyện.
Hai trường trung học cơ sở của Dương Từ và cô gái đó tình cờ sống trong cùng một khu vực. Khi Dương Từ bọn họ đến vào buổi trưa, các bạn học cùng lớp của cô gái đã nhìn thấy anh. Vì vậy sau khi cô gái biết chuyện, cô đã kéo người bạn cùng lớp đó đến để trả lại đồ cho anh.
Dương Từ nghĩ đến mình đã đắc tội với những nam sinh đó, lo lắng cô gái trước mặt sẽ bị mình làm liên lụy, nhất thời không nhịn được nhắc nhở đối phương: "Mấy nam sinh trước đó không dễ đụng tới, lúc thi thể dục ta đã kết thù với họ, sợ là sau này họ sẽ vì chuyện này mà giận cá chém thớt sang người cô, sau này ở trong công xã cô nên cẩn thận chút."
Cô gái nghe thấy vậy khẽ cuối đầu, một lúc lâu sau cô ấy mới thì thầm: "Ta ... ta không sao. Nói đến thì cũng là vì ta mà ngươi mới kết thù với họ, ta thực sự xin lỗi ngươi, cũng... cũng không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào, chỉ có thể ở đây nói một tiếng cảm ơn ngươi."
Dương Từ vội vàng xua tay: "Không sao, không sao, ta chính là người như vậy đấy, ta khá thích hành hiệp trượng nghĩa, cho nên cô không cần để trong lòng đâu. Được rồi, cô vẫn là mau trở về đi, ngày mai là phải thi tuyển sinh rồi, cô cố gắng lên nhé!" Cô gái lại cám ơn anh một tiếng, lúc này mới chạy đi. Cô gái vừa đi không bao lâu, lại có một người khác đột nhiên tới cửa. Người lần này là một người không ngờ tới, vậy mà lại là dì út Lưu Tiêm Diễm đã lâu không gặp của anh?
Lưu Tiêm Diễm trông gầy đi rất nhiều, dưới đôi mắt còn có quầng thâm, trông cả người bà rất bơ phờ. Xem ra sáu tháng qua, cuộc sống của đối phương tựa hồ cũng không tốt lắm, nếu không thần sắc cả người cũng sẽ không tệ như vậy.
Ngay khi Dương Từ nhìn thấy Lưu Tiêm Diễm tìm đến đây, liền đoán được nhất định là có liên quan đến Trương Khâu Truyền, nhưng anh sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, ở thời điểm mấu chốt này anh không muốn nói chuyện với bà ta. Tuy nhiên, không đợi Dương Từ giả vờ như không nhìn thấy bà ta, Lưu Tiêm Diễm đã vội vội vàng vàng dừng lại trước mặt anh: "Ôi chao, đây không phải là Dương Từ sao? Sao ngươi lại ở đây?"
Nhìn thấy sự không kiên nhẫn trên khuôn mặt của Dương Từ, bà ta lập tức tự hỏi tự trả lời: "Ồ, đúng rồi, các ngươi sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?"
Dương Từ trợn tròn mắt trong lòng, vừa liếc mắt về phía không xa đó một vòng vừa thờ ơ nói: "Đúng vậy, con phải thi tuyển sinh rồi, còn phải trở về ôn tập nữa, không thể cùng dì út nói chuyện phiếm rồi."
Lưu Tiêm Diễm nghe vậy khẽ sững người một chút, chắc là không nghĩ đến Dương Từ sẽ không khách khí như vậy, có chút tức giận tiến lên phía trước và kéo lấy Dương Từ. Thấy một học sinh bên cạnh nhìn về phía này, bà ta chỉ có thể nén giận, trên mặt cười nói: "Ôi chao, ôi chao, thi vào cấp ba là chuyện trọng đại. Các ngươi nhiều người ở cùng nhau như vậy, chắc chắn là không rộng rãi và thoải mái như nhà của ta rồi. Hay là thế này đi, bây giờ ta đến gặp giáo viên của ngươi, để mấy ngày thi tuyển sinh này ngươi ở lại nhà của ta, như vậy không chỉ tiết kiệm được nhiều tiền, ở lại nhà của ta ngươi cũng có thể yên tâm ôn tập."
