Lam Hoc Ba Trong Van Nien Dai Hoan
Chương 88 Trong lòng của người anh cả Dương Lăng Húc này, Dương Từ luôn là một tên côn đồ vô dụng dốt nát. Mặc dù người ta nói rằng Dương Từ đã thi được hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng Dương Lăng Húc vẫn cảm thấy là Dương Từ đã đầu cơ trục lợi mới đạt được, hoàn toàn không tin rằng Dương Từ có khả năng làm tốt như vậy trong kỳ thi.
Về sự xuất hiện của một cố vấn trẻ trong nhà máy, Dương Lăng Húc đã nghe nói về nó từ lâu. Lúc này đột nhiên nghe được chị Lưu nói Dương Từ chính là người đó, trong lúc nhất thời, Dương Lăng Húc có cảm giác hắn chưa tỉnh ngủ, luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt giống như một giấc mộng nực cười.
Dương Từ chỉ là một tên côn đồ mà thôi, anh có tài đức gì mà có thể làm cố vấn cho họ chứ, trước không nói đến Dương Từ có hiểu những kỹ thuật này hay không, ngay cả khi anh thực sự hiểu thì một đứa trẻ cũng có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Các nhà lãnh đạo của nhà máy có lẽ đã mất trí rồi, làm sao họ có thể đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy, để cho Dương Từ làm cố vấn kỹ thuật cho một nhà máy lớn như vậy? Theo Dương Lăng Húc thấy, tốt hơn là tuyển dụng một người nào đó trên đường phố còn hơn là nhờ Dương Từ làm cố vấn.
Không đợi Dương Lăng Húc có thể tiếp tục suy nghĩ lung tung, tổ trưởng Vương bên cạnh chị Lưu đã cau mày nói: "Ngày thường, công nhân Dương khá có năng lực, nhưng ta không ngờ anh lại đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, sao có thể bởi vì tuổi tác của cố vấn Dương còn nhỏ, còn chưa làm rõ sự việc đã phủ định người ta rồi chứ? Với cả nhìn vẻ ngoài của hai người, hình như... là có quan hệ họ hàng với nhau đi, nhìn hơi giống nhau, hơn nữa đều họ Dương... yo, chẳng lẽ là anh em ruột sao?"
Chị Lưu nghe vậy mới chú ý đến Dương Lăng Húc và Dương Từ quả thực là trông có chút giống nhau. Sở dĩ trước đó cô ấy không có chú ý tới điểm này, là bởi vì khí chất của hai người không giống nhau. Khí chất của Dương Lăng Húc càng giống một nhà văn lịch lãm phong độ, trong khi đó Dương Từ rõ ràng là một người đọc sách nhưng lại giống một quân nhân non nớt.
Dương Từ sẽ cho mọi người cảm giác rằng anh giống như một quân nhân, chủ yếu là do trước đây đã được Dương Quốc Hữu huấn luyện tốt. Mặc dù bây giờ Dương Từ chỉ là một học sinh bình thường, nhưng trong từng cử chỉ của anh đều giống như một quân nhân, đặc biệt là tư thế thẳng như súng, cảm giác đầu tiền cho người ta quả thực là quá rõ ràng.
Chính vì sự khác biệt lớn về khí chất giữa hai người, thêm dáng vẻ chán ghét của Dương Lăng Húc đối với Dương Từ, chị Lưu mới không nhận ra rằng họ trông giống nhau. Lúc này, sau khi nghe tổ trưởng Vương nói như vậy, cô ấy càng nhìn hai người trước mặt càng cảm thấy giống nhau.
Chị Lưu lúc này liền bối rối, nếu vừa rồi cô ấy không nhìn lầm thì rõ ràng là Dương Lăng Húc đang muốn đuổi Dương Từ đi. Nếu... Nếu hai người họ là anh em ruột, thì Dương Lăng Húc là anh trai của Dương Từ mới đúng, một người anh trai ruột làm sao có thể đối xử với em trai mình như vậy chứ.
Khi Dương Lăng Húc nghe những lời của tổ trưởng Vương, phản ứng trong tiềm thức của hắn ta là phủ nhận nó. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ của bọn họ quá rõ ràng, cho dù có phủ nhận, người khác nhất định sẽ không tin. Hơn nữa thông tin của hắn cũng không phải là bí mật, nếu thật sự có người muốn tìm hiểu, rất dễ dàng tìm ra. Thay vì sau khi nói dối lại bị vạch trần, tốt hơn hết là bây giờ hắn ta nên trả lời thành thật.
Dương Lăng Húc: "Nó thực sự là em trai của ta."
Chị Lưu: "Không phải, cậu ấy là em trai của ngươi sao ngươi lại đuổi cậu ấy đi? Nói đến cũng thật kỳ lạ, công nhân Dương ngươi đã làm việc ở đây lâu như vậy, người nhà gần như là không có xuất hiện ở đây nữa, có lẽ nào quan hệ với người nhà không tốt đi, nếu không thì lúc nãy ngươi đã không đuổi người ta đi như vậy rồi."
Dương Lăng Húc không muốn mọi người biết rằng bây giờ hắn ta và Dương Từ đã cắt đứt quan hệ nên nghe vậy chỉ có thể nói một cách khô khan: "Cũng không phải là quan hệ không tốt, chỉ là bọn họ đều là người nông thôn, cũng không thích lên huyện thành lắm."
Tổ trưởng Vương: "Công nhân Dương này, bây giờ không thịnh hành việc coi thường người nông thôn đâu, những thanh niên trí thức đó đều là người lên núi xuống nông thôn đấy, công nhân chúng ta và nông dân là một nhà, ngươi không thể chỉ vì người nhà là nông dân mà coi thường họ không cho họ vào huyện thành. Còn có ngươi và em trai ngươi vừa rồi rõ ràng là ngươi đã xua đuổi cậu ấy, là sợ sự tồn tại của cậu ấy khiến cho ngươi mất mặt sao? Mà thấy biểu cảm và cách cư xử hiện tại của ngươi, có lẽ vẫn chưa biết rõ cậu ấy là cố vấn trong nhà máy đi, nói đến người làm mất mặt trong hai người còn chưa biết là ai đâu."
Tổ trưởng Vương hiện tại là chủ nhiệm của bộ phận mới, đợi đến sau khi bộ phận mới hoàn toàn đi đúng hướng, ông ấy sẽ là lãnh đạo cao nhất của bộ phận mới. Chính vì điều này mà thái độ của ông ấy đối với Dương Từ luôn rất cung kính. Trước không nói đến sau lưng Dương Từ là gì, chỉ dựa vào thực lực của riêng Dương Từ cũng xứng đáng được ông ấy cung kính.
Bởi vì vào ngày đầu tiên khi Dương Từ đến nhà máy, để mọi người nhanh chóng hiểu được thực lực của mình, để tránh cho một số nhân viên cũ không phục lại đi gây rắc rối, anh đã thể hiện thực lực của mình ngay trong đêm đầu tiên. Các nhân viên trong bộ phận mới đã tâm phục khẩu phục với Dương Từ, đó cũng là lý do tại sao tổ trưởng Vương bọn họ lại rất tốt với Dương Từ.
