Lang Gieng Hac Am
Tôi ngơ ngẩn gật gật đầu. "Cô ấy đang nổi giận với cái giường, tính khí không được tốt, cô đợi chút đi." Hoa Thành mời tôi vào phòng, sau đó lấy áo khoác, mỉm cười nói: "Tôi có chút việc, đi trước, buổi trưa quay lại." Cửa đóng lại một phút sau, tôi mới tan băng, lập tức chạy tới phòng ngủ nhìn, chỉ thấy Chí Chí ngồi trên giường, áo sơ mi chưa chỉnh lại, đầu tóc lộn xộn, hai mắt đờ đẫn. Trong lòng tôi đau như cắt, chạy bổ lên trước ôm cô ấy, nước mũi và nước mắt điên cuồng rơi: " Bạn thân mến! Đều là mình hại cậu, nếu mình không gây chuyện với tên lưu manh, cậu sẽ không cần ra tay giúp mình, cậu không ra tay giúp mình sẽ không thể bị Hoa Thành để ý, cậu không bị Hoa Thành để ý sẽ không đi thi rượu với anh ta, không đi thi rượu với anh ta sẽ không bị anh ta chuốc say, không bị anh ta chuốc say cậu sẽ không bị ăn sạch như chùi, đến mẩu vụn cũng không còn." "Hít nước mũi lại, buồn nôn chết đi được." Chí Chí đẩy tôi ra, nhíu mày nói: "Cái gì ăn sạch như chùi, đến mẩu vụn cũng không còn, cậu đang nói cái gì?" Tôi nghe lời hít hít mũi: "Lẽ nào cậu không phải bị anh ta ......" "Không có." Ngữ khí chắc như đinh đóng cột. Tôi tò mò: "Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chí Chí ngửa mặt về phía sau, "phịch" một tiếng ngã xuống gối. Hóa ra, hôm qua sau khi bị Hoa Thành giật điện thoại, hai người liền ngồi xuống mặt đối mặt, anh một chén tôi một chén. Thấy chai rượu không trên bàn càng lúc càng nhiều, nhưng Hoa Thành sắc mặt vẫn không đổi, trong lòng Chí Chí bắt đầu hoảng. Nhưng nghĩ tới trước nay mình đều chuốc rượu người khác tới mức đếm sao, thế là cứng rắn tiếp tục. Khi chai rượu không xếp đầy trên bàn, Chí Chí phát hiện trước mắt xuất hiện rất nhiều sao, trong lòng lặng đến cực điểm.... báo ứng đến rồi, lần đầu tiên cô bị chuốc say. Ba giây sau, cái gì cô cũng không nhớ nổi. Tỉnh dậy lần nữa, phát hiện nằm trên giường mình, đầu đau như búa bổ, chỉ muốn dùng dao chặt cái thứ trên cổ này đi. Lúc này, bên tai truyền đến một giọng trầm ấm: "Tỉnh rồi à?" Chí Chí bị dọa giật nảy mình, quay đầu, lại phát hiện Hoa Thành ngồi bên cạnh đang nhìn mình, trong mắt có ánh cười. "Sao anh ở đây?!" Chí Chí kinh ngạc hỏi.Hoa Thành trả lời qua loa: "Quên rồi à? Em đã là bạn gái anh." Nghe vậy, Chí Chí rùng mình một cái, trong chốc lát nhớ lại việc tối qua. Cô ! thua ! rồi! Chí Chí đột nhiên cảm thấy ngũ lôi*(ngũ lôi: chính là kim lôi, mộc lôi, thủy lôi, hỏa lôi, thổ lôi) chấn động, trong đầu trống rỗng. "Sao vậy? muốn ăn quỵt à?" Hoa Thành sát vào mặt Chí Chí, hơi thở nam tính vấn vít bên mũi, khiến cô tâm ý rối bời. Làm thế nào? Phải tuân thủ lời hứa mà hy sinh hạnh phúc, hay vứt bỏ đạo nghĩa mà chết không trả nợ. Sống hay chết đi, đây là một vấn đề. Trong đầu Chí Chí đang diễn ra cuộc chiến, má đột nhiên bị hôn một cái. Chí Chí phản ứng có điều kiện, giơ tay lên, tát Hoa Thành một cái, nhưng nửa đường lại bị Hoa Thành giữ lại, đồng thời tiện thế ép cô xuống giường, nhìn cô chăm chú: "Nhớ kỹ, anh ghét nhất bị người khác tát tai, dù là người phụ nữ của mình cũng không được." "Ai là người phụ nữ của anh!" Chí Chí muốn đẩy anh ra, nhưng phát hiện sức lực bản thân tưởng mạnh lại không có đất dụng võ trước anh ta. Điều này đối với Chí Chí từ mẫu giáo đã thiên hạ vô địch mà nói là một đòn tấn công chí mạng. Hoa Thành, người đàn ông này, khiến cô lần đầu nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân. Nghiến răng nghiến lợi, hận vô cùng, lại chịu bó tay. Hai người nhìn nhau, yêu hận tình thù xen lẫn trong ánh nhìn. Bỗng nhiên, Hoa Thành cười nhạt: "Không sao, thời gian của chúng ta còn rất nhiều." Nói xong, anh buông Chí Chí, đứng dậy: "Trưa anh lại đến thăm em." Tiếp theo, anh ta ra khỏi phòng. Sau đó, tôi bước vào. Sự việc như vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me