Lam Ruong Nao Dong Nhan Tang Buu Bon Ho Sao Lai Goi Cau La Da Da
Tưởng Đôn Hào đang ở trong phòng làm việc, thấy Dương Trường Lĩnh đi tới bèn mang hộp trà Bạch Trà Ngân Châm bản thân trân quý ra pha một ly.Dương Trường Lĩnh nhấp trà, nói: "Mảnh đất bên bờ sông kia đã được phê chuẩn, hay là để Vương Nhất Hành lo liệu việc này đi. Năm nay nó đã trưởng thành rồi, nên quản việc đi thôi."Tưởng Đôn Hào chỉ châm thêm trà chậm rãi đáp: "Không vội, để cho Thiếu Hi lo."Dương Trường Lĩnh có chút bất mãn: "Còn không vội? Con xem những đứa nhỏ khác có ai đến mười tám tuổi còn chưa ra ngoài làm việc? Vương Nhất Hành cũng nên bắt đầu đi học hỏi kinh nghiệm rồi."Tưởng Đôn Hào nói: "Dương ba, Đa Đa đã thi lên đại học rồi."Dương Trường Lĩnh bối rối, giống như nghe được Tưởng Đôn Hào vừa kể truyện nghìn lẻ một đêm vậy: "Gì cơ? Đại học?""Đúng, đại học."Dương Trường Lĩnh suy tư, học đại học cũng không phải là không được, nếu như học những ngành về tài chính về sau giúp đỡ quản lý sản nghiệp trong nhà cũng không phải là chuyện gì xấu.Tưởng Đôn Hào cầm một phong thư từ trong ngăn kéo ra đưa cho Dương Trường Lĩnh, Dương Trường Lĩnh chỉ liếc nhìn một cái lông mày liền dựng lên: "Học viện Âm nhạc hiện đại Bắc Kinh?""Phải, Nhất Hành không phải vẫn luôn yêu thích âm nhạc đó sao? Em ấy tự mình thi đỗ đó, đứa nhỏ này thật tài giỏi mà." Nụ cười trên gương mặt Tưởng Đôn Hào càng thêm hiền hòa."Đôn Đôn, con có biết tập đoàn này đang làm cái gì không? Anh em các con mười người có ai không phải vì tập đoàn mà phấn đấu nỗ lực, mảnh đất bên bờ sông kia có bao nhiêu quan trọng con không biết sao? Giờ phút quan trọng như thế này con lại để cho Vương Nhất Hành đi học âm nhạc? Bắc Kinh xa như vậy, một lần đi học ít nhất bốn năm, rồi ra trường làm cái gì? Làm minh tinh sao, không sợ bị người ta tìm ra bối cảnh của nó..."Tưởng Đôn Hào không thể không ngắt lời Dương Trường Lĩnh: "Dương ba, các đệ đệ của con mỗi một người đều đã vì tập đoàn bỏ ra quá nhiều, con không hy vọng cũng không muốn để cho Nhất Hành lại tiếp tục đi vào vũng bùn này. Chuyện của tập đoàn từ trước tới nay em ấy chưa từng động chạm qua. Các ca ca của em ấy chưa từng làm được chuyện gì tốt, nhưng Vương Đa Đa sạch sạch sẽ sẽ."Dương Trường Lĩnh trầm mặc hồi lâu, giống như còn muốn nói thêm gì đó. Tưởng Đôn Hào di nhẹ con chuột trên máy tính, phòng làm việc phát ra âm thanh sôi động."Ly rượu sâm panh đế cao. Bong bóng vỡ giống như trái tim tôi. Về đêm tôi chiếm lĩnh sân khấu..."Tưởng Đôn Hào giơ tay lên tỏ ý Dương Trường Lĩnh cẩn thận lắng nghe, không khó để nhận ra, đây là âm thanh của Vương Nhất Hành."Bài hát của Vương Nhất Hành tự viết đó, không phải nghe rất hay đó sao?"Dương Trường Lĩnh không lên tiếng."Ngài xem, em ấy ở trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên. Viết ra ca từ chỉ là ly đế cao phối với sâm panh, chứ không phải cái gì mà gậy bóng chày phối với dao phay. Đệ đệ đơn thuần biết bao nhiêu." Trên mặt Tưởng Đôn Hào có thêm mấy phần tự hào.Dương Trường Lĩnh biết mình không lay chuyển được Tưởng Đôn Hào, ông đã từ chức ở tập đoàn nhiều năm, trong lòng của Tưởng Đôn Hào mấy đứa nhỏ từ lâu đã vượt qua địa vị Dương ba này của ông rồi. Thôi. Dương Trường Lĩnh khoát