Dương Từ còn trẻ đã tài giỏi như vậy, nếu đợi đến sau này thì càng là tiền đồ vô lượng. Họ phải nhân lúc trước khi Dương Từ một bước lên trời, sớm thiết lập mối quan hệ tốt với Dương Từ mới được, ai biết liệu họ có lúc nào cần thỉnh cầu tới anh hay không.
Dương Lăng Húc dám lớn tiếng với Dương Từ, nhưng khi đối mặt với tổ trưởng Vương và Chị Liu hắn ta lại không dám. Hai người này ở trong nhà máy lâu hơn hắn ta, đều là công nhân có lai lịch lâu đời trong nhà máy, không phải là người mà hắn ta có thể đắc tội được.
Cho nên khi nghe tổ trưởng Vương chế nhạo, Dương Lăng Húc ngoại trừ trong lòng rất tức giận ra, đến cả trên mặt cũng không dám tỏ ra khó chịu. Hắn ta hiện tại không phải là cái người trong tiểu thuyết kia, là một nam chính sau này có thể dựa vào năng lực đáng tin mà kiếm tiền, hắn ta chỉ là một người đàn ông bình thường được Tô Ấu Đình bảo vệ tốt.
Dương Lăng Húc: "Đúng vậy, vừa rồi ta thực sự là quá bốc đồng. Ta không ngờ nó... lại có tiền đồ như vậy, chủ yếu là do trước đây nó quá nghịch ngợm, lại thêm bọn ta đã lâu không nói chuyện với nhau, ta cũng không biết... bây giờ nó vậy mà có tiền đồ như vậy."
Chị Lưu nghe vậy khịt mũi một cái, vẻ mặt của cô ấy lại như hoàn toàn không thể tin được. Nhưng cô ấy không thèm quan tâm đến mối quan hệ của họ, nhiệm vụ chính của cô ấy là chăm sóc tốt cho Dương Từ, cô ấy không quan tâm Dương Lăng Húc đang có chủ ý gì.
Vì vậy, cô cũng không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Dương Lăng Húc, quay đầu và mỉm cười dịu dàng với Dương Từ giống như là lật mặt vậy: "Cố vấn Dương, thực sự là rất xin lỗi, lúc nãy chỉ là một hiểu lầm. Xưởng trưởng của bọn ta đã dặn dò qua rồi, ngay cả sau khi nhiệm vụ của cậu kết thúc, ký túc xá của cậu vẫn sẽ không chuyển đi."
Dương Từ có nhà riêng ở huyện thành, nếu không phải trong khoảng thời gian này anh phải đến đây làm cố vấn, anh thực sự không muốn từ xa chạy đến đây đâu. Vị trí của nhà máy này ở Nam thành, gần như là sắp ra khỏi huyện thành rồi, cách trường học của anh một đoạn xa, không có tiện như lúc ở nhà đi học. Tuy nhiên, bây giờ vì để kiếm tiền, để sau này có tiền mua tài liệu mua sách, anh cũng chỉ có thể làm việc chăm chỉ trong khoảng thời gian này.
Chị Lưu vừa nói vừa dẫn Dương Từ đến ký túc xá. Họ phải đợi Dương Từ đặt cặp sách xuống, liền phải đến bộ phận mới để tăng ca. Vì ban ngày Dương Từ phải đi học nên trong thời gian này mọi người đều làm ca tối, chỉ có hai ngày cuối tuần là đi làm bình thường.
May mà trong khoảng thời gian này, đợi đến khi lô radio đầu tiên được sản xuất, cố vấn kỹ thuật Dương Từ sẽ không cần phải bận rộn nữa, các công nhân khác có thể đi làm bình thường rồi.
Dương Từ đi theo sau chị Lưu, vừa đi vừa nhìn Dương Lăng Húc, thấy sắc mặt của Dương Lăng Húc lúc này thật khó coi, nhân lúc không ai để ý đến mình anh không khỏi nở một nụ cười với Dương Lăng Húc. Thấy vậy, Dương Lăng Húc gần như nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì tổ trưởng Vương và chị Lưu đều ở đây nên cuối cùng hắn ta chỉ có thể nhìn Dương Từ một cách khó khăn.
Dương Lăng Húc cứ nhìn họ đi xa, rồi mới bước ra ngoài với vẻ vô cùng căm phẫn. Vốn dĩ hắn ta còn có việc khác phải làm, nhưng vì bị Dương Từ làm cho tức giận nên quên mất, cho đến khi về đến nhà hắn ta mới nhớ ra. Không đợi hắn ta quay người đi xuống lầu lần nữa, đã bị bác gái đang nấu ăn ở hành lang nhìn thấy.
Bây giờ đã là buổi tối đến giờ nấu ăn rồi, cả tòa nhà tập thể đều là mùi khói dầu, một đám người chen chúc nhau bận rộn, có cả tiếng trẻ con cãi nhau. Người bác gái sống đối diện nhà Dương Lăng Húc vừa nhìn thấy hắn ta quay lại đã chào hỏi hắn.
Người bác gái hét lên: "Ai dô, cháu trai, ngươi đã trở về rồi à, hình như có khách đến nhà ngươi đấy, vừa rồi vợ ngươi còn đang nhắc tới ngươi đấy."
Dương Lăng Húc nghe vậy thì dừng bước chân, hắn ta thu lại vẻ mặt không vui, gượng cười nói với bác gái: "Dạ, cháu vừa mới trở về, bác bận việc trước, cháu về nhà xem trước." Dương Lăng Húc nói như vậy liền quay người đi ngang qua trước mặt đối phương. Kết quả hắn không ngờ tới chính là, hành lang quá hẹp, lại thêm trên hành lang bày đầy các loại đồ lặt vặt, cho dù hắn cẩn thận, quần áo vẫn bị bẩn.
Nhìn vào ống tay áo bẩn thỉu của mình, Dương Lăng Húc không khỏi nghĩ đến ngôi nhà mà Dương Từ đã mua. Vừa nghĩ đến ngôi nhà mà Dương Từ một tên côn đồ mua được còn tốt hơn ngôi nhà mà hắn ta một công nhân mua được, Dương Lăng Húc không khỏi cảm thấy mất cân bằng một lúc. Nếu không phải ông bà cha mẹ trong nhà thiên vị, tiền mà họ bù vào cho Dương Từ đưa cho hắn ta một chút, hắn đã có thể mua một căn nhà tốt hơn trong huyện, cũng sẽ không sống trong một tòa nhà tập thể chật chội như vậy.
Vừa nghĩ đến Tô Ấu Đình, người được nuông chiều như vậy, sẽ sống cả đời với hắn ta ở một nơi không có chút riêng tư nào, trước đây còn có mấy tên không có mắt nhìn trộm vợ hắn ta, sự chán nản trong lòng Dương Lăng Húc đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn ta phải tìm cách tiếp tục làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, đặc biệt là bây giờ Dương Từ đã trở thành cố vấn cho nhà máy của họ, hắn ta tuyệt đối không thể bị so sánh dưới cơ thằng nhóc Dương Từ đó.
Ngay khi Dương Lăng Húc đang nghĩ như thế này, không biết từ lúc nào đã đi đến trước cửa nhà mình. Lúc hắn ta đang muốn đưa tay gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong, sau đó hắn phát hiện trong nhà mình có người lạ tới.