Lưu Tiêm Diễm nói cũng không quan tâm đến Dương Từ có đồng ý hay không, bà ta đã kéo Dương Từ đến tìm giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ. Tình cờ là hai người họ không đi xa đã đụng phải giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ, vì vậy Lưu Tiêm Diễm đã nói lại lần nữa dự định của bà ta.
Giáo viên chủ nhiệm chưa từng gặp qua Lưu Tiêm Diễm, nghe vậy ông ấy vô thức liếc nhìn Dương Từ một cái. Theo giáo viên chủ nhiệm thấy, có một nơi để ở thực sự là thoải mái hơn so với việc chen chúc trong nhà tiếp khách. Dù sao thì bọn họ đều là một đám nhóc chen chúc vào một căn phòng, mùa hè không chỉ nóng mà còn rất ồn ào. Đặc biệt những học sinh có thành tích tốt như Dương Từ ít nhiều cũng được ưu ái ở một khía cạnh nào đó. Trước khi họ đến tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lãnh đạo trường của họ đã đề cập đến điều này với ông ấy.
Tuy nhiên không đợi giáo viên chủ nhiệm mở miệng nói gì thì đã thấy Dương Từ khẽ lắc đầu với mình, thầy chủ nhiệm thấy vậy lập tức lạnh mặt nói: "Không được, không được, phòng bây giờ đều đã được sắp xếp ổn hết rồi, mà bà cứ như vậy dẫn người đi, lỡ như xảy ra chuyện gì đều là ta chịu trách nhiệm."
Lưu Tiêm Diễm: "Nhưng mà, ta là dì út của nó mà, ta sẽ không hại nó." Thầy chủ nhiệm vẫn là lắc đầu, "Ta không có quan tâm bà là ai, có là mẹ của nó tới, muốn mang người đi cũng không được."
Thái độ của giáo viên chủ nhiệm rất mạnh mẽ, nói xong ông ấy kéo Dương Từ đi, hoàn toàn không cho Lưu Tiêm Diễm có cơ hội ồn ào quậy phá. Khi Dương Từ bị giáo viên chủ nhiệm mang đi, anh không thể không giơ ngón tay cái lên trong lòng.
Lưu Tiêm Diễm thấy vậy lại không thể tiếp tục đi cứng rắn cướp về được, lại thêm bên cạnh còn có phụ huynh đi cùng dự kỳ thi, nếu bà ta mặt dày gây rắc rối ở đây, không cần Dương Từ nói gì bà ta đều sẽ bị đánh, Lưu Tiêm Diễm không còn cách nào khác chỉ có thể tạm thời hành quân lặng lẽ ra về thôi.
Dương Từ không quan tâm đến Lưu Tiêm Diễm, sau khi trở về phòng mình, anh tìm một góc và nằm xuống. Không phải tất cả học sinh trung học cơ sở đều tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, có nhiều học sinh chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, cho nên lần này không có nhiều người tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông. Khối 8 của trường Dương Từ chỉ mới có ba lớp, có gần một lớp học sinh không tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Bởi vì không có nhiều người tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lại thêm lần này Dương Từ lại là hạng nhất toàn huyện, cho nên phòng của anh đã được sắp xếp đặc biệt. So với sáu người một phòng như các phòng khác, phòng của Dương Từ chỉ có ba người mà thôi. Ba người bọn họ đều là học sinh giỏi của trường họ, mặc dù điểm của hai người kia thấp hơn Dương Từ rất nhiều nhưng so với những học sinh khác thì vẫn ưu tú rất nhiều.
