Vụ án 4 - Hậu truyện
------ 7:00 tối -----
---- Chi cục Bắc Giang ----
- Anh đứng ngoài đó làm gì vậy. Không vào sao. Đỗ Thành vừa đi được hai bước liền bị cậu gọi lại. Hít một hơi sâu, anh quay lại mở cửa phòng chậm rãi lấy ghế ngồi bên cạnh cậu. Thẩm Dực cũng từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường. - Tôi làm cậu thức giấc à. Đỗ Thành chống hai tay lên đùi, có hơi mất tự nhiên nhìn cậu. Thẩm Dực thật ra không có ngủ, chỉ là nhắm mắt suy nghĩ một chút, mở mắt ra liền thấy anh loay hoay định rời đi. - Cậu đã thấy khá hơn chưa? Thấy đối phương không trả lời, Đỗ Thành có chút khó xử lại chuyển chủ đề. Thẩm Dực từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn anh, lúc này liền mỉm cười. Quả thật bản thân Đỗ Thành cũng không dám nghĩ tới nếu như cậu thực sự xảy ra chuyện gì, hẳn cuộc sống của anh sẽ theo đó mà bị xáo trộn. Anh sẽ hối hận sao? Gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, Đỗ Thành thả lỏng, đáp lại nụ cười của cậu. - Nếu như thấy không khoẻ, cậu cứ nghỉ thêm vài ngày nữa, tôi sẽ báo cáo với cục trưởng Trương. Yên tâm. Nói xong anh lại hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của cậu. - Không sao. Ngày mai tôi xuất viện rồi, sau đó sẽ quay về cảnh cục. - Thật sao? Vừa nghe Thẩm Dực nói xong, Đỗ Thành lập tức rạng rỡ trở lại, vui vẻ nhìn cậu. - Thật. Thẩm Dực lại bị anh làm chọc cười, thật không dám tin người đàn ông phía trước mình chính là đội trưởng uy nghiêm, chính trực suy tính hơn người. Đều là giả sao? Đột nhiên vui vẻ bất thường như vậy cũng khiến Đỗ Thành cảm thấy chính mình cũng thực kì quái. Không gian trong phòng vài giây sau lại chìn vào yên lặng. Đỗ Thành trái phải quay một hồi rồi mới chống tay đứng dậy. - Cũng không còn sớm nữa, cậu nghỉ ngơi đi, tôi còn có chuyện, đi trước. Ngày mai tôi đợi cậu. Đỗ Thành tự thấy mình đã nói đủ rồi mới cất bước rời đi. - Đỗ Thành. Nghe tiếng gọi, anh từ từ quay đầu lại, bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt long lanh nhìn anh, khuôn miệng khẽ cười. - Cảm ơn anh. Đỗ Thành đối mặt với cậu, ôn nhu mỉm cười. Chẳng ai biết rằng trong nụ cười của cậu có bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc. Và cũng chẳng ai biết trong nụ cười sâu của anh có bao nhiêu ôn nhu. Thẩm Dực nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng có chút trống rỗng. Đêm nay đã đủ dài rồi, ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, một giai thoại mới, và biết đâu lại có một vụ án mới. Vùi mình theo dòng suy nghĩ miên man, mí mắt cậu dần nặng trĩu, khung cảnh trước mắt nhanh chóng mờ nhạt mơ hồ. Thẩm Dực cứ vậy mà mang theo suy tư chìm vào giấc ngủ.
[ - Vẽ giúp tôi dáng vẻ của nó lúc 35 tuổi.
- Anh ấy là ai?
- Một người bạn cũ.
Gương mặt người kia hiện rõ nét trên bức tường cũ. Màu sơn trắng loãng đọng lại chảy một đường dài.
***
- Mau vẽ ra đi.
- Cậu có thể mà. Tôi xin cậu.
Đỗ Thành tuyệt vọng gào lên, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước nhìn cậu. Vậy mà cậu chỉ có thể ngồi ở đó bất lực, có hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.
***
"Tối quá"
Chìm xuống lòng đại dương sâu thẳm, toàn bộ cơ thể bị một áp lực nặng nề đè xuống. Cậu đã tuyệt vọng rồi. Trong giây phút cận kề cái chết, cậu nhìn thấy người phụ nữ năm xưa. Vẫn là chiếc váy carô đó, vẫn là đôi môi ma mị đó, cậu càng cố gắng mở mắt, hình bóng kia càng trở nên hư ảo. Cậu thậm chí còn chẳng quan tâm đến hoàn cảnh của chính mình. Chấp niệm duy nhất của cậu lúc đó chính là muốn bắt lấy cô ta, muốn nhìn rõ cô ta, một lần, chỉ một lần thôi...
Làm ơn...]
Lần thứ hai, Thẩm Dực bị chính giấc mơ của mình đánh thức. Cậu uể oải nhìn lên đồng hồ lại nhìn xung quanh, ánh sáng từ cửa sổ vừa hay khiến cậu tỉnh táo thêm vài phần. Thẩm Dực đứng dậy, vươn vai một chút rồi thay đồ ra ngoài.
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Thẩm Dực bước ra khỏi sảnh chính, hướng ra ngoài. Ở cách đó không xa, một chiếc xe zeep đen đã chờ sẵn tự bao giờ.
[Mau chia sẻ cảm nhận của mọi người đi nào. Vụ án sau sẽ nhiều đường lắm đó. Nếu thấy chap này hay tặng cho mình một Sao nhé! ]
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me