Vốn dĩ Tô Ấu Đình đang nói chuyện với đối phương, nhưng khi nhìn thấy Dương Lăng Húc từ bên ngoài quay lại, ánh mắt cô ta không khỏi sáng lên. Cô ta vừa kéo Dương Lăng Húc vào, vừa nhiệt tình giới thiệu với Dương Lăng Húc: "Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại, mau đến xem nè, em ấy chính là người em họ mà trước đó em đã nói với anh."
Dương Lăng Húc vốn vẫn còn tức giận Dương Từ, nhưng sau khi nghe thấy vậy lập tức nhớ tới những gì đã xảy ra trước đó, hắn ta lập tức nhìn về phía đối phương, phát hiện cô ta quả thực là một cô gái rất xinh đẹp. Không có gì lạ khi lúc đầu Tô Ấu Đình đã thề son sắt rằng sau khi Dương Từ nhìn thấy nhất định sẽ thích.
Dương Lăng Húc nhìn chằm chằm đối phương một lúc, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc cho đối phương, với ngoại hình của cô gái này quả thực là tiện nghi cho Dương Từ rồi. Nhưng nghĩ đến gia đình lớn phía sau cô gái và đám em trai em gái bên dưới cô ta, Dương Lăng Húc lại cảm thấy rằng họ khá phù hợp.
Cô gái trẻ trước mặt là em họ xa của Tô Ấu Đình. Kể từ khi mối quan hệ của nhà họ với Dương Từ tan vỡ hoàn toàn, Tô Ấu Đình luôn muốn trả thù cho Dương Lăng Húc, nhưng cô ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Sau đó không phải là một nhà dì út út xảy ra chuyện rồi sao? Tô Ấu Đình lấy linh cảm từ dì út của mình, định giở trò trên chuyện hôn nhân của Dương Từ. Tình cờ là Tô Ấu Đình có một người em họ xa, người này không chỉ xinh đẹp mà còn hay thay đổi thất thường, lại thêm sau lưng cô ta còn có rất nhiều người thân cực phẩm. Cho dù sau khi kết hôn với cô ta Dương Từ phát hiện ra điều gì đó không ổn, có một nhà cực phẩm của em họ ở đây, thì Dương Từ dù muốn cũng không thể ly hôn với cô ta.
Tô Ấu Đình luôn cảm thấy rằng kẻ ác sẽ có kẻ ác trừng trị, một người nhân phẩm có vấn đề như Dương Từ nên kết đôi với em họ của cô ta. Một người là tên côn đồ háo sắc, một người thay đổi thất thường thích quyến rũ đàn ông, hai người kết hôn với nhau thì sẽ không đi hại người khác rồi.
Đôi vợ chồng trẻ đã sớm thảo luận về vấn đề này, nhưng vì em họ Tô Ấu Đình không dễ lừa nên cô ta mới tung hoành cho đến tận bây giờ mới lừa cô ta tới đây. Nếu không, đừng nói đến việc làm cố vấn cho nhà máy như hiện tại, có lẽ để kết hôn mà đến cả kỳ thi tuyển sinh cấp ba trước kia Dương Từ cũng sẽ không cần tham gia. Bây giờ không dễ gì mới đem người dụ tới đây được, Dương Lăng Húc nháy mắt với Tô Ấu Đình, họ nhất định phải làm cho cuộc hôn nhân này thành công mới được.(Thiệt sự là không ngờ có một người anh ruột như vậy đấy)
...
Sau giờ học chiều hôm sau, Dương Từ gặp lại Dương Lăng Húc khi anh trở lại nhà máy. Dương Từ nghĩ rằng sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua, với tính cách thích giữ thể diện của Dương Lăng Húc, với mối quan hệ khó xử giữa hai người họ, Dương Lăng Húc chắc chắn sẽ muốn tránh mặt anh trong nhà máy.
Không ngờ mới qua một ngày, Dương Lăng Húc lại vội vàng chạy tới nữa. Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của đối phương, Dương Từ muốn xem hắn lại định làm gì nên bị Dương Lăng Húc ngăn lại cũng không rời đi, yên lặng chờ đợi chiêu tiếp theo của Dương Lăng Húc.
Dương Lăng Húc nhìn khuôn mặt của Dương Từ, trong lòng cảm thấy phiền phức không thể tả. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình, hắn ta chỉ có thể nói một cách khô khan: "Ta có một việc muốn ngươi giúp đỡ."
Dương Từ nghe thấy lời này chỉ ồ lên, không có ý từ chối hay đồng ý. Dương Lăng Húc không thích dáng vẻ như vậy của anh nhất, trong tiềm thức muốn dạy cho anh một bài học. Đáng tiếc Dương Từ hiện tại không phải Dương Từ trước kia, Dương Từ hiện tại cũng sẽ không nịnh bợ anh cả của mình, mà hiện tại hai người đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cho nên hắn cũng không thể tiếp tục lấy thân phận anh cả mà đi dạy dỗ anh được.
Dương Lăng Húc chỉ cảm thấy trong lòng phiền chán một trận, mất một lúc lâu hắn ta mới dịu lại được cảm giác khó chịu này, sau đó mới gượng gạo mở miệng nói chuyện tiếp: "Chị dâu ngươi có một người họ hàng đến đây, em ấy muốn ở lại đây với bọn ta vài ngày. Nhà của bọn ta thì quá nhỏ, ta nghĩ đến ngươi cũng có một ngôi nhà trong huyện, ta muốn để em ấy sống bên nhà ngươi vài ngày. Đúng lúc khoảng thời gian này ngươi đều sống ở trong nhà máy, em ấy lại là một cô gái trẻ, vừa khéo có thể đến và ở chung với tiểu Liên."
Dương Lăng Húc cảm thấy mình đã buông xuống dáng vẻ kiêu ngạo, thái độ đối với Dương Từ cũng là tốt không thể tả được. Cho dù trong trước kia hắn ta và Dương Từ có không vui vẻ như thế nào thì cuối cùng hai người vẫn là anh em ruột thịt, đối với yêu cầu này Dương Từ chắc sẽ không từ chối mới đúng. Nhưng sự thật lại khiến hắn ta thất vọng, Dương Từ hiện tại không phải là Dương Từ trước đây, vì vậy sau khi hắn ta nói những lời này, Dương Từ đã từ chối không chút do dự.
Dương Từ: "Thật không tiện!"
Dương Lăng Húc tức giận đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng không đợi hắn ta thật sự nhảy dựng lên, người em họ đáng lẽ nên trốn ở rất xa đột nhiên từ một góc cách đó không xa chạy ra.
Tô Ấu Đình đã nói chuyện với cô ta rất lâu vào đêm qua, khen ngợi Dương Từ như là độc nhất vô nhị. Tất nhiên, điểm quan trọng nhất không phải là Dương Từ, mà là Dương Từ có hai người anh lợi hại. Một người là chồng của Tô Ấu Đình, người còn lại là đội trưởng Dương Quốc Hữu.
Người em họ nguyện ý đến đây là vì cô ta thích thân phận của Dương Quốc Hữu. Nếu không phải bây giờ Dương Quốc Hữu là đội trưởng, cô ta cũng sẽ không nguyện ý đi ngàn dặm đến gả cho một tên chân lắm tay bùn đâu.