Phòng tiếp khách thời đại này đều nhỏ, tường bao quanh giống như là vách gỗ, có thể nghe rõ tiếng ồn ào từ phòng bên cạnh. Phòng của Dương Từ bọn họ là phòng đôi tiêu chuẩn, để tiết kiệm chi phí, sau khi người ta trải thêm một lớp gỗ dày ở giữa, hai cái giường ghép lại thành một chiếc giường cỡ lớn.
Các phòng khác chen chút sáu người ngủ cạnh nhau, có người phải trải chiếu ngả ra đất nằm nghỉ. Giường của ba người lại vừa phải, nhưng bởi vì ba người họ tương đối có cái tính, cho nên ba người ngủ cùng nhau, cũng là chia đều thiên hạ, hoàn toàn không muốn đụng đến cơ thể của người khác chút nào.
Đối với hai người bạn cùng phòng có vẻ không mấy nhiệt tình, Dương Từ cảm thấy loại cảm giác này cũng khá tốt, vừa vặn hiện tại anh cũng không có tâm trạng tán gẫu. Vì vậy khi các học sinh ở các phòng khác còn đang ồn ào, phòng của Dương Từ yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở, Dương Từ đã ngủ thiếp đi trong bầu không khí kỳ lạ này.
Dương Từ làm sao có thể ngoan ngoãn để cho hắn đánh chứ, thấy vậy lập tức đứng dậy chạy tới bên người giáo viên vừa chạy còn không quên lộ vẻ sợ hãi mà nói: "Thầy ơi, thầy cứu con với, cứu con, con không muốn bị họ đánh chết đâu!"
Dương Từ lớn lên đẹp trai, trắng trẻo, sạch sẽ, cao gầy, anh là kiểu người chỉ cần nhìn là có thể khiến người ta thích. Ngoài ra theo giáo viên thấy, anh quả thực là đang bị bắt nạt, người giáo viên thấy vậy vô thức để Dương Từ ở sau lưng bảo vệ. Nhìn thấy nam sinh đang đuổi theo Dương Từ còn muốn đấm mình, hắn ta trông như muốn đánh luôn cả giáo viên vậy, thầy giáo liền giơ chân đá hắn ta ngã.
Người giáo viên tức giận nói: "Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy sao? Ngươi bị điếc rồi sao?"
Thấy vậy những nam sinh khác không khỏi hai mặt nhìn nhau: "Cái kia. . . thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi. Bọn con không đánh nó, là nó đánh bọn con trước."
"Đúng đúng đúng vậy, là nó động tay trước, còn đánh rụng cả răng bạn học con nữa. Thầy xem răng của nó nè, chính là bị thằng nhóc đó đánh đó."
Dương Từ nghe vậy lập tức đáng thương nhìn thầy giáo, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy sợ hãi: "Thầy ơi, con không có, con không có..."
Nói rồi anh làm dáng vẻ tựa hồ như rất sợ bọn họ vậy, không khỏi yếu đuối, đáng thương, lại bất lực túm lấy áo của thầy giáo, dáng vẻ này trong mắt người thầy ngay thẳng chính trực, đó chính là Dương Từ đã bị những học sinh hư này bắt nạt thê thảm rồi. Ngay cả khi Dương Từ không có bất kỳ vết thương nào trên người, nhưng về mặt tinh thần chắc chắn cũng đã sụp đổ rồi.
Người giáo viên nghe vậy cười lạnh một tiếng, chỉ vào Dương Từ đang nấp sau lưng mình, rồi chỉ vào đám nam sinh: "Các ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao, một mình hắn có thể đánh lại các ngươi sao? Hơn nữa người ta vừa nhìn liền biết là một học sinh ngoan, không giống mấy người lưu manh, vừa nhìn liền biết không phải học sinh ngoan gì."
