LoveTruyen.Me

Lhms Vuot Dong Thoi Gian

Chương I: Lớp học ma sói??

Những chú chim hót líu lo bay lượn khắp nơi, thích thú vì mùa xuân đã về.

Cây cối, hoa lá thi nhau khoe sắc, cảnh sắc phong phú đa dạng, sắc xanh nổi bật cùng bầu trời xanh ngắt.

- Mẹ ơi, đi nhanh lên! Ở đây thú vị lắm nè!

Một bé gái tóc trắng, vẻ mặt thích thú khi nhìn cảnh vật xung quanh.

- Con yêu, con đi chậm thôi. Mẹ không theo nổi đâu, chờ mẹ đi, không mẹ kêu mấy con ma ám con đó.

Một người phụ nữ tóc trắng trẻ trung, cười trừ, cố đuổi theo cô bé chạy trước.

- Con không dừng lại đâu nè! Con cũng không sợ ma đâu! - nhỏ tinh nghịch cười tươi.

- Con không dừng lại là để mẹ bảo chú cho ma ám con, cho nhé!- cô múa may tay, hành động một cách vui vẻ.

Một người đàn ông (?), tôi cũng không chắc độ tuổi cậu ta vì người đó trông khá trẻ. Cậu phì cười, cầm những họa cụ trên tay,đặt xuống khu đất.

- Con không chơi cùng mẹ và em sao?

-Con thấy không khỏe lắm ạ! Nên thôi ạ...

.

.

.

- Ha ha ha...Lại là giấc mơ đấy.

Một cô gái tầm mười lăm đến mười sáu, mái tóc trắng xoả xuống che đi một phần khuôn mặt của cô, mồ hôi nhễ nhại trên trán, tiếng thở dốc ngày một dịu đi.

- Hôm nay, mình lại phải đi học rồi. Nhưng dù sao cũng đến cuối tuần luôn rồi. Cố lên thôi!

Cô bước chân xuống giường, đi vào nhà tắm, làm vệ sinh cá nhân các thứ. Cô ấy thay một bộ đồ trông giống như đồng phục học sinh.

Cô thầm nghĩ, chuyện này đã xảy ra từ mấy tháng trước, từ lúc cô đã đến được đây, nhưng cô lại không thể nhớ được gì. Bác sĩ cũng bảo cô mất trí nhớ tạm thời, cần thời gian phục hồi.

.

.

.

- Ôi trời, gần trễ học rồi!

Cô mang chiếc cặp vào nhanh chóng, lấy vài mẩu bánh mì nóng bỏ vào miệng, sau đó, chạy vụt ra khỏi chung cư nhà mình.

.

.

.

- May mắn là mình đã không trễ học vào hôm nay.

Cô thở dài, ngồi một mình trên băng ghế mà ngắm cảnh vật xung quanh. Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng xa, phá vỡ dòng suy nghĩ.

- Si, dạo này sao rồi? Sáng đi học muộn hay gì?

- Yuri à, sao cậu đoán hay thế? Thần thánh phương nào hay gì?

- Chơi với cậu riết rồi quen ấy mà. Cũng không lạ với tính cậu nữa.

- Mà Tron với Ero đâu rồi, Yuri?

- Đi "họ hèn" với nhau rồi!- Yuri có chút không vui khi nói về hai người họ.

- "Họ hèn"? Hẹn hò?! Cậu ghen đó hả, Yuri?

- Hứ, tớ mà ghen à?! Tớ thèm vào!

" Rõ ghen rồi, đừng chối cãi gì nữa bạn tôi ơi~"- Si nghĩ cho con bạn mình.

Chuyện là, Yuri và Tron cờ-rút nhau lâu rồi mà cả hai không dám nói. Mà Yuri suốt ngày cứ hành động như là... một thằng con trai hoặc là đi cua gái trước mặt Tron. Còn Tron tỏ ra hoàn toàn xem Yuri là một thằng bạn thân, chắc hai người này ngại quá hóa nhu nhược rồi. Cô thật là muốn giúp họ nha, nhưng cô vẫn muốn xem drama hơn cơ~

Vả lại ăn cơm của cún nhiều có ngày mắc nghẹn mất thôi.

.

.

.

Tối đó

Si đang nằm trên giường, cầm chiếc điện thoại tìm kiếm vài thứ linh tinh trên mạng. Bỗng..

À ú

- Tiếng chó sủa à? Giờ này mà còn sủa sao? Con chó khốn nạn!

Cô bước đến cửa lan can, toang đóng cửa thì cô lại thấy một tờ thư mời.

- Định mệnh, giờ này thằng nào còn gửi thư nữa, mai bà được nghỉ cũng không yên!

- Thư mời đến lớp học ma sói...Mr. Cả Rốt. Thư kiểu gì thế này?

"Khoan đã, đây là tầng mười cơ mà, làm sao mà...? Với lại tiếng chó sủa, nhưng, khu này làm gì có nuôi chó chứ? Rốt cuộc, là vì sao cơ? Hay là mình .???"
.

.

.

- Cuối cùng mình cũng đến rồi. Trường No Chim.

Sau một hồi lâu, cô dằn co, cuối cùng cũng quyết định được.