Tất nhiên, cô ta luôn có tham vọng rất lớn. Nếu không phải Dương Quốc Hữu đã cưới vợ, bây giờ lại đang ở vùng núi xa xôi, mục tiêu của cô ta chắc chắn sẽ là Dương Quốc Hữu, mới không hiếm lạ gì một đứa trẻ mới lớn như Dương Từ.
Ngày hôm qua cô ta vốn đã thỏa thuận với Tô Ấu Đình xong rồi, hôm nay cô ta nhìn Dương Từ người thật từ xa trước, không có ý định để cô ta tiếp xúc với Dương Từ ngay lập tức. Dù sao thì Dương Từ bây giờ cũng không ngốc, nếu gặp nhau sớm như vậy sau này sẽ không suôn sẻ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Từ từ xa, cô ta đột nhiên cảm thấy rằng người đàn ông này mặc dù hơi nhỏ tuổi nhưng ngoại hình của anh thực sự rất được. Vòng eo thẳng tắp, đôi chân dài thẳng tắp, quan trọng nhất là khuôn mặt ngoại trừ có chút non nớt ra, hoàn toàn chọc trúng điểm yêu thích của cô ta.
Người em họ rất tự tin vào ngoại hình của mình, đồng thời cô ta táo bạo hơn phụ nữ thời đại này. Cô ta luôn tin vào câu nói phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một tầng vải mỏng, đặc biệt là khi đối phó với một thiếu niên như Dương Từ, với một con cáo già như cô ta thì dễ như trở bàn tay.
Cho nên sau khi nhìn Dương Từ, cô ta không do dự mà bước ra khỏi góc. Nếu trước đó cô ta đã định gả vào Dương gia, nay lại để mắt đến vẻ ngoài của Dương tiểu tứ, vậy thì không có gì có thể khiến cô ta do dự rồi.
Khi cô ta đi đến trước mặt Dương Từ, đôi mắt to của cô ta giống như cái móc nhỏ vậy, như có như không mà không ngừng bắn về phía Dương Từ. Nhưng Dương Từ khác với những người đàn ông khác mà cô ta từng gặp, Dương Từ không hề nhận được sự quyến rũ như có như không của cô ta, thậm chí có thể nói đến nhìn anh còn không thèm nhìn cô ta.
Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cô ta cảm thấy khó chịu trong giây lát, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý. Cô ta bước nhanh đến bên cạnh Dương Lăng Húc, giả bộ dè dặt đưa tay chỉnh lại tóc tai, sau đó mới nghiêng đầu nói với Dương Lăng Húc: "Anh rể, anh rể, anh ấy có phải là Dương Từ không?" Dương Lăng Húc nghe vậy có chút không muốn nói chuyện, nhưng nghĩ rằng bây giờ họ có cùng một mục tiêu, chỉ có thể gượng cười với cô ta và nói: "Đúng vậy, em ấy là em trai út của ta." Người em họ khẽ kêu lên một tiếng, sau đó một mặt tò mò tiến lên phía trước: "Trước đây chị đã nói với em, chị nói là ngươi thi được hạng nhất toàn huyện. Ta vẫn luôn nghĩ rằng những người học giỏi đều là loại mọt sách, không ngờ rằng ngươi lớn lên trông rất... "
Dương Từ không đợi cô ta nói xong. liền trực tiếp cầm lấy cái cặp sách rồi xoay người rời đi. Vốn tưởng rằng Dương Lăng Húc có thủ đoạn gì mới, không ngờ chỉ là mỹ nhân kế cấp thấp nhất mà thôi. Loại mỹ nhân kế này có thể có tác dụng với đàn ông bình thường, nhưng anh lại không phải là đàn ông bình thường, bây giờ Tạ Nghiễn Thanh là người duy nhất có thể sử dụng mỹ nhân kế với anh. Đáng tiếc là... Một người nghiêm túc như Tạ Nghiễn Thanh cho dù là lúc nào cũng sẽ không dùng tới.
Nhìn bóng lưng Dương Từ lạnh lùng rời đi, không chỉ người em họ sửng sốt mà ngay cả Dương Lăng Húc cũng có chút thất thần. Dù luôn biết Dương Từ đã thay đổi tính tình rồi, nhưng hắn ta luôn cho rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Dương Từ trước kia là một tên lưu manh háo sắc như vậy sao có thể bỏ qua một cô gái như vậy chứ? Càng huống chi, cô gái này còn xinh đẹp như vậy, sao Dương Từ lại có phản ứng như vậy?
Cô em họ nóng mặt, đây là lần đầu tiên cô ta bị một người đàn ông đối xử như vậy, nghĩ đến dáng vẻ thề thốt đảm bảo của mình trước đó, cô ta còn cảm thấy xấu hổ nhục nhã. May mà lúc này Dương Lăng Húc cũng đang hoài nghi nhân sinh, cũng không có thời gian để cười nhạo sự nhếch nhác của cô ta.
Bởi vì Dương Lăng Húc không tin rằng Dương Từ đã hoàn toàn thay đổi, lại thêm em họ cũng không tin rằng bản thân mình không có mị lực, vì vậy hai người họ cũng không thương lượng với Tô Ấu Đình, liền định tối nay sẽ lại cho một liều thuốc mạnh. Họ không tin rằng có người đàn ông không ăn thịt đã đưa đến miệng.
Dương Từ biết rất rõ Dương Lăng Húc, nếu đối phương có thể tìm được một người phụ nữ xinh đẹp đến, hắn ta không thể đơn giản bỏ cuộc như vậy đâu. Lại thêm ân oán trước đây giữa anh và Dương Lăng Húc, cho nên vào buổi tối Dương Từ cũng bày một ván cờ cho đối phương. Vốn chỉ cần Dương Lăng Húc không có bất kỳ ý tưởng quanh co nào, bàn cờ mà Dương Từ bày ra này sẽ không làm tổn thương hắn ta chút nào, nhưng thật không may, có người chính là thích tìm cách tự sát.
Kế hoạch của Dương Lăng Húc và em họ rất đơn giản và thô lỗ, đó là vào ban đêm Dương Lăng Húc đưa em họ của mình vào ký túc xá và để đối phương trực tiếp lên ngủ trên giường của Dương Từ. Nếu Dương Từ đẩy tới đẩy lui mà làm việc này thành công rồi, thì cả hai sẽ thuận lý thành chương mà kết hôn. Nếu Dương Từ không vui không muốn em họ, vậy thì bọn họ sẽ dùng tội lưu manh để buộc anh phải nhận tội, dù sao cho dù là như thế nào thì hai người cũng sẽ kết hôn.
Kết quả khiến Dương Lăng Húc không ngờ tới là đợi đến khi hắn ta không dễ gì mới đem người vào, người em họ vừa bước vào đã sợ hãi chạy ra ngoài. Bởi vì trong phòng Dương Từ không chỉ có một mình anh còn có hai người từ bộ phận mới của nhà máy đến tăng ca học tập thêm. Bởi vì ba người bọn họ cứ nghiên cứu đến đêm khuya, mơ mơ màng màng liền nằm ngã ra đất ngủ luôn ở đây.
Mà ngay khi họ chuẩn bị đi ngủ, họ phát hiện một người phụ nữ bước vào ký túc xá của Dương Từ, bây giờ là một hoặc hai giờ đêm, làm sao có thể có một người phụ nữ trong ký túc xá của nhà máy vào lúc này được? Điều này không chỉ khiến người em họ mà cả hai nhân viên tăng ca cũng sợ hãi, vì vậy khu ký túc xá dành cho nhân viên nơi Dương Từ ở bỗng trở nên ồn ào lên.
