Lang Gieng Hac Am
Khi chạy xuống lầu, đúng lúc thấy chị gái đa tình chặn Hôn Hiêu trước cửa lớn toàn nhà. Vốn định lên quấy đục nước, nhưng nghĩ một chút, quyết định, dù tôi có đề phòng hàng ngày, nếu Hôn Hiểu muốn lạc lối, tôi cũng không có biện pháp. Nhân cơ hội, quan sát một chút. Quyết định vậy, tôi liền lặng lẽ trốn một góc, căng tai nghe trộm. "Ơ, Trang tiên sinh, hóa ra anh thích ăn vặt à, mua cả túi to này." "Tôi mua giúp Thảo Nhĩ." "Thế ư? Tôi thấy Thảo Nhĩ gần đây sao lại béo ra rồi, hóa ra do ăn vặt." Giọng chị gái đa tình mang theo chút chế giễu: "Nói thật, tôi rất ngưỡng mộ Thảo Nhĩ, khẩu vị tốt, ăn uống tốt, người cứ trỏn lẳn ra, mừng biết bao. Không như tôi, cơ thể yếu đuối, dạ dày không tốt, ăn thế nào cũng không thể béo, ôi." Đây là tỏ ra khen ngợi nhưng thực chất là chê bai tôi một cách trơ trẽn! Tuy không bằng cô ta, nhưng dáng tôi cũng bình thường, sao có thể dùng hai từ chúc mừng để nói chứ. Tôi cố nén cơn giận, xem Trang Hôn Hiểu trả lời thế nào. "Đúng thế, ôm cô ấy mềm mềm, rất dễ chịu." Ngữ điệu Hôn Hiểu bình tĩnh, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: "Cô chẳng phải dạ dày không tốt? Sao còn uống thuốc giảm béo?" "Hả?" Bướm hoa bất chợt bị anh nói như vậy, sững người, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: "Thuốc giảm béo, ha ha, sao tôi có thể uống thuốc giảm béo chứ? Đừng nghe người ta nói lung tung." "Là bà Trần đối diện nhà cô nói, lần trước bà ấy nhờ tôi bê giúp thùng đồ lên nhà cô, nói là thay cô ký nhận thuốc giảm béo." "Đó... đó chắc bà ấy nhầm." "Ờ, là nhầm à." Trang Hôn Hiểu lạnh nhạt trả lời. "Đừng nói cái này nữa, à, Trang tiên sinh, anh chuyển tới lâu như vậy, cũng chưa tới nhà tôi chơi. Ngày kia chồng tôi không có nhà, anh tới ăn bữa cơm nhé." "Không cần đâu, vậy phiền lắm." "Sao phiền chứ, chỉ là bữa cơm, làm nhanh thôi mà..." "Không phải sợ cô phiền hà, là tôi ghét phiền hà... tôi rất kén chọn, quen cơm Thảo Nhĩ làm rồi, không quen ăn cơm người khác." Tôi nghe thấy âm thanh bướm hoa hít khí lạnh, đoán chắc tức rồi đây, nhưng cô ta cũng là nhân vật càng đánh càng dũng cảm, lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Không ăn cơm cũng đến nhà tôi ngồi chơi mà." "Lẽ nào đệm nhà cô tốt?" Bướm hoa hoàn toàn bất tỉnh. "Xin lỗi, tôi lên trước." Hôn Hiểu nói xong liền vượt lên trước cô ta. Nhưng bướm hoa ngoan cường tỉnh lại, chặn anh, giọng nói yêu kiều đến tôi cũng yếu mềm: "Trang tiên sinh, anh đừng giả vờ, suy nghĩ của đàn ông lẽ nào tôi không hiểu? Chiêu vờ tha để bắt thật này gặp bao lần rồi." "Được, vậy tôi không giả vờ nữa." Hôn Hiểu hít nhẹ, mặt vô cảm nói: "Chị à, phiền chị bỏ tay trên vai tôi xuống." Tôi thừa nhận bản thân không phúc hậu, vì tôi có thể cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng cười rồi cười, tôi dừng lại ... đằng sau có tiếng thở gấp gáp. Quay đầu nhìn, là chồng của bướm hoa! Đây có thể tập hợp thành bàn mạt chược rồi. Chỉ thấy ngực anh ta phập phồng, tay nắm chặt, cổ mặt đỏ ửng, khí thế mạnh mẽ đi về phía đôi "gian phu dâm phụ" đó.Xong, bướm hoa gặp họa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me