khoát tay: "Tùy mấy đứa đi, ta già rồi, cũng không quản được nữa.""Dương ba nói gì vậy chứ, anh em bọn con dù là lúc nào thì cũng phải gọi ngài một tiếng ba."Tập đoàn Cần Thiên – công ty địa ốc đứng đầu thành phố A.Tất cả mọi người ở thành phố A đều biết, muốn ở nơi này phân chia một chén canh, phải xem Tập đoàn Cần Thiên có gật đầu hay không. Mà muốn xem Tập đoàn Cần Thiên có đồng ý không, phải xem Chủ tịch Tưởng Đôn Hào của Tập đoàn Cần Thiên có gật đầu hay không.Nhưng đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, Tập đoàn Cần Thiên còn là thế lực hắc bang lớn nhất thành phố A. Việc có thể dùng tiền để giải quyết, bọn họ theo quy định chế độ mà làm, làm không được, bọn họ sẽ dùng tiếp tới súng gươm gậy gộc.Ban giám đốc của Tập đoàn Cần Thiên có mười vị, theo thứ tự tuổi tác mà sắp xếp. Tưởng Đôn Hào, Lộ Trác, Lý Canh Vân, Lý Hạo, Triệu Nhất Bác, Trác Nguyên, Triệu Tiểu Đồng, Hà Hạo Nam, Trần Thiếu Hi, Vương Nhất Hành. Mỗi một thành viên ban giám đốc phụ trách một ngành một lĩnh vực. Chỉ trừ Vương Nhất Hành, nghe nói chỉ nắm cổ phần trong tay mà không hề công tác ở Tập đoàn.Vương Nhất Hành được nhắc tới trong lời kể trên thật ra lúc này đang lăn lộn tại ruộng lúa của Hậu Đẩu Môn. Việc thi đậu đại học như thế này nhất định phải trở về quê nhà ăn mừng mới đủ long trọng.Mười vị thành viên ban giám đốc của Tập đoàn Cần Thiên đều xuất thân là cô nhi, do một tay cựu chủ tịch Dương Trường Lĩnh bồi dưỡng ra bọn họ. Sau đó là bọn họ xây dựng Tập đoàn phát huy đến được địa vị ngày hôm nay.Dương Trường Lĩnh nhớ ngày đi bản thân đi tới viện mồ côi chỉ định chọn hai đứa nhỏ về đào tạo làm người kế nghiệp. Thật ra khi đó người ông nhìn trúng là lão Đại và lão Tam, nhưng mấy đứa nhỏ kiên quyết ôm chặt nhau không buông tay, nếu đi thì phải cùng đi hết.Dương Trường Lĩnh đứng ngoài cổng viện mồ côi hút thuốc, suy đi nghĩ lại, hai đứa là nuôi, mười đứa cũng là nuôi. Hậu Đẩu Môn cũng không phải là không nuôi nổi mười đứa con nít, dứt khoát mang hết về vậy.Hậu Đẩu Môn là quê nhà của các vị giám đốc Tập đoàn Cần Thiên, cũng là nơi chủ tịch tập đoàn đầu tiên khởi nghiệp. Cho nên về sau Hậu Đẩu Môn có gia huấn: Bất luận ngày sau Tập đoàn phát triển sự nghiệp đi đến đâu, ai cũng không được quên mất quê nhà ở Hậu Đẩu Môn, không được phép bỏ hoang 140 mẫu ruộng ở Hậu Đẩu Môn.Từ sau khi Dương Trường Lĩnh đem mười đứa nhóc về Hậu Đẩu Môn, Hậu Đẩu Môn ngày càng nháo nhiệt hơn. Bọn họ mùa đông trồng lúa mì, mùa hè trồng lúa nước. Nuôi bên cạnh gà, cá, vịt, dê. Thiếu chút nữa chuyển Tập đoàn thành công ty Nông nghiệp. Về sau Tưởng Đôn Hào lập gia đình, Tập đoàn địa ốc mới bắt đầu làm lớn làm mạnh.Hôm nay là ngày quan trọng của Vương Nhất Hành, tất cả thành viên ban giám đốc đều cố gắng đuổi kịp chạy về Hậu Đẩu Môn ăn bữa cơm nhà.Tưởng Đôn Hào đứng ở ven đường trước cửa nhà, nhìn em trai mình từng đứa từng đứa lái hết xe này đến xe khác trở về nhà, khó nói thành lời: "Sau này tất cả đỗ xe ở ngoài bãi đậu cổng thôn cho anh, lái xe về đến tận cửa nhà đè nát hết đường rồi, Tam ca của mấy đứa sửa đường dễ dàng lắm sao?"Lời vừa dứt, một chiếc xe thể thao phóng qua mặt anh, xoay xe điêu nghệ, bánh xe tạo ra một cái hố ngay giữa đường.Tưởng Đôn