Về sự xuất hiện của một cố vấn trẻ trong nhà máy, Dương Lăng Húc đã nghe nói về nó từ lâu. Lúc này đột nhiên nghe được chị Lưu nói Dương Từ chính là người đó, trong lúc nhất thời, Dương Lăng Húc có cảm giác hắn chưa tỉnh ngủ, luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt giống như một giấc mộng nực cười.
Dương Từ chỉ là một tên côn đồ mà thôi, anh có tài đức gì mà có thể làm cố vấn cho họ chứ, trước không nói đến Dương Từ có hiểu những kỹ thuật này hay không, ngay cả khi anh thực sự hiểu thì một đứa trẻ cũng có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Các nhà lãnh đạo của nhà máy có lẽ đã mất trí rồi, làm sao họ có thể đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy, để cho Dương Từ làm cố vấn kỹ thuật cho một nhà máy lớn như vậy? Theo Dương Lăng Húc thấy, tốt hơn là tuyển dụng một người nào đó trên đường phố còn hơn là nhờ Dương Từ làm cố vấn.
Không đợi Dương Lăng Húc có thể tiếp tục suy nghĩ lung tung, tổ trưởng Vương bên cạnh chị Lưu đã cau mày nói: "Ngày thường, công nhân Dương khá có năng lực, nhưng ta không ngờ anh lại đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, sao có thể bởi vì tuổi tác của cố vấn Dương còn nhỏ, còn chưa làm rõ sự việc đã phủ định người ta rồi chứ? Với cả nhìn vẻ ngoài của hai người, hình như... là có quan hệ họ hàng với nhau đi, nhìn hơi giống nhau, hơn nữa đều họ Dương... yo, chẳng lẽ là anh em ruột sao?"
Chị Lưu nghe vậy mới chú ý đến Dương Lăng Húc và Dương Từ quả thực là trông có chút giống nhau. Sở dĩ trước đó cô ấy không có chú ý tới điểm này, là bởi vì khí chất của hai người không giống nhau. Khí chất của Dương Lăng Húc càng giống một nhà văn lịch lãm phong độ, trong khi đó Dương Từ rõ ràng là một người đọc sách nhưng lại giống một quân nhân non nớt.
Dương Từ sẽ cho mọi người cảm giác rằng anh giống như một quân nhân, chủ yếu là do trước đây đã được Dương Quốc Hữu huấn luyện tốt. Mặc dù bây giờ Dương Từ chỉ là một học sinh bình thường, nhưng trong từng cử chỉ của anh đều giống như một quân nhân, đặc biệt là tư thế thẳng như súng, cảm giác đầu tiền cho người ta quả thực là quá rõ ràng.
Chính vì sự khác biệt lớn về khí chất giữa hai người, thêm dáng vẻ chán ghét của Dương Lăng Húc đối với Dương Từ, chị Lưu mới không nhận ra rằng họ trông giống nhau. Lúc này, sau khi nghe tổ trưởng Vương nói như vậy, cô ấy càng nhìn hai người trước mặt càng cảm thấy giống nhau.
Chị Lưu lúc này liền bối rối, nếu vừa rồi cô ấy không nhìn lầm thì rõ ràng là Dương Lăng Húc đang muốn đuổi Dương Từ đi. Nếu... Nếu hai người họ là anh em ruột, thì Dương Lăng Húc là anh trai của Dương Từ mới đúng, một người anh trai ruột làm sao có thể đối xử với em trai mình như vậy chứ.
Khi Dương Lăng Húc nghe những lời của tổ trưởng Vương, phản ứng trong tiềm thức của hắn ta là phủ nhận nó. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ của bọn họ quá rõ ràng, cho dù có phủ nhận, người khác nhất định sẽ không tin. Hơn nữa thông tin của hắn cũng không phải là bí mật, nếu thật sự có người muốn tìm hiểu, rất dễ dàng tìm ra. Thay vì sau khi nói dối lại bị vạch trần, tốt hơn hết là bây giờ hắn ta nên trả lời thành thật.
Dương Lăng Húc: "Nó thực sự là em trai của ta."
Chị Lưu: "Không phải, cậu ấy là em trai của ngươi sao ngươi lại đuổi cậu ấy đi? Nói đến cũng thật kỳ lạ, công nhân Dương ngươi đã làm việc ở đây lâu như vậy, người nhà gần như là không có xuất hiện ở đây nữa, có lẽ nào quan hệ với người nhà không tốt đi, nếu không thì lúc nãy ngươi đã không đuổi người ta đi như vậy rồi."
Dương Lăng Húc không muốn mọi người biết rằng bây giờ hắn ta và Dương Từ đã cắt đứt quan hệ nên nghe vậy chỉ có thể nói một cách khô khan: "Cũng không phải là quan hệ không tốt, chỉ là bọn họ đều là người nông thôn, cũng không thích lên huyện thành lắm."
Tổ trưởng Vương: "Công nhân Dương này, bây giờ không thịnh hành việc coi thường người nông thôn đâu, những thanh niên trí thức đó đều là người lên núi xuống nông thôn đấy, công nhân chúng ta và nông dân là một nhà, ngươi không thể chỉ vì người nhà là nông dân mà coi thường họ không cho họ vào huyện thành. Còn có ngươi và em trai ngươi vừa rồi rõ ràng là ngươi đã xua đuổi cậu ấy, là sợ sự tồn tại của cậu ấy khiến cho ngươi mất mặt sao? Mà thấy biểu cảm và cách cư xử hiện tại của ngươi, có lẽ vẫn chưa biết rõ cậu ấy là cố vấn trong nhà máy đi, nói đến người làm mất mặt trong hai người còn chưa biết là ai đâu."
Tổ trưởng Vương hiện tại là chủ nhiệm của bộ phận mới, đợi đến sau khi bộ phận mới hoàn toàn đi đúng hướng, ông ấy sẽ là lãnh đạo cao nhất của bộ phận mới. Chính vì điều này mà thái độ của ông ấy đối với Dương Từ luôn rất cung kính. Trước không nói đến sau lưng Dương Từ là gì, chỉ dựa vào thực lực của riêng Dương Từ cũng xứng đáng được ông ấy cung kính.
Bởi vì vào ngày đầu tiên khi Dương Từ đến nhà máy, để mọi người nhanh chóng hiểu được thực lực của mình, để tránh cho một số nhân viên cũ không phục lại đi gây rắc rối, anh đã thể hiện thực lực của mình ngay trong đêm đầu tiên. Các nhân viên trong bộ phận mới đã tâm phục khẩu phục với Dương Từ, đó cũng là lý do tại sao tổ trưởng Vương bọn họ lại rất tốt với Dương Từ.
Dương Từ còn trẻ đã tài giỏi như vậy, nếu đợi đến sau này thì càng là tiền đồ vô lượng. Họ phải nhân lúc trước khi Dương Từ một bước lên trời, sớm thiết lập mối quan hệ tốt với Dương Từ mới được, ai biết liệu họ có lúc nào cần thỉnh cầu tới anh hay không.