Nam sinh bị đá ngã xuống đất kia suýt chút nữa bị tức phát điên, hắn ta không nhịn được rống to: "Thật sự là hắn ra tay trước, thầy giáo thầy không thể bị bộ dáng của hắn lừa gạt được!"
"Đúng đó, đúng đó, thầy ơi, thầy không thể chỉ vì nó lớn lên đẹp trai mà thiên vị nó như vậy được!"
"Bọn con thực sự không có đánh nó, bọn con chỉ là dọa nạt nó thôi, không nghĩ tới nó liền động tay rồi."
Đáng tiếc là bất kể họ nói gì, giáo viên chính là không tin những gì họ nói mà ngược lại cẩn thận bảo vệ Dương Từ rồi bước ra ngoài. Vừa vặn động tĩnh nơi này có chút lớn, bọn họ vừa đi ra liền hấp dẫn rất nhiều người tới.
Giáo viên bảo vệ Dương Từ đến từ trường cấp ba này, cũng giống như nữ giáo viên trước đó. Sau khi đối phương tìm thấy giáo viên trường trung học cơ sở của Dương Từ, lại gọi từng nam sinh đó ra, mới nói rõ chuyện gì đã xảy ra trong nhà vệ sinh.
Một số nam sinh bị gọi tên vẫn không khuất phục, một số người nóng máu còn muốn đánh nhau, thậm chí có người còn đánh trúng một người giáo viên. Cho đến tận bây giờ, họ vẫn chưa cảm thấy mình sai, cứ nhìn chằm chằm vào Dương Từ và chửi bới không ngừng.
Vào tuổi này là thời điểm thành lập tam quan, họ hoàn toàn không nghĩ đến việc tung tin đồn thất thiệt về người khác và ác ý vu khống cô gái đó là có gì quá đáng, đôi khi lời nói của con người còn tổn thương người khác hơn cả gươm đao. Lời nói nhất thời của họ thỏa mãn sở thích xấu xa của chính họ, nói không chừng có thể gây ra tác hại không thể vãn hồi được cho người khác.
Các giáo viên đang ngồi ở đây đã rất tức giận về điều này, theo bọn họ thấy, trường học là nơi để học tập, nhất là bây giờ đang là kỳ thi tuyển sinh cấp ba, họ lại dám không kiêng nể gì cả như vậy. Nếu bây giờ không phải là kỳ thi tuyển sinh cấp ba thì sao đây, nếu là trường học trong chính công xã của họ thì sao đây, chẳng phải tất cả bọn họ đều muốn lên trời rồi sao? Học sinh như vậy nếu không được giáo dục tử tế, dù lớn lên cũng sẽ là cặn bã, ông ấy cảm thấy loại chuyện này không thể nhân nhượng được, nhất định phải xử lý để làm gương.
Ban đầu, một số nam sinh còn muốn ngụy biện, nhưng vì trước đó họ vừa mắc lỗi, mà người báo cáo bọn họ lại chính là Dương Từ. Khi nữ giáo viên trước đó nhìn thấy họ, bà ấy liền biết rằng là họ cố ý trả thù Dương Từ, vì vậy bà ấy ngay lập tức nhìn họ một cách nghiêm khắc.
"Sao lại là mấy người các ngươi? Các ngươi là tình huống gì đây? Trước đó bắt nạt bạn học thì thôi đi, sao đây, bây giờ lại muốn diễn một màn trả thùsao?"
Lời nói của nữ giáo viên vô cùng châm chọc, khiến cho giáo viên chủ nhiệm của mấy tên nam sinh mới chạy tới mặt đỏ tía tai. Bởi vì trước đó không lâu, ông ta còn bảo đảm với các giám thị ở đây rằng học sinh của ông ta sẽ không bao giờ gây chuyện nữa. Kết quả là chỉ trong vòng vài phút, mấy người bọn họ lại gây sự nữa.
