Lam Nung Trong Long Anh Kookrose
Mặc kệ táo ngọt hay không thì những lời này, là ngọt đến trong lòng Jungkook.Hắn tựa người vào cửa sổ, vô cùng hưởng thụ nhìn Chaeyoung ăn táo.Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thanh nhã một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ nhai thịt quả. Nếu đổi là hắn thì chỉ cần hai ba ngụm đã có thể giải quyết xong cả quả.Hắn suy tư, cảm thấy con gái vẫn luôn không giống với con trai, ăn cái gì cũng từ từ, đi đường cũng chậm rì, cũng vì chậm, cho nên mới tinh tế như vậy ——Cặp mắt quả hạnh, mũi thon thon, đôi môi hồng phấn nộn... Thật sự rất ngoan rất ngoan.Jungkook cứ yên lặng ngắm nhìn cô, nhìn đến mức làm cô có chút không tự nhiên."Cậu đừng đứng ở chỗ này nữa, mau trở về đi."Hắn nghiêng đầu nhìn các bạn học trong lớp, bọn họ nhìn có vẻ như là đang đọc sách đang học tập, nhưng thật ra ánh mắt dù vô tình hay cố ý vẫn bay tới bên cửa sổ, nhiều chuyện chú ý tới nhất cử nhất động của hai người.Jungkook ghé sát vào tai cô, giảm thấp âm lượng nói: "Sao vậy, tôi ở chỗ này làm cậu mất mặt?"Giọng nói của hắn vừa ôn nhu vừa dịu dàng, lại có chút khàn khàn.Chaeyoung nghiêng đầu bắt gặp được đôi mắt thâm thúy của hắn, đôi mắt đó như đang câu dẫn người, chứa ý cười, phong lưu lại đa tình.Cô không dám nhìn vào mắt hắn nữa, nhỏ giọng nói: "Đừng mẫn cảm vậy mà, tôi không có nghĩ như thế."Nhìn bộ dáng ủy khuất của cô nàng, tâm Jungkook như muốn tan chảy, khóe môi hắn có ý cười: "Được, tôi không nói những lời này nữa."Chỉ cần cậu không thích, tôi đều sửa.Quả táo rất lớn, cô ăn không hết được, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm cuối cùng, còn dư non nửa quả, hắn xòe tay ra: "Giúp cậu ném."Cô đưa táo cho hắn, hắn cầm lấy rồi bất ngờ đưa vào miệng cắn một ngụm to.Trong trẻo nhiều nước, ngọt ơi là ngọt.Chaeyoung thấy hắn không hề cố kỵ ăn quả táo cô từng cắn qua, mặt đỏ lên: "Này! Cậu làm gì vậy!""Lãng phí."Jungkook cong cong miệng, bước tới thùng rác đặt ở cuối hành lang.Khi hắn lần nữa đi bộ trở lại, thấy được Joo Yugyeom đang nổi giận đùng đùng đi tới.Yugyeom hiển nhiên là không còn kiểm soát được cảm xúc, sắc mặt vô cùng không tốt, đi đến bên cửa sổ chất vấn cô: "Chaeyoung, vé xem phim là sao thế này, tại sao người đến lại là Heeyoung? Có phải cô ấy lấy phiếu của em không?"Chaeyoung sợ ảnh hưởng tới các bạn học, vì thế ra khỏi phòng, nói với cậu rõ ràng: "Là em cho chị ấy.""Không phải em đã đồng ý với anh sẽ tới sao, vì sao lại lật lọng!"Yugyeom có chút chịu không nổi với thái độ của cô đối với mình, trong quá khứ rõ ràng là một cô bé thật dịu ngoan nghe lời, vì sao giờ biến thành cái dạng này."Joo Yugyeom, em chưa từng đáp ứng anh cái gì cả." Cô hạ giọng nói: "Em biết anh thích chị Heeyoung, cho nên đưa phiếu cho chị ấy, thành toàn hai người, cũng hi vọng về sau anh đừng tới dây dưa cùng em."Cậu cuống quít giải thích: "Chaeyoung, em hiểu lầm rồi, anh chưa từng nói qua là anh thích chị em, kỳ thật lần này trở về, anh cảm giác mình giống như đối với em..."Lời cậu còn chưa dứt, cả người đều bị lật ngược ra sau.Quay đầu, nhìn đến sắc mặt lạnh lùng của Jungkook.Hắn giữ chắc bờ vai của cậu, xoay người đặt cậu bên cạnh ban công lầu ba, ánh mắt giận dữ: "Tôi đã nói, cậu phải cách xa cô ấy, cho rằng lão tử đùa giỡn với cậu?"Nửa người Joo Yugyeom sắp rớt ra khỏi ban công, cậu gắt gao cầm tay Jungkook, kinh sợ, lạnh run, sợ hắn ra tay ác độc, đẩy cậu xuống.Chaeyoung cũng sợ hãi, rung giọng nói: "Jungkook, như vậy quá nguy hiểm!"Mặt Jungkook không thay đổi, nhìn chằm chằm Yugyeom, trong con ngươi lộ ra mũi nhọn buốt thấu xương có thể làm cho cậu ta nửa đêm tỉnh mộng run run một đời.Cô nắm lấy tay hắn, khẩn cầu: "Buông ra, được không?"Jungkook cảm nhận được sự sợ hãi của cô, hắn không muốn dọa đến cô, vì thế miễn cưỡng kéo cậu ta lại.Joo Yugyeom đang định thả lỏng, Jungkook lại nắm chặt cổ áo cậu, rất có uy hiếp vỗ nhẹ nhẹ gương mặt cậu, gằn giọng nói từng từ: "Cậu cẩn thận một chút."Hắn nói xong liền buông người ta ra, rời đi.Cậu đứng tại chỗ một hồi lâu, hai má trắng bệch mới dần dần khôi phục huyết sắc, quay đầu phẫn nộ nói: "Đồ điên gì đây, Chaeyoungie, tại sao em dây dưa cùng một chỗ với loại rác rưởi này."Chaeyoung vốn cảm thấy cậu bị khi dễ cũng rất đáng thương, nhưng mà nghe cậu nói như vậy, bỗng nhiên quay đầu, thốt lên ——"Cậu ấy không phải rác rưởi."Cô không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Yugyeom, toàn thân tức giận xoay người trở về phòng học, đóng chặt cửa sổ lại.***Lễ Giáng Sinh năm nay, tuyết lại rơi, hoa tuyết nho nhỏ, bay lả tả giống như lông ngỗng, vô cùng dày đặc, làm ướt sũng ngã tư đường bên cạnh, nhưng chỉ trong chốc lát là mất đi.Ở thành phố S vốn tuyết rơi không nhiều, tan học, học sinh toàn trường đều hưng phấn, đeo balo gào thét vọt vào trong màn tuyết lớn.Kim Jennie lôi Chaeyoung và mấy cô gái chạy ra cổng trường, đi đến vườn hoa, tuyết chỗ này có thể chồng chất lên cao, trên bụi cây hiện lên một tầng tuyết mỏng manh.Xung quanh có rất nhiều người lấy điện thoại ra, hướng lên bầu trời chụp ảnh.Xa xa, xe đạp của Jeon Jungkook ngừng lại, nhìn thiếu nữ trong vườn hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me