Dương Lăng Húc dám lớn tiếng với Dương Từ, nhưng khi đối mặt với tổ trưởng Vương và Chị Liu hắn ta lại không dám. Hai người này ở trong nhà máy lâu hơn hắn ta, đều là công nhân có lai lịch lâu đời trong nhà máy, không phải là người mà hắn ta có thể đắc tội được.
Cho nên khi nghe tổ trưởng Vương chế nhạo, Dương Lăng Húc ngoại trừ trong lòng rất tức giận ra, đến cả trên mặt cũng không dám tỏ ra khó chịu. Hắn ta hiện tại không phải là cái người trong tiểu thuyết kia, là một nam chính sau này có thể dựa vào năng lực đáng tin mà kiếm tiền, hắn ta chỉ là một người đàn ông bình thường được Tô Ấu Đình bảo vệ tốt.
Dương Lăng Húc: "Đúng vậy, vừa rồi ta thực sự là quá bốc đồng. Ta không ngờ nó... lại có tiền đồ như vậy, chủ yếu là do trước đây nó quá nghịch ngợm, lại thêm bọn ta đã lâu không nói chuyện với nhau, ta cũng không biết... bây giờ nó vậy mà có tiền đồ như vậy."
Chị Lưu nghe vậy khịt mũi một cái, vẻ mặt của cô ấy lại như hoàn toàn không thể tin được. Nhưng cô ấy không thèm quan tâm đến mối quan hệ của họ, nhiệm vụ chính của cô ấy là chăm sóc tốt cho Dương Từ, cô ấy không quan tâm Dương Lăng Húc đang có chủ ý gì.
Vì vậy, cô cũng không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Dương Lăng Húc, quay đầu và mỉm cười dịu dàng với Dương Từ giống như là lật mặt vậy: "Cố vấn Dương, thực sự là rất xin lỗi, lúc nãy chỉ là một hiểu lầm. Xưởng trưởng của bọn ta đã dặn dò qua rồi, ngay cả sau khi nhiệm vụ của cậu kết thúc, ký túc xá của cậu vẫn sẽ không chuyển đi."
Dương Từ có nhà riêng ở huyện thành, nếu không phải trong khoảng thời gian này anh phải đến đây làm cố vấn, anh thực sự không muốn từ xa chạy đến đây đâu. Vị trí của nhà máy này ở Nam thành, gần như là sắp ra khỏi huyện thành rồi, cách trường học của anh một đoạn xa, không có tiện như lúc ở nhà đi học. Tuy nhiên, bây giờ vì để kiếm tiền, để sau này có tiền mua tài liệu mua sách, anh cũng chỉ có thể làm việc chăm chỉ trong khoảng thời gian này.
Chị Lưu vừa nói vừa dẫn Dương Từ đến ký túc xá. Họ phải đợi Dương Từ đặt cặp sách xuống, liền phải đến bộ phận mới để tăng ca. Vì ban ngày Dương Từ phải đi học nên trong thời gian này mọi người đều làm ca tối, chỉ có hai ngày cuối tuần là đi làm bình thường.
May mà trong khoảng thời gian này, đợi đến khi lô radio đầu tiên được sản xuất, cố vấn kỹ thuật Dương Từ sẽ không cần phải bận rộn nữa, các công nhân khác có thể đi làm bình thường rồi.
Dương Từ đi theo sau chị Lưu, vừa đi vừa nhìn Dương Lăng Húc, thấy sắc mặt của Dương Lăng Húc lúc này thật khó coi, nhân lúc không ai để ý đến mình anh không khỏi nở một nụ cười với Dương Lăng Húc. Thấy vậy, Dương Lăng Húc gần như nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì tổ trưởng Vương và chị Lưu đều ở đây nên cuối cùng hắn ta chỉ có thể nhìn Dương Từ một cách khó khăn.
Dương Lăng Húc cứ nhìn họ đi xa, rồi mới bước ra ngoài với vẻ vô cùng căm phẫn. Vốn dĩ hắn ta còn có việc khác phải làm, nhưng vì bị Dương Từ làm cho tức giận nên quên mất, cho đến khi về đến nhà hắn ta mới nhớ ra. Không đợi hắn ta quay người đi xuống lầu lần nữa, đã bị bác gái đang nấu ăn ở hành lang nhìn thấy.
Bây giờ đã là buổi tối đến giờ nấu ăn rồi, cả tòa nhà tập thể đều là mùi khói dầu, một đám người chen chúc nhau bận rộn, có cả tiếng trẻ con cãi nhau. Người bác gái sống đối diện nhà Dương Lăng Húc vừa nhìn thấy hắn ta quay lại đã chào hỏi hắn.
Người bác gái hét lên: "Ai dô, cháu trai, ngươi đã trở về rồi à, hình như có khách đến nhà ngươi đấy, vừa rồi vợ ngươi còn đang nhắc tới ngươi đấy."
Dương Lăng Húc nghe vậy thì dừng bước chân, hắn ta thu lại vẻ mặt không vui, gượng cười nói với bác gái: "Dạ, cháu vừa mới trở về, bác bận việc trước, cháu về nhà xem trước." Dương Lăng Húc nói như vậy liền quay người đi ngang qua trước mặt đối phương. Kết quả hắn không ngờ tới chính là, hành lang quá hẹp, lại thêm trên hành lang bày đầy các loại đồ lặt vặt, cho dù hắn cẩn thận, quần áo vẫn bị bẩn.
Nhìn vào ống tay áo bẩn thỉu của mình, Dương Lăng Húc không khỏi nghĩ đến ngôi nhà mà Dương Từ đã mua. Vừa nghĩ đến ngôi nhà mà Dương Từ một tên côn đồ mua được còn tốt hơn ngôi nhà mà hắn ta một công nhân mua được, Dương Lăng Húc không khỏi cảm thấy mất cân bằng một lúc. Nếu không phải ông bà cha mẹ trong nhà thiên vị, tiền mà họ bù vào cho Dương Từ đưa cho hắn ta một chút, hắn đã có thể mua một căn nhà tốt hơn trong huyện, cũng sẽ không sống trong một tòa nhà tập thể chật chội như vậy.
Vừa nghĩ đến Tô Ấu Đình, người được nuông chiều như vậy, sẽ sống cả đời với hắn ta ở một nơi không có chút riêng tư nào, trước đây còn có mấy tên không có mắt nhìn trộm vợ hắn ta, sự chán nản trong lòng Dương Lăng Húc đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn ta phải tìm cách tiếp tục làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, đặc biệt là bây giờ Dương Từ đã trở thành cố vấn cho nhà máy của họ, hắn ta tuyệt đối không thể bị so sánh dưới cơ thằng nhóc Dương Từ đó.
Ngay khi Dương Lăng Húc đang nghĩ như thế này, không biết từ lúc nào đã đi đến trước cửa nhà mình. Lúc hắn ta đang muốn đưa tay gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong, sau đó hắn phát hiện trong nhà mình có người lạ tới.
Vốn dĩ Tô Ấu Đình đang nói chuyện với đối phương, nhưng khi nhìn thấy Dương Lăng Húc từ bên ngoài quay lại, ánh mắt cô ta không khỏi sáng lên. Cô ta vừa kéo Dương Lăng Húc vào, vừa nhiệt tình giới thiệu với Dương Lăng Húc: "Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại, mau đến xem nè, em ấy chính là người em họ mà trước đó em đã nói với anh."