Những học sinh này thực sự là những học sinh có vấn đề trong trường học của họ. Chúng thường xuyên bắt nạt các học sinh cùng trường, có khi là cả các nữ sinh cùng trường. Trước đây ông ta đã từng rất đau đầu vì chúng, nhưng ông ta không thể làm gì với chúng. Nhưng lần này ông thật sự không nghĩ tới, bọn họ ở địa bàn của người khác còn có thể bá đạo như vậy, tất cả đều là bản lĩnh không lớn nhưng gan lại khá lớn đấy. May mà mọi thứ vẫn chưa có biến thành thảm họa, nếu họ thực sự đánh Dương Từ rồi. Chưa nói đến người công xã Dương Từ sẽ nói gì, ngay cả giáo viên ở đây cũng sẽ không buông tha cho họ.
Ảnh hưởng của chuyện này rất tệ, hơn nữa hành vi trước đó của họ không thỏa đáng, làm cho không có một giáo viên nào có mặt ở đây sẵn sàng giúp đỡ, cho nên khi người của Phòng giáo dục nghe tin đến đây, họ gần như không nói một lời mà đã hủy bỏ tư cách dự thi của họ. Học sinh như vậy cho dù thi đậu cấp ba rồi, đó cũng sẽ là một tai họa cho trường cấp ba đó. Mà kỳ thi không chỉ thi ra thành tích, mà nhân phẩm của một người cũng rất quan trọng.
Mặc dù có vẻ như là Dương Từ đã cố tình hãm hại họ, nhưng trên thực tế nếu Dương Từ không giỏi đánh nhau, thì Dương Từ đã bị họ đánh gục rồi. Hơn nữa những học sinh này rõ ràng là rất xấu xa, nếu hôm nay thay bằng học sinh khác thì không biết sẽ ra sao nên Dương Từ cũng không cảm thấy áy náy chút nào. Tuổi của bọn họ cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng không phải là những đứa trẻ vô tri, mấy người họ phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Dương Từ không quan tâm lắm đến tình tiết nhỏ này. Rời khỏi sân vận động anh đã quên nó rồi, đến cả áo của anh cũng quên luôn. Mãi cho đến một ngày trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba chính thức, cô gái mà anh đã giúp đỡ mới đỏ bừng mặt đến để trả lại áo của anh.
Bởi vì kỳ thi tuyển sinh cấp ba kéo dài hai ngày, hơn nữa học sinh ở các công xã lớn rất nhiều, hai ngày chạy tới chạy lui không chỉ vất vả mà còn dễ xảy ra trục trặc giữa chừng. Cho nên các công xã ở xa hơn sẽ chọn vào huyện thành trước một ngày, sau đó ở nhà tiếp khách trong huyện.
Hai trường trung học cơ sở của Dương Từ và cô gái đó tình cờ sống trong cùng một khu vực. Khi Dương Từ bọn họ đến vào buổi trưa, các bạn học cùng lớp của cô gái đã nhìn thấy anh. Vì vậy sau khi cô gái biết chuyện, cô đã kéo người bạn cùng lớp đó đến để trả lại đồ cho anh.
Dương Từ nghĩ đến mình đã đắc tội với những nam sinh đó, lo lắng cô gái trước mặt sẽ bị mình làm liên lụy, nhất thời không nhịn được nhắc nhở đối phương: "Mấy nam sinh trước đó không dễ đụng tới, lúc thi thể dục ta đã kết thù với họ, sợ là sau này họ sẽ vì chuyện này mà giận cá chém thớt sang người cô, sau này ở trong công xã cô nên cẩn thận chút."
Cô gái nghe thấy vậy khẽ cuối đầu, một lúc lâu sau cô ấy mới thì thầm: "Ta ... ta không sao. Nói đến thì cũng là vì ta mà ngươi mới kết thù với họ, ta thực sự xin lỗi ngươi, cũng... cũng không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào, chỉ có thể ở đây nói một tiếng cảm ơn ngươi."
