LoveTruyen.Me

[LiChaeng] - Bao Giờ Trời Nắng

#Sight

diwo_posie

Don't break my heart.

Có một người vẫn đang chờ đợi tin nhắn của Lisa đến, đã qua 1 ngày kể từ khi cả hai gọi điện nói chuyện với nhau.

"Có vẻ cậu ấy rất bận." Chaeyoung không muốn phải nghi ngờ bạn gái của mình, đôi khi phải biết cảm thông một chút.

Chaeyoung bước xuống phòng bếp của dorm, định nấu gì đó để ăn. Không khí trong dorm thật là lạ, hôm nay không có tiếng ồn của tivi hay tiếng la hét của Jisoo khi gọi Lisa mau nhanh chóng.

Park Chaeyoung một lần nữa cảm giác như cô ấy không phải là thành viên của nhóm, chỉ là một người lạ trong ký túc xá này mà thôi.

"Mình lại như vậy nữa rồi." Chaeyoung gục xuống bàn, suy nghĩ về giấc mơ kì lạ đó.

"Thật sự mình đã mơ cái quái quỷ gì thế này?" Chaeyoung hét lên, cũng may mắn không ai ở đây.

"Tệ thật." Chaeyoung phải khổ sở nghĩ về giấc mơ đó, bởi vì tình tiết trong đó thật giống bây giờ. Chaeyoung muốn ra ngoài hít thở không khí, mặc kín người sau đó rời khỏi dorm.

Cuốc bộ đến công viên, Chaeyoung bước đi giữa đám đông vội vã một cách lặng lẽ. Cô nàng bỗng đứng giữa dòng người đó, đầu cứ rung lắc dữ dội, chóng mặt đến hoa mắt.

"Gì thế này?" Chaeyoung không hít thở được, muốn gọi một người nào đó đến giúp đỡ. Cô nàng không làm được, đột nhiên cơ thể lại cứng nhắc, không thể cử động.

Khi Chaeyoung cảm thấy đã không còn chịu nổi, thì lại có một bàn tay đỡ lấy, dẫn nàng đến một chỗ vắng người.

"Lisa? Là cậu à?" Chaeyoung mới đầu còn có chút hi vọng cho đến khi hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến Chaeyoung lạnh lẽo đến không dám lên tiếng.

"Này, Rosie." Là giọng của một người đàn ông.

"Cậu ta biết mình sao?"

"Rosie, cậu ổn không?" Người đàn ông đó tiếp tục cất tiếng, không ngừng đụng chạm với cô nàng. Điều đó khiến Chaeyoung có một chút sợ hãi, cả thế giới này trừ bốn người trong nhóm và gia đình ra thì Chaeyoung rất sợ người lạ nào đó đụng chạm thân mật.

"Đợi ở đây, tớ đi mua thuốc cho cậu." Người đàn ông đó rời đi, tiệm thuốc cũng cách xa ở đây. Đủ thời gian cho Chaeyoung chạy đi, một tiếng chuông di động khẽ reo lớn. Chaeyoung thoát khỏi cơn sợ hãi vừa nãy và cử động được.

"Là Lisa." Chaeyoung cầm di động lên và áp sát vào tai, nhanh chóng rời đi.

"Chào cậu, tớ xin lỗi vì hôm qua đã không nhắn cho cậu, tớ có chút bận." Lisa vẫn chưa nhận ra đầu dây bên kia đang rất sợ hãi cho đến khi nghe được tiếng khóc nhỏ của Chaeyoung.

"Gì? Cậu khóc sao?"

"Rosie, cậu khóc sao?" Lisa không ngừng lặp lại, trong khi đó Chaeyoung chạy về đến dorm.

"Tớ sẽ kể với cậu sau." Giọng gấp rút trong lời nói, sau đó là tiếng cúp máy.

"Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa." Lisa lo lắng đến mức đổ đầy mồ hôi, không ngừng di chuyển qua lại.

"Này, chị đang gây ra phiền nhiễu đấy." Faye tức giận mắng mỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Xin lỗi, nhưng chị nghĩ chị cần về Hàn Quốc ngay bây giờ." Lisa quyết định rồi, dù sao lịch trình ở Pháp cũng đã xong sớm hơn mong đợi.

"Để em đặt vé cho chị." Faye đương nhiên sẽ không ngăn cản chị, chỉ là muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

"Về tới đó nhớ kể cho em đấy." Faye lắc lắc di động, Lisa chỉ gật đầu một cái.