Dương Lăng Húc vốn vẫn còn tức giận Dương Từ, nhưng sau khi nghe thấy vậy lập tức nhớ tới những gì đã xảy ra trước đó, hắn ta lập tức nhìn về phía đối phương, phát hiện cô ta quả thực là một cô gái rất xinh đẹp. Không có gì lạ khi lúc đầu Tô Ấu Đình đã thề son sắt rằng sau khi Dương Từ nhìn thấy nhất định sẽ thích.
Dương Lăng Húc nhìn chằm chằm đối phương một lúc, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc cho đối phương, với ngoại hình của cô gái này quả thực là tiện nghi cho Dương Từ rồi. Nhưng nghĩ đến gia đình lớn phía sau cô gái và đám em trai em gái bên dưới cô ta, Dương Lăng Húc lại cảm thấy rằng họ khá phù hợp.
Cô gái trẻ trước mặt là em họ xa của Tô Ấu Đình. Kể từ khi mối quan hệ của nhà họ với Dương Từ tan vỡ hoàn toàn, Tô Ấu Đình luôn muốn trả thù cho Dương Lăng Húc, nhưng cô ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Sau đó không phải là một nhà dì út út xảy ra chuyện rồi sao? Tô Ấu Đình lấy linh cảm từ dì út của mình, định giở trò trên chuyện hôn nhân của Dương Từ. Tình cờ là Tô Ấu Đình có một người em họ xa, người này không chỉ xinh đẹp mà còn hay thay đổi thất thường, lại thêm sau lưng cô ta còn có rất nhiều người thân cực phẩm. Cho dù sau khi kết hôn với cô ta Dương Từ phát hiện ra điều gì đó không ổn, có một nhà cực phẩm của em họ ở đây, thì Dương Từ dù muốn cũng không thể ly hôn với cô ta.
Tô Ấu Đình luôn cảm thấy rằng kẻ ác sẽ có kẻ ác trừng trị, một người nhân phẩm có vấn đề như Dương Từ nên kết đôi với em họ của cô ta. Một người là tên côn đồ háo sắc, một người thay đổi thất thường thích quyến rũ đàn ông, hai người kết hôn với nhau thì sẽ không đi hại người khác rồi.
Đôi vợ chồng trẻ đã sớm thảo luận về vấn đề này, nhưng vì em họ Tô Ấu Đình không dễ lừa nên cô ta mới tung hoành cho đến tận bây giờ mới lừa cô ta tới đây. Nếu không, đừng nói đến việc làm cố vấn cho nhà máy như hiện tại, có lẽ để kết hôn mà đến cả kỳ thi tuyển sinh cấp ba trước kia Dương Từ cũng sẽ không cần tham gia. Bây giờ không dễ gì mới đem người dụ tới đây được, Dương Lăng Húc nháy mắt với Tô Ấu Đình, họ nhất định phải làm cho cuộc hôn nhân này thành công mới được.(Thiệt sự là không ngờ có một người anh ruột như vậy đấy)
...
Sau giờ học chiều hôm sau, Dương Từ gặp lại Dương Lăng Húc khi anh trở lại nhà máy. Dương Từ nghĩ rằng sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua, với tính cách thích giữ thể diện của Dương Lăng Húc, với mối quan hệ khó xử giữa hai người họ, Dương Lăng Húc chắc chắn sẽ muốn tránh mặt anh trong nhà máy.
Không ngờ mới qua một ngày, Dương Lăng Húc lại vội vàng chạy tới nữa. Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của đối phương, Dương Từ muốn xem hắn lại định làm gì nên bị Dương Lăng Húc ngăn lại cũng không rời đi, yên lặng chờ đợi chiêu tiếp theo của Dương Lăng Húc.
Dương Lăng Húc nhìn khuôn mặt của Dương Từ, trong lòng cảm thấy phiền phức không thể tả. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình, hắn ta chỉ có thể nói một cách khô khan: "Ta có một việc muốn ngươi giúp đỡ."
Dương Từ nghe thấy lời này chỉ ồ lên, không có ý từ chối hay đồng ý. Dương Lăng Húc không thích dáng vẻ như vậy của anh nhất, trong tiềm thức muốn dạy cho anh một bài học. Đáng tiếc Dương Từ hiện tại không phải Dương Từ trước kia, Dương Từ hiện tại cũng sẽ không nịnh bợ anh cả của mình, mà hiện tại hai người đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cho nên hắn cũng không thể tiếp tục lấy thân phận anh cả mà đi dạy dỗ anh được.
Dương Lăng Húc chỉ cảm thấy trong lòng phiền chán một trận, mất một lúc lâu hắn ta mới dịu lại được cảm giác khó chịu này, sau đó mới gượng gạo mở miệng nói chuyện tiếp: "Chị dâu ngươi có một người họ hàng đến đây, em ấy muốn ở lại đây với bọn ta vài ngày. Nhà của bọn ta thì quá nhỏ, ta nghĩ đến ngươi cũng có một ngôi nhà trong huyện, ta muốn để em ấy sống bên nhà ngươi vài ngày. Đúng lúc khoảng thời gian này ngươi đều sống ở trong nhà máy, em ấy lại là một cô gái trẻ, vừa khéo có thể đến và ở chung với tiểu Liên."
Dương Lăng Húc cảm thấy mình đã buông xuống dáng vẻ kiêu ngạo, thái độ đối với Dương Từ cũng là tốt không thể tả được. Cho dù trong trước kia hắn ta và Dương Từ có không vui vẻ như thế nào thì cuối cùng hai người vẫn là anh em ruột thịt, đối với yêu cầu này Dương Từ chắc sẽ không từ chối mới đúng. Nhưng sự thật lại khiến hắn ta thất vọng, Dương Từ hiện tại không phải là Dương Từ trước đây, vì vậy sau khi hắn ta nói những lời này, Dương Từ đã từ chối không chút do dự.
Dương Từ: "Thật không tiện!"
Dương Lăng Húc tức giận đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng không đợi hắn ta thật sự nhảy dựng lên, người em họ đáng lẽ nên trốn ở rất xa đột nhiên từ một góc cách đó không xa chạy ra.
Tô Ấu Đình đã nói chuyện với cô ta rất lâu vào đêm qua, khen ngợi Dương Từ như là độc nhất vô nhị. Tất nhiên, điểm quan trọng nhất không phải là Dương Từ, mà là Dương Từ có hai người anh lợi hại. Một người là chồng của Tô Ấu Đình, người còn lại là đội trưởng Dương Quốc Hữu.
Người em họ nguyện ý đến đây là vì cô ta thích thân phận của Dương Quốc Hữu. Nếu không phải bây giờ Dương Quốc Hữu là đội trưởng, cô ta cũng sẽ không nguyện ý đi ngàn dặm đến gả cho một tên chân lắm tay bùn đâu.
Tất nhiên, cô ta luôn có tham vọng rất lớn. Nếu không phải Dương Quốc Hữu đã cưới vợ, bây giờ lại đang ở vùng núi xa xôi, mục tiêu của cô ta chắc chắn sẽ là Dương Quốc Hữu, mới không hiếm lạ gì một đứa trẻ mới lớn như Dương Từ.