Dương Từ vội vàng xua tay: "Không sao, không sao, ta chính là người như vậy đấy, ta khá thích hành hiệp trượng nghĩa, cho nên cô không cần để trong lòng đâu. Được rồi, cô vẫn là mau trở về đi, ngày mai là phải thi tuyển sinh rồi, cô cố gắng lên nhé!" Cô gái lại cám ơn anh một tiếng, lúc này mới chạy đi. Cô gái vừa đi không bao lâu, lại có một người khác đột nhiên tới cửa. Người lần này là một người không ngờ tới, vậy mà lại là dì út Lưu Tiêm Diễm đã lâu không gặp của anh?
Lưu Tiêm Diễm trông gầy đi rất nhiều, dưới đôi mắt còn có quầng thâm, trông cả người bà rất bơ phờ. Xem ra sáu tháng qua, cuộc sống của đối phương tựa hồ cũng không tốt lắm, nếu không thần sắc cả người cũng sẽ không tệ như vậy.
Ngay khi Dương Từ nhìn thấy Lưu Tiêm Diễm tìm đến đây, liền đoán được nhất định là có liên quan đến Trương Khâu Truyền, nhưng anh sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, ở thời điểm mấu chốt này anh không muốn nói chuyện với bà ta. Tuy nhiên, không đợi Dương Từ giả vờ như không nhìn thấy bà ta, Lưu Tiêm Diễm đã vội vội vàng vàng dừng lại trước mặt anh: "Ôi chao, đây không phải là Dương Từ sao? Sao ngươi lại ở đây?"
Nhìn thấy sự không kiên nhẫn trên khuôn mặt của Dương Từ, bà ta lập tức tự hỏi tự trả lời: "Ồ, đúng rồi, các ngươi sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?"
Dương Từ trợn tròn mắt trong lòng, vừa liếc mắt về phía không xa đó một vòng vừa thờ ơ nói: "Đúng vậy, con phải thi tuyển sinh rồi, còn phải trở về ôn tập nữa, không thể cùng dì út nói chuyện phiếm rồi."
Lưu Tiêm Diễm nghe vậy khẽ sững người một chút, chắc là không nghĩ đến Dương Từ sẽ không khách khí như vậy, có chút tức giận tiến lên phía trước và kéo lấy Dương Từ. Thấy một học sinh bên cạnh nhìn về phía này, bà ta chỉ có thể nén giận, trên mặt cười nói: "Ôi chao, ôi chao, thi vào cấp ba là chuyện trọng đại. Các ngươi nhiều người ở cùng nhau như vậy, chắc chắn là không rộng rãi và thoải mái như nhà của ta rồi. Hay là thế này đi, bây giờ ta đến gặp giáo viên của ngươi, để mấy ngày thi tuyển sinh này ngươi ở lại nhà của ta, như vậy không chỉ tiết kiệm được nhiều tiền, ở lại nhà của ta ngươi cũng có thể yên tâm ôn tập."
Lưu Tiêm Diễm nói cũng không quan tâm đến Dương Từ có đồng ý hay không, bà ta đã kéo Dương Từ đến tìm giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ. Tình cờ là hai người họ không đi xa đã đụng phải giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ, vì vậy Lưu Tiêm Diễm đã nói lại lần nữa dự định của bà ta.
Giáo viên chủ nhiệm chưa từng gặp qua Lưu Tiêm Diễm, nghe vậy ông ấy vô thức liếc nhìn Dương Từ một cái. Theo giáo viên chủ nhiệm thấy, có một nơi để ở thực sự là thoải mái hơn so với việc chen chúc trong nhà tiếp khách. Dù sao thì bọn họ đều là một đám nhóc chen chúc vào một căn phòng, mùa hè không chỉ nóng mà còn rất ồn ào. Đặc biệt những học sinh có thành tích tốt như Dương Từ ít nhiều cũng được ưu ái ở một khía cạnh nào đó. Trước khi họ đến tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lãnh đạo trường của họ đã đề cập đến điều này với ông ấy.