Hào cắn răng nghiến lợi: "Xe của đứa nào, hôm nay nhịn ăn."Hà Hạo Nam từ trên xe bước xuống, biểu cảm đắc ý trên mặt còn chưa kịp thu lại đã nghe thấy tin dữ hôm nay bị phạt. Cậu tháo kính râm xuống chạy về phía Tưởng Đôn Hào ở xa xa làm ra vẻ tủi thân: "Đại ca..." Tưởng Đôn Hào bày tỏ hắn cận thị, không nhìn thấy.Trước khi ăn cơm, Tưởng Đôn Hào mang theo mấy đứa nhỏ đi về phía trước ruộng lúa mì. Bọn họ trong tay cầm ly rượu, đứng ở phía sau lưng Tưởng Đôn Hào."Một, kính đất mẹ. Cảm ơn mảnh đất này đã ban cho con cơm ăn."Tất cả mọi người chỉnh tề rót rượu xuống đất."Hai, kính Dương ba. Cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của Dương ba."Tất cả mọi người hướng về Dương Trường Lĩnh nâng chén, Dương Trường Lĩnh kính lại một chén."Ba, kính Hậu Đẩu Môn, kính huynh đệ, kính bản thân."Tất cả mọi người cụng chén với nhau."Cuối cùng, kính Hiểu Hiểu của ta."Lời cuối cùng này của Tưởng Đôn Hào, âm thanh không giấu nổi sự run rẩy. Các đệ đệ ở phía sau lưng đều không lên tiếng. Nhìn Tưởng Đôn Hào một mình uống cạn chén rượu, mới cùng đồng thanh: "Kính đại tẩu."Nghi thức hoàn thành, tất cả mọi người cùng nhau trở về nhà ăn cơm.Ngày đó tiễn Vương Nhất Hành đi, Vương Nhất Hành không khóc, nhưng anh trai của cậu người người hốc mắt đều rưng rưng."Không ấy anh ơi, em chỉ là đi học thôi, cũng không phải là không bao giờ về nữa." Vương Nhất Hành đứng trước lối đi VIP, nhìn các anh trai trước mặt hai mắt ngấn lệ không biết phải làm sao.Trác Nguyên kéo tay Vương Nhất Hành: "Hành Hành, ở trường học tập vui vẻ, muốn ăn gì thì ăn, muốn chơi gì thì chơi. Tiền tiêu không đủ thì nói Lục ca biết, ca gửi tiền cho em."Hà Hạo Nam lấy ra một chiếc hộp lớn: "Đệ, hôm qua anh đi công tác mua về cho em, em cầm theo đi. Có chuyện gì nhớ phải lập tức gọi điện về nhà đó biết chưa đệ đệ."Vương Nhất Hành nhìn thấy Iron man ở trong hộp đôi mắt rực sáng, nhưng cậu biết việc đi công tác trong miệng Hà Hạo Nam cũng không phải chuyện gì tốt.Tưởng Đôn Hào nhìn khung cảnh biệt ly trước mặt. xoa xoa khóe mắt, lên tiếng: "Được rồi, để cho Nhất Hành mau lên đường thôi, đừng để lỡ chuyến bay."Tám người còn lại nghe vậy, bèn thả Vương Nhất Hành đang bị vây quanh ra.Vương Nhất Hành một tay kéo vali một tay ôm đồ chơi hướng về phía các anh vẫy tay một cái, quay lưng đi vào lối đi VIP."Mấy người nói xem, đệ đệ mỗi ngày ở nhà ồn ào cảm thấy phiền muốn chết, nhưng em ấy vừa đi đã cảm thấy không nỡ chút nào. Thật là." Lý Hạo nhìn bóng dáng Vương Nhất Hành ngày càng nhỏ phía xa, nhỏ giọng nói.Lộ Trác tiếp lời: "Đúng vậy, Bắc Kinh xa xôi quá."Tưởng Đôn Hào vỗ vỗ vai Lộ Trác: "Về thôi, trở về làm việc nào."Vừa về tới văn phòng ở Tập đoàn, việc đầu tiên Tưởng Đôn Hào làm là đi phía chiếc tủ phía sau phòng làm việc. Trongg hộc tủ ở tầng một cầm lên một chiếc bình sứ nho nhỏ màu hồng phấn, nói: "Tình Thiên, ba ba trở về rồi đây. Nhất Hành ca ca đã lên đại học rồi, nếu con còn ở đây, cũng nên đi học rồi phải không."Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được từng tiếng thút thít đè nén của Tưởng Đôn Hào. Tiếng nước mắt từng giọt tích tích rơi trên bình sứ, giống như hồi đáp của đứa nhỏ gửi lại cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me