- Mà tên trường cũng kì lạ quá đấy?

Trong lúc cô đang ngẫm nghĩ, thì một giọng phát ra từ cổng trường.

-Vui lòng ném thư mời vào cổng để kiểm tra.

- Ừm, được thôi.

Cô ném thư vào cổng theo lời chất giọng kia.

- Thư mời hợp lệ. Mời vào.

Cánh cổng trường tự động mở ra, cô liền bước vào với chút nghi ngờ và bất an.

- Không thấy ai kiểm tra thư, rồi cổng tự mở. Cổng thì có thể là do tự động thật. Nhưng làm thế nào, người kia lại có thể kiểm tra thư trong khi mà-

- Này! Mày chắn đường chắn lối quá đấy, con kia!

Một giọng trầm pha kèm sự cục súc của một người Enderman xanh.

- Vivian! Cậu đừng có gặp ai cũng là như vậy được không?

Một thanh niên mặc bộ đồ vest tây, mái tóc xám, đội một chiếc mũ đen, can ngăn cậu ta, nói đúng hơn là, khiển trách.

- Nhưng do cô ta chắn đường trước cơ mà!

- Nhưng cậu phải nhượng bộ cô ta chút chứ, dù gì cô ta cũng là con gái.

- Cô muốn câu cá với tôi không?

Cô nàng tóc vàng, mang một bộ đồ tây đen, trông có vẻ đáng yêu, dễ thương.

- Được thôi, nhưng lần sau có được không?

- Cô, đâu cần phải nói thế?

- Xin lỗi, nhưng đó là quyết định của tôi. Với lại, sắp đến mười một giờ rồi đấy!

Cô cười nhẹ, nhìn chiếc đồng hồ ve vẩy trước mặt cậu ta. Sau lại bước đi thản nhiên.

- Ôi này! Tch! Cô ta đi mất rồi!

- Nhanh vào lớp đi kìa. Nếu cậu không muốn đến nơi đó.

- Biết rồi, anh không cần nhiều lời đâu.

.

.

.

- Tự nhiên nói như vậy, ngại quá đi! Thấy mình không lịch sự tí nào!

"Sao ba người bọn họ trông quen thế nhỉ? Dẹp qua một bên đi, mình cần đến lớp"- Si suy nghĩ.

"... ủa mà mình học lớp nào nhỉ...?"

- Cậu ơi, lớp 103 ở đâu vậy ạ?

Một người Nhật, ý nghĩ chợt thoáng qua, may mà cô có học qua tiếng Nhật, khoan, cô học khi nào cơ? Bỏ qua việc đó đi, cô cần phải giúp việc này.

- Được rồi, đi theo tớ nào!

- Tớ là Si, còn cậu?

- Tớ là Haruko.

Hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện với nhau, trong khi tay trong tay, vui đùa.

- Ừm, Haruko. Chúng mình tới lớp rồi này.

- Cảm ơn cậu, Si-!

- Haruko! Em làm anh lo lắng lắm đấy.

- Em ổn mà, Ushanka.

Cẩu lương, hay cơm chó lại đến với cô. Sao cô đi đâu cũng ăn cơm chó sấp mặt thế này?

Mà cậu ta hình như là người Nga thì phải, mối tình Nga- Nhật à? Mình nên giới thiệu nhanh để kiếm chỗ ngồi thì hơn.

- Chào mọi người, tôi là Si, mười sáu tuổi, rất vui được gặp mọi người.

- Mình nghĩ nên ngồi phía cuối cho xong chuyện...

.

.

.

- Hình như chỉ số lớp nhiều hơn mọi khi phải không, Maya?

- Ừ, tớ cũng nghĩ vậy, Jaki, lớp thường chỉ có tầm mười hai, mười ba người thôi mà!

- Không lẽ, Mr. Cà Rốt có âm mưu gì đó chăng?

.

.

.

.

___Một lúc sau___

- Được rồi, ai ở đây cũng biết luật chơi rồi nhỉ? Nên thầy sẽ không nói nữa-

- Thưa Mr. Cà Rốt, em không hề biết luật chơi ạ!

Si giơ tay lên, nhằm tìm hiểu luật chơi từ Mr. Cà Rốt.

Tưởng ông thầy rất lương thiện và hiền hậu. Nhưng không ngờ, ông thầy rất là phũ phàng.

- Thì kệ em chứ, không liên quan đến thầy!

- Thầy có thật là giáo viên thật không ấy ạ?!- nhỏ lầm bầm một cách bực tức.

- Em nói gì cơ?

- À dạ, không có gì đâu ạ.

- Ừ, thế thì thôi! Được rồi thầy sẽ đưa bài ngẫu nhiên cho mấy đứa.

"Có khi là ổng nói vậy thôi...!"- Suy nghĩ của Jaki.

"Hừm, mình là người *đã giữ kín* à? Thế chỉ cần mình không bị sói cắn là được rồi!

.

.

.

- Phòng mình ở đâu nhỉ?

Đi xung quanh hành lang, nhìn khắp các phòng, cô mong tìm cho mình một căn phòng thích hợp. Nhưng, cô đột ngột quay lại, hét lớn:

- Ai ở đó?!! Ra mặt đi!!!








































































To be continued- Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me