"Chaeyoung, em biết bây giờ chị đang hoảng sợ lắm, nhưng nghe em nói. Chị phải bình tĩnh nhất có thể." Chaeyoung có vẻ đang có một cuộc gọi với một cô gái, người em gái.

"Ngày tới chị về Úc rồi, nên là phải giữ sức khoẻ chứ."

"Allison, chị cảm thấy sợ lắm." Chaeyoung nói trong vô thức, tim đập nhanh.

"Em biết, căn bệnh của chị ấy." Câu sau Allison nói nhỏ với người bên cạnh, Chaeyoung không thể nghe thấy.

"Chaeyoung, con cần về nhà sớm đấy." Ông Park chen vào cuộc gọi, biểu cảm rất nghiêm túc.

"Vâng." Chaeyoung cúp máy, nằm xuống giường và hít thở.

"Lisa, tớ cần cậu ngay bây giờ." Chaeyoung nói trong nước mắt, dang hai tay đặt xuống giường và ngủ thiếp đi.

Đến tối, khi bóng tối bao trùm vạn vật, thời điểm đó Chaeyoung cũng thức dậy. Cơn đau đầu đã tốt hơn, không còn dấu hiệu chóng mặt.

Chaeyoung cảm giác như có một người đang nằm cạnh, hơi thở quen thuộc khiến cô nàng có một chút yên lòng.

"T-tớ nhớ cậu, Lisa." Chaeyoung quay sang và ôm lấy người bên cạnh, Lisa nhanh chóng đáp lại cái ôm đó.

"Chà, xem ai thiếu hơi bạn gái này. Tớ cũng nhớ cậu, Rosie." Lisa phì cười, ôm dỗ dành cô gái của mình.

"Không như cậu, ngày mai mới hết lịch trình mà bây giờ đã ở đây." Chaeyoung vặn lại, giương mặt kháu khỉnh.

"Tớ thừa nhận, tớ thua rồi." Lisa nhẹ nhàng nói, nuông chiều.

"Cậu về từ khi nào đấy?" Chaeyoung hiếu kỳ hỏi, cảm giác như trên người đã được mặc bộ quần áo mới.

"Từ lúc cậu khoả thân nằm trên giường ngủ và rên rỉ tên tớ." Lisa nói đùa, trực tiếp bị một cái đánh vào đùi.

"Tớ đùa, tớ đùa."

"Đùa không vui, Park Chaeyoung đã cọc." Chaeyoung tặng cho Lisa một ánh mắt của thần chết, xuống giường vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Lisa bước vào phòng tắm khi Chaeyoung không đóng cửa, ôm bạn gái từ phía sau, khẽ thì thầm.

"Chết tiệt, tớ nghiện cậu mất rồi." Lisa nói trong khi tay mò mẫm vào trong áo đến eo. Chaeyoung cắn môi và bấu một tay vào vai của cô, tận hưởng những cảm giác mà Lisa đem đến.

"Này, tớ vẫn còn đang giận cậu đấy." Khi tay của Lisa sắp thành công đụng vào ngực của Chaeyoung, cô gái lớn hơn liền đẩy ra.

"Gì? Tớ có làm gì đâu." Lisa tiếc nuối nhìn vào nơi nhô lên, sau đó lại nhìn Chaeyoung.

"Tớ nghe một giọng nói của một cô gái nào đó." Chaeyoung nhắc lại, bĩu môi rời khỏi nhà tắm.

"À...cái đó." Lisa phân vân, cuối cùng nói sự thật cho cô bạn gái hung dữ.

"Chà, cậu đã giấu tớ trong một thời gian dài đấy. Điều đó làm tớ tổn thương." Chaeyoung nói với giọng mè nheo sau đó đẩy Lisa một cái, làm ra bộ dạng đáng thương.

"Nè, cậu biết tớ không thể chịu được trước cái giọng đó mà." Lisa đi đến ôm lấy Chaeyoung, mùi hương từ tóc cô bạn gái khiến Lisa mê mệt.

"Vậy thì tớ sẽ dùng nó nhiều hơn." Chaeyoung tiếp tục nói với cái giọng đó, hậu quả là bị đẩy xuống giường và khó thở trong vài phút.

"Môi của cậu càng ngày càng ngọt, có chuyện gì với cậu thế?" Mí mắt Lisa giật giật, môi của Chaeyoung thật sự rất ngọt vào thời điểm đó.

"À, hôn một người khác chăng?"

Câu nói đó đã khiến Chaeyoung phải trả giá bằng nhiều nụ hôn khác, dỗ dành bạn gái hết sức trẻ con.



"Cảnh này quen thế nhỉ?"



__________
End chap 27
Vote, comment please 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me