Ngày hôm qua cô ta vốn đã thỏa thuận với Tô Ấu Đình xong rồi, hôm nay cô ta nhìn Dương Từ người thật từ xa trước, không có ý định để cô ta tiếp xúc với Dương Từ ngay lập tức. Dù sao thì Dương Từ bây giờ cũng không ngốc, nếu gặp nhau sớm như vậy sau này sẽ không suôn sẻ.
Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Từ từ xa, cô ta đột nhiên cảm thấy rằng người đàn ông này mặc dù hơi nhỏ tuổi nhưng ngoại hình của anh thực sự rất được. Vòng eo thẳng tắp, đôi chân dài thẳng tắp, quan trọng nhất là khuôn mặt ngoại trừ có chút non nớt ra, hoàn toàn chọc trúng điểm yêu thích của cô ta.
Người em họ rất tự tin vào ngoại hình của mình, đồng thời cô ta táo bạo hơn phụ nữ thời đại này. Cô ta luôn tin vào câu nói phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một tầng vải mỏng, đặc biệt là khi đối phó với một thiếu niên như Dương Từ, với một con cáo già như cô ta thì dễ như trở bàn tay.
Cho nên sau khi nhìn Dương Từ, cô ta không do dự mà bước ra khỏi góc. Nếu trước đó cô ta đã định gả vào Dương gia, nay lại để mắt đến vẻ ngoài của Dương tiểu tứ, vậy thì không có gì có thể khiến cô ta do dự rồi.
Khi cô ta đi đến trước mặt Dương Từ, đôi mắt to của cô ta giống như cái móc nhỏ vậy, như có như không mà không ngừng bắn về phía Dương Từ. Nhưng Dương Từ khác với những người đàn ông khác mà cô ta từng gặp, Dương Từ không hề nhận được sự quyến rũ như có như không của cô ta, thậm chí có thể nói đến nhìn anh còn không thèm nhìn cô ta.
Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cô ta cảm thấy khó chịu trong giây lát, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý. Cô ta bước nhanh đến bên cạnh Dương Lăng Húc, giả bộ dè dặt đưa tay chỉnh lại tóc tai, sau đó mới nghiêng đầu nói với Dương Lăng Húc: "Anh rể, anh rể, anh ấy có phải là Dương Từ không?" Dương Lăng Húc nghe vậy có chút không muốn nói chuyện, nhưng nghĩ rằng bây giờ họ có cùng một mục tiêu, chỉ có thể gượng cười với cô ta và nói: "Đúng vậy, em ấy là em trai út của ta." Người em họ khẽ kêu lên một tiếng, sau đó một mặt tò mò tiến lên phía trước: "Trước đây chị đã nói với em, chị nói là ngươi thi được hạng nhất toàn huyện. Ta vẫn luôn nghĩ rằng những người học giỏi đều là loại mọt sách, không ngờ rằng ngươi lớn lên trông rất... "
Dương Từ không đợi cô ta nói xong. liền trực tiếp cầm lấy cái cặp sách rồi xoay người rời đi. Vốn tưởng rằng Dương Lăng Húc có thủ đoạn gì mới, không ngờ chỉ là mỹ nhân kế cấp thấp nhất mà thôi. Loại mỹ nhân kế này có thể có tác dụng với đàn ông bình thường, nhưng anh lại không phải là đàn ông bình thường, bây giờ Tạ Nghiễn Thanh là người duy nhất có thể sử dụng mỹ nhân kế với anh. Đáng tiếc là... Một người nghiêm túc như Tạ Nghiễn Thanh cho dù là lúc nào cũng sẽ không dùng tới.
Nhìn bóng lưng Dương Từ lạnh lùng rời đi, không chỉ người em họ sửng sốt mà ngay cả Dương Lăng Húc cũng có chút thất thần. Dù luôn biết Dương Từ đã thay đổi tính tình rồi, nhưng hắn ta luôn cho rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Dương Từ trước kia là một tên lưu manh háo sắc như vậy sao có thể bỏ qua một cô gái như vậy chứ? Càng huống chi, cô gái này còn xinh đẹp như vậy, sao Dương Từ lại có phản ứng như vậy?
Cô em họ nóng mặt, đây là lần đầu tiên cô ta bị một người đàn ông đối xử như vậy, nghĩ đến dáng vẻ thề thốt đảm bảo của mình trước đó, cô ta còn cảm thấy xấu hổ nhục nhã. May mà lúc này Dương Lăng Húc cũng đang hoài nghi nhân sinh, cũng không có thời gian để cười nhạo sự nhếch nhác của cô ta.
Bởi vì Dương Lăng Húc không tin rằng Dương Từ đã hoàn toàn thay đổi, lại thêm em họ cũng không tin rằng bản thân mình không có mị lực, vì vậy hai người họ cũng không thương lượng với Tô Ấu Đình, liền định tối nay sẽ lại cho một liều thuốc mạnh. Họ không tin rằng có người đàn ông không ăn thịt đã đưa đến miệng.
Dương Từ biết rất rõ Dương Lăng Húc, nếu đối phương có thể tìm được một người phụ nữ xinh đẹp đến, hắn ta không thể đơn giản bỏ cuộc như vậy đâu. Lại thêm ân oán trước đây giữa anh và Dương Lăng Húc, cho nên vào buổi tối Dương Từ cũng bày một ván cờ cho đối phương. Vốn chỉ cần Dương Lăng Húc không có bất kỳ ý tưởng quanh co nào, bàn cờ mà Dương Từ bày ra này sẽ không làm tổn thương hắn ta chút nào, nhưng thật không may, có người chính là thích tìm cách tự sát.
Kế hoạch của Dương Lăng Húc và em họ rất đơn giản và thô lỗ, đó là vào ban đêm Dương Lăng Húc đưa em họ của mình vào ký túc xá và để đối phương trực tiếp lên ngủ trên giường của Dương Từ. Nếu Dương Từ đẩy tới đẩy lui mà làm việc này thành công rồi, thì cả hai sẽ thuận lý thành chương mà kết hôn. Nếu Dương Từ không vui không muốn em họ, vậy thì bọn họ sẽ dùng tội lưu manh để buộc anh phải nhận tội, dù sao cho dù là như thế nào thì hai người cũng sẽ kết hôn.
Kết quả khiến Dương Lăng Húc không ngờ tới là đợi đến khi hắn ta không dễ gì mới đem người vào, người em họ vừa bước vào đã sợ hãi chạy ra ngoài. Bởi vì trong phòng Dương Từ không chỉ có một mình anh còn có hai người từ bộ phận mới của nhà máy đến tăng ca học tập thêm. Bởi vì ba người bọn họ cứ nghiên cứu đến đêm khuya, mơ mơ màng màng liền nằm ngã ra đất ngủ luôn ở đây.
Mà ngay khi họ chuẩn bị đi ngủ, họ phát hiện một người phụ nữ bước vào ký túc xá của Dương Từ, bây giờ là một hoặc hai giờ đêm, làm sao có thể có một người phụ nữ trong ký túc xá của nhà máy vào lúc này được? Điều này không chỉ khiến người em họ mà cả hai nhân viên tăng ca cũng sợ hãi, vì vậy khu ký túc xá dành cho nhân viên nơi Dương Từ ở bỗng trở nên ồn ào lên.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me