Tuy nhiên không đợi giáo viên chủ nhiệm mở miệng nói gì thì đã thấy Dương Từ khẽ lắc đầu với mình, thầy chủ nhiệm thấy vậy lập tức lạnh mặt nói: "Không được, không được, phòng bây giờ đều đã được sắp xếp ổn hết rồi, mà bà cứ như vậy dẫn người đi, lỡ như xảy ra chuyện gì đều là ta chịu trách nhiệm."
Lưu Tiêm Diễm: "Nhưng mà, ta là dì út của nó mà, ta sẽ không hại nó." Thầy chủ nhiệm vẫn là lắc đầu, "Ta không có quan tâm bà là ai, có là mẹ của nó tới, muốn mang người đi cũng không được."
Thái độ của giáo viên chủ nhiệm rất mạnh mẽ, nói xong ông ấy kéo Dương Từ đi, hoàn toàn không cho Lưu Tiêm Diễm có cơ hội ồn ào quậy phá. Khi Dương Từ bị giáo viên chủ nhiệm mang đi, anh không thể không giơ ngón tay cái lên trong lòng.
Lưu Tiêm Diễm thấy vậy lại không thể tiếp tục đi cứng rắn cướp về được, lại thêm bên cạnh còn có phụ huynh đi cùng dự kỳ thi, nếu bà ta mặt dày gây rắc rối ở đây, không cần Dương Từ nói gì bà ta đều sẽ bị đánh, Lưu Tiêm Diễm không còn cách nào khác chỉ có thể tạm thời hành quân lặng lẽ ra về thôi.
Dương Từ không quan tâm đến Lưu Tiêm Diễm, sau khi trở về phòng mình, anh tìm một góc và nằm xuống. Không phải tất cả học sinh trung học cơ sở đều tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, có nhiều học sinh chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, cho nên lần này không có nhiều người tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông. Khối 8 của trường Dương Từ chỉ mới có ba lớp, có gần một lớp học sinh không tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Bởi vì không có nhiều người tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lại thêm lần này Dương Từ lại là hạng nhất toàn huyện, cho nên phòng của anh đã được sắp xếp đặc biệt. So với sáu người một phòng như các phòng khác, phòng của Dương Từ chỉ có ba người mà thôi. Ba người bọn họ đều là học sinh giỏi của trường họ, mặc dù điểm của hai người kia thấp hơn Dương Từ rất nhiều nhưng so với những học sinh khác thì vẫn ưu tú rất nhiều.
Phòng tiếp khách thời đại này đều nhỏ, tường bao quanh giống như là vách gỗ, có thể nghe rõ tiếng ồn ào từ phòng bên cạnh. Phòng của Dương Từ bọn họ là phòng đôi tiêu chuẩn, để tiết kiệm chi phí, sau khi người ta trải thêm một lớp gỗ dày ở giữa, hai cái giường ghép lại thành một chiếc giường cỡ lớn.
Các phòng khác chen chút sáu người ngủ cạnh nhau, có người phải trải chiếu ngả ra đất nằm nghỉ. Giường của ba người lại vừa phải, nhưng bởi vì ba người họ tương đối có cái tính, cho nên ba người ngủ cùng nhau, cũng là chia đều thiên hạ, hoàn toàn không muốn đụng đến cơ thể của người khác chút nào.
Đối với hai người bạn cùng phòng có vẻ không mấy nhiệt tình, Dương Từ cảm thấy loại cảm giác này cũng khá tốt, vừa vặn hiện tại anh cũng không có tâm trạng tán gẫu. Vì vậy khi các học sinh ở các phòng khác còn đang ồn ào, phòng của Dương Từ yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở, Dương Từ đã ngủ thiếp đi trong bầu không khí kỳ lạ này.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me