LoveTruyen.Me

Lao Gia Bien Thai Nguoi Con No Lao Nuong Mot Dam Cuoi


23 NĂM TRƯỚC - Lạc Dĩ Phong 7 tuổi.

Tuy mới là một đứa bé trai 7 tuổi nhưng Lạc Dĩ Phong chưa bao giờ từ bỏ nỗ lực cố gắng, đáng lẽ những đứa bé bằng tuổi phải học chương trình cấp 1 nhưng với Dĩ Phong mà nói thì lớp 9 vẫn là trình độ rất thấp.

Một hôm được gia sư cho nghỉ sớm cậu bé đó liền xuống vườn hoa đi dạo, trước giờ ngoài phòng ngủ và phòng sách ra Dĩ Phong chưa từng thích đi ra ngoài, bầu trời xanh bao la đối với cậu là một khung cảnh mà cậu rất ghét... bởi vì đứng dưới bầu trời đó có cảm giác bản thân thật nhỏ bé, mà cậu lại chỉ thích làm việc lớn.

Tối hôm đó ngồi trong phòng ăn cùng Triệu Khả Đình đợi ba về, cậu đã có chút khó chịu hỏi mẹ mình:-Sao lúc nào cũng là mẹ đợi ba thế?

-Bảo bối ngoan, con có biết không, ở ngoài xã hội 'nghẹt thở' đó ba con đã rất mệt mỏi, nếu mẹ không chờ đợi và ở cạnh ba thì ai sẽ chăm sóc ba con đây?_bà Triệu lúc trẻ thật sự rất xinh đẹp, không những nhu mì hiền lành mà cách ăn nói cũng ra dáng một nữ nhân xuất sắc về 'công dung ngôn hạnh'.

Lạc Dĩ Phong khi ấy chẳng hiểu lời mẹ nói, những chuyện tình cảm nam nữ đó chưa đến lượt cậu lo lắng.

Lạc Dĩ Tư đi làm về, trên người vẫn là bộ vest cứng ngắt chỉnh tề nhìn hai mẹ con âu yếm:-Anh về rồi đây, ba về rồi!

-Anh ngồi xuống cùng ăn cơm với hai mẹ con em luôn đi!_bà Triệu cầm áo của chồng đưa cho Đồng quản gia cất đi.

Ông Lạc cười nhẹ nhìn ra phía cửa phòng ngoắt tay ra hiệu cho một 'nhân vật mới' bước vào. Cậu bé đó trạc tuổi Lạc Dĩ Phong, luôn cúi gầm mặt xuống đất dường như đang sợ sệt.

Bà Triệu ngạc nhiên đi đến vịn vai cậu bé đó ân cần hỏi nhỏ:-Con tên gì?

-Chung... Hựu Sang!_đứa bé ấy ì ạch lên tiếng, giọng nói còn run run.

Lạc Dĩ Tư hướng mắt quan sát thái độ của con trai mình nhưng chẳng thu nhặt được gì mới cất tiếng hỏi:-Phong Phong, con cũng chào hỏi bạn một tiếng đi!

-Đây là ai? Con riêng của ba sao?_khi ấy Lạc Dĩ Phong khá khó chịu vì trong đầu nghĩ ba có người phụ nữ khác bên ngoài bỏ mặc mẹ mình.

Nhưng khi nhìn thấy bà Triệu nở nụ cười tươi mới dẹp ngay ý nghĩ đó, Triệu Khả Đình dắt tay Hựu Sang đến ngồi trên chiếc ghế bên cạnh của con trai mình:-Từ nay hai đứa làm anh em của nhau được chứ?

-Con không thích!_Dĩ Phong nhíu mày đáp rồi cầm đũa gấp thức ăn.

Tuy ngoài mặt nói là không thích nhưng thật ra trong lòng là ngược lại, vì từ nhỏ Dĩ Phong đã là độc tôn nhiều khi cũng mong muốn có anh chị em để ngôi nhà thêm náo nhiệt nhưng bà Triệu đã không thể mang thai được nữa vì lúc sinh Lạc Dĩ Phong đã ảnh hưởng không ít đến tử cung.

Sau khi nghe ba mình giải thích rõ về nguồn gốc của đứa bé đó cậu mới ậm ừ cho Hựu Sang sống chung. Từ khi sinh ra Chung Hựu Sang đã bị gia đình vứt bỏ ở cô nhi viện được các sơ nuôi lớn, sau một lần tham gia từ thiện ở đó ông Lạc đã có cảm tình với đứa bé này nên mới nhận nuôi.

Nói là không thích mà Lạc Dĩ Phong lại âm thầm dặn đầu bếp bắt buộc trong mỗi bữa ăn ít nhất phải có hai đến ba món mà Hựu Sang thích.

Nói là không thích mà Lạc Dĩ Phong thấy đứa bé đó không chịu đến trường vì không thích tiếp xúc với bạn bè hay người lạ thế là tự mình bỏ thời gian để dạy cho Hựu Sang.

Nói là không thích mà Lạc Dĩ Phong thấy đứa bé đó thích mấy món đồ chơi của mình liền Đồng quản gia tối đó giả vờ mang tặng.

Nói là không thích mà Lạc Dĩ Phong đều âm thầm quan tâm đến Chung Hựu Sang và xem cậu bé đó như em trai mình lúc nào không hay.

_____________________

LẠC DĨ PHONG 12 TUỔI

Thấy Lạc Dĩ Phong tự nhốt mình trong phòng học không ăn không uống đến ba ngày đều khiến chủ tớ trên dưới ai nấy cũng đều đau lòng sốt ruột. Cũng vì cậu sắp phải thi đại học Harvard chuyên ngành Kinh tế nên phải tập trung hết mức.

Chung Hựu Sang nhìn sách vở lớp 6 của mình rồi thở dài đi sang gõ cửa phòng cậu:-Mày đang ngủ hả?

Một lúc thật lâu bên trong mới phát ra tiếng trả lời khô khan:-Không, nhưng có gì sao?

-Thật ra là không có gì nhưng mày nên ăn chút gì đi cho có sức chứ ba mẹ nuôi lo lắng lắm rồi đấy!

-À, quên mất!_nói rồi cậu đi ra mở cửa phòng, Đồng quản gia vui mừng mang đồ ăn vào trong đặt gọn gàng trên bàn rồi đi ra ngoài.

Chung Hựu Sang nhìn sách vở đâu đâu cũng toàn tiếng Anh trên bàn cậu mà lắc đầu ngán ngẩm:-Mày làm ơn giống người thường một chút được không?

-Tao nào phải không phải người thường? có phải mày nhìn nhầm ai rồi không?_Lạc Dĩ Phong nhún vai uống cạn ly sữa nóng.

-Mày bằng tuổi tao mà, sao phải học mấy cái thứ khó nhằn này chứ?

-Tao khác mày!_giọng nói Dĩ Phong đã khá trầm có lẽ vì ba hôm nay mới nói chuyện lại.

-Tao biết gánh nặng KJ đè lên vai mày nên mới phải cố gắng đến vậy, nhưng thật ra đâu cần phải gấp!

-Năm 20 tuổi tao sẽ đảm nhiệm chức vụ mà ai cũng tranh giành, vì vậy nhất định tao phải là người xứng đáng nhất mới không thể làm mất mặt ba tao!_vừa nói Lạc Dĩ Phong vừa cắn mạnh miếng bánh ngô chiên mà mình thích ăn.

-Còn 8 năm nữa mà lo gì, đến khi đó mày cứ yên tâm, tao sẽ ở bên cạnh làm trợ thủ đắc lực cho Lạc Tổng đại nhân!_Chung Hựu Sang vỗ ngực tự đắc mà không hay biết sau này đó được xem như một lời nguyền bám mình không dứt.

-Thật không? Tao không thích đùa giỡn!_cậu nói không thích đùa giỡn nên ông trời 'nhất định sẽ' ban cho cậu một người vô cùng biết đùa giỡn.

-Có bao giờ tao nói dối mày chưa?

-Tất nhiên là rồi!_Lạc Dĩ Phong chán ghét thờ ơ nói.

Hựu Sang ngơ ngác:-Khi nào chứ?

-Lúc mày dành đồ chơi với tao, ai đã nói chỉ cần tao nhường thứ đó thì sau này có bao nhiêu đồ chơi mày đều cho tao hết mà?

-Ha ha, thì tại vì 'sau này' tao cũng không có đồ chơi mới không thể cho mày được, đừng trách tao chứ!_Chung Hựu Sang cười ngặt nghẽo.

Cũng nhờ có Tiểu Chung mà Lạc Dĩ Phong mới được giải lao bằng nụ cười, hai người đó cứ ngỡ sẽ là anh em trọn đời trọn kiếp nhưng không thể nói trước rằng sau này vì 'một lý do' mà tình nghĩa đó 'gần như vỡ'.

________________________

LẠC DĨ PHONG 20 TUỔI

Chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, có thể nói là chưa có kinh nghiệm gì trong việc điều hành hoạt động của một tập đoàn mà đằng này lại là KJ - tập đoàn đứng đầu Châu Á gây cho lòng người hoang mang, khi tin tức này vừa được truyền thông đưa lên trang nhất đã làm náo loạn cả một thời gian dài.

Khi ấy có vô số kẻ xem thường anh không muốn công nhận anh, nhưng anh nhất định không một giây nào dám lơ là từ bỏ, anh dùng hết tất cả nỗ lực của mình trong 15 năm học tập để làm chứng cho tài năng của mình, chỉ có điều họ đã bài trừ anh thì chắc chắn sẽ đạp đổ anh đến cùng.

Lạc Dĩ Phong lúc bấy giờ không lạnh nhạt vô tình đến vậy, chỉ là thời thế, những con người đó ép anh phải thật tàn nhẫn và mạnh mẽ hơn mới có một Lạc Tổng bá khí cao lãnh, khí chất ngút trời như hiện nay.

Chung Hựu Sang cũng rất tôn trọng lời hứa, vừa mới ra trường đã đến tập đoàn phụ giúp anh điều hành những lão trưởng bối xảo quyệt. Không biết là Dĩ Phong quá giỏi hay 'trình' của họ quá thấp mà họ dùng đủ mọi cách cũng chẳng thể động nổi đến anh.

Năm ấy dù anh có cố gắng bao nhiêu cũng không khiến họ hài lòng mà chấp nhận đứng về phía mình. Phải đến khi Lạc Dĩ Tư ra mặt nói vài câu họ mới nhẫn nhịn mà phục vụ cho tập đoàn vì lợi ích của tập đoàn mà cũng vì lợi ích của họ.

Lạc Dĩ Phong rất không đồng tình với cách làm của ba mình, vì anh luôn tin tưởng rằng họ sẽ chấp nhận mình bởi vì tài năng của mình chứ không vì chức vụ hay vì mệnh lệnh của người khác.

Trong lúc tinh thần anh chán nản nhất, việc gì cũng không muốn làm thì duy chỉ có Tiểu Chung ở bên cạnh dùng lời lẽ khó nghe động viên an ủi:-Tao nhớ năm đó mày nói sẽ cố gắng hết mình để không làm ba nuôi mất mặt mà?

-Nói cũng chỉ là lời nói, có gì quan trọng đâu chứ?_Lạc Dĩ Phong nhếch môi cười khinh chính mình rồi nốc một hơi hết nửa chai rượu mạnh.

Chung Hựu Sang thở dài biết mình không thể ngăn nổi Dĩ Phong nên mới dùng cách uống cùng anh:-Tao lại coi đó là thật, nên trong thời gian đó mới cố bồi dưỡng bản thân để xứng đáng với vị trí đắc lực bên cạnh mày!

-Vậy mày bồi dưỡng đến đâu rồi?

-Xem như hai phần ba đi, không phải tao không tự tin, mà một phần còn lại để dành đến khi tất cả mọi người không còn dám làm khó mày tao mới bộc lộ!_Hựu Sang cười rồi cụng ly với anh.

Hai người uống với nhau đến nửa đêm mới khó khăn mò về nhà, đêm hôm đó dù rất không tỉnh táo Lạc Dĩ Phong cũng suy nghĩ rất nhiều về sự cố gắng bỏ phí bao nhiêu năm của mình.

Sau đó anh đã từ bỏ chức vị mà nhận các dự án 'không ai dám nhận' nhất rồi tự mình đứng ra thực hiện trước sự chứng kiến của vô số người, trong đó bao gồm những kẻ ban đầu đã xem thường anh.

Đến cuối cùng dù không chấp nhận nhưng họ buộc lòng phải khâm phục anh, hiện giờ vẫn còn có người ghét Lạc Dĩ Phong nhưng điều đó không còn quan trọng. Bởi vì thành công của anh đã vượt ra ngoài giới hạn của họ mất rồi.

Được tôn làm ông hoàng kinh doanh không phải tự nhiên mà có được. Không phải thành công nào cũng dễ dàng, phải đánh đổi bằng mồ hôi và cả nước mắt mới có thể đạt được.

Đáng nhắc đến phải là Chung Hựu Sang, một thư kí bên cạnh Lạc Dĩ Phong, dựa vào thế lực của Lạc Gia mà thành lập một tập đoàn riêng hoạt động ở nước ngoài, tuy không mạnhmẽ và đầy thế lực như KJ nhưng cũng là một thương hiệu khá có tiếng nói ở nơi đó. Tuy vậy Tiểu Chung vẫn rất ngoan ngoãn làm thư kí cho Lạc đại nhân không có ý định rời đi.

"Lời nguyền đó đã được áp dụng rồi"

____________________

Đăng truyện đêm khuya, hì, buổi tối tớ hơi rảnh, sắp vào năm học rồi cứ sợ sẽ không có thời gian viết tiếp thôi mấy bạn